Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 114: Ngoại Truyện 4






Ngoại truyện : Chăm vợ.

Ban mai của ngày cuối tuần rực nắng, thêm chút gió man mát. Khung cảnh đẹp khiến Vy Anh nảy ra ý định sẽ đi dạo biển, tất nhiên là cùng chồng rồi.

Cô vợ nhỏ trèo lên giường, nằm kế bên Duy Phong, hai tay chống cằm như cô bé con, ngắm anh ngủ.

Duy Phong mới trở về biệt thự vào mờ sáng sau bốn ngày bận bịu bên Pháp. Hẳn là anh rất mệt.

Cô nên để anh ngủ thêm một chút nhỉ ? Chiều đi chơi sau cũng được.

Miệng Vy Anh gặm bebe, cố không gây động tĩnh nhưng vì quá nhớ nên cô vợ nhỏ choàng tay qua người anh, ôm thật chặt.

Thấy chưa đủ nên một lúc sau, Vy Anh ghé sát má anh, thơm nhẹ rồi dời dần đến đôi môi lạnh lẽo của anh , muốn hôn nhưng …

- Ưm.

Vy Anh bị ai đó dùng tay bịt miệng rồi !

- Phiền quá nhóc.

Duy Phong vẫn nhắm mắt như ngủ say, riêng đôi tay ấn mạnh người cô vợ nhỏ lên ngực mình, ngăn chặn những trò phá rối.

Anh về mới 4 tiếng đồng hồ, mất 2 tiếng để ngắm bé con bù cho những ngày vắng hơi thở thoảng mùi sữa .

15 phút để tắm và bây giờ, anh đang bị thiếu ngủ trầm trọng. Tính ra, mỗi giấc ngủ của anh lúc bên Pháp nhiều nhất là chỉ 4 tiếng. Công việc lúc nào cũng nặng quá !

- Nằm ngoan !

Duy Phong gắt nhẹ, lúc này mà dịu dàng thì cô vợ nhỏ sẽ làm loạn mất.

Đấy, người đã lại nhúc nhích, chân thì ngọ nguậy …

- Vy Anh !

- Em biết rồi nhưng mà em không muốn ngủ nữa đâu. Em còn chưa ăn bánh xong đây này !


Vy Anh làu bàu, mắt nhìn gói bebe trên bàn đầy tiếc nuối.

- Để sau.

- Bánh sẽ bị ỉu. Ăn không ngon nữa. Và để sau thì là bữa trưa mất rồi !

Lý lẽ , lại lý lẽ. Cứ để cô tiếp xúc với tên thư ký kia thì cãi lời còn hơn luật sư Nguyễn Huy.
Biết thế, không cho phép cô dao du với người đó.

Kể ra cũng hay hay, Vy Anh lại hay năn nỉ anh được đến nhà thư ký Hoàng chơi chỉ vì nhà hắn ta có cây táo cảnh lắm quả, cô nàng thích nhón chân và hái .

Duy Phong định cho nó về đây nhưng thư kí Hoàng mách với vợ anh, thế là mặc kệ …

- Em dậy đây. Nằm chán lắm. Mới ăn mà nằm thì mập ,anh có thích vợ anh mập không hả Best CEO ?

Vy Anh làm nũng, cô áp má vào ngực anh, nghe nhịp tim của anh và đếm.

Chỉ tới con số 103, cô vợ nhỏ đã gần như hét ầm :

- Em muốn ăn kem ! Thả em đi ! Em đói này !

Duy Phong hé mắt ma mãnh :

- Ăn anh đi .

- …

***

Biển chiều , sóng vỗ nhè nhẹ. Làn nước mát dịu vuốt ve những ngón chân xinh xinh.

Vy Anh nắm tay Duy Phong rảo bước trên bờ cát ẩm, tay còn lại vung vẩy đôi giày vải ướt nhẹp.

- Về chưa ? – Duy Phong lướt mắt nhìn đồng hồ, dáng điệu buồn tẻ, rất đối lập với con sẻ nhỏ đang hí hửng ngay bên cạnh.

- Chưa về ! Em còn muốn đi !

Vy Anh le lưỡi tinh ngịch, dựa người sang Duy Phong, hát . Đến lúc mỏi chân, cô nàng bắt ai đó phải cõng , đôi khi lại thò đầu ra trước nói mấy câu tinh vi.

- Em nặng không ? Anh thử gật đầu xem, em sẽ bắt anh ngày nào cũng cõng em luôn !

- Này anh , tóc anh tại sao không nhuộm màu vàng như Bùi Quang ấy. Tuy hơi chói mắt nhưng đẹp , sành điệu.

- Anh từ bỏ phong cách lịch lãm, sang trọng đi. Em thấy nếu anh chọn màu sáng thì sáng, gái chết đứ đừ ấy.

- …

- Im đi Vy Anh !

Nín lặng cho bớt ngỡ ngàng, cô vợ nhỏ nghiến răng bấu mạnh vai người vừa nói ra câu đó.

- Anh phải bảo nhẹ nhàng hơn chứ. Anh chẳng biết gì về tiếng việt cả !

Duy Phong đã rất muốn quẳng cái người kia đi , thở nhẹ một hơi thay cho lời cảnh cáo.

Vy Anh lập tức im, úp mặt vào lưng anh, mắt lim dim .

Lại ngủ rồi …

***

Duy Phong theo lời mẹ Diệp, cho Vy Anh uống thuốc hạ sốt khi cô vợ nhỏ ho liên tục.

Chắc có lẽ gió biển làm cô ốm mất rồi !

Trán Vy Anh nóng ran, mắt ngập nước và ôm chặt Duy Phong. Cứ mỗi lần cảm thấy khó chịu, cô đều giữ rịt lấy anh, không cho anh rời nửa bước . Ngủ mê man rồi đột nhiên mơ ác mộng nên choàng tỉnh vào mờ sáng. Uống một cốc sữa rồi lại nằm bẹp. Đầu cô đau âm ỉ, mũi nghẹt lại như sắp không thở nổi, thút thít.

- Anh đừng nói mẹ Diệp em nhé. Mẹ mắng ghê lắm đấy.


Đợi Duy Phong gật đầu, cô vợ nhỏ mới yên tâm vùi mặt vào chăn cho tới trưa.

Duy Phong dỗ cô ăn gì đó nhưng Vy Anh chỉ cắn môi, nhất quyết không chịu nghe theo.

- Cứ bướng thế !

Duy Phong gắt, vẻ mặt vừa lạnh vừa giận dữ như muốn ném luôn người kia ra ngoài cửa sổ.

- Em đau răng ! Anh biết gì chứ !

Vy Anh gào to hơn, lý do này khiến cô xấu hổ muốn tự nhảy ra ngoài kia rồi !

Thấy ai đó nín cười, cô vợ nhỏ liền vươn tay nắm cổ áo anh, trừng mắt đe doạ :

- Anh thôi đi ! Tại ai mà em ngủ quên trong lúc ăn bánh ngọt hả. Tự anh phải nấu cháo cho em. Còn không, em tuyệt thức tới chết luôn !

Sau một tiếng ăn vạ, cuối cùng Duy Phong cũng đồng ý xuống bếp.

Cô vợ nhỏ bắt anh phải mặc tạp dề cho bằng được mới thôi ầm ỹ.

Sắc mặt Duy Phong vô cùng khó coi, nhìn vào thứ màu xám lạnh mà Vy Anh đưa cho đầy chán ghét. Đặt cô vợ nhỏ lên bàn để cô dễ quan sát anh thực hiện món cháo hành tăm .

Nguyên bị kêu đến hỗ trợ, miệng nhai cao su, đôi mắt tinh quái hoàn toàn bất lực trước đống gì gì đó trong tủ lạnh. Lúc ấy , Duy Phong còn nghiêm túc “ giải mã ” quyển sách dạy nấu ăn , không ngừng nhíu mày.

Cánh cửa tủ lạnh bị đóng lại …

- Ceo, tôi tìm không thấy !

- Săn cho kỹ !

Cánh cửa tủ lạnh bị đóng lại lần thứ …

- CEO, thật sự là tôi không thấy !

- Tìm kỹ vào !

Đến lần thứ n, người đang đứng trước tủ lạnh sang một bên bị kéo ra, Duy Phong rất “ cao cả ” nhượng cho Nguyên tạp dề rồi đẩy cậu ta về phía bồn rửa.

- Rửa thứ có màu trắng kia đi !

Nguyên đăm chiêu :

- Màu trắng ? À,hành chăm.

Vy Anh thở dài, cổ họng dù đau rát cũng phải lên tiếng.

- Hành tăm chứ không phải hành chăm. Còn nữa, nó có tên hẳn hoi. Thứ màu trắng gì hả !

Hai người nào đó nhìn nhau, muốn …hất luôn cái bàn kia …

- CEO, cái này … tôi không biết khi nào nó sạch nữa !

- Rửa thêm đi.

Cứ thế, sau chục lần thay nước, Nguyên đã xong vụ rửa hành tăm còn Duy Phong vẫn đang “ ngắm ” tủ lạnh.

- Anh tìm gì thế ?

Vy Anh cảm thấy lạ, tại sao hết Duy Phong lại tới Nguyên cứ mở đi mở lại tủ lạnh.

Nhăn trán, nhíu mày, Nguyên lục trí nhớ mãi mới thốt ra một câu vô tội :

- Gạo ! Có gạo cháo mới okay !

Suýt tí Vy Anh ngã sấp xuống đất …nhìn Nguyên như người vừa rơi từ sao hỏa xuống, giọng mất bình tĩnh :

- Hai người tìm gạo trong tủ lạnh ?

Cùng lúc, hai cái gật đầu hướng về phía cô khiến cô choáng . Nguyên còn bồi thêm :

- Oh dear, Vy Anh sao kém thế. Cái đấy là bảo quản để gạo khỏi bị …bị gì CEO nhỉ ?


Duy Phong đáp thẳng thừng với chất giọng không cảm xúc :

- Khỏi bị héo.

Rầm …Té ghế lúc này đã là cái gì ! Vy Anh chính thức té bàn rồi !

Hai người kia thật sự có biết gạo là cái gì không …

Lúc được Duy Phong bế lên , cô vợ nhỏ nhìn sâu vào mắt anh, khổ sở chất vấn :

- Hoàng Duy Phong, ai bảo anh gạo sẽ bị héo ?

Người kia lặp lại nguyên vẹn câu nói của bà Diệp như chiếc máy ghi âm hoàn hảo :

- Rau muốn không bị héo thì phải để trong tủ lạnh. Lúc sáng mẹ tới, cất giúp anh rồi.

- Gạo không phải rau, thưa Best Ceo !

Duy Phong khó hiểu nhìn cô, lúc anh dời mắt đến Nguyên, cậu ta cao giọng :

- Chính xác gạo là rau ! Cháo là hiện tượng sau khi gạo bị đun sôi. Nói theo cách khác, cháo là luộc gạo ấy. Tôi chưa từng thấy thứ gì ngoài rau bị luộc cả. Đúng chứ Vy Anh ?

Vy Anh không buồn đáp nữa. Chỉ kéo kéo tay người nào đó, thì thào :

- Em ăn mì tôm cũng được.

Uh huh một tiếng, người nào đó thành thật hỏi Vy Anh :

- Mì tôm …làm sao ?

- Chỉ cần nước sôi và đổ vào !

Vy Anh sa sầm mặt. Thấy thế, Duy Phong liền ra lệnh cho Nguyên :

- Cậu mau làm mì đi !

- Mì ở đâu CEO ?

- Tủ lạnh ! – Duy Phong gắt.

Vy Anh gắt to hơn :

- Mì làm gì trong tủ lạnh !!! Anh cũng không biết mì là gì à !!!

Duy Phong ngó lơ qua cửa sổ, mặc Nguyên đang hấp tấp tìm trong tủ đồ khô mì ăn liền , cho ra tô sứ.

Lúc ấm nước điện réo sôi, Duy Phong ra vẻ sành sỏi, thờ ơ nhắc :

- Đổ nước vào. Chờ 20 phút !

Vy Anh đớ người, nhìn Duy Phong trân trân. Anh là đang đọc thời gian chờ chín của cháo ! 20 phút cho mì ăn liền ư …

Vy Anh xô mạnh Duy Phong, chân đá tay đẩy loạn xạ :

- Anh ra khỏi bếp ngay đi ! Em không muốn nhìn thấy anh tại đây nữa !

Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Ngoại Truyện 5