Nhè Nhẹ Như Mật

Chương 8: Giấy Dán




Sau khi vào lớp, phòng học cũng không yên tĩnh.
Tiết tự học buổi tối không có giáo viên trông coi, các học sinh thoải mái nói chuyện riêng.
Đường Tư Tư cầm bút thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Mạ và Triệu Tấn Bác, hiện tại so với cô ngồi cùng bàn với Tống Dịch, cô càng tò mò chuyện của Mạ và Triệu Tấn Bác là thế nào.
Tề Châu đã yêu đương trước cô, nếu Mạ cũng yêu đương, cô quả thật đúng là chịu kích thích lớn. 
Cô thích một người đã nhiều năm, đến bây giờ vẫn đang ở giai đoạn yêu thầm, mà bạn tốt của cô đều đang nói chuyện yêu đương.
Cô yên lặng thở dài, âm cuối lọt vào tai Tống Dịch ngồi bên cạnh.
Tống Dịch vẫn không ngẩng đầu, trong phòng học ồn ào, lớn giọng nói một câu: “Im lặng.”
Phòng học im ắng lại, tiếng cười đùa cũng hạ thấp, có thể nghe thấy nhiều nhất là tiếng ngòi bút sột soạt trên trang giấy.
Bởi vì vừa khai giảng, không có nhiều bài học, nên đa số mọi người cũng không nghiêm túc cho lắm.
Đường Tư Tư làm bài tập xong, lấy thời khóa biểu ra xem chuẩn bị chương trình học ngày mai.
Ngón tay đè ở trang giấy, xem xong một tờ lại một tờ.
Nhìn đến mỏi mắt, trong lòng có tâm tư khác vì thế cô lặng lẽ quay đầu sang bên cạnh.
Vốn là muốn nhìn trộm Tống Dịch, không nghĩ tới Tống Dịch đã ghé vào bàn học ngủ rồi, dùng mắt nhìn lén là dư thừa.
Đường Tư Tư thả lỏng người, cánh tay chống lên sách sườn mặt gác lên cánh tay, lần đầu tiên to gan nhìn chằm chằm Tống Dịch với khoảng cách như vậy.
Tuy rằng chỉ nhìn được sườn mặt, nhưng cảm thấy thỏa mãn không ít.
Đường Tư Tư hô hấp rất nhẹ, giống như làm một chuyện trái với lương tâm sợ bị người khác phát hiện. Cô thậm chí chôn mặt vào cánh tay, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Thời điểm đang nhìn đến phát ngốc, Tống Dịch đột nhiên mở mắt.
Ánh mắt cô nhìn đến đáy mắt anh.
Thâm thúy, u ám.
Một chút cảm giác điện giật xẹt qua đầu ngón tay.
Đường Tư Tư lần này không có tiền đồ không dời ánh mắt đi trước, nhưng chẳng qua chỉ nhìn nhau một hồi, một cuốn sách bài tập che trên đầu cô.
Lúc này chuông tan học vang lên, trong phòng học nháy mắt đã ồn ào, tiếng động ghế bên cạnh khẽ di chuyển cọ qua mặt đất.
Tống Dịch đứng dậy đi cửa sau ra khỏi phòng học, tiếng bước chân biến mất bên tai.
Đường Tư Tư giơ tay cầm cuốn sách bài tập trên đầu mình, bìa mặt có chữ ký “Tống Dịch”.
Là bút tích của Tống Dịch, đặc biệt đẹp.
Ước chừng là luyện rất lâu.
Đường Tư Tư hơi ngượng ngùng, đem sách bài tập để lại học bàn Tống Dịch.
Tầm mắt nâng lên, vừa lúc nhìn thấy Mạ đi theo sau Triệu Tấn Bác ra khỏi phòng học.
Nổi lên lòng hiếu kỳ, dù sao cũng rảnh không có việc gì làm, vì thế vội vàng đứng lên ra khỏi phòng học, lén lút cách một khoảng cách đi theo Mạ và Triệu Tấn Bác xuống lầu, theo tới sân thể dục
Mạ và Triệu Tấn Bác đến sân thể dục hòa nhập vào đám người, cô bị bỏ lại phía sau.
Tiết tự học buổi tối, người trên sân thể dục còn nhiều hơn ban ngày, hóng gió đêm mát mẻ hoặc là ngắm bầu trời đầy sao, đạp lên thảm cỏ xanh mướt, đi trên đường băng nhựa, nói chuyện phiếm, chạy bộ, đùa giỡn.
Đường Tư Tư nhón chân duỗi cổ nhìn khắp nơi, không nhìn thấy Mạ và Triệu Tấn Bác, đành phải một mình bước chậm vòng quanh đường băng.
Bên cạnh thỉnh thoảng lướt qua một đám học sinh, có nữ sinh tay khoác tay cười nói, có nam sinh chạy chậm, còn có rất nhiều trai lẫn gái kết bạn đi cùng nhau.
Một vòng sân thể dục bốn trăm mét, Đường Tư Tư đi qua hơn nửa vòng, trước mắt xuất hiện hai cái bóng quen thuộc.
Cô nhìn thấy đối phương, đối phương cũng nhìn thấy cô.
Cô sống mười sáu năm đời này đúng là không nghĩ tới sẽ gặp được hai người đi cùng nhau —— Cố Vân Như và Tề Châu.
Cố Vân Như mặc váy hồng nhạt nối liền áo, không tính là đặc sệt trong bóng đêm, đường ren trên váy bóp nếp uốn lá sen hơi hơi dao động.
Đường Tư Tư và Cố Vân Như ở trường học rất ít gặp mặt chính diện, nếu gặp cũng sẽ không chào hỏi.
Hiện tại Tề Châu còn đứng bên cạnh cô ta, Đường Tư Tư càng không muốn chào hỏi.
Cô làm như không phát hiện ra Cố Vân Như và Tề Châu, tiếp tục đi về phía trước. Nếu đụng phải thì xoay người, cô mới không sợ đâu.
Cố Vân Như và Tề Châu đứng tại chỗ không nhúc nhích, lúc Đường Tư Tư đi qua trước mặt bọn họ, Cố Vân Như cười tiếp đón một câu: “Tư Tư, một mình tới sân thể dục tản bộ à? Muốn đi cùng không?”
Đi cùng cái em gái cô!
Bình thường ở trường học không chào hỏi, bây giờ nhìn thấy cô lẻ loi thảm hại một mình đi dạo sân thể dục, liền nói chuyện với cô. 
Đầu óc cô rất bình thường, có thể nhìn ra Cố Vân như cố ý.
Đường Tư Tư lười cùng cô ta chơi trò này, cô ta muốn Tề Châu, vậy cho cô ta là được.
Nhưng muốn bắt Tề Châu tới kích thích cô, chuyện này không thể nào, cô mới sẽ không bởi vì Tề Châu mà dậm chân.
Cô vô cùng bình tĩnh đáp lại một câu: “Không cần, bạn tôi đang chờ ở phía trước.”
Cố Vân Như hiển nhiên không tin, trong ánh mắt đựng đầy ý cười, “Bạn nào?”
Đường Tư Tư vừa định nói chuyện, đột nhiên nghe được có người gọi cô bằng ngữ khí bình đạm, gọi cả tên lẫn họ: “Đường Tư Tư.”
Nghe được giọng nói, Tề Châu Cố Vân Như Đường Tư Tư cùng nhau quay đầu nhìn qua thấy Tống Dịch đứng trên thảm cỏ màu xanh lục cách đó không xa.
Có chút kinh ngạc, cả ba người chưa nói gì, bao gồm Đường Tư Tư, Tống Dịch tiếp tục nói: “Mau đi về phòng học.”
Lúc này Đường Tư Tư mới hoàn hồn, vội vàng đáp “Ừ”, cất bước dẫm lên thảm cỏ mềm đi đến trước mặt anh, cũng không quay đầu lại, đi cùng anh ra khỏi khu dạy học.
Cố Vân Như đứng một chỗ nhíu nhíu chân mày, nhìn bóng dáng Đường Tư Tư và Tống Dịch biến mất, tiếng chuông vào học vang lên.
Cô ta không vội về phòng học, quay đầu lại nhìn thoáng qua Tề Châu, “Người vừa rồi là Tống Dịch?”
“Đúng, là cậu ta.” Tề Châu gật đầu.
Chân mày Cố Vân Như còn nhíu lại, “Sao cậu ta lại đi cùng Đường Tư Tư?”
Cái này Tề Châu biết, “Cậu ta và Tư Tư học cùng lớp, là lớp trưởng ban 105.”
Cố Vân Như rất hụt hẫng, quay đầu nhìn phía trước: “Đường Tư Tư rất lợi hại, có thể làm bạn với Tống Dịch?”
Hiện giờ cô ta chơi với Tưởng Tinh Đồng, biết Tưởng Tinh Đồng thích Tống Dịch, tìm đủ mọi cách theo đuổi cậu ta đã lâu, nhưng Tống Dịch vẫn không dao động, Tưởng Tinh Đồng nói cậu ta không phải bị đồng tính thì chính là tính tình lãnh đạm.
Mọi người đều biết Tống Dịch, người này cơ bản không thích tiếp xúc với nữ sinh.
Tề Châu đi bên cạnh, không biết Cố Vân Như suy nghĩ cái gì, cậu nói: “chắc là không phải bạn thân gì đâu, hôm qua Tư Tư nói Tống Dịch còn không biết tên cậu ấy. Có điều tớ rất hy vọng Tư Tư có thể ở bên cậu ta, như vậy Tư Tư sẽ rất vui vẻ.”
Cố Vân Như nhìn Tề Châu, cảm thấy cậu có lời khó nói hết, mở miệng: “Ở bên Tống Dịch? Cậu nghĩ nhiều rồi, Tống Dịch sao có thể cùng Đường Tư Tư ở bên nhau chứ?”
Cô ta cười rộ lên, “Thật sự không có khả năng.”
Việc này đặt ở trên người Tưởng Tinh Đồng còn có khả năng, đặt ở trên người Đường Tư Tư hoàn toàn chính là chuyện nghìn lẻ một đêm?
Tề Châu có thể nghe ra ngữ khí của Cố Vân Như, cậu cúi thấp đầu, phản bác một câu: “Tớ không hiểu được nữ sinh các cậu nghĩ cái gì trong đầu, Tống Dịch chẳng qua là có thành tích tốt lớn lên đẹp trai một chút, nhưng cậu ta cũng là người bình thường đâu phải thần tiên, Tư Tư sao lại không thể cùng cậu ta ở bên nhau? Tớ cảm thấy Tư Tư và cậu ta hoàn toàn xứng đôi.”
Cố Vân Như càng hết chỗ nói, nghe Tề Châu nói xong lời này còn có chút cảm xúc.
Nhưng cô ta sẽ không làm trò trước mặt Tề Châu, cô ta ở trước mặt Tề Châu luôn là hình tượng ôn nhu hiểu chuyện, cô ta nhún nhún vai, “Không nói, nhanh về phòng học thôi.”
Cố Vân Như cũng không thật sự đem chuyện Đường Tư Tư và Tống Dịch để ở trong lòng.
.
Tống Dịch xuất hiện ở sân thể dục gọi Đường Tư Tư về phòng học, dùng thân phận lớp trưởng hoàn toàn có thể giải thích —— Đang trên đường đi về phòng học bổng nhiên nhìn thấy bạn học cùng lớp chúng ta đứng ở sân thể dục, cho nên kêu trở về lớp học bài.
Ngữ khí anh gọi Đường Tư Tư về phòng học cũng cao lãnh giống như ngữ khí ngày thường anh nói chuyện với nữ sinh khác vậy. Căn bản không giống giống giọng điệu nói chuyện với bạn bè.
Hơn nữa nhìn Đường Tư Tư thành thành thật thật đi theo Tống Dịch rời khỏi, cũng không giống như xem Tống Dịch là bạn bè mà chỉ coi là lớp trưởng.
Ở trong lòng Cố Vân Như hoặc là các nữ sinh khác, Tống Dịch lên cấp ba không yêu đương, nếu có thì cũng chỉ có thể là Tưởng Tinh Đồng!
Các nữ sinh nghĩ, chỉ có Tưởng Tinh Đồng mới có thể xứng đôi với Tống Dịch. Người này xinh đẹp, nhà có tiền, thành tích cũng tốt, tự tin kiêu ngạo.
Đương nhiên, vẫn có người nói anh sẽ không yêu đương, bởi vì anh đối với nữ sinh thật sự quá lãnh đạm.
Đường Tư Tư đi theo Tống Dịch trở lại phòng học, Mạ và Triệu Tấn Bác đã sớm về tới phòng học.
Đường Tư Tư đi theo Tống Dịch từ cửa sau tiến vào, kéo ghế dựa ra ngồi xuống chỗ ngồi, lại nhìn bàn của Mạ và Triệu Tấn Bác một chút, sau đó mở thời khóa biểu ra xem.
Trên đường trở về hai người không nói lời nào, hiện tại vào lớp sẽ càng không nói.
Một tiết tự học, hơn phân nửa thời gian dùng để đọc sách, dư lại hơn nửa thời gian Đường Tư Tư cũng ghé vào bàn học ngủ.
Bị tiếng chuông tan học làm cho tỉnh, cô nâng đầu lên lập tức nhìn thấy nữ sinh ở phía trước xoay người lại, cười thẹn thùng nói với Tống Dịch: “Lớp trưởng, có thể hỏi cậu một vấn đề không?”
“Có thể.” Tống Dịch đáp ứng rất kiên quyết, lấy sách vở bỏ qua một bên.
Nữ sinh kia thẹn thùng cười trộn lẫn một tia vui sướng, chi tiết chuyển biến trên khóe miệng cũng không tránh được đôi mắt của Đường Tư Tư. Sau đó nữ sinh kia hỏi đề bài, làm Đường Tư Tư cảm thấy người này có chút… Lớn mật.
Mới khai giảng hai ngày, nội dung học đều đơn giản đến không thể đơn giản hơn, tâm tư của nữ sinh này cũng quá rõ ràng.
Hỏi xong, nữ sinh kia vui vẻ nói: “Cảm ơn lớp trưởng.”
Đường Tư Tư nhìn nữ sinh kia, tay bóp cái trán, bực bội không cào lên trán được nên cô đánh lên bàn.
Lúc đánh lên bàn phát ra tiếng vang, ánh mắt vừa chuyển, đụng phải con ngươi Tống Dịch cười như không cười.
Có cảm giác lương tâm bị nhìn thấu, Đường Tư Tư vội vàng thu lại biểu tình vừa rồi, đứng đứng đắn đắn mà ngồi thẳng thân mình nhìn sách.
Đọc được hai hàng chữ, cái ót bị Tống Dịch duỗi tay dán giấy dán tiện lợi màu vàng.
Ngẩn ngơ một lúc, Đường Tư Tư yên lặng liếc mắt nhìn miếng giấy nhỏ trên ót của mình, cảm thấy bản thân như tiểu cương thi bị dán bùa bất động.
Cô ngốc vài giây mới lấy giấy dán xuống, phát hiện trên đó viết một dãy số.
Là số điện thoại, tim đập lệch nửa nhịp.
Đường Tư Tư giống như ăn trộm, vội vàng nhét giấy dán vào trang sách.