Nhảy Múa Với Con Chữ

Chương 25: Cầm Âm




Tôi ngước mắt nhìn trời, bầu trời trong vắt không một gợn mây. Thế giới này, bầu trời này chân thật như vậy đều do Âm Linh đeo bám tôi kiến tạo ư? Vậy người kiến tạo hoặc gọi cách khác là người chủ chân chính của thế giới này có thể là ai? Là Kiến An ư? Hình như ngoài anh ra không có người nào đáng nghi hơn. Suốt mấy ngày qua, chỉ có anh là người chung đụng với tôi nhiều nhất.

Tôi đưa mắt nhìn anh, dung mạo tuấn mĩ, làn da xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền, ngăn cách bản thân với toàn bộ thế giới bên ngoài. Nếu anh là Âm Linh đang muốn học hỏi cách làm người, vì sao lại xuất hiện trước mặt tôi trong hình hài này mà không là một ai khác. Vì sao anh lại không muốn mở mắt nhìn đời. Hay anh chỉ đơn thuần là nhân vật do tôi xây dựng, anh không phải Âm Linh?

Nhưng dù là Âm Linh hay chỉ là đôi con chữ tạo thành, tôi cũng có xúc động muốn lưu giữ khoảnh khắc này, bức tranh tuyệt mỹ này. Tôi bỗng dưng không muốn vạch trần để rồi hủy hoại hình ảnh đẹp đẽ ngay trước mắt. Một bức tranh từ rất lâu rồi tôi chỉ có thể phác họa trong đầu không thể chạm vào, ngày hôm nay tôi vừa mới bắt đầu chạm tay vào được, tôi làm sao nỡ phá hủy nó đi.

Tôi còn đang ngẩn người thì tiểu Hồng chạy đến thấp giọng báo cáo:

- Tiểu thư, đồ vật người cần, ông chủ đã cho người đem tới rồi.

Cô bé vừa nói vừa chìa cây gậy ra cho tôi xem.

- Em đem về phòng ta trước đi.

Tiểu Hồng há hốc mồm ra nhìn tôi, tôi biết cô bé rất muốn hỏi: "Món đồ này không phải tặng cho vị đang đứng bên cạnh cô sao, vì sao không đưa luôn mà lại đem về?"

Tôi khẽ quắc mắt khiến cô bé không dám mở lời chỉ nhẹ gật đầu rồi quay đi. Đợi cô bé đi rồi tôi quay lại nói với Kiến An:

- Chúng ta trở về.

Trên đường về, Kiến An chỉ trầm mặc đi bên cạnh tôi. Trò đùa quái đản của tôi hình như khiến anh không vui. Cũng phải thôi, nếu bị một người xa lạ dùng nhược điểm chí mạng của bản thân để chơi đùa, đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ không vui. Nhưng trò chơi của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, tôi không muốn dừng lại. Tôi của hiện tại muốn điên cuồng một lần cho con tim đen tối của mình được thỏa mãn. Kiến An, nếu anh biết được suy nghĩ này của tôi, anh có oán hận tôi không?

- Kiến An.

- Hửm?

- Anh đã nghĩ đến chuyện sau khi thu hồi lại Hồ Kỳ tiêu cục sẽ làm gì với nó chưa?

- Không phải Trần bá phụ muốn hủy nó sao?

Tôi xì một tiếng nói:

- Cả cái gia sản tích lũy mấy trăm năm, sao có thể nói hủy là hủy. Mấy trăm mạng người đang làm công cho nhà anh đấy, nào là nha hoàn, gia đinh, còn có rất nhiều tiêu sư. Bao nhiêu sinh mạng đó chúng ta không thể ném vào một mồi lửa cho tất cả cháy rụi đi.

- Theo em tôi nên giải quyết như thế nào?

- Đó là nhà của anh, anh nên là người quyết định. Nhưng nếu tôi là chủ, tôi nhất định sẽ giữ lại phần sản nghiệp đó của tổ tiên.

Kiến An chợt nở nụ cười tự giễu hỏi tôi:

- Em nhìn tôi xem, tôi có khả năng đứng tiếp nhận vị trí tổng tiêu đầu của cha tôi, hàng ngày tiếp nhận rồi áp tải những chuyến tiêu xa hay không?

- Nếu anh không muốn giữ lại nghề tải tiêu, gia sản đó anh có thể chia ra nhiều phần rồi mở cửa hàng buôn bán như: Xưởng gỗ, trại dệt, hàng ăn, trà quán, vân vân... Sau đó cắt cử người làm trong nhà ra quán xuyến những cửa hàng đó. Cuối tháng anh chỉ cần đến để thu bạc về. Yêu cầu duy nhất là người thay anh làm chủ quán phải là người tốt, đáng tin cậy. Nếu không may chọn nhầm người tham lam, tiền lãi hàng tháng bị bọn họ bỏ túi riêng, không sớm thì muộn sẽ sập tiệm.

- Người thân cận nhất của tôi chỉ có Hồ Tam thúc thúc và Nhị Ảnh cô cô, hiện tại tôi không biết bọn họ còn sống hay là đã chết rồi. Những người khác ngoài em ra tôi không tin tưởng ai cả. Mẫu thân tôi từng nói, trên đời này ngoài bản thân ra, lời nói của bất kỳ ai cũng đều không đáng tin. Bà còn nói đôi khi nhìn tận mắt bắt tận tay vẫn chưa thể tin đó là sự thật. Tôi cả đời này cũng không thể nhìn tận mắt, vậy tôi có thể tin tưởng ai đây?

Tôi chỉ còn biết câm nín, đúng vậy tôi câm nín. Vị Liễu di này của tôi dạy con cũng quá cứng nhắc rồi. Đợi một chút, hình như anh mới nói tôi cũng là người anh tin tưởng đúng không? Bị chính con người mình tin tưởng dày vò... Chắc những gì tôi làm hôm nay không khiến anh vĩnh viễn mất niềm tin vào cuộc sống đâu ha.

- A.

- Cẩn thận.

Vừa đi vừa nói chuyện khiến Kiến An mất tập trung nên lại bước hụt chân. Tôi vội vươn tay ra kéo anh lại. Anh nghiêng mặt về phía tôi cười tự giễu nói:

- Em nhìn tôi đi, đi đường thôi đã khó, em nghĩ rằng tôi có thể xử lý Hồ Kỳ tiêu cục sao?

- Vì sao không thể, đó là nhà của anh, dù anh muốn đốt bỏ cũng không ai có thể dị nghị. Nếu sợ một mình không thể xử lý toàn bộ anh có thể nhờ người khác chạy thay. Nhưng phương thức xử lý anh tự mình nghĩ đi, sau này còn chịu trách nhiệm với việc mình làm. Ví như giết người phải chuẩn bị tinh thần bị trả thù. Nếu giải tán tiêu cục vẫn nên sắp xếp cho toàn bộ người làm nơi ăn chốn ở đàng hoàng. Về sau, nếu bản thân chẳng may bị sa cơ thất thế chạy long nhong ngoài đường những người đó rất có thể nhớ chút tình xưa mà cho một chén cơm.

Hình như tình cảnh mà tôi miêu tả có hơi thảm nhưng không sao nếu vị này là một tiểu Âm Linh đang học làm người, vẫn nên học cách đối nhân xử thế trước là hơn.

- Tiểu thư, tiểu thư.

Tiểu Hồng vừa đi một thoáng đã chạy lại gọi ầm lên.

Tôi nghiêm mặt hỏi:

- Lại chuyện gì nữa vậy?

- Lão gia nhắn tiểu thư qua gặp người gấp.

- Ta biết rồi. Em thay ta đưa Hồ thiếu gia về phòng, ta lập tức sang đó ngay.

- Vâng.

Như bao lần tôi phóng người lên nóc nhà chạy sang phòng phụ thân tôi.

- Phụ thân.

- Vào đây.

- Có chuyện gì ạ?

- Ta cho con xem cái này.

Phụ thân tôi vừa nói vừa trải tấm bản đồ to chừng một thước vuông lên bàn, bên trong có vài chỗ được đánh dấu bằng mực đỏ. Tôi nhìn vào không hiểu lắm nên ngước mắt nhìn phụ thân.

- Đây là...

- Đây là bản đồ Quyển Nam của chúng ta.

Có lẽ tôi nên giải thích một chút, thế giới mà tôi xây dựng đây có tên là Đại Quyển quốc. Giữa Đại Quyển quốc có một con sông rất lớn tên gọi là Bảo Định Giang chảy theo hướng từ Tây sang Đông chia Đại Quyển thành hai phần, phía Bắc gọi là Quyển Bắc, phía nam gọi là Quyển Nam.

- Con nhìn xem những chỗ đã được đánh dấu đỏ.

- Đông Đài Sơn, Tây Kim Sơn, Bắc Biện Sơn, Nam Sơn, Kinh Sơn, Lạc Sơn, Bạch Hạc Sơn… Vì sao đều là núi thế?

- Con cũng nhận ra rồi phải không? Đây là lộ trình của kẻ tên Đồng Hựu đó, có vẻ như hắn đang tìm bí mật của Quyển Nam chúng ta.

- Quyển Nam chúng ta có bí mật gì?

- Trước đây ta nhớ có lần đã nói với con về một món đồ tên gọi là Dạ Minh Châu.

- Truyền thuyết về Thiên Nữ Cầm Âm đúng không ạ?

- Đúng vậy.

- Con không nhớ rõ lắm.

Phụ thân tôi trầm ngâm một lúc mới lần nữa bắt đầu thuyết giảng truyện xưa.

"Đại Quyển Quốc ta xưa nay có một truyền thuyết. Trên trời có một nàng công chúa tên là Cầm Âm, một ngày nọ nàng nhìn thấy nhân gian đói khổ bệnh tật, người chết quá nhiều, nàng xin với Cha Trời cho mình được xuống trần gian cứu nhân độ thế. Sau khi xuống trần, nàng đi khắp nơi cứu sống rất nhiều người.

Một thời gian sau nàng đem lòng yêu và nên duyên cùng một phàm nhân, nàng hạ sinh một trai một gái, đặt tên là Cầm Thiên và Cầm Địa. Gia đình công chúa về sau không bôn ba nữa mà bắt đầu tích lũy sản nghiệp, thu nhận đệ tử, dạy bọn họ võ công và y dược. Chỉ có như thế khi nàng rời đi, trách nhiệm cứu người mới có người nối nghiệp. Môn phái nàng thành lập tên gọi Cầm Thiên, do con gái lớn của nàng chưởng quản.

Đúng trăm năm thời hạn ước định với Cha Trời, công chúa trở về chỉ để lại cho con gái một viên Dạ Minh Châu chứa đựng linh lực của mình. Người em trai thấy vậy cho rằng cha mẹ thiên vị chị gái nên tìm cách cướp đoạt viên châu chứa đựng linh lực của mẹ. Người em lựa chọn bán linh hồn cho Ác Thần, Ác Thần tặng y một thanh Hắc Kiếm. Người em dùng Hắc Kiếm đánh bại chị gái để cướp Dạ Minh Châu. Nhưng ngay sau khi cướp được sức mạnh của mẫu thân người em bị Ác Thần khống chế thân xác, bắt đầu ra tay tàn sát sinh linh vô tội, gây nên nào nạn hạn hán, lũ lụt, động đất, sinh linh đồ thán.