Nhật Xuất Đông Phương

Chương 28: Hận chẳng đành h






Sở Thiên Hi vịn chặt lan can, ngoan ngoãn bị chế trụ, không có bất kỳ cử chỉ phản kháng nào. Trái tim đập loạn nhịp bởi vì nghe được mùi hoa quế quen thuộc, chứ không phải vì bản thân sợ hãi. Bất kể dáng vẻ nàng có tà ác đáng sợ hay nét mặt hung dữ nham hiểm thế nào đi chăng nữa, thì rơi vào trong mắt Thiên Hi, cùng với thiếu niên áo trắng ôn hòa cười nhạt trên bàn đu dây kia, đều như nhau, chỉ là một Đông Phương Cữu.

Chỉ là, Đông Phương Cữu.

Cữu vốn mang theo tâm tư sảng khoái phục thù mà đến, thế nhưng Thiên Hi lại thuận theo làm cho Cữu nhất thời sững sờ. Trong ba năm qua, nàng thời thời khắc khắc nghĩ đến báo thù rửa hận, làm sao để đòi lại gấp bội nỗi nhục mà Thiên Hi đem đến cho nàng. Tuy nhiên chưa từng nghĩ đến, đạt được khoảnh khắc này rồi, phải dùng phương thức nào để bình phục mối hận của nàng? Chẳng lẽ, thật sự muốn nghe nàng ấy hoảng hốt kêu cứu và cầu xin tha thứ, hoặc là thấp thỏm lo sợ khóc lóc sao? Nếu như vậy, thì đây có còn là Sở Thiên Hi mà mình bằng mọi giá phải bắt lấy dù phải phí thật nhiều sức lực không?

Nếu như thế thì đã không phải là, Sở Thiên Hi rồi.

Cữu hơi nghiêng xương hàm, chậm rãi kéo Thiên Hi đang nửa treo ngoài lan can đến trước mặt. Trong bóng đêm, gương mặt và cần cổ nhẵn nhụi mềm mịn như được phủ một tầng ánh sáng nhạt, lông mi rũ xuống nhẹ run, bình tĩnh đến không hề cảm nhận được hơi thở.

Cữu từ từ áp sát nàng ấy, tùy ý nhìn chằm chằm mi mắt của nàng ấy, nói:

- Thất công chúa, còn nhớ ta là ai không?

Thiên Hi nhẹ rùng mình một cái, ngước mắt lên, đón nhận ánh mắt tràn đầy thù hận như dự liệu, nhưng cũng không đáp lời. Quả nhiên, quả nhiên mà...

Cữu không định buông tay, giơ tay còn lại lên, duỗi ngón trỏ vuốt hai cái trên gò má Thiên Hi, vừa nói vừa chậm rãi lắc đầu:

- Chậc chậc chậc... Xinh đẹp như vậy, ai sẽ nghĩ tới, ẩn giấu bên dưới lại là lòng dạ rắn rết đâu?

Trong mắt Thiên Hi thoáng hiện vẻ chua sót, hơi nghiêng đầu một bên, tránh thoát ánh mắt Cữu. Đã từng cách xa nhau ngàn dặm nhưng tâm vẫn liền tâm bầu bạn, vậy mà giờ đây người gần trong gang tấc lại tưởng chừng như vạn dặm xa xôi.

Đối mặt với Sở Thiên Hi không hề phản ứng, nỗi hận trong Cữu không tìm được chỗ phát tiết, kích động nàng càng thêm phẫn nộ. Mà bầu không khí vui mừng nơi nơi trên Vọng Tinh Lâu càng như đâm vào trong lòng nàng, tấm biển phủ tơ lụa tươi đẹp, chữ "hỉ" đỏ chót, đèn lồng mạ vàng, mọi thứ đều chướng mắt.


- Hôn phòng thật đẹp nhỉ! Thì ra Thất công chúa đang ở đây chờ Phò mã Nam Cung của nàng sao? - Giọng Cữu mê hoặc, trong mắt là vẻ giễu cợt:

- Đáng tiếc, phải ủy khuất một chút rồi, ai bảo Phò mã của nàng quá vô tích sự chi?

Tiếng cười yêu dị đè nén nơi cổ họng, không thể đoán ra tâm tình.

Thiên Hi vẫn chưa kịp hiểu ẩn ý, đã bị kéo rời khỏi ban công, ngang qua nội thất lộng lẫy xa hoa, đi xuống thang lầu, đến tầng trệt nước trong tĩnh lặng, tới cạnh hồ nước xanh biếc sương khói lượn lờ.

Cảm thấy bên hông được buông lỏng, vạt áo đã bị kéo mở từ lúc nào không biết. Khi tay Cữu tiến vào bên trong, Thiên Hi đỏ mặt, cuống quýt vươn tay ngăn cản.

Một tay Cữu vòng qua eo nàng ấy, kéo nàng ấy dựa sát vào mình, tay còn lại lướt qua mở hết nút thắt y phục rườm rà. Đang mở được một nửa, đã bị Thiên Hi rối rắm giữ tay lại. Nàng cũng ngừng theo, nheo mắt nhìn gương mặt đang cúi xuống của Thiên Hi.

Thiên Hi bị Cữu nửa ôm vào lòng, dùng sức bắt lấy bàn tay đang mở vạt áo của mình, nhịp tim rối loạn, hô hấp dồn dập, ngay cả lỗ tai đều nhiễm một tầng hồng nhạt. Hai bên đều nghe được mùi vị hơi thở của nhau, nhất thời đều cứng đờ. Cữu ngừng một chút, sau đó rút tay mình ra, Thiên Hi buộc phải thả lỏng, Cữu tiếp tục tháo nút áo của nàng ấy, Thiên Hi lại luống cuống ngăn cản. Tới lui như vậy mấy lần, Đông Phương Cữu mất kiên nhẫn, tăng lực đạo trên tay. Ôm chặt eo Thiên Hi, tay kia trực tiếp lột áo ngoài của Thiên Hi ra, mà y phục bên trong cũng đã bị kéo hơi nới lỏng. Khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Hi hồng một mảnh, ngọ nguậy giãy dụa, nhưng lại làm lộ toàn bộ bả vai, cùng với cánh tay ngọc trắng như tuyết. Trên yếm lụa trắng, một đóa hồng mai sáng rực nở rộ đốt ánh mắt Cữu nóng rực:

- Nàng, nàng không phải...

Dưới tình thế cấp bách, rốt cục Thiên Hi đã mở miệng, cũng là giọng điệu không hề có lực độ:

- Ta cái gì?

Lời của Cữu cùng với hơi thở ấm áp đồng thời ập đến bên tai, cảm giác nhột nhạt tê dại truyền khắp toàn thân, làm cho Thiên Hi nhịn không được khẽ rùng mình, nhất thời thất thần vì cảm giác mờ mịt xa lạ này. Đợi Thiên Hi kịp phản ứng, thì trên người chỉ còn mỗi cái yếm và tiết khố mà thôi.

Da thịt mịn màng dán trên chiến bào vải đay của Cữu, xúc cảm sần sùi càng thoải mái hơn so với tơ lụa. Tấm lưng trần đã bị bại lộ hoàn toàn trong không khí, có cảm giác mát lạnh nhè nhẹ lướt qua, Thiên Hi luống cuống bám vai Cữu, cố gắng đè nén hô hấp, nhưng không cách nào bình ổn được trái tim đang kịch liệt đập loạn.

Cữu gác cằm trên vai Thiên Hi, dùng hai tay hai ba lần cởi đi lam bào dính đầy vết máu cùng bụi trần, đạp bay đôi ủng thô to cứng rắn trên chân, tay phủ sau thắt lưng mượt mà mịn màng của Thiên Hi, nửa ôm nửa đẩy nàng ấy vào trong nước.

Vệt màu xanh trên mặt dần dần khuếch tán trong nước, lộ ra dáng vẻ vốn có của Cữu. Tuy chỉ một bên, nhưng Thiên Hi vẫn nhìn được khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc đến khắc sâu trong lòng. Trong ba năm, mỗi lúc tương tư nhung nhớ đều sẽ xuất hiện, vậy mà thời điểm gần ngay trước mắt, lại mất đi dũng khí muốn vuốt ve.

Cữu lấn tới đè Thiên Hi chìm vào đáy nước. Một lát sau, trên mặt nước, yếm của Thiên Hi, y phục của Cữu, từng cái từng cái lần lượt nổi trên mặt nước, bồng bềnh xinh đẹp. Mà bên dưới mặt nước, tóc đen lượn lờ, tay chân đan xen, lật qua trở lại, phong tình vô biên. Rất lâu, bỗng nhiên Thiên Hi ngửa đầu trồi lên mặt nước, mở miệng thở gấp từng ngụm lớn, trên môi, tăng thêm màu đỏ thẫm no đủ. Cữu cũng trồi lên bên cạnh, sắc mặt hoàn toàn đỏ ngầu, cánh tay vẫn ôm lấy hông Thiên Hi. Thiên Hi đưa tay vòng ôm cổ Cữu, lại bị nàng nhanh chóng kéo xuống, nói:

- Đừng đụng ta!

Ánh mắt hiểm độc, giọng nói hung dữ, làm cho Thiên Hi cúi đầu, tựa lưng vào thành ao bạch thạch, mặt hiện vẻ ủy khuất. Cữu nắm cổ tay nàng ấy, áp sát, tìm đến cánh hoa anh đào trơn bóng mà ngậm lấy, triền miên dây dưa. Buồn thay, cử chỉ thân mật nhất ấy lại phải mượn danh nghĩa của cừu hận.

Không cho phép đụng chạm mò mẫm ôm ấp, Đông Phương Cữu bá đạo dùng sự thích thú của mình giở trò với Thiên Hi, mềm mại mịn màng, noãn ngọc ôn hương tràn đầy bàn tay, đốt lên ngọn lửa cháy khắp cơ thể. Thiên Hi bị ngăn cản bị kháng cự, không cách nào đáp lại nhiệt liệt bất hòa này, tiếng ngâm nga khe khẽ thoát ra giữa môi lưỡi dây dưa rơi vào tai, so với nhiệt tình khiêu khích, càng khiến người ta xao động trong lòng.

Đến khi hôn môi không thể áp chế ngọn lửa rực cháy trong lòng, Cữu nhặt ngoại bào của mình bọc lấy Thiên Hi, trực tiếp ôm nàng ấy hướng về phòng ngủ trên lầu. Từng bước chân giẫm trên bậc thềm, từng giọt nước từ chiếc yếm và tiết khố ướt đẫm của Cữu nhỏ giọt, càng tô điểm cho dấu chân thấm ướt dọc đường.

Vó sắt kỵ binh Đông Khởi chạy băng băng tới lui giữa đường phố Sở đô. Bên trong lửa cháy hừng hực, tiếng kêu la rít gào vang vọng giữa bầu trời tối mịt, khiến bầu không khí càng thêm khủng bố. Hắc Tiêu và Bạch Yêu mang theo người Bạch Vệ Môn lần tìm hoàng tộc có ý đồ chạy trốn, những vương tử hoàng tôn Sở thị nối tiếp nhau bị sa lưới. Với sự kiểm tra nghiêm mật, vậy mà lại bỏ qua một chiếc xe ngựa chạy ra thành từ cổng Nam.

Chiến tranh mấy ngày liên tiếp làm cho quân Đông Khởi vốn mệt mỏi lại hưng phấn dị thường, việc đánh chiếm dị tộc giúp họ vơi đi nỗi nhớ xa quê, tùy ý xúc phạm người cấp cao để thỏa mãn. Về phần bách tính tay trói gà không chặt kia, càng là cáu kỉnh gào thét, người Sở sợ hãi hoảng hốt, bi ai khóc lóc quê nát nhà tan. Mà vị quân vương chỗ dựa của bọn họ, đã sớm cao chạy xa bay không tổn hao một cọng tóc, để lại nỗi đau mất nước diệt tộc cho người chớ nên nhận gánh vác thay.

Sở quốc diệt vong, chiến tranh kết thúc, trọng binh canh giữ không ai dám tự tiện vào trong Sở cung, một cuộc chiến khác chỉ vừa mới bắt đầu. Lúc này đây, chiến sĩ dũng cảm của quân Đông Khởi, cũng chỉ có mỗi một mình Đông Phương Cữu.

Khi áp Thiên Hi lên chiếc giường mềm mại, Cữu vẫn nắm chặt cổ tay nàng ấy không cho nàng ấy chạm vào thân thể mình. Trong mắt là hận ý đầm đìa, trên tay lại là thực cốt ôn nhu*.

(*) thực cốt ôn nhu = sự dịu dàng từ tận đáy lòng, là bản năng ôn nhu ăn sâu trong tiềm thức


Cữu xoa vuốt hôn Thiên Hi, ánh mắt Sở Thiên Hi dần dần mê loạn, luống cuống tùy ý Cữu làm càn trên người mình từ nhẹ chuyển mạnh, hơi thở yêu kiều càng thêm dồn dập, tiếng rên rỉ mơ hồ tràn ra từ cổ họng. Tư thế nằm ngửa dưới thân Cữu càng làm cho nàng ấy không có chỗ dựa vào cùng lẩn trốn, chỉ có thể nắm chặt nệm gấm, rướn căng từng tấc thân thể.

Theo từng cái hôn lên xuống của Cữu, mặt nạ vàng chạm trên người mang theo từng đợt cảm giác mát lạnh, càng kích thích mãnh liệt trong lửa tình hừng hực. Thiên Hi chỉ cảm thấy sắp không chịu nổi giày vò khó nhịn, nhiệt ý bên trong cơ thể lan tỏa khắp nơi, trên đôi má phấn đã là một mảnh hoa đào. Cắn chặt môi dưới ngửa đầu lên, thân thể nhẹ run rẩy dưới bàn tay Cữu.

Vẻ ngoan độc trong đôi mắt Cữu dần rút đi, sóng nước tràn đầy say mê dần thay thế. Trong lòng là thân thể yêu kiều như phấn điêu ngọc trác trong trẻo chờ nở rộ, để cho nàng quên mất hận ý vốn không vững chắc của mình. Ngón tay và bàn tay thon dài xẹt qua đỉnh núi quét trên đồng bằng, lướt thẳng đến đáy cốc sâu thẳm. Chạm vào cảm giác trơn trượt ấm nóng, Cữu khẽ mỉm cười, vẽ qua lướt lại vài cái, sau đó không phụ thịnh tình mà thăm dò đi vào hoa viên ướt đẫm.

- Ưm...

Trong phút chốc, chỉ trong phút chốc, Sở Thiên Hi nhắm mắt nhíu chặt chân mày, toàn thân căng thẳng cứng ngắc như một thanh gỗ, thừa nhận đau đớn mãnh liệt. Cữu trượt môi về cần cổ nàng ấy, đầu lưỡi nhẹ lượn quanh, mút ra từng điểm đỏ thẫm.

Vật lạ đâm vào trong cơ thể đem tới cảm giác bén nhọn khiến Thiên Hi nhất thời hoảng loạn, mơ hồ ngửa mặt nhìn Cữu, tay nhịn không được buông nệm gấm ra, vươn tay thử đặt lên tấm lưng nhỏ gầy nhưng rắn rỏi như lóng trúc của Cữu. Khoảnh khắc da thịt chạm nhau, thấy người kia ở trên người mình nhẹ rùng mình, Thiên Hi căng thẳng nín thở, nhưng không rút tay về. Không thấy cử chỉ kháng nghị, lập tức bạo gan rướn người lên, lướt qua da thịt mềm mại, từ từ ôm chặt nàng.

Vì vậy, một mình Đông Phương Cữu công thành đoạt đất đã biến thành hai người hừng hực dây dưa. Hai thân thể trần trụi trắng như tuyết chặt chẽ hòa vào nhau trên chiếc giường cưới rộng lớn. Thở dốc, rên rỉ yêu kiều, môi lưỡi mút hút nhấm nháp, tay và người hòa khớp, từng đợt thác nước từ trong cơ thể tuôn trào, cảm giác thỏa mãn khi cùng người mình yêu tha thiết chung hưởng khoái lạc đều kì diệu hơn bất cứ thứ gì trên đời. Trong đêm tối sâu thẳm tĩnh lặng, tiếng rên thống khổ xen lẫn khoái cảm của Thiên Hi truyền vang trên Vọng Tinh Lâu. Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua màn lụa, trên gối uyên ương vươn chút màu nhợt nhạt, đệm giường tuyết trắng nở rộ vài đoá hoa đào.

Đông Phương Cữu đắm chìm trong ngây ngất say mê như đang phiêu diêu giữa làn mây. Sau trận tận tình mất khống chế, Cữu mới khôi phục lại, từ từ bình ổn nhịp thở gấp gáp của chính mình. Nhớ đến nỗi hận trước đó, hoàn toàn đối lập với tình ái nồng nàn vừa rồi, ngập ngừng trong chốc lát, suy nghĩ nên dùng thái độ gì đối đãi với người trong lòng đây. Rồi lại phát hiện, đôi gò má mềm mại của Thiên Hi đang dán sát vào ngực nàng, tay vòng qua hông nàng, hai mắt khẽ nhắm, hô hấp ôn thuận.

Vậy mà lại, ngủ rồi?

Tâm địa cứng như thép lập tức bị mềm mại quấn lấy, cúi đầu nhìn gương mặt hơi mệt mỏi của Thiên Hi sau trận hoan ái, lông mi thật dài hơi cong lên, khuôn mặt đã hao gầy hơn ba năm trước. Cữu đưa tay kéo chăn bông che hai người lại, giúp nàng ấy đẩy vài sợi tóc mềm dán bên môi, cúi đầu, nhẹ nhàng "chụt chụt" trên đôi môi anh đào của Thiên Hi. Làm cho dung nhan yêu kiều say ngủ nhẹ cong khóe môi, đầu lông mày hơi nhíu, càng thêm rúc đầu vào lòng Cữu, khẽ ngâm một tiếng, tiếp tục giấc ngủ say của nàng ấy.

Cữu ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ đã là lúc mây nhạt đêm tĩnh, mặt trăng ngã về Tây. Bỏ xuống tất cả tâm tư đã luôn đè nén, an tâm ôm thiên hạ nho nhỏ vào trong lòng, mệt mỏi nồng nặc kéo tới, ngã giữa tấm đệm mềm mại, cũng nặng nề chìm vào giấc mộng.

Vài luồng khói trắng nhạt thổi qua vùng trời Sở cung, có tiếng chim hót thăm dò, cây cối sum xuê lặng lẽ đứng yên, hoàng thành ồn ào suốt một đêm cuối cùng cũng yên tĩnh để nghênh đón buổi sớm tinh mơ. Ngẫu nhiên vang lên tiếng vó ngựa không còn vội vã mà tăng thêm mấy phần thong dong, toàn bộ quân Đông Khởi đã vào thành và đóng quân ổn thỏa, trải qua một đêm phấn khởi, cũng hiện vẻ mệt mỏi, dần dần thả lỏng tâm tình, bắt đầu vận chuyển tiếp tế vào thành, lập quân bố chính, bình định bách tính. Sở đô trải qua một trận mưa rền gió dữ đã được tẩy sạch, chầm chậm, thả lỏng, bắt đầu lịch sử mới.

Sở Thiên Hi tỉnh dậy từ cơn mộng, vẫn cảm thấy có chút mê man. Cả ngày dài vất vả cực nhọc, đã rất lâu rồi nàng ấy chưa được một giấc ngủ an yên say sưa như vậy. Mở mí mắt, nhìn thấy nắng sớm phản chiếu bóng đồ vật qua màn lụa, hạ thân truyền đến đau mỏi âm ỷ nhắc nhở nàng ấy đêm qua đã phát sinh chuyện gì. Đầu vai lộ ngoài mép chăn hơi mát lạnh, chợt có một loại cảm giác mãnh liệt, giống như có gì đó đặt trên lưng nàng ấy.

Theo bản năng xoay người nhìn sang, Đông Phương Cữu y phục chỉnh tề đang ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, hai khuỷu tay gác trên tay ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bụng, mắt nhìn nàng ấy, mặt không cảm xúc vẻ như đang suy tư. Mặt nạ kia vẫn che một bên mặt, nhưng trong mắt đã không còn vẻ hung ác.

Thiên Hi nửa ngồi dậy, phát hiện thân thể đang xích lõa bên dưới tấm chăn, vội kéo góc chăn lên, có phần ngượng ngùng. Môi mấp máy vài lần, bởi vì không rõ thái độ của Cữu, nên không biết nên nói gì.

Cữu ngắm nhìn nàng ấy tỉnh dậy, trong mắt nàng ấy vẫn mang vẻ mê ly, bên gò má vẫn còn màu đỏ ửng nhàn nhạt. Nhìn chăm chú trong một chốc, thấy nàng ấy không có ý định ngủ tiếp, Cữu đứng dậy, cầm cái khay có đặt một bộ y phục chỉnh tề để ở mép giường, sau đó trở lại ngồi trên ghế thái sư.

Thiên Hi cúi đầu nhìn một chút, đúng là bộ y phục ngày thường của mình đặt ở Vân Hi Uyển, sao nàng tìm được? Hơn nữa, nhớ rõ đêm qua hẳn là chung gối ngủ, nàng rời giường mặc quần áo, đi ra ngoài rồi quay lại, vậy mà mình không hề biết. Ngủ trầm đến mức này rồi? Đối với một người có võ công mà nói, là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Thế nhưng, nàng ngồi yên ở chỗ kia nhìn mình, sao mặc đồ trước mặt nàng được đây? Thiên Hi chần chừ giây lát, nhưng Cữu không hề có ý muốn tránh đi, tựa hồ nói rõ là muốn xem diễn. Bất đắc dĩ, đành phải cầm y phục cùng cái yếm kéo vào trong chăn, nhờ chăn gấm che phủ, vừa lúng túng vừa vụng về bắt đầu mặc quần áo.

Lúc giơ tay ra sau cổ cột sợi yếm, mép chăn che trước ngực lại tuột xuống, chọc cho Thiên Hi liên tục kéo lên, dây yếm chưa cột chắc lại rớt xuống, nhất thời luống cuống tay chân, trên mặt bay lên một rạng mây đỏ, xấu hổ không thôi.

Cữu thản nhiên dời ánh mắt nhìn màn che bên cạnh một chút, sau đó đứng lên, đi về phía ban công. Lúc xoay người, khóe môi cong lên, bật cười vui vẻ.

Bách tính Sở quốc phải trải qua nạn đói của chiến loạn cùng vây thành mấy ngày liên tiếp, đã mệt mỏi kinh khủng. Đêm qua thành bị phá mang đến khủng hoảng cực độ cùng với kinh loạn, làm cho những dân chúng yếu đuối đã không còn sức nào mà đau thương vì mất nước. Sau một đêm điên cuồng tập kích thành trì, quân Đông Khởi khôi phục quân kỷ nghiêm minh, trật tự tỉnh nhiên phân phát thóc gạo. Tiếng người nhốn nháo trên phố lớn Huyền Vũ, một con tuấn mã màu trắng dưới sự hộ tống của vệ binh đang chậm rãi đi tới, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.

Đông Phương Cữu vẫn mặc cát bào màu xanh của nàng, lưng đeo kình cung và túi tên, trường đao đã giao cho hộ vệ sau lưng cầm đi. Tay nắm dây cương, trong lòng đang ôm Sở Thiên Hi một thân áo trắng như tuyết.

Từ cổng chính Sở cung đi ra, ngồi trên "Địch Phong" tựa trước người Cữu, Thiên Hi nhắm chặt đôi mắt. Nàng ấy không biết Cữu mang mình đi triễn lãm cho dân chúng Sở đô với mục đích gì. Là để khoe khoang thành quả chiến tranh làm nhục tàn quân bại trận? Hay là muốn cho mình tận mắt chứng kiến toàn thành hoang tàn, nhìn cố quốc đổi chủ, đáp trả mối thù trước đó?

Toàn bộ Sở đô đều biết ba năm trước đây Đông Phương Cữu thảm hại bỏ chạy, bây giờ mang hận mà đến, bắt đi Thất công chúa mà dân Sở kính yêu như thánh nữ. Đối với bách tính không biết nội tình còn hơi lý sự một chút mà nói, thật sự là một nỗi nhục vô cùng to lớn.


"Cái người mặc lam bào cưỡi trên kia thật là Đông Khởi Vương à? Trông bộ dạng quá yếu ớt."

"Chính là hắn! Nghe nói hắn giết cha hành thích vua mới lên làm Hoàng đế, còn dâm ô cùng tỷ tỷ của mình, đã sinh con luôn rồi, là một kẻ mặt người da thú!"

"Thật hả? Chẳng trách lúc đánh giặc đều gọi hắn là ác ma nửa mặt, trông hắn trời sinh gương mặt nhu hòa mà nham hiểm, còn là tướng con gái, quả nhiên độc ác!"

"Gương mặt đó không phải là do Thất công chúa tính kế khiến hắn bị thương sao? Nay Thất công chúa rơi vào tay giặc, chỉ sợ sẽ không có kết quả gì tốt rồi. Đáng thương Thất công chúa của chúng ta một lòng vì Sở quốc, kết quả là bị hắn làm nhục."

Một vài tiếng nghị luận xôn xao giữa bách tính, tự cho là mình đã nhỏ tiếng sẽ không bị ai nhìn đến, nhưng đã sớm lọt vào tai Cữu và Thiên Hi. Thiên Hi vẫn nhắm mắt, còn Đông Phương Cữu mắt vẫn nhìn thẳng tiến về phía trước, không hề phản ứng.

Băng qua phố lớn Huyền Vũ, sau khi đi qua vài con phố, Cữu vẫn chưa có ý dừng lại, trong lòng Thiên Hi hơi khó hiểu nhưng không tiện hỏi, chỉ làm như không biết, tùy ý nàng thúc ngựa đi chậm rãi.

Rõ ràng là đi ra khỏi thành, tới núi Vong Ưu ở Nam Giao, Ngự Lâm quân của Sở quốc canh gác nơi đây sớm đã được thay bằng vệ binh Đông Khởi, thấy Cữu đến đều quỳ xuống hành lễ. Cữu vung tay một cái, lập tức đứng lên yên tĩnh chờ một bên.

- Sư phụ nàng ở chỗ này?

Giọng nói truyền đến từ sau lưng, Thiên Hi sửng sốt.

- Ừm.

Nhớ tới một đoạn ký ức năm đó, trong lòng hai người đều có tư vị riêng.

Cữu dừng một chút, lại mở miệng nói:

- Đã tới đây rồi, nàng vào thăm chút đi, thuận tiện từ biệt. Ta chờ ở đây, đi nhanh về nhanh.

Đã không còn là người năm ấy dịu dàng hỏi "Theo ta về Đông Khởi được không?", giờ đây chuyện nàng đã quyết định thì không có thương lượng, chỉ có phục tùng. Thiên Hi bừng tỉnh, bước chân xuống, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt Cữu bình thản, mọi chuyện diễn ra là lẽ dĩ nhiên, đã được tính toán từ trước.

***Editor có đôi lời:

Thật sự edit chương này còn khó gấp mấy lần chương đánh giặc, tui đã vận dụng toàn bộ chất xám của mình để hiểu rõ và hình dung được cảnh giường chiếu do tác giả miêu tả, quá hàm súc rồi. Đây cũng là lần đầu tui edit H, mà gặp trúng H hàm súc nữa, edit mà cũng lo lắm, hy vọng có thể truyền tải cảm xúc đến quý vị. Sau khi căng não edit H, đọc lại cũng thấy nhộn nhạo trong lòng. Mong quý vị thưởng thức:">

***Tác giả có lời nhắn nhủ (cũng là tiếng lòng của tui):

Mọi người nếu thích tác phẩm nhớ vote, và để lại bình luận, đó là sự cổ vũ lớn nhất đối với tác giả (và editor:D)