Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 112: Ngoại Truyện 2






Ngoại Truyện : Lời đe dọa từ cô vợ nhỏ !

- Tôi chán cô lắm rồi ! Tôi vùi đầu vào công việc, bận túi bụi, còn cô. Hết ăn hết ngủ lại còn ghen tuông !

- Anh thôi đi. Tôi đâu ghen vô cớ, nếu anh không có ý với cô ta. Tại sao lại ở cùng cô ta mọi lúc mọi nơi như thế ?

- Bạn bè. Cô không hiểu à ?

- Tôi không tin. Bạn bè sao lại ôm hôn nhau như thế ?

- Ly dị ! Không nói nhiều với cô nữa.

- Anh không phải người. Ngày xưa anh theo đuổi tôi như thế nào ? Tìm cách dụ dỗ tôi kết hôn ra sao ? Chỉ vì cô ta, anh sẵn sàng ly dị. Được thôi, ly dị thì ly dị.

Duy Phong dời mắt khỏi màn hình laptop, nhìn Vy Anh cảnh cáo :

- Ngủ đi !

Vy Anh cuộn tròn trong chăn ấm, tay ôm gấu bông trước ngực, bĩu môi bướng bỉnh :

- Gì nào ? Em đang vẽ ra viễn cảnh của chúng mình sau này đấy.

Vừa ngắm Duy Phong làm việc vừa lẩm nhẩm những câu hội thoại của màn cãi vã thường có trong cuộc hôn nhân đổ vỡ nào đó …

Cô đang chọc tức anh , trả thù cho vụ đám cưới hôm ấy. Dám hạ thấp cô về cả nghĩa đen lẫn nghĩ bóng…

Tháo giày cao gót của cô ra, hại cô để lộ ra chiều cao lè tè .

- Tài khoản tôi chia cho cô một nửa. Biệt thư trắng là của tôi, còn biệt thự mới, cho cô.

- Nghe không Vy Anh ? Bảo em ngủ ! – Duy Phong gập laptop, tiến sát Vy Anh, véo nhẹ má cô.

Đợi anh nằm kế bên, cô liền dụi đầu vào người anh, hết than ngắn lại thở dài.

- Anh nghĩ, em có đậu đại học không ?

Cô đang tận hưởng kỳ nghỉ hè sau tuần trăng mật và ôn thi lên đại học kinh tế.

Thời gian này, cô rất dễ bị cảm nên mẹ ra lệnh cấm tiệt mấy vụ chơi bời Bao nhiêu dự định vi vút cùng Trúc Vũ đã tiêu tan. Thậm chí, số lần cô đến quán Mun cũng bị hạn chế.

Mẹ nói, gió mùa này rất độc, sức đề kháng của cô lại kém nên tối nhất là ở nhà học bài.
Cô muốn tới công ty anh cũng không xong …Đơn giản là vì anh dạo gần đây rất bận, lơ là đôi chút, cô sẽ rơi khỏi sofa …

- Đừng học nhiều quá nhé !

Duy Phong gỡ gấu bông để ôm cô dễ hơn, tiện thể hôn má cô.

- Em tốt nghiệp đại học rồi thì sao nhỉ ? Anh nghĩ em nên đầu quân vào công ty nào đây ? – Vy Anh bắt đầu gác hai chân lên người anh,mắt nhìn trần nhà đầy đăm chiêu.


- Khánh Phong.

- Không đời nào ! Em rất ghét CEO của tập đoàn đó. Anh không biết đâu, tính tình anh ta rất xấu.Em sẽ bị bắt nạt cho coi.

Duy Phong gạt tay bé xíu đang luồn qua áo ngủ của anh, nghịch nghịch vết sẹo mờ nơi ngực. Anh áp tay cô lên má mình :

- Anh ta không làm thế đâu.

- Vậy nếu em đến đó, anh ta sẽ xếp em vào bộ phận nào nhỉ ?

- Đặc biệt. Sẽ cho em canh giữ sofa tại phòng làm việc của anh ta.

- Tiền lương có nhiều không nhỉ ? Anh ta có ưu đãi em không ?

- Toàn bộ thu nhập của anh ta sẽ trao cho em. Được chưa ?

Vy Anh gật gật đầu, vẻ mặt rất thỏa mãn. Cô không ham tiền, nhưng nếu nhiều thì lại khác …Thật tò mò ! Không biết tài khoản của đại gia này là bao nhiêu đây !

Duy Phong buồn cười trước đôi mắt hau háu cùng sự thích thứ đang hiện rõ trên gương mặt trẻ con . Anh hôn lên trán cô thay lời chúc ngủ ngon rồi nhắm mắt lại.

Vy Anh chưng hửng …cô đang cùng anh trò chuyện kia mà …

Vy Anh giận dỗi quay người , chân cũng không thèm gác anh nữa. Mắt ghườm ghườm, mũi nhăn nhăn, má phụng phịu, miệng lầm bầm :

- Tồi tệ. Bad CEO mới đúng. Hừ, Hoàng Duy Phong xấu xa, hư tính …Ly dị cho mà xem.

***

Khép rèm cửa để nắng sớm không đánh thức bé con đang ngủ say.

Duy Phong vừa làm việc vừa xem giúp cô những đề thi đại học mà cô bảo là biến thái.

Dạo này, anh rất bận. Vô số dự án, kế hoạch cứ đổ dồn sau đám cưới của anh. Chưa kể đến những chuyến đi sang nước ngoài rất thường xuyên.

Vì thế, anh ít khi được bên cô vợ nhỏ.

Nhưng đến hôm nay, công việc đã vơi đi nên anh sẽ nghỉ một ngày, ở nhà với cô.

Hơn 10 giờ, Vy Anh mới tỉnh dậy. Cô tung chăn, uể oải vươn người, nhìn quanh căn phòng trống trơn chán chường.

Sau một tiếng đánh răng và tắm táp, Vy Anh lại lên giường nằm.

Định điện thoại cho Duy Phong nhưng sợ anh bận nên thôi.

Lát nữa tìm Trúc Vũ dạo quanh quanh là hết một ngày .

Giường bị lún xuống phần kế bên, Duy Phong đến ngồi cạnh cô từ lúc nào. Một nụ hôn rơi trên môi cô để chào buổi sáng.

- Ngủ nhiều thật !

Vy Anh mở to mắt, ngạc nhiên với sự xuất hiện kỳ lạ của anh.

- Anh về sớm thế này !

Duy Phong ừ hử , nâng người cô đặt lên chân.

Anh vừa trở về từ phòng khách , tiếp mẹ Hoàng và mẹ Diệp. Hai người muốn rủ Vy Anh đi mua sắm nhưng anh không đồng ý. Vậy là thôi !

- Có muốn đi đâu không ? Anh sẽ đi cùng .

- Thật nhé !!! – Vy Anh phấn khích tuột khỏi người anh, hấp tấp chạy tới tủ quần áo.

***
Trong rạp kino, Vy Anh thích thú với bộ phim hoạt hình “ Kẻ cắp mặt trăng ”, còn Duy Phong ngả đầu vào ghế, ngắm cô vợ nhỏ đang uống trà sữa thật ngon lành.

Cảm nhận được ánh mắt từ phía ai đó, Vy Anh quay đầu, thắc mắc :

- Anh không xem hả ? Hay lắm đấy !

- Ừ.

- Anh ăn bắp rang không ? À, bim bim nữa này. Hay nước ngọt, hay …

Vy Anh đang liến thoắng thì bị anh chặn lời bằng chiếc hôn phớt . Vậy là lại im, tiếp tục xem hoạt hình 3D.

Kết thúc bộ phim, Duy Phong bế Vy Anh ra khỏi rạp vì cô vợ nhỏ than thở là đau chân.
Thừa biết, cô đang làm nũng.

- Em đói. Mình đến quán Mc Donald đằng kia nhé ! – Vy Anh chỉ vào nhà hàng gần đó, chân vùng vẫy vì sợ anh không đồng ý.

Duy Phong nhà cô ghét nhất là đồ ăn sẵn đấy.

- Được.

- Yêu anh nhất, thương anh nhất. Duy Phong của em là nhất !

Vy Anh chọn bàn gần cửa sổ, lật lật giở giở quyển menu .

- Em gọi vài món cho anh nhé. Anh muốn ăn gì nào ?

Duy Phong buồn cười trước bộ dạng dỗ dành của cô, anh nói lơ đãng :

- Như em.

Tới lúc món ăn được gọi ra, Vy Anh nhìn quanh bàn một lúc như nghiên cứu. Sực nhớ ra bệnh dạ dày của anh, cô vội níu tay nhân viên phục vụ :

- Chị, nấu riêng cho em món cháo nhé. Thêm ít thịt, gia vị nhạt chút. Và không bỏ hành.

- À …vâng vâng.


Dù nhà hàng chẳng hề có cháo chiếc gì trong thực đơn nhưng từ chối thì phá sản mất.
Hoàng Duy Phong rất cưng chiều cô vợ mới cưới mà.

Rời Mc Donald, Vy Anh vì ăn quá nhiều nên Duy Phong lại phải bế.

Thấy cô vợ nhỏ còn đăm chiêu, ngẫm nghĩ, anh nhét cô vào xe :

- Anh có cuộc họp.

***

Lúc Duy Phong trở lại căn phòng kính, Vy Anh vẫn còn ngủ trên sofa. Hơi thở nhè nhẹ phảng phất hương ngọt ngọt từ kem hạnh nhân.

Cũng đã xế chiều, nên thức cô dậy. Sợ đêm cô lại không ngủ, phá anh làm việc.

- Vy Anh, dậy thôi.

Duy Phong vén tóc cô, tay chạm vào làn da trắng mịn trên gương mặt đáng yêu.

- Dậy, bé con.

Vy Anh mở đôi mắt mơ màng nhìn người đối diện, nhăn mặt doạ :

- Anh muốn ly dị không ?

Vy Anh dọa nạt xong thì lại vùi mặt vào gối …thở hắt khi bị quấy rầy.

Biết lúc cô ngủ sẽ rất xấu tính nên Duy Phong không gọi nữa. Chỉ nhắc bâng quơ :

- Trúc Vũ và Ngọc Mỹ đến rồi.

Như lật đật ngã dúi và bật dậy, Vy Anh lập tức vùng mình , túm túm mái tóc rối,tay tóm lấy ly nước trên bàn, hai chân duỗi thẳng :

- Anh, mau đi giày cho em !

- Uh huh.
Duy Phong vừa thắt xong dây giày, Vy Anh liền ôm ghì lấy anh , dặn dò :

- Em đi một lát sẽ trở lại ngay. Tới lúc đó, anh phải kết thúc công việc và mình sẽ về nhà.

Vì Mạnh Vũ đang thực tập tại Khánh Phong nên Trúc Vũ thi thoảng ghé qua, còn Ngọc Mỹ đến vì thư kí Hoàng.

Ba người cùng hẹn nhau tới chỗ Hoài Vân để xem bộ thiết kế mới. Ăn tối, chơi bời đâu đó rồi sẽ về sau.

Anh vẫn không thích cô tiếp xúc với Hoài Vân, thậm chí đã từng cấm. Nhưng cô là ai nào ?
Anh quá quen với trò khổ sở năn nỉ, những tinh ranh tủn mủn nhưng đã bao giờ thoát khỏi sự nũng nịu ấy đâu.

Duy Phong xoa nhẹ đầu mèo con :

- Ừ.

Vy Anh ghét bị xoa đầu như nít ranh nên xụ mặt, lườm :

- Anh muốn ly dị hay ly thân ?

***

Bước vào một quán bar , Vy Anh cùng Trúc Vũ chui tọt đến chiếc bàn khuất, gọi hai ly nước cam to bự. Thứ nước uống bị cho là kì dị tại nơi ồn ã này.

Hoài Vân và Ngọc Mỹ rất sành sỏi mấy trò pha chế rượu, không ngừng đổ trộn những chất lỏng còn sóng sánh trong các cốc thủy tinh.

Vài phút sau, hai người đem thành quả sà tới chỗ hai nhóc con.

Vy Anh cầm lên một ly sinh tố, ngắm nghía mà không dám uống. Trong đó có lẫn chút rượu vang, say thì sẽ …cắn, hôn và sàm sỡ anh.

Đã ba lần rồi !

Lần cô nhầm tưởng là coktail, lần thứ hai bị thư kí Hoàng lừa cho say xỉn…Oan hồn ấy dám bảo cô là rượu hoa quả, uống vui vậy thôi.

Còn lần vừa đây …là do Nguyễn Phương …

Cô chỉ thắc mắc tại sao anh ta ngày càng đẹp hơn, thế mà anh ta cũng lôi cô vào quán.

Tuôn ra tràng tự sướng khiến cô buốt lạnh. Lúc ra về, anh ta lại kéo cô đi lang thang.

Ngày ấy, anh ta bị chị cô giận còn cô, khá buồn đời khi Duy Phong tịch thu tấm vé live show của Rin.

Cô vẫn trung thành với kem hạnh nhân , trà sữa nhưng chẳng hiểu sao bị Nguyễn Phương cho uống rượu từ khi nào …

Sợ mình sẽ bị dụ dỗ lần nữa, Vy Anh liền gửi đi một tin nhắn.

“ Anh mau đón em . ”

Người đến là Nguyên , anh ta mở cửa xe cho cô kèm theo nét mặt tinh ranh.

- Đoán xem ,tại sao Duy Phong không đến ?

- Anh ấy bận họp hay sao ạ ?

- Sai . – Nguyên nhún nhẹ vai , tỉnh bơ – Best CEO rời thành phố rồi.

***

Duy Phong về nhà vào lúc nửa đêm, thật lạ khi Vy Anh không chạy sang biệt thự trắng , chờ anh tới đón nữa.

Biệt thự mới cũng có khoảng vườn ba lá,trên chiếc xích đu gỗ , anh bắt gặp cô vợ nhỏ đang ngủ gục rất tội nghiệp.

Duy Phong tức, đã cấm cô tuyệt đối không được đợi anh ở đây thế mà vẫn ương bướng.
Anh vào nhà trước, nhìn cô qua cửa kính từ phong của hai người. Rút chiếc điện thoại đen ra.


Vy Anh tỉnh dậy bởi tiếng

Chuông lollipop réo ầm, thấy số máy của Duy Phong, cô ngồi thẳng người, dụi dụi mắt cho thật tỉnh táo.

- Anh ạ . Anh sắp về chưa ?

- Giờ này còn thức ?

- Em ngủ rồi. Tại anh gọi em đấy chứ ! – Vy Anh bặm môi, làm mặt quỷ với điện thoại.

- Trong phòng ?

- Em …tất nhiên là …là ngủ ở đó rồi. – Vy Anh ấp úng, dù người ấy không có ở đây nhưng cô vẫn cúi gằm mặt.

Nhận được tin 10 phút nữa anh sẽ về, cô liền rời khỏi xích đu.

Phải thay đồ, để anh nhận ra mùi sương , cô chết mất. Cần thiết nữa thì phải tắm sơ một lượt.

Đẩy cửa phòng, Vy Anh thót tim vì người đột ngột bị nhấc bổng.

Trong bóng đêm, anh im lặng đặt cô lên giường, thấp giọng :

- Phạt em thế nào ?

Nhận ra lời nói dối của mình đã bị anh tóm gọn, cô vợ nhỏ nín thở.

- Sao ?

Duy Phong truy tội, lướt tia nhìn không hài lòng lướt qua thân người lạnh cóng.

Vy Anh choàng tay ôm lấy vai anh, thú tội rất đáng thương :

- Em không ngủ được nên mới ra đấy. Trời cũng mát mà ! Nếu anh giận, em sẽ rất buồn đấy. Em sẽ mất ngủ cho xem.

- Uh huh. – Duy Phong cởi áo khoác, cười nhẹ . Ánh mắt, khóe miệng đều ma mãnh – Cùng thức vậy.

Vy Anh lỉnh người vào chăn, hét ầm :

- Em ly dị !

***

Sáng, Vy Anh đã tỉnh dậy nhưng không chịu rời khỏi giường. Hé mắt nhìn trộm Duy Phong còn đang chuẩn bị tới công ty.

Anh nói chuyện điện thoại với ai đó, đôi mắt tĩnh lặng nhìn tách cà phê nóng, tay gõ những nhịp nhẹ trên bàn kính.

Thấy anh tắt máy, cô vợ nhỏ nhắm tịt mắt. Giả vờ như đang ngủ rất say. Khi anh lại gần, cô cố gắng thở đều đặn, giữ cứng chăn không để anh kéo ra.

- Muốn đi đâu chơi ?

- Em mệt !!! Em khó chịu !!! – Vy Anh giận dỗi, nằm trong chăn lớn tiếng.

- Sao thế ?

- Anh giả vờ, anh thừa biết là tại sao đấy ! Sở khanh !!!

- Ừ.

- Em muốn ly thân, ly dị và ly hôn !!!

Trước bộ dạng tức tối của vợ nhỏ, Duy Phong gật đầu :

- Không thành vấn đề !

- Anh …- Vy Anh nghẹn lời , nét mặt trông rất khó coi. Giọng uất ức – Em cũng thế ! Không thành vấn đề nhưng tài sản em lấy một nửa đấy nhé !

- Cho em hết.

- Em…lấy ! Anh đồng ý ly dị ?

Duy Phong nhìn cô vợ nhỏ đang bất mãn tung chăn với thần thái bình thản :

- Là em muốn.

Vy Anh cắn môi , sau đó vùng vằng xuống giường.

Trẻ con !

Hôm ấy, Vy Anh giận, không tới chỗ anh và không thèm nghe điện thoại, kể cả lúc anh về, cô cũng lờ đi, lo chơi game trên máy tính.

Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Ngoại Truyện 3