Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 85






Lúc Duy Phong trở lại, trên tay anh cầm một thứ màu hồng.

Vy Anh ngồi trên giường vẫn đang với tay ra sau lưng giằng co với chiếc váy.

Tay ngắn !

Ánh mắt anh ngập tia cười bước đến, đặt vật đó vào tay Vy Anh.

Là bộ đồ ngủ anh lấy từ phòng bên, chiếc áo ngắn tay rộng rãi…sẽ rất thoải mái và…che được hết tất cả !

Vy Anh dăng bộ đồ ra, a lên một tiếng lớn :

- Đúng rồi, em quên mất. Suýt nữa thì để anh thấy hết rồi ! À, anh giúp em đi. Em mỏi tay, cái váy này bị khùng rồi !

Duy Phong từ từ ngồi xuống cạnh bên, vẻ mặt không biểu hiện bất cứ điều gì :

- Vy Anh, anh đếm tới ba thì em mặc áo kia vào, nhé ?

Vy Anh khó hiểu, mày chau lại, lầm bầm :

- Anh nói gì thế ? Em muốn mặc khi nào là việc của em ! Sao phải đợi anh đếm cơ chứ ! Anh là ai nào, là ai mà dám ra lệnh cho em !

- Một !

Bàn tay lạnh lẽo chạm vào chiếc khoá sắt …


- Hai !

Anh ngoảnh mặt, dời mắt khỏi khoá sắt đang được kéo xuống, váy theo đó dần rơi ra.

- Ba !

Duy Phong vừa rút tay về, chiếc váy cách điệu khi ngay lật tức đã rơi hẳn xuống.

Trong chiếc áo rộng màu hồng chấm bi đáng yêu, Vy Anh nghiêng đầu nhìn anh, ra vẻ ta đây :

- Em đã mặc xong rồi ! Anh thấy em thế nào, rất nhanh nhẹn và linh hoạt, phải không anh yêu ?

Duy Phong khẽ thở ra, người thả lỏng hơn.

Vy Anh bây giờ không còn khiến tim anh loạn nhịp nữa rồi !

Nhưng mà ai kia vẫn còn đang rất không biết điều !

Vy Anh mặc xong bộ đồ ngủ thì nằm hẳn xuốn giường, hậm hực lăn qua lăn lại, không ngừng than vãn :

- Giường của anh sao lại rộng hơn của em thế ? Sao đến cả cái này anh cũng được thiên vị thế ! Chẳng qua là đẹp trai thôi mà ! Hừ.

Duy Phong lúc này mới nhìn Vy Anh, ai đó còn đang săm soi chiếc giường …

- Này, em nghịch đủ rồi đấy !

Không ngủ cũng không chịu yên, như thế là thế nào !

Vy Anh lập tức lườm anh bằng ánh mắt tức tối, gắt lên :

- Anh kệ em ! Ở đây ai là nhất hả ! Là em đấy ! Anh thích tạo phản rồi à ! – như nghĩ ra điều gì đó, Vy Anh lên giọng chỉ bảo – Anh chết mê chết mệt em chứ gì ? Nhưng mà em còn chưa nói em yêu anh ! Anh còn phải cố gắng thêm, anh hiểu chứ !

- Được, sẽ cố gắng ! Còn em, ngủ đi !

Đôi mắt anh tĩnh lặng, đưa tay kê lại chiếc gối cho Vy Anh và cũng đồng thời khép rèm cửa lại, che đi những sợi nắng chói mắt.

Vy Anh chăm chú theo dõi từng hành động của anh rồi đột nhiên lấy tay che trước ngực với vẻ mặt đề phòng :

- Anh muốn em ngủ để anh làm chuyện mờ ám đúng không ? Đồ sở khanh !

Duy Phong kéo chăn qua đắp lên người Vy Anh, thờ ơ đáp :

- Chuyện mờ ám đó là gì thế ?

Vy Anh đương nhiên không thể đối đáp lại được nên im bặt, mắt dần dần ríu lại, tay đập đập vào chỗ kế bên :

- Anh Duy Phong nằm đây đi. Em muốn ôm anh !

- Được !

Chiếc váy có đính những hạt đá tinh xảo bị ném xuống sàn.

Ngay khi anh vừa đặt mình xuống, chân Vy Anh đã đưa qua, không chút do dự mà gác thẳng lên người anh, phá lên cười khoái chí :


- Haha. Anh đã bị em lừa rồi ! Em mà lại phải ôm anh ư ? Em là mỏi chân, muốn gác mà thôi ! Ở đây lại không có gấu bông !

Xem anh là gấu ?

Duy Phong hít nhẹ một hơi, làm như mình không hề nghe thấy gì, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

- Duy Phong, em hát anh nghe nhé ?

- Ừ.

- Hả ? Sao cơ ? Anh ừ gì cơ ? Em nói gì mà anh lại ừ thế ?

Rất đắc ý với trò đùa của mình, Vy Anh lại bật cười khúc khích :

- Anh sao dễ bị lừa thế ? Thật kém cỏi !

Duy Phong không đáp lời trước vẻ đắc thắng của ai kia, nghiêng người đặt lên trán Vy Anh một nụ hôn.

Vy Anh lập tức xô anh ra rồi đánh đá vào người anh tới tấp, hét lên :

- Ai cho anh hôn em hả ? Sở khanh ! Đáng ghét !

Đánh mắng anh xong, Vy Anh nhào người qua, hung hăng hôn lại lên má anh, chưa hết … còn lên miệng, chóp mũi, trán anh …

- Anh chừa đi nhé ! Lần sau còn dám tự tiện hôn em, em sẽ cho anh bại luôn đấy !

Duy Phong chỉ ừ hử một tiếng, gương mặt bị Vy Anh vừa cắn vừa hôn có chút đau rát.

Vy Anh nằm hẳn lên người anh,miệng hát vu vơ, tay chạm vào má anh nghịch nghịch.

- Duy Phong, anh mê gái,anh sở khanh, anh đen tối, anh xấu xa, anh lẳng lơ. Nhưng anh may mắn , yêu được như em !

- Ừ .

- Em dễ thương, đáng yêu, ngoan ngoãn, thông minh, xinh xắn. Bất hạnh, yêu người như anh.

- Ừ.

- …

Nghịch mãi cũng chán, Vy Anh bắt đầu nằm yên, kê đầu sát với vai anh, khẽ gọi :

- Anh ơi !

Duy Phong chạm đầu vào trán Vy Anh, vòng tay qua vừa ôm vừa giữ Vy Anh.

- Sao ?

- Anh phải thay đổi tiêu chuẩn đi ! Như em, có được không ?

Được không …

Bằng phẳng thế này …


Anh miễn cưỡng gật đầu .

Vy Anh vui vẻ dụi mặt vào anh, thủ thỉ :

- Ai cũng bảo là em không xứng với anh. Anh xuất chúng, nổi trội về mọi mặt còn em thì quá bình thường. Họ thấy anh thích em là điều khó tin, không chấp nhận được.

Duy Phong gỡ bàn tay nghịch ngợm của ai đó đang đặt trên thắt lưng chiếc áo choàng tắm.

- Kệ họ !

Vy Anh thấy việc chơi đùa của mình bị cản trở thì mặt hằm hằm, giọng điệu phát ra đầy bực dọc :

- Tất nhiên là kệ họ chứ sao nữa ! Em nói cho anh biết, em thấy anh mới không xứng với em ấy !

Ai đó vừa dứt lời liền bị anh ôm xuống, vòng tay mạnh mẽ của anh siết chặt không để ai đó phách lối nữa.

Vy Anh tức giận giãy dụa, hết cựa mình rồi lại xoay người, làm đủ mọi phương thức nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi anh.

Vy Anh bất mãn nằm yên, cắn mạnh vào tay anh sau đó lại không ngừng lải nhải bằng giọng trong veo :

- Anh yêu, sao anh lại đẹp trai thế nhỉ ?

- Anh rất sợ em đấy nhỉ ? Vì thế mà mặc dù rất mê gái nhưng lại không dám động vào chứ gì ?

- Best CEO ! Anh giàu lắm đấy, tại sao giàu như thế ?

- Thủ lĩnh đen tối ơi ! Cho người hạ nhục chiều cao của em, anh hẳn là vui lắm nhỉ ?

- …

Những hơi thở ấm áp tràn ngập không gian .

Tách cà phê trên bàn nguội lạnh, hương thơm lan toả khắp từng góc ngách.

Duy Phong ôm ai đó, khẽ thở dài, vẻ mặt thấp thoáng chút khổ sở.

Mãi tận đến khi tay anh tê đi, giọng nói kia mới nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Anh lặng lẽ ngắm nhìn Vy Anh, đôi mắt ánh lên hàng ngàn tia chiều chuộng , từ từ nâng bàn tay mềm mại vẫn còn đang bám chặt lấy áo anh lên…

Trên ngón tay áp út nhỏ bé, có thứ ánh sáng kim cương lóe lên giữa căn phòng xám tĩnh lặng…

Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 86