Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 58






Vừa bước xuống chuyến xe bus đầu tiên , tôi lặng lẽ đứng dựa vào một gốc cây gần đó .

Cả người mềm nhũn, đưa mắt nhìn về phía bên kia đường.

Hôm nay là một ngày đầy mây mù và có hơi lành lạnh.

Sương sớm vẫn con phủ, che mờ đi tầm mắt.

Phía đấy , từng có một người đứng chờ tôi…

Người ấy thích những gam màu tối lạnh, đôi mắt luôn mang theo thứ ánh sáng lạnh lẽo và khuôn mặt chẳng bao giờ để lộ bất kì cảm xúc nào.

Nếu tôi chạy về phía ấy, anh sẽ dang tay ra…

Dòng người vẫn qua lại và tôi vẫn không dời mắt khỏi nơi ấy…

Rồi có một người ngồi xuống bên cạnh tôi, thở dài :

- Cậu đến sớm thế này làm gì ?

Có phải tôi muốn thế đâu, là do chuyến bus đầu tiên trong ngày sớm như thế mà…

- Cậu không đi được xe bus thì đừng có đi nữa !

Tôi chầm chậm lắc đầu :

- Không. Tớ đi được.

Đứng cách đây không xa, Mạnh Vũ và Bùi Quang cũng đứng nhìn tôi , không biết phải làm thế nào .

Ngay cả chính tôi cũng không biết nên làm gì với bản thân mình nữa đây !

Cứ mải mê đuổi bắt chuỗi ký ức kia để rồi muốn cười cũng không được mà muốn khóc cũng không được.

Tim thì lại càng thắt chặt, nỗi đau thì lại càng lớn.

Phải làm thế nào ?

Khi mà tôi không thể dứt được ra khỏi những ảo ảnh xinh đẹp đó !

Trúc Vũ vẫn lặng lẽ ngồi cạnh tôi …

Màn mây mù cũng dần tan đo, từng tốp học sinh đi qua chúng tôi ngày một nhiều hơn, cười nói râm ran.

Tôi hít thật sâu một ngụm không khí lạnh ngắt.

Dù thế nào, cũng phải tiếp tục thôi.

Nhưng ngay khi tôi đứng dậy thì đã suýt nữa ngã do đôi chân đã bị tê cứng , cũng may mà dựa kịp vào người Vũ.

Tôi nở một nụ cười yếu ớt :

- Vào lớp nhé .

Vừa lúc định nhấc chân bước đi bỗng từ phía xa có một thân hình lao tới ngay trước mặt tôi, kèm theo đó là tiếng hét giận dữ vang lên một góc trời :

- Em chết với chị !!!

Hình như là người này không biết là con người có khả năng điều chỉnh âm lượng giọng nói thì phải ! Không thì tại sao cứ phải hét lên như thế chứ.

Chị Minh Thư hằm hằm nhìn tôi, vẻ mặt tức giận tới cực điểm, lớn tiếng :


- Em dám lừa chị à ? Chị coi em là em gái mà lại dám lừa gạt chị ! Hôm nay phải làm cho rõ ràng không thì đừng có mà trách chị tàn nhẫn !

Tôi sửng sớt, ngơ ngác không hiểu chị ấy đang nói gì.

Tôi nhìn chị ấy , rụt rè mở miệng :

- Chị, em …là Vy Anh .

Chị ấy nhảy vào tôi la lớn :

- Ai mà không biết em là Vy Anh ! – chị ấy xắn tay áo lên – em mau giải thích cho chị . Đừng để chị phải mất đi vẻ cái vẻ hiền thục vốn có của mình.

Tôi lùi vài bước…

Vẻ hiền thục của chị ấy là như thế này đây !

Trúc Vũ nhìn chị ấy không chớp mắt :

- Chị…chị định đánh Vy Anh là không được đâu !

Bùi Quang và Mạnh Vũ cũng tới gần :

- Có chuyện gì thế ?

Chị Minh Thư không thèm để ý tới chị ấy, kéo tôi ra :

- Em giỏi lắm. Dám đùa giỡn với cả chị . Để xem chị trừng phạt em thế nào !

Tôi cố rút tay ra khỏi chị ấy :

- Em làm gì chị chứ ? Chị …

Không để tôi nói hết câu, Bùi Quang đã vứt tôi ra phía sau, tức giận nhìn chị ấy :

- Lạnh quá nên đầu cô bị đông đá à ? Sao cứ dồ lên như bị dại thế ! Thật muốn điên ! Dại thì vào viện thú y đi ! À mà phải rồi, tôi khuyên cô đừng vào viện thú y, như thế thì cũng bị đuổi ra thôi.

- …

Không khí xung quanh lại càng trở nên lạnh lẽo hơn.

Tôi không dám hít thở mạnh.

Đây là lần đầu tiên Bùi Quang nói một câu dài như vậy nhưng mà…quá thâm độc !

Chị Minh Thư bị mắng cho choáng váng, nhìn Bùi Quang không chớp mắt.

Trúc Vũ bấm tay tôi, cười lên cười xuống.

Mạnh Vũ cảm thấy không ổn nên lên tiếng :

- Chuyện gì thì nói rõ ràng. Ầm ỹ không hay đâu !

Chị Minh Thư vẫn chị nhìn mỗi Bùi Quang, cơn choáng váng vừa qua đi, chị ấy lại bắt đầu hét lên :

- Anh mới là người nên vào viện thú ý ấy ! Cái đồ chết bầm. Hừ, đầu óc thì bầm dập lại cố tỏ ra là bình thường. hứ. Đã tâm thần rồi lại còn tỏ ra thần kinh . À mà phải rồi, anh làm gì có dây thần kinh kia chứ. Gọi là gì nhỉ, à, tâm thần phân liệt. Anh…

Không đủ kiên nhẫn để nghe những lời tiếp theo, Bùi Quang tối mặt, giọng điệu đe dọa vang lên :

- Có muốn chết không ?

Chị ấy nhìn Bùi Quang với vẻ mặt nhơn nhơn :

- Có muốn sống không ?

- Muốn chết rồi phải không ?

- Đồ khùng ! Anh cứ hỏi người ta là muốn chết để làm gì ? Nhà anh bán quan tài à ?

- …

Trời ơi ! Đầu tôi như sắp nổ tung rồi đấy nhé !

Hai người này cứ gặp nhau là phải thế này à ?

Thật không yêu hòa bình gì cả !

Mà chị ấy đang đến tìm tôi sao tự nhiên lại thanh ra là màn tranh đấu của chị ấy và Bùi Quang thế này.

Tôi thở dài :

- Hai người đừng có đòi sống chết vì nhau nữa ! Em…

- Sống chết vì nhau cái con khỉ !!!

-…

A ! Tôi giật mình nhìn Bùi Quang với chị Minh Thư hướng tôi mà đồng thanh hét lên phẫn nộ.

Giống như là cơn tức giận lẫn nhau của họ trút hết lên đầu tôi vậy !

Tôi nói sai gì à ? Sống chết vì nhau hay sống chết với nhau cũng thế cả thôi…

Tôi biết thân biết phận, xua tay :

- Em không nói gì cả ! Không hề nói gì cả ! – phải chuyển chủ đề thôi – À, chị có việc tìm em ?

Vừa nhắc tới chuyện đó, chị ấy lại xửng cồ lên :

- Vy Anh ! Chị phải …

Những lời tiếp theo tôi không còn nghe thấy gì nữa bởi vì tai đã bị ai đó bịt chặt, chỉ thấy trước mắt, chị ấy không ngừng múa may, vẻ mặt thì giận dữ.

Bùi Quang vừa lấy hai tay bịt chặt tai tôi lại, vừa nhìn chị ấy khiêu khích.

Chị Minh Thư nói đã rồi mới nhận ra là mình độc thoại thì liền đờ người…

Hai người tên Vũ đứng bên cười lớn còn tôi , không nhịn được mà cũng phì cười.

Chị Minh Thư tức tối xông đến, giằng tôi ra :

- Em đừng có mà tiếp xúc với đồ chết bầm ấy. Chả tốt đẹp gì đâu. Tóc thì vàng chóe ! Phát gớm !

Bùi Quang có chút đắc chí nhưng vừa nghe chị ấy bảo về mái tóc của mình thì tối mặt :

- Muốn chết !

- Chết với sống kệ tôi. Sinh mạng của tôi không cần anh lo.

- Chết rấp đi. Ai mà thèm lo cho cô.

- Đồ chết bầm ! Anh đúng là không biết chiều phái yếu.


- …

Mạnh Vũ đứng bên cau mày :

- Đủ rồi đấy ! Hai người đừng trẻ con thế nữa !

- Cậu im đi cho tôi !!!

- Anh im đi cho tôi !!!

-…

Rồi…Mạnh Vũ lại rơi vào thảm cảnh của tôi lúc nãy rồi.

Trúc Vũ nhìn hai người kia trách móc :

- Mạnh Vũ nhà em làm gì mà hai người la anh ấy chứ !

Mạnh Vũ không như tôi, vẫn cau mày :

- Thời gian vào lớp cũng không còn nhiều nữa đâu ! Có gì thì làm rõ ràng đi. Cấm ầm ỹ !
Chị Minh Thư vứoi vẻ mặt hằm hằm vứt cho tôi một thứ :

- Em lại còn bảo là không quen anh Duy Phong à !

Duy Phong…

Cái tên ám ảnh lấy tôi.

Cái tên mà vẫn luôn bám chặt lấy trong tiềm thức của tôi chưa bao giờ rời khỏi dù chỉ lấy một tích tắc.

Tôi đứng sững người…

Chiếc máy ghi âm rơi xuống đất…

- Thế mà em nói là fan anh ấy thôi à ?

Nhìn sắc mặt dần trở nên nhợt nhạt của tôi, ba người kia giận dữ nạt nộ :

- Thôi đi !

Chị Minh Thư đớ người nhìn tôi.

Lần đầu tiên, giọng nói chị ấy được như người bình thường :

- Em thử nghe xem.

Tôi lặng lẽ ngồi xuống, nhặt chiếc máy kia lên .

Trong này là giọng nói của anh ấy à…

Chẳng phải là chỉ nói một câu đơn giản thôi mà sao thấy tim mình run rẩy thế này…

Tôi nắm chặt chiếc máy trong tay.

Chị Minh Thư đột nhiên xông tới…ôm chầm lấy tôi :

- Mặc dù là chị rất tức giận và nổi điên khi biết quan hệ giữa em và anh Duy Phong của chị nhưng mà dù sao em cũng là em gái chị. Thì sau này anh Duy Phong sẽ là em rể của chị. Cho nên chị sẽ tha thứ.

- …

Tôi còn chưa kịp xúc động thì đã bị những lời sau của chị ấy đánh bật ra…

Rất ngạc nhiên là khi chị ấy nói những lời đó mà vẻ mặt lại ra chiều an ủi, thông cảm.

Sau đó chị ấy nhìn Bùi Quang trợn mắt :

- Đồ chết bầm, phải trả tiền mát ghi âm cho tôi !

Trưa mùa đông hanh khô.

Bầu không khí ngột ngạt làm tôi thêm khó thở .

Khoang xe bus vắng vẻ.

Tôi ngồi ngay dưới chiếc ghế cuối cùng, cúi đầu thật thấp, cắn ghì môi dưới, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Tay vô thức ấn lặp đi lặp lại đoạn băng ghi âm.

“ Xin chào, tôi là Hoàng Duy Phong.

Là người theo đuổi em.

Bây giờ, đang nhìn em ngủ.

Có thể em không biết là khi em ngủ rất xấu , cực kì xấu !

Vy Anh, nếu không gặp em cái lần ở sân bóng thì bây giờ anh đang ở New York rồi .

Anh không nghĩ mình sẽ ở lại đây thế này. Vì thật ra là anh định cư ở Mĩ. Hơn nữa, tiếng việt của anh …không được tốt cho lắm.

Từ khi nhận tin nhắn của em thì anh mới bắt đầu học thêm vốn từ .

Cho nên, Vy Anh, nhiều lúc em nói anh không hiểu lắm đâu.

Chỉ là nhìn mắt em mà đoán thôi.

Thật sự em không nhìn thấy gì ở đôi mắt của anh à ?

Vy Anh, trong ấy, em là tất cả !

Hi vọng khi em nghe những lời này thì anh đang cạnh bên .

Vẻ mặt của em bây giờ chắc chắn là rất xấu nhỉ .”

Xe bus chưa kịp dừng lại hẳn, tôi đã vội vàng lao ra.

Ngay bây giờ, tôi muốn gặp người ấy…

***

- Xin lỗi, tổng giám đốc chúng tôi hiện nay chỉ cho phép duy nhất một người được bước vào gặp anh ấy. – Một cô lễ tân nói bằng chất giọng gay gắt.

Cô gái tóc xoăn phía đối diện tỏ vẻ bực mình :

- Các cô vẫn như thế ? Không nhận ra tôi à ? Tôi là bạn gái anh ấy. Lũ ngu ngốc.

Cô lễ tân tức giận :

- Hi vọng cô biết cách cư xử một chút !


- Người nói câu này phải là tôi ! Nhân viên các người lại dám vô lễ như thế ? – Cô gái tóc xoăn càng nói càng lớn tiếng .

Một giọng nói trầm lạnh vang lên, cắt ngang những lời tiếp theo của cô ta :

- Nơi đây là để các người làm loạn ?

Cô gái tóc xoăn nhìn người vừa nói câu ấy, vẻ mặt hung dữ lúc nãy lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười nhã nhặn, chìa tay ra :

- Thư kí Hoàng . Anh đến đúng lúc lắm.

Thư kí Hoàng khoanh tay nhìn hai cô lễ tân :

- Tôi chưa nói cho các cô biết là người mà không có phận sự ở đây thì gọi bảo vệ đuổi ra à ?

Bàn tay của Hoài Vân khựng lại trong không trung, nhìn thư kí Hoàng ngạc nhiên .

Thư kí Hoàng lia đôi mắt sắc bén về phía cô ta :

- Sao ? Làm thế nào mà loại người như cô lại không biết điều như thế ? Muốn gặp Hoàng Duy Phong ? Cứ cho là tôi để cô gặp, rồi sao ?

Hoài Vân có chút lung túng trước thái độ của thư kí Hoàng :

- Tôi muốn hỏi anh ấy một chuyện .

- Ồ, ra là vậy ! Chuyện gì thế ? Tôi có thể giải đáp cho cô. – Thư kí Hoàng đẩy cặp kính – là chuyện tập đoàn Khánh Phong rút vốn đầu tư khỏi công ty rách nát của gia đình cô à ?

Nhìn vẻ mặt dần trở nên trắng bệch của cô ta,với chất giọng khinh thường, thư kí Hoàng lại tiếp :

- Là tôi làm !

- Anh …

- Thế nào ? Cô nghĩ là Duy Phong làm chứ gì ? Không phải, cậu ấy sẽ không làm thế !

Hoài Vân tức giận :

- Đương nhiên rồi. Tôi cần gặp anh ấy để nói rõ ràng. Rồi anh sẽ phải trả giá !

Thư kí Hoàng nhếch miệng cười :

- Nói cho cô biết . Nếu là Duy Phong, thì hậu quả cho việc cô lấy tên tuổi cậu ấy ra mà làm trò chỉ là nhẹ nhàng thế này thôi à ? Hoài Vân, cô giỏi lắm ! Buổi phỏng vấn hôm đó, cô làm thế nào mà có gan lấy cậu ấy ra mà nói ? – Thư kí Hoàng tiến sát lại gần cô ta , ánh mắt như muốn xé nát cô ta ra – Nếu cậu ấy biết, cô tưởng rút vốn đầu tư là xong ? Không ! Cậu ấy sẽ cho làm cho cô sống dở chết dở. Cô có gan đi đùa giỡn với cậu ấy thì cứ thế mà chịu đi !

Anh chỉ là thay Duy Phong tạm thời trừng trị cô ta thôi. Còn lại để khi Duy Phong quay về, tự cậu ấy giải quyết.

Sắc mặt Hoài Vân trở nên hoảng hốt tột độ :

- Anh đừng có hù dọa tôi. Anh ấy không làm vậy đâu !

- Ồ. Được. Nếu cô muốn thì hãy cứ làm đi . Nhưng tôi thành thật khuyên cô, tốt nhất là im lặng đi , đừng để khi cậu ấy quay lại mà cô vẫn như thế này thì tôi sẽ rất đau lòng mà chứng kiển cảnh cô sống không bằng chết đây !

Thư kí Hoàng hừ một tiếng rồi quay đi.

Lúc sắp bước vào tầng thang máy, anh buông một câu cảnh cáo :

- Không được phép động tới Vy Anh ! Nếu làm như thế, ngay cả tôi cũng không lường trước được những gì cậu ấy sẽ làm đâu !

Hoài Vân bủn rủn, tiếng cao gót không còn nện vang như mọi khi mà va vào nhau hỗn loạn.

***

Nhìn cô gái có mái tóc xoăn đnag từng bước đi ra từ tòa cao ốc của Khánh Phong.

Tôi đánh rơi nhịp thở…

Rồi cứ như vậy lặng lẽ đứng ngước lên tầng 10…

Gam màu xám lạnh, yên tĩnh đến nghẹt thở…

Căn phòng kính thoáng đãng…

Trên chiếc ghê màu đen đầy uy quyền, một người mang theo vẻ mặt điềm tĩnh, vừa xoay bút vừa kí vào những bản hợp đồng.

Tôi thất thần.

Mọi hình ảnh đều thật rõ ràng…rõ ràng tới nỗi giống như là mình đang được tận mắt chứng kiến.

Mỗi một động tác nhỏ của anh, tôi đều nắm rất rõ.

Mà càng như vậy thì cơn đau lại càng thêm một tê dại.

Nếu bây giờ, tôi bước vào trong kia thì có phải là sẽ gặp được anh không ?

Nhưng…đối mặt thế nào đây ?

Mọi chuyện đã kết thúc rồi mà…

Một cơn gió lạnh táp vào mặt tôi, hoang khô đi đôi mắt.

Mưa rồi sẽ tạnh. Cầu vồng rồi sẽ tan. Hoa rồi sẽ tàn.

Nỗi đau rồi cũng sẽ có lúc không còn ngự trị nữa…

Người ấy rồi cũng sẽ có lúc không còn ám ảnh tôi nữa…

Cái tên ấy rồi cũng sẽ có lúc vuột ra khỏi tiềm thức của tôi…

Chỉ là…cho thời gian thêm chút thời gian nữa…

Cứ thế nhé…

Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 59