Mọi người bắt đầu chú ý hơn, vẻ mặt đầy tập trung.
Còn anh tựa đầu vào tường, tỏ ra bàng quan và mặc kệ.
Thư kí Hoàng nhìn những ánh mắt mong chờ của chúng tôi…đột nhiên nghiêng đầu sang trái…sang phải…
Chưa hết, hai tay đan chéo vào nhau , xoay xoay…
Hự ! Đây là những động tác khởi động thể dục mà…Đã như thế, vẻ mặt còn cứ vênh vênh…
Đúng là hơn cả khác người. Thấy chúng tôi để ý nên làm kiêu đây !
Mà…mấy nhóc em lại còn đang làm theo !
Trời ơi…! Đây là tiết thể dục sao ?
Rider Nguyên tút tai phone ra , ném thẳng vào người thư kí Hoàng :
- Say it ! Ngứa mắt !
Ngứa mắt … Vâng…chính xác là rất ngứa mắt.
Cứ quay qua quay lại như con loăng quoăng.
Con loăng quoăng ấy bị tấn công thì đờ người một tí…
Ồ , đã hết loăng quăng rồi…
Thư kí Hoàng ho vài tiếng lấy giọng, bắt đầu kể :
- Vì có quá nhiều nên chuyện gì tôi nhớ ra thì sẽ kể.
- ….
Một câu nói rất có lí ! Nhưng …ai mà không biết cơ chứ !!!
Chuyện không nhớ ra thì kể bằng niềm tin sao ?
Mọi người đều lườm thư kí Hoàng, tất nhiên là trừ người đang ngồi cạnh tôi ra.
Cuối cùng, câu chuyện cũng được bắt đầu …
- Ba năm trước, tại Lon Don, một tập đoàn lớn tầm cỡ thế giới tổ chức một dạ tiệc. Khánh Phong là một trong những đối tác quan trọng nhất nên tham dự. Lúc ấy, Duy Phong và tôi đại diện tập đoàn tới đó. Nhưng chỉ đến hai mươi phút cho có mặt rồi sẽ bay sang Ý. Lúc chúng tôi ra về thì một cô gái trẻ đang vừa đàn piano vừa hát trên sân khấu. Cô ta là con gái duy nhất của tập đoàn kia – thư kí Hoàng nhíu mày – tên gì nhỉ, hình như là Kamila Rivera .
Anh từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên thái độ thờ ơ. Có lẽ là bây giờ anh cũng không biết là chuyện đó từng xảy ra hay không nữa…
Vừa nói tới đây, Mạnh Vũ bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì đó , lên tiếng :
- Kamila Rivera ? Tập đoàn đó là R.Conglomerate ?
Thư kí Hoàng mắt sáng lên :
- Đúng rồi. Đúng là R.Conglomerate . Cậu cũng biết à ?
Ừ nhỉ. Sao tôi cũng có cảm giác như là đã từng nghe thấy ở đâu rồi.
Trúc Vũ đột nhiên la lên đầy kích động :
- Kamila Rivera ! Vy Anh, không phải chúng ta đang đi lùng album mới của chị ấy à ?
A ! Phải không ? Kamila Rivera …Một ca sĩ teen mang tầm quốc tế…Rất rất nổi tiếng.
Người anh, vừa tài giỏi, xuất thân lại vừa danh giá. Là đại tiểu thư của một tập đoàn lớn.
Ồ ! Thế giới này hóa ra lại nhỏ bé như vậy…
Mà không phải, lúc nào tôi gặp chị ấy thì mới nói được như thế.
Cái này…là anh gặp mà.
Thư kí Hoàng đẩy gọng kính :
- Tốt ! Mọi người đều biết thì chuyện sẽ hấp dẫn hơn. Nhưng mà…cô ta là ca sĩ à ?
Thấy vẻ mặt sa sầm đầy khó coi của chúng tôi, thư kí Hoàng cười lảng :
- Haha. Tôi chỉ biết cô ta là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn đó. Tiếp nhé. Bữa dạ tiệc đó là tổ chức kỉ niệm Kamila lên 18. Duy Phong và tôi đến rồi chỉ nhoáng cái là đi nên cũng không để ý gì nhiều. Kamila thì say sưa biểu diễn trên sân khấu, lâu lâu lại liếc mắt đưa tình với Duy Phong.
- ….
Nói tới đây, tôi đột nhiên liếc anh một cái…nhưng cái này là thăm dò chứ không phải đưa tình nhé ! Người ấy vẫn giữ thái độ hờ hững…Thế thì có lẽ là lúc ấy không rung động trước Kamila nhỉ…
- Lúc Duy Phong vừa đứng dậy khỏi bàn tiệc thì Kamila bỗng nhảy vọt xuống sân khấu, chắn ngay trước Duy Phong, vẻ mặt đắm đuối , giọng nói ngọt ngào, thậm chí cô ta còn phát âm tên Duy Phong rất chuẩn. – Thư kí Hoàng bỗng nói nhỏ như thì thào – Phong…Don’t leave me…
Lần này, rider Nguyên ném luôn chiếc MP3 vào người thư kí Hoàng :
- Vietnamese ! Phát âm của anh nghe phát ói đi được.
Phát ói…vâng…đồng ý là thế.
Thư kí Hoàng sa sầm mặt nhưng nhanh chóng kể tiếp, giọng nói thật nhẹ nhàng , ánh mắt cũng đắm say…nhưng mà vẻ mặt người này chỉ hợp với ác quỉ, bắt chước người ta như vậy thật…phát ói :
- Phong…đừng bỏ em một mình. Phong ! Có biết là em dành bữa tiệc này chỉ để cho anh không ? Ngày hôm nay, em bước sang 18 rồi, đã là một cô gái trưởng thành rồi. Em muốn thực hiện một việc quan trọng nhất đời mình, đó là…thổ lộ với anh một điều. Phong…em yêu anh…Hãy để em được bên anh. Chỉ cần anh cho phép, em sẽ theo anh tới bất cứ nơi đâu. Phong…làm ơn, chấp nhận em..
Wow ! Thật lãng mạn ! Anh hạnh phúc như vậy ! Được chị Kamila thổ lộ trực tiếp thế này…
Tôi cũng thật sự cảm thấy như mình đắm chìm trong khoảnh khắc ấy…
Kamila xinh đẹp đầy quyên rũ…ngọt ngào và say đắm…
Giống như nàng công chúa chờ đợi hoàng tử của mình.
- Lúc đó, mọi người đều đổ dồn về phía chúng tôi. Hàng loạt máy quay phim cũng đều được chuẩn bị để ghi lại hình ảnh đó. Duy Phong nhìn Kamila…
Tim tôi bỗng nhiên đập rất nhanh…Vừa hồi hộp vừa bất an…
Thư kí Hoàng bắt chước anh, ánh mắt đầy lạnh lẽo và thản nhiên, vẻ mặt hờ hững, giọng nói không cảm xúc :
- Sorry, were you talking to me ? ( Xin lỗi, cô đang nói chuyện với tôi à ? )
- ….
Căn phòng phút chốc trở nên im bặt, bị bao phủ bởi không khí quái dị…
Mặc dù là thư kí Hoàng chỉ bắt chước lại thôi nhưng như thế cũng đủ để làm cho chúng tôi bất động – chết lặng – sững sờ – kinh ngạc .
Một từ thôi – Sốc.
- Haha. Mọi người không chứng kiến mà còn như thế thì phải biết lúc đó, bữa dạ tiệc như thế nào . Haha. Phải gọi đó là dạ-tiệc-hóa-đá. Haha. Lúc DP nói xong , cùng tôi rời đi thì khung cảnh ở đó vẫn không hề thay đổi . Tất cả đều nhìn nhau như thế này này . – Thư kí Hoàng mở to mắt, há miệng rồi lại tiếp tục cười lớn .
Rider Nguyên là người đầu tiên có phản ứng, ngã lăn xuống sàn , nhìn trần nhà , cười và cười. Giống như từ trước tới nay người này đều phải khóc.
Liền sau đó, hai người tên Vũ cũng cười tới nỗi ngã nhào…ngồi dậy…cười lớn….lại ngã nhào tiếp.
Còn tôi ư …vẻ mặt vẫn cứng ngắc…Thật muốn khóc mà !
Tôi từ từ …từ từ đưa mắt nhìn người ấy.
Ngay lập tức ..thần trí còn chưa hồi phục hẳn lại bị chấn động !!!
Anh tựa đầu vào tường, đôi chân dài duỗi thẳng ra , mắt nhắm lại …
Ồ…anh ấy đang ngủ …
Ngủ ? Ngủ ư ? Còn có thể như thế nữa !!!
Ngủ …trong khi mọi người đang nói chuyện về mình ???
Tôi tự ghi nhớ vào đầu một kinh nghiệm lớn – sau này không nên tiếp xúc nhiều với anh , như thế sẽ có thể bị đau tim bất cứ lúc nào.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của người ấy…đến lúc ngủ cũng hờ hững và thờ ơ như vậy…
Tiếng cười quá lớn làm anh khẽ nhíu mày.
Tôi nhìn mấy người còn cười bò kia, ra dấu :
- Suỵt ! Mọi người đừng cười nữa . Để anh ấy ngủ.
Mọi người tất nhiên là…vẫn cứ cười ha hả . Không phải họ không muốn mà căn bản là đã không thể dừng lại được nữa rồi.
Tôi bất lực nhìn họ…Mấy nhóc em cũng đã lăn ra ngủ từ lúc nào.
Tôi lại tiếp tục nhỏ giọng :
- Mọi người đừng làm ồn…
Nhưng câu nói của tôi chưa kịp dứt thì đã có một giọng nói trầm ấm cắt ngang :
- Kệ họ.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó nhưng đôi mắt đã mở ra, vương chút mệt mỏi.
A ! Anh sao lại dậy rồi…
Mà cũng phải thôi, tiếng cười như muốn làm nổ tung cả cô nhi viện chứ đừng nói là đánh thức anh.
Tôi tiến lại gần anh, thì thầm :
- Anh mệt lắm có phải không ?
Anh lắc đầu, ra hiệu cho tôi ngồi cạnh. Im lặng.
Cuối cùng mấy người kia cũng chịu ngưng cười nhưng vẻ mặt lại đầy bất đắc dĩ. Không ngừng ôm bụng và xoa xoa miệng.
Sau đó, thư kí Hoàng liếc tôi và anh rồi bảo mọi người đưa lũ nhóc trở về phòng.
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 45