Nhảy Múa Với Con Chữ

Chương 19: Hôn




Giây tiếp theo, thân ảnh của Tuấn Kiệt đã khuất vào màn đêm tĩnh mịch. Tôi đẩy cửa phòng cho Kiến An đi vào.

- Anh nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi lại đến.

Khi anh đã vào phòng, tôi khép cửa phòng lại giúp anh rồi rời đi. Vẫn cách thức cũ, tôi phóng qua tầng tầng nóc nhà để nhanh chóng trở lại phòng mình. Khi tôi đến nơi, nhìn thấy tiểu Hồng đang loay hoay trải lại chăn màn cho tôi. Tôi vừa nhìn thấy cảnh ấy lập tức phóng người nhảy lên nóc nhà, chạy đi. Cô bé tiểu Hồng thấy vậy cũng hoảng hồn gọi với theo:

- Tiểu thư, cô lại đi đâu nữa vậy?

- Em xong việc thì về nghỉ trước đi, ta đi một lát rồi quay lại.

Sau vài nhịp thở tôi đã đứng trước cửa phòng của Kiến An. Tôi hít hơi sâu nhẹ giọng gọi:

- Kiến An, anh đã ngủ chưa?

- Vẫn chưa.

- Tôi vào một lúc nhé.

- Được.

Tôi đẩy cửa bước vào, bên trong là một mảnh tối đen. Tôi lần mò trong bóng tối tìm ngọn nến để đốt lên. Khi đèn sáng tôi mới nhìn thấy anh đang mở tủ tìm kiếm chăn màn. Tôi đi đến giúp anh lấy mớ chăn màn trong tủ ra, cười nói:

- Qua đây, phụ tôi mắc màn lên.

Kiến An đứng yên không nhúc nhích. Tôi quay đầu nhìn lại thấy khóe môi anh vẽ lên thành một nụ cười. Nói là nói thế thôi, tôi mà cần anh ta giúp đỡ sao. Nhoáng một cái màn đã được mắc lên, chăn đệm cũng đã trải xong. Khoảnh khắc ấy bàn tay Kiến An cũng vươn tới chạm đúng vào phần eo của tôi. Nhưng lần này anh ta không vội vàng thu tay lại như trước nữa, đôi bàn tay anh luồn từ sau ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của tôi. Giọng nói thanh thúy của anh vang lên ngay cạnh vành tai tôi.

- Tam tiểu thư, em cứ như thế này sẽ khiến tôi hiểu lầm đó.

Tôi cười hỏi:

- Giữa chúng ta còn có chuyện khiến anh phải hiểu lầm sao?

- Đừng vì bất cứ lý do gì mà quan tâm tôi nhiều như thế. Từ bé tới giờ tôi có thói quen dựa dẫm người khác, đừng để tôi lần nữa quen với cảm giác dựa dẫm vào em. Đến cuối cùng em cũng buông tay tôi, tôi sẽ không sống nổi.

- Tôi chưa từng nói sẽ buông tay.

- Sau khi mọi chuyện kết thúc không phải Trần gia sẽ công bố chuyện tôi muốn hủy hôn sao? Lúc đó giữa tôi và em, hoàn toàn không danh không phận. Trần bá phụ cũng sẽ vì tương lai của em, an bày cho em một người xứng đáng.

Khóe môi tôi không tự chủ cong lên, tôi dịu giọng:

- Tờ chỉ phúc giao hôn của hai nhà hiện đều trong tay tôi. Một mình anh đòi hủy hôn, ai thừa nhận chứ.

- Dã Thảo.

- Chúng ta hiện tại danh rất chính, ngôn rất thuận, chẳng có gì để sợ hiểu lầm cả.

Tôi xoay người trong vòng tay anh, đôi tay tôi vươn lên làm điều tôi muốn làm nhất nhưng chưa lần nào thực hiện được là vuốt ve gương mặt người đối diện. Anh không tránh né bàn tay tôi, vì anh đang đứng ngược sáng nên tôi không nhìn rõ anh có đỏ mặt hay không nhưng đôi tay anh đã thu lại rồi cứ thế đứng yên lặng mặc cho tôi đụng chạm. Tôi cầm lấy bàn tay anh cười hỏi:

- Không muốn thử nhìn tôi một chút sao?

Tôi áp bàn tay anh lên mặt mình. Anh do dự vài giây mới vươn đôi tay gầy guộc của mình chạm nhẹ vào gương mặt của tôi. Tôi nhắm mắt để mặc cho anh nhìn tôi như thế. Ngón tay thon dài của anh lướt qua vầng trán của tôi, ve vuốt đuôi mày, khóe mắt, mân mê đôi gò má, sờ nắn vành tai. Sau đó nữa là ve vuốt đôi cánh mũi, lướt nhẹ xuống, bờ môi rồi đến cằm. Tiếp sau đó ngón tay anh lần nữa lướt trở lên chạm vào bờ môi căng mọng của tôi rồi dừng ở đó.

Giây tiếp theo tôi cảm nhận được bờ môi ai đó chạm vào đôi môi căng mọng của mình. Theo phản ứng tự nhiên tôi mở bừng mắt ra nhìn, vóc dáng anh ngày thường cao hơn tôi một cái đầu nên hiện giờ anh đang cúi xuống hôn tôi. Tôi lần nữa khép mắt hưởng ứng nụ hôn bình dị đó, khoảnh khắc ấy thời gian như lắng đọng. Mãi một lúc lâu sau đôi môi anh mới quyến luyến tách ra. Anh hấp háy môi như muốn nói điều gì đó. Tôi nhón chân hôn nhẹ lên đó một cái như chuồn chuồn lướt nước khiến anh ngẩn người quên luôn mình vừa muốn nói gì. Tôi cười nói:

- Ngủ sớm đi, ngày mai tôi lại đến.

Nói xong tôi thổi tắt nến, rời phòng và đóng cửa. Tôi chậm chạp đi dọc hành lang trở về phòng. Hơi ấm trên đôi môi anh còn đó, trái tim tôi không tự chủ đập nhanh hơn một chút. Tôi run động ư? Tôi rung động trước nhân vật trong chính câu chuyện mình viết ư? Nhưng hơi ấm đó, xúc cảm đó vẫn còn đang đọng lại trong tôi, tôi không thể xem tất cả những thứ này không thật.

Tôi tự an ủi mình, là nhân vật Ngọc Phụng yêu nhân vật Kiến An, tôi chỉ là người diễn vai Ngọc Phụng. Khi tôi đặt dấu chấm hết cho câu chuyện tôi lại là tôi, dù có thành vợ chồng một đời một kiếp thì cũng là Ngọc Phụng và Kiến An kết phu phụ với nhau không phải tôi.

Tôi trở về được phòng mình trời cũng đã vào khuya. Vừa ngã người lên chiếc giường chăn êm nệm ấm tôi đã vị ánh sáng chói lóa hắt vào mắt. Tôi vội đưa tay che mắt nhưng rốt lại vẫn không ngủ tiếp được. Tôi mở bừng mắt nhìn quanh một lượt, đây là phòng trọ trong hiện thực của tôi. Quyển vở lại hết rồi, tôi bị hất trở ra. Nhìn vào câu cuối cùng trong quyển vở vừa được "tôi" viết xong tôi không nén được phải bật cười, câu đó rất ngắn gọn: "Đêm nay Kiến An mất ngủ!"

Tôi đã làm anh chàng mất ngủ. Nhưng thức trắng một đêm thì chàng trai mong manh này của tôi hẳn thành gấu trúc mất, không còn là mỹ nam tử long lanh tỏa sáng nữa. Tôi không đành lòng nên mở quyển vở mới múa bút tặng cho anh chàng một câu: "Mãi đến hết canh tư đầu canh năm mới có thể chợp mắt."

Đoạn dẫn truyện tiếp theo là:

"Canh năm chưa tàn, Tuấn Kiệt và Ngọc Trầm đã xuống núi tìm đến Bình An vương phủ trong Nam Sơn trấn. Sau khi trình bày tin tức về Đồng Hựu cho vị vương gia đang trấn giữ nơi đó, cả hai nhận lại một vài tin tức mới nhất về hắn. Hóa ra triều đình từ sớm đã nghi ngờ, cũng theo dõi sát sao hành tung của kẻ ngoại lai này.

Sau khi trao đổi tin tức xong, Tuấn Kiệt và Ngọc Trầm rời khỏi vương phủ thẳng tiến đến địa điểm tranh chức Võ Lâm minh chủ tương lai."

Sau khi viết xong vài dòng dẫn truyện tôi vươn vai đứng dậy, thay đồ chuẩn bị ra ngoài, hôm nay đến ngày tôi đi lấy thuốc.

Chưa tới nơi tôi đã nhận cuộc gọi từ một số điện thoại xa lạ, hỏi ra mới biết là của bác sĩ Hải Nam. Anh ta sợ tôi quên ngày lấy thuốc nên gọi điện nhắc nhở tôi.

Khi tôi vừa đến cổng bệnh viện thì Hải Nam đã chờ sẵn ở đó. Hôm nay, anh không mặc đồng phục bệnh viện. Trên tay anh có túi nhựa to đùng. Tôi còn chưa kịp nhận ra anh ta, anh ta đã đến dúi túi nhựa vào tay tôi rồi cười nói:

- Không cần vào bệnh viện, tôi đã lấy thuốc giúp em. Bên trong có cả kẹo bạc hà giúp thanh tỉnh tinh thần.

Tôi ngây người như phỗng. Tình huống này tôi nên giải thích như thế nào đây? Vì ca bệnh của tôi có phác đồ điều trị riêng, nên vị trưởng khoa cao cao tại thượng này mới ưu ái ra tận cửa đón, lấy thuốc giúp tôi sao? Chuyện này không phải "có chút sai sai" nữa mà là "sai quá sai" rồi. Tôi không xác định được ý đồ của vị trưởng khoa này. Anh thật sự là bác sĩ sao, tôi không tin được, bác sĩ đời nào sẽ vì một bệnh nhân mà làm nhiều chuyện như thế này?

Trong truyện tôi và Kiến An mới vừa tiến triển thêm một bước vì những quan tâm vụn vặt. Hiện tại tôi lại được vị trưởng khoa này để ý quan tâm, có đánh chết tôi thì tôi cũng không thể dừng suy nghĩ linh tinh rằng: anh ta có tình ý với tôi. Nhưng ngay sau đó tôi cũng tự phủ nhận: không thể nào. Hai ý nghĩ đó hiện tại xoay vòng trong đầu tôi thành một vòng lặp vô hạn tuần hoàn.

Đến khi câu nói của Hải Nam lần nữa vang lên mới đánh thức tôi ra khỏi mớ suy nghĩ xoay vòng đó.

- Hôm nay tôi không có ca trực. Em đi dạo một vòng với tôi có được không? Em đó, suốt ngày ru rú trong nhà không tốt cho quá trình trị liệu đâu.

Tôi và anh ta từ khi nào đã thân thiết tới mức có thể nói những câu nói thế này rồi? Tôi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại lên xe anh ta, và thế là anh ta chở tôi ra công viên. Tìm chỗ gửi xe xong, tôi và anh cùng nhau tản bộ giữa những hàng cây xanh, gió lùa qua mang theo mùi cỏ cây tươi mát xoa dịu cái nóng của thành thị ngày hè.