Nhất Võng Khuynh Tâm

Chương 45




Đi vào sân huấn luyện trong câu lạc bộ, Fiez nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy ai cả. Xem ra vị huấn luyện viên mới này vẫn chưa tới. Fiez ngồi xuống ghế, nhìn lên bầu trời xanh biếc.

.

Bỗng nhiên, đầu cậu bị gõ một cái, quay đầu lại, Fiez cảm thấy như không thể tin vào mắt mình, nụ cười ôn hòa đó, trên tay còn cầm thanh chocolate đậu...

"Toby! Sao anh lại tới đây...Bả vai của anh..."

"Ớ, sao tôi lại không thể tới?" Toby đi tới, ngồi xuống cạnh Fiez, "Hay là cậu cảm thấy tôi chưa đi thi lấy bằng chứng nhận tư cách huấn luyện viên, nên cậu không muốn được tôi chỉ dạy?"

"Toby...Toby! Anh là huấn luyện viên mới của tôi?" Fiez đứng phắt lên, nhìn trân trân vào người đang nở nụ cười ấm áp.

"Tôi cảnh cáo cậu, đừng nên kích động, càng không thể chụp lên bả vai tôi! Tôi mới phẫu thuật xong hai tuần thôi đó!" Đối phương nghiêm chỉnh nói.

"Toby...chẳng trách lão Kez lại an tâm giao tôi cho anh như vậy!"

"Ha ha, tôi hẳn là nên cám ơn vì ông ấy đã tin tưởng tôi đến thế! Thành thật mà nói, lúc nghe lão Kez xảy ra chuyện tôi rất lo cho cậu, vì thế đã gọi điện hỏi thăm tình huống hiện giờ của ông ấy, nhưng chỉ mới nói được vài câu, ông ấy liền nhờ tôi! Trong giới tennis còn có rất nhiều huấn luyện viên nổi tiếng, bọn họ cũng rất muốn đến huấn luyện cho cậu, nếu cậu đồng ý tôi cũng có thể giới thiệu huấn luyện viên Mance Rough của tôi cho cậu!"

"Ơ, không cần, tôi không hiểu tiếng Nga đâu! Giống như phân tích đối thủ trên sân đấu, tôi biết anh cũng có thể phân tích đệ tử của mình y như thế!"

"Tốt lắm!" Toby chỉ về tòa nhà phía đằng xa, "Đó là phòng bệnh của tôi, hiện giờ tôi vẫn đang là bệnh nhân, hiện tại phải trở về rồi!"

"Hả?" Fiez nghiêng đầu.

"Còn không đi? Tôi tin là cậu cần có người cùng phân tích một chút về trận đấu cùng với Flavor! Tuy là cậu thua không đến nổi thê thảm lắm nhưng thua vẫn là thua!" Toby nhìn Fiez nhíu nhíu mày.

Fiez có dự cảm, Toby có nụ cười ấm áp đó là một huấn luyện viên nghiêm khắc.

Toby về tới phòng bệnh thì thấy có người đang cắm hoa hồng vào bình trước đầu giường mình, mày Toby nhăn cả lại, kêu gào, "Nè, anh rảnh lắm sao? Cho dù có rảnh cũng đừng chạy tới phòng bệnh của tôi cắm hoa hồng chứ!"

"Chúng ta không phải là tình nhân sao?" Người nam đang cắm hoa xoay người lại, nụ cười chính chắn, trong mắt chứa đầy bao dung.

"Ờ," Toby ấn ấn thái dương, "Nhưng tôi không phải phụ nữ!"

"Được rồi, vậy lần sau tôi sẽ mang chocolate, nhưng điều tôi lo lắng chính là..." Tay Claude vây thành một vòng tròn, "Hiện giờ cậu rất ít vận động, nếu ăn nhiều đồ nóng như vậy, tôi sợ là tôi phải mang cậu đi đi chữa chứng béo phì..."

"Chấm dứt," Toby giơ tay cắt ngang, "Anh nên trở về trận đấu của mình đi, ở Miami hay New Jersey?"

Claude trưng ra biểu tình bị thương tổn, ôm ngực nói: "A, cậu có thật sự yêu tôi không đó? Ngay cả trận đấu của tôi ở đâu cũng không biết nữa..."

Toby lộ ra biểu tình "Tôi muốn nổi điên", kéo Fiez vào phòng, “Đệ tử của tôi đến rồi, xin hỏi anh có thể đi được chưa?"

Claude nhún nhún vai, vừa đi tới cửa, bỗng nhiên xoay người lại, "Toby, dường như cậu đã quên một việc!"

Tay Toby run lên, mấy thanh chocolate rơi xuống, đơ người đi qua hôn lên môi Claude một cái, chậm rãi nói: "Mời anh nhanh chóng cút đi!"

Claude lộ ra bộ dáng thỏa mãn đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, Toby bỗng gọi y lại.

"Sao thế?"

"Claude, bất kể là Melbourne hay Wimbledon...Tôi chỉ biết chiến trường của chúng ta là ở nơi nào!"

"Uhm," Claude nở nụ cười sâu xa, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không thua!"

Nhìn thấy bóng Claude rời đi, tim Fiez bỗng run lên.

Toby xoay người lại, bắt đầu tiến vào trạng thái chuẩn bị, "Fiez, giờ chúng ta bắt đầu đi!"

Trong cả quá trình, Toby phân tích toàn diện các kĩ thuật của Flavor, lúc này Fiez mới phát hiện Toby còn tỉ mỉ hơn cả lúc thi đấu, y đưa ra từng chi tiết có lợi cho Fiez, cho dù là nhỏ nhất.

Chẳng hạn như khi Flavor phát bóng qua góc bên trái, có thói quen hơi nghiêng cơ thể về bên phải, hay giống như tuy rằng Flavor không cố ý bắt chước cách tấn công lên đường biên trên của Toby nhưng lúc phản đập qua phía bên trái đường biên rất dễ dàng mắc sai lầm, cho nên khi gặp phải tình huống phản đập như vậy cậu ta sẽ gọt bóng về phía trên một chút...

Fiez cảm thấy kinh ngạc với khả năng quan sát của Toby.

"Không có gì phải kinh ngạc cả," Toby hiểu Fiez đang nghĩ gì, cười cười, "Ở trên sâu đấu cậu không có thời gian để quan sát kĩ cậu ta, nhưng sau khi đấu xong, chúng ta có thể!"

Fiez gật gật đầu.

"Còn nữa, trận đấu này cậu đánh có chút vội, bình thường cậu vẫn luôn rất bình tĩnh! Bất kể là đối mặt với tôi hay Mathilde hai tuyển thủ xếp ở Top 5 trên thế giới, khả năng phán đoán của cậu đều khiến chúng tôi khó giải quyết!"

Fiez ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Cho nên, bất kể là vì nguyên nhân gì, cũng đừng để bị Flavor chọc giận, bất kể là lời nói hay đường bóng cực đoan của cậu ta!"

"Tôi hiểu rồi!"  Bởi vì cậu rất muốn giáo huấn tâm tính của cậu ta một chút, đến cuối cùng lại phát hiện mình mới chính là người bị giáo huấn nên có chút luống cuống trong lúc đấu.

"Đề nghị cậu luyện tập khả năng phản đập bóng cao một chút!" Toby cười cười, "Khả năng gọt bóng cùng tạt bóng của cậu rất tốt, giờ chỉ cần luyện thêm điểm này nữa là được!"

"Tôi đã hiểu!" Fiez gật gật đầu, "Cũng mong anh sẽ sớm xuất viện!"

Ngày đó, Fiez nằm trên giường, những lo lắng khi lão Kez bất ngờ ngã bệnh gần như đã bị Toby xua tan đi.

Ngủ chưa được bao lâu, chuông điện thoại lại vang lên, Fiez bắt đầu phán đoán, cầm điện thoại lên kêu tên người kia, "Juliano?"

"Uhm!" Giọng nói bình thản của đối phương đã chứng thực những gì cậu đoán.

"Biết gì không? Toby là huấn luyện viên mới của tôi đó!"

"Như vậy thì tốt rồi!" Giọng của Juliano vẫn thản nhiên như trước.

Fiez giống như chợt hiểu ra điều gì đó, "Là anh đã nói với Toby về chuyện của lão Kez? Anh xin anh ta làm huấn luyện viên cho tôi?"

"Đúng vậy! Nhưng vẫn phải có được sự đồng ý của lão Kez!"

Fiez ngây người ra, nở nụ cười, "Cám ơn!"

"Fiez..."

"Tôi biết, anh không cần phải lo lắng! Tôi sẽ không trở thành một Toby Warren Will thứ hai mà sẽ là một Fiez Khidr có một không hai!"

Bắt đầu từ ngày đó, Fiez bắt đầu tập luyện cách phản đập bóng cao cùng với cách đập bóng sát bên người mình.

Không lâu sau, Juliano đã về tới New York, đương nhiên cũng mang về cả tin tức Mathilde bị chỉnh tả tơi bên kia. Và tức nhiên tin tức này cũng được tiết lộ sau khi Fiez bị con "Dã thú" nọ gây sức ép đến mơ mơ màng màng, thỏ thẻ vào tai.

Sau đó, Fiez lại tham gia hai giải đấu khác, ở cả hai giải cậu đều bị Juliano loại bỏ ở vòng bán kết, tuy nhiên cả hai trận này hai người đều đấu hết mình, khi kết thúc hầu như cả hai đều không còn sức lực.

Đồng thời Juliano cũng giành được quán quân ở giải đầu tiên, ở giải thứ hai anh bị bại bởi tuyển thủ xếp vị trí thứ ba Manse Rine trong ván tie-break.

Thêm vào đó, ở cả hai giải đấu Fiez đều không gặp phải tên đáng ghét Flavor, bởi vì tại vòng tứ kết ở giải thứ nhất cậu ta đã bị Jack Mafei loại bỏ, đến giải thứ hai lại bị Mathilde đánh bại.

Tuy nhiên, những chuyện này cũng không là gì, quan trọng là giải Roland Garros mỗi năm một lần sắp bắt đầu, nói thật Fiez và Juliano đều không thích thi đấu trên sân đất, tuy là theo Toby phân tích, thì bọn họ rất thích hợp với loại sân bóng này.