Nền trời thoáng đãng không hề có một chút gió…
Hôm nay là một ngày đầu tháng rét căm.
Quảng trường khá thưa người.
Tôi thích thú nhìn đồng xu nhỏ đang chìm dưới đáy bể nước.
Trong vô số những đồng xu còn ở dưới kia, tôi vẫn có thể nhận ra được cái của mình.
Mỗi đồng xu như thế tượng trưng cho một điều ước.
Tôi ngồi chơi, hai chân đung đưa :
- Anh có biết lúc nãy em ước gì không ?
Anh ngồi cạnh bên, hai tay chống lên thành bể, nheo mắt :
- Em không ước gì cả .
Tôi suýt chút nữa thì té nhào, mở to mắt nhìn anh đầy sửng sốt !
Đúng là lúc nãy khi thả đồng xu tôi chẳng hề ước gì cả.
Chẳng qua là ngứa tay nghịch ngợm thôi.
Không lẽ người ta thả mà mình thì không ? Hứ.
- Làm sao mà anh biết vậy ?
Khóe miệng anh nâng lên, nét cười đầy tinh quái hiện ra :
- Điều ước của Vy Anh đã được thực hiện rồi thì em còn gì để ước nữa !
Ồ…Như vậy có nghĩa là sao !
Tôi hoàn toàn không hiểu gì, ngơ ngác lặp lại :
- Làm sao anh biết được là em không ước gì ?
Anh lại cười, vẻ mặt có phần mờ ám, giọng nói ma mãnh :
- Vy Anh này, có thấy anh đẹp trai không ?
Tôi gật đầu :
- Vâng.
- Cao trên 1m80 ?
- Vâng.
- Tài năng ?
Tôi gật gật đầu.
- Giàu có ?
Gật mạnh hơn nữa.
Anh ho nhẹ :
- Không gay ?
Tôi phì cười :
- Vâng.
Anh tiến lại gần, nụ cười càng thêm phần mờ ám hơn :
- Thế có thấy anh tuyệt vời như thiên thần ?
Tôi gật đầu rồi ngay sau đó liền đỏ mặt !
Từ nãy giờ khác nào là tôi đang tự khen anh chứ !
Xấu hổ quá đi mất.
Mà người này cũng thật kì lạ…Tự nhiên lại chuyển sang mấy vấn đề này trong khi thắc mắc của tôi thì lại không chịu giải đáp !
Tôi nghiêm túc nhìn anh :
- Anh trả lời câu hỏi của em được không ?
Anh có vẻ bất ngờ sau đó cười lớn.
Hmm…Anh bị gì thế này ?
Tôi hoảng hốt, không biết nên làm thế nào.
Có phải là trúng gió không ? Nhưng mà hôm nay làm gì có gió !
Được một lúc, anh đưa tay kéo tôi lại gần, tuy không còn cười ra tiếng nhưng mà tôi vẫn cảm nhận được là cả người anh còn đang không ngừng run lên !
- Vy Anh, thật ra em có thể ngốc tới cỡ nào nữa ?
Đã không giải đáp thì thôi lại còn xúc phạm .
Quá đáng ghét !
Tôi hung hăng cắn vào tay anh một cái rồi lườm.
Anh bật cười , ánh mắt khó nắm bắt :
- Thế Vy Anh thấy anh có đủ tiêu chuẩn của người mà em muốn God mang cho mình chưa ?
Khỏi phải nói là lúc đó tôi đã bị chấn động như thế nào.
Nếu mà anh không kịp đỡ tôi thì việc tôi ngã xuống bể nước là chắc chắn sẽ xảy ra.
Tôi nhìn anh…chớp mắt…nhìn anh …rồi lại chớp mắt.
Tôi đã hoàn toàn bị anh làm cho choáng váng mất rồi.
Anh không nói gì thêm, chỉ nắm tay tôi mà cười.
Thật ra là tình cờ…
Nghĩ lại thật điên rồ.
Lần anh trở về nước cách đây năm năm.
Đêm đông , mưa thật lạnh lại lang thang khắp thành phố.
Chỉ là giống như ngay tại nơi này, anh đã đánh mất một thứ gì đó và muốn tìm lại.
Qua một góc phố…Một quán ven đường chẳng có gì đặc biệt nếu không phải là ở trong đấy, dưới ánh nến mờ ảo, có cô nhóc thật đáng yêu đang ngồi đấy…
Khoảnh khắc ấy, anh đột nhiên thấy mình đang rung động…
Và hình như là anh đã tìm thấy rồi.
Tôi có chút không tin, thử thăm dò anh :
- Vậy lúc đó, anh có cười không.
Anh…gật đầu.
Thật ra là lúc đó, anh đã không kìm được mà cười ra tiếng.
Tôi ! Rất rất rất tức giận !
Thì ra lại thêm một kẻ thù ngay trước mắt !
Trái đất này quả nhiên là không thể lường trước được điều gì !
Đây có phải là chuyện tình mà vừa yêu vừa thù hận trong truyền thuyết không đây ?
Tôi bặm môi nhìn anh.
Còn anh cứ như vậy, mang theo nét cười đầy ẩn ý hướng về phía tôi.
Cho đến lúc chuông điện thoại của anh reo lên.
Anh lười biếng lấy máy nghe.
Tôi cũng không để ý rằng, đó là chiếc điện thoại màu đen…
Anh lắng nghe, vẻ mặt phút chốc trở nên thật phức tạp, sống lưng cũng trở nên thật cứng ngắc.
Anh nhìn sang phía tôi , có vẻ do dự , sau đó trả lời :
- Bây giờ ạ ? Có lẽ là không được rồi. Chú có thể đợi cháu ở biệt thự không ?
Anh hướng mắt về một phía :
- Được !
Nói xong chuyện điện thoại, anh nhìn tôi mỉm cười :
- Còn nhớ ai là người thiết kế biệt thự trắng không ?
Sao lại không nhớ chứ !
Chính là người chú Hoàng Duy Thức của anh.
Người này được vinh danh là bậc thầy trong giới kĩ sư.
Chỉ tiếc là đã biệt tích, rút ra khỏi giới. Ổn định cùng gia đình bên Pháp.
Bố tôi kể như vậy !
- Là chú anh !
Anh gật đầu , sau đó hôn phớt thật nhanh lên trán tôi rồi nhẹ nhàng nói :
- Đợi anh một lát. Sẽ có một bất ngờ cho em .
Lúc tôi đang còn thất thần thì đã thấy anh sải những bước vững chai về phía trước.
Và chỉ một lúc sau, dáng vẻ cao ngạo kia đã khuất dần.
***
Trên tầng thượng một tòa nhà cao ốc gần đó.
Bóng lưng một người đàn ông phảng phất vẻ u uất.
Giọng nói trầm lạnh vang lên :
- Chú Thức !
Người đàn ông quay lưng lại…là đôi mắt tinh anh, khuôn mặt đầy cương nghị, mỉm cười với anh.
Đây chính là người chú đã biến mất bao nhiêu năm nay – Hoàng Duy Thức.
Ông hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này cứ như là một người đã chết hẳn.
Tung tích về ông, dù Black Company có tài giỏi tới đâu cũng không thể nào lần ra được.
Mọi thông tin về ông cũng bị đóng băng ngay từ đó.
Chú Duy Thức là một kĩ sư thiên tài. Nhưng đối với ông, đó chỉ như là một thú vui.
Căn biệt thự trắng được hoàn thiện vào đúng ngày anh ra đời.
Đó là món quà mà chú muốn dành cho anh.
Lúc anh còn nhỏ, bố mẹ đã sang nước ngoài để mở rộng thị trường.
Chỉ có hai chú cháu anh là ở với nhau.
Anh cũng tham gia cùng chú thiết kế vài thứ.
Chẳng hạn như là tòa cao ốc Khánh Phong.
Sự ra đi của người chú thân thiết đã để lại cho anh một khoảng trống.
Bây giờ, chú ấy lại ở ngay trước mặt anh !
Phải nói thế nào nhỉ ?
Không bất ngờ lắm…vì anh biết, sẽ có ngày chú quay lại !
Hoàng Duy Thức chợt chìa tay ra, ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh :
- Nghe danh tiếng lừng lẫy của Duy Phong bất bại bao lâu này. Bây giờ mới có cơ hội gặp mặt. Thật vinh hạnh.
Anh đưa tay ra bắt lấy tay ông, cũng không hề để lộ bất cứ biểu hiện nào :
- Xin chào ngài kĩ sư thiên tài Hoàng Duy Thức. Rất hân hạnh được kiến diện ngài .
Hoàng Duy Thức cười lớn, vỗ vai anh :
- Vẫn là ta thua cháu.
Anh gật đầu, giọng vẫn lạnh lùng :
- Thật không dám !
Hoàng Duy Thức cười lớn hơn.
Về trình độ làm mặt lạnh vô cảm này thì chẳng ai qua được Duy Phong rồi !
Hoàng Duy Thức mỉm cười với anh.
Khóe miệng Duy Phong cũng dần nâng lên, giọng nói kèm theo cả niềm kiêu hãnh :
- Chào mừng chú đã quay trở lại .
Hoàng Duy Thức nhìn anh thật lâu, nụ cười cũng từ từ tắt lịm đi.
Một màn sương mờ mịt dần dần bao phủ lấy đôi mắt ông…
Không khí cũng bắt đầu trở nên thật khác thường.
Hoàng Duy Thức thở dài một tiếng đầy phiền muộn chất chứa :
- Cháu có biết ta về đây là vì sao không ?
Ngay cả lí do khiến ông biến mất như thế anh còn không biết thì nói được gì đây ?
Nhưng anh chắc chắn rằng sự quay lại của ông sẽ mang theo một-biến-động-lớn.
Khoảng im lặng kéo dài…
Hoàng Duy Thức thôi nhìn anh, đưa mắt nhìn về phía ngoài kia…
Bên cạnh bể nước, một cô nhóc đang ngồi dưới đất, bẻ những vụn bánh mì cho đàn bồ câu ăn.
Đôi mắt của cô trong veo, thích thú nhìn lũ bồ câu với nụ cười thuần khiết, thánh thiện.
Anh khẽ cười.
Và đột nhiên, anh thấy…ánh mắt ông nhìn Vy Anh cũng đầy ấm áp , dịu dàng, chất chứa sự yêu thương sâu sắc.
Và…anh đã bắt đầu cảm nhận thấy được điều gì đó rồi.
Đáy mắt anh như có từng đợt song không ngừng chuyển động, giọng nói như bị ghim chặt :
- Chú chính là Hoàng Anh Nhật ?
Ông nhìn anh, lặng lẽ gật đầu…
Cả người anh chết lặng.
Vẻ mặt trở nên nhợt nhạt…
Đôi mắt như bị cả bóng đêm bao trùm.
Quả nhiên…là chú ấy.
Anh biết Hoàng Anh Nhật là người bố của Vy Anh. Ông tham gia thiết kế cho nhiều trong những khu thượng mại lớn của Khánh Phong.
Tuy nhiên, từ trước tới giờ, hai bên chỉ làm việc gián tiếp , chưa bao giờ gặp mặt.
Vậy là…những suy đoán của anh không hề sai.
Anh lại còn định cho Vy Anh gặp người thiết kế biệt thự trắng…
Hoàng Duy Thức thở dài não nề :
- Ta không biết là nên nói cho Vy Anh hay không.
Những ngón tay siết chặt lại, giọng anh trở nên khô khốc, tắc nghẹn :
- Chú nghĩ là em ấy có chịu được không ?
Làm sao mà Vy Anh chịu được khi mà ngay cả anh cũng muốn đứng không vững đây ?
Hoàng Duy Thức im lặng…ánh mắt ông cho biết, suy nghĩ của anh là giống như anh…
Hơi thở của sự đau khổ tràn ngập khắp không gian…
Mắt anh khép lại, cố gắng kìm chế. Từng hơi thể đều thoát ra một cách nặng nề.
Anh chậm rãi nói, cổ họng hơi nghẹn lại :
- Đừng cho em ấy biết.
Thứ ánh sáng thâu sẳm trong đôi mắt anh cũng đã vụt tắt, bàn tay càng siết chặt hơn :
- Xem như là cháu chưa từng tồn tại trong cuộc sống của em ấy.
-
Xem như là anh chưa từng tồn tại…
Chưa từng tồn tại…
Hoàng Duy Thức gật đầu :
- Vy Anh có ta lo rồi. Cháu không cần cho Black Company theo con bé nữa đâu.
Và dưới kia, có một cô bé thất thần ngước nhìn chiếc màn hình Led đặt ngay tại quảng trường.
Môi mím lại, đờ đẫn…cho đến khi bị một chú chim bồ câu mổ vào tay, cô bé ấy mới giật mình, ngay sau đó liền cười rạng rỡ với lũ chim.
Trên chiếc màn hình Led rộng lớn ấy…cô gái trẻ có mái tóc xoăn đang nở nụ cười thật nhã nhặn.
***
Từ phía xa, tôi đã thấy thân hình cao lớn của anh.
Những bước chân nặng nề vang lên kèm theo một thứ cảm xúc như bị kìm nén.
Anh đã đứng trược mặt tôi…
Dưới hoàng hôn, chiếc bóng của anh được kéo dài…cô độc.
Đôi mắt anh…giống như là mọi thứ đều đã hoàn toàn bị cướp đi.
Anh…giống như là một người đã chết.
Xung quang anh toát lên một mùi vị lạnh lẽo…vô cùng lạnh lẽo…
Tôi hoang mang, nhìn anh , cố gắng cười :
- Bất ngờ của em đâu ?
-
Anh nhìn vào mắt tôi…thật lâu…thật lâu…
Thứ bóng tối đang ngự trị trong đôi mắt anh, tôi không tài nào nắm bắt được.
Tôi và anh cứ đứng nhìn nhau…ngỡ như là đến cả thế kỉ .
Sau đó, anh đột nhiên bước lại gần, ngồi xuống cẩn thận buộc lại dây của đôi giày vải cho tôi.
Một cảm giác lạ đột ngột dâng lên…
Tôi chợt cảm thấy hoảng hốt…
Những ngón tay của anh đang không ngừng run lên.
Tôi cũng ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn anh, ngơ ngác :
- Anh sao thế ?
Anh vẫn chỉ im lặng…môi mím lại.
Cho tới khi dây giày đã được buộc xong, anh mới chịu nhìn tôi.
Thứ ánh sáng sâu thẳm trong mắt anh giống như là sinh mạng của anh hoàn toàn thuộc về tôi vậy.
Nhưng dáng vẻ kì lạ của anh lại khiến tôi hoảng hốt, hỏi đầy sốt sắng :
- Duy Phong , anh làm sao thế ?
Đôi mắt anh từ từ trầm lắng.
Anh kéo tôi đứng dậy.
Mỗi một động tác đều thật nhẹ nhàng, cứ như là anh sợ chỉ cần chạm vào người thì sẽ khiến tôi đau đớn vậy.
Giọng anh vang lên…âm u…và thật nhẹ …thật nhẹ :
- Tôi không thể bên em được nữa.
Câu nói của anh giống như là một mũi tên sắc nhọn đột ngột đâm vào ngực tôi vậy.
Tôi cắn môi thật chặt, vẻ mặt trở nên trắng bệch.
Đã biết là như thế này mà…tại sao lại còn cảm thấy không chịu nổi thế này.
Tôi cúi đầu, hai tay để trong túi áo đang siết chặt lại…rất chặt.
Phải làm thế nào đây ?
Trước mắt đã chỉ còn là một màu tối đen rồi …
Tôi mấp máy môi, giọng nói nhỏ tới mức tôi cứ tưởng là mình chưa hề nói gì :
- Vâng, em hiểu.
Không gian vắng lặng như đã chết…
Tôi không còn tìm thấy được nhịp thở nữa rồi…
Ánh chiều tà đang dần buông…
Anh lặng lẽ quay người .
Kết thúc thế này à ?
Không đúng…nếu không có bắt đầu thì sao gọi là kết thúc.
Có phải là…đây là lần cuối tôi được gần anh thế này không…
Tôi vội vàng nắm chặt cánh tay anh, giống như tất cả sức lực của 17 năm trời đều dồn hết vào cái nắm ấy vậy…
Tôi nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, cố gắng chịu đựng cơn đau đang không ngừng cuộn lên, nói thật khẽ :
- Từng yêu em chưa ?
Cả người anh cứng đờ…bây giờ không thể nhận ra được là tay tôi hay là anh đang run rẩy nữa…
Vy Anh …đang diễn cái trò gì thế này ?
Còn không muốn giữ lấy lòng tự trọng nữa rồi sao !
Tôi từ từ buông tay anh ra :
- Em …xin lỗi. Em không nên như thế. – Tôi cúi gằm mặt , nhỏ giọng – Hi vọng…anh sẽ hạnh phúc.
Sau đó…là những bước chân theo quán tính…căn bản là không thể dừng lại được.
Không còn nhìn thấy gì, không còn nghe thấy gì…
***
Tầng thượng lộng gió, tà áo đen của ông khẽ tung bay.
Dưới kia, bóng dáng cô độc của Duy Phong đã bị nhấn chìm giữa ánh tịch dương.
Đôi chân dài mạnh mẽ của anh giống như là chỉ đang cố gắng chống đỡ.
Duy Phong…
Cậu ấy cũng chọn cho Vy Anh một ngã rẽ nhẹ nhàng hơn.
Dù là thế nào, Vy Anh cũng sẽ rất đau nhưng nỗi đau ấy sẽ không âm ỉ , dai dẳng.
Sẽ không phải là nhìn thấy đấy mà chợt nhận ra mình không bao giờ có được.
Sẽ không phải là từng giờ từng phút cào nát tim ra.
Tất cả, Duy Phong sẽ một mình gánh chịu.
Làm thế nào đây…
Ngực ông nhói lên từng cơn.
***
Môi anh đã trở nên thật nhợt nhạt…
Gió lạnh từng cơn cứ vây bủa lấy anh.
Cứ để anh nhận hết vậy…
Chiếc điện thoại đen lại reo lên.
- Thưa thủ lĩnh. Đúng là từ trước giờ hướng điều tra của chúng ta đã bị làm lệch đi. Cô bé ấy không phải là Kathy Hoàng.
Có còn quan trọng nữa không ?
Anh có thể đem đến được gì cho Bé con đây ?
Lại là tổn thương à ?
- Cuộc sống của cô ấy bây giờ như thế nào ?
- Thưa thủ lĩnh …
Anh ngắt lời :
- Có hạnh phúc không ?
-
Người bên kia có vẻ như không ngờ anh sẽ hỏi như thế nên một lát sau mới trả lời được :
- Rất hạnh phúc.
-
Vậy thì …
- Được rồi. Mọi chuyện kết thúc tại đây.
Hãy cứ để Bé con như vậy …
Từng ngón tay của anh đã trở nên tím ngắt, giọng nói âm u :
- Vy Anh…Anh có thể cứ thế này mà lặng lẽ bên đời em không ?
***
Trên chiếc sofa , Trúc Vũ nằm dài dán mắt lên tivi, gói bỏng ngô bên cạnh bị cô bốc ăn một cách thô bạo.
Cô không ngừng lẩm bẩm :
- Đồ quỉ cái !
- Hừ, nói dối không chớp mắt.
- Anh Duy Phong them vào ấy, cái thứ mặt dày.
Nguyễn Huy gác chân lên bàn, bực bội :
- Em có để yên cho anh làm việc không ? Cứ như niệm kinh thế ? Không thích thì đừng xem nữa.
Trúc Vũ trừng mắt :
- Mặc kệ em. Anh vào phòng mà làm việc ấy.
Hừ hừ. Cô đang rất là bức xúc nhé !
Nhìn Hoài Vân trên ti vi kìa, lúc nào cũng tỏ ra là tao nhã, hiền lành trong lòng thì độc địa, mưu mô.
Lại còn bịa chuyện !
Quen với anh Duy Phong từ bé gì chứ ?
Lại còn tự nhận mình là người hiểu anh Duy Phong nhất.
Nghe mà chỉ muốn xông tới mà đánh cô ta.
Trơ trẽn !
- Chúng tôi cũng có rất nhiều sở thích chung. Như là cùng ăn kem hạnh nhân. – Trong tivi, một cô gái tóc xoăn vui vẻ trả lời phỏng vấn. Cô khẽ vuốt mái tóc, mỉm cười với mọi người rồi tỏ vẻ ngượng ngùng – Thật ra…anh ấy có hứa với tôi một điều – nói đến đây, cô lại e thẹn cúi đầu – anh ấy nói cho dù thế nào cũng sẽ mãi mãi yêu mình tôi.
Hoài Vân vừa nói xong, buổi họp báo liền trở nên thật náo loạn.
Trúc Vũ ngồi bật dậy, la lớn :
- Cô ta nói gì thế ? Không lẽ cô ta bị mất trí rồi sao. Đồ…thần kinh !!!
Nguyễn Huy cũng có vẻ chú ý nhưng sau đó thờ ơ nói :
- Quan tâm làm gì.
Trúc Vũ bực tức nhìn như muốn lao tới mà đập nát cái màn hình tivi ra :
- Đồ mặt dày !!!
Mặc dù là lời cô ta nói là giả dối, sẽ không ai tin và ngay ngày mai cách mạng anti fan sẽ diễn ra rầm rộ hơn, giới truyền thông cũng sẽ phong cho cô tá hàng loạt danh hiệu như hot girl trơ trẽn nhất, mặt dày nhất, đầu óc có vấn đề nhất nhưng mà…cô vẫn rất rất rất bực mình !
Quỉ cái !
Hứ, cứ ảo tưởng đi.
Bây giờ, Duy Phong và Vy Anh của cô còn đang tay trong tay ấy chứ !
Hứ hứ !
Ý nghĩ này làm cho cô thấy thật hả hê nhưng cũng đầy lo lắng !
Cô thả gói bỏng ngô ra, chắp tay cầu nguyện.
Hi vọng là Vy Anh không thấy chương trình vừa rồi. Đầu óc của Vy Anh rất ngờ nghệch và đơn giản, lại chẳng biết nhìn nhận vấn đề một cách chính xác gì cả.
Cô biết là Vy Anh từ trong tiềm thức đã rất sợ những kẻ thứ ba, xen vào chuyện tình người khác, đã rất sợ mình làm người khác buồn, đã rất sợ người khác vì mình mà liên lụy.
Ôi Vy Anh ngốc nghếch của cô !
Trúc Vũ thở dài …
Chưa kịp than vãn thì đã bị Nguyễn Huy ngắt lời :
- Im lặng ! Anh cần nghe điện thoại.
Trúc Vũ bĩu môi, hừu hừu vài tiếng nhưng lại tiến sát bên…nghe chung.
Là giọng thư kí Hoàng đây mà, sao có vẻ hoang mang tột độ thế này :
- Cậu không biết gì sao ? Hai người họ không thể đến với nhau !
Nguyễn Huy xô Trúc Vũ ra, đứng dậy đi ra nơi khác cách thật xa Trúc Vũ.
Trúc Vũ thấy tình hình cũng căng thẳng , nghiêm trọng nên cũng không chống đối gì.
- Sao lại không ? – Nguyễn Huy có vẻ lường trước sự việc, đã đến lúc mọi chuyện cần được nói ra rồi đây .
- Hoàng Anh Nhật chính là Hoàng Duy Thức. Cậu thế quái nào mà không biết ?
Nguyễn Huy cười :
- Tớ biết – anh quay lưng về phía cửa nên không biết được rằng có một người đang lặng lẽ tiến tới gần…- Nhưng mà Vy Anh không …
Chiếc điện thoại đột ngột bị giằng mạnh lấy.
Anh giật mình…sau đó kinh ngạc nhìn người đang đứng trước mặt mình :
- Cô Diệp.
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 56