Nhất Võng Khuynh Tâm

Chương 37




Tốc độ di chuyển của Claude ngày càng nhanh, mà Juliano cũng nhanh chóng đáp lễ lại đối phương bằng khả năng phản ứng nhanh như chớp, nhưng ngay sau khi Claude đẩy nhanh tốc độ của Juliano lên đã nhanh chóng áp chế lại biên độ của đối phương bằng một cú bỏ nhỏ rơi ngay dưới chân khiến động tác của Juliano thay đổi, tuy rằng có thể miễn cưỡng chống lại nhưng bóng cũng chưa qua được lưới. Kế tiếp, Claude không ngừng dẫn dụ khiến Juliano liên tiếp mất điểm, đương nhiên cũng không vì thế mà hoảng loạn, anh lại dùng khả năng gọt bóng cùng những cú smash của mình điều động lại tốc độ của Claude, làm cho vị hoàng đế tennis này cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Claude trước sau tung ra những pha bóng qua hai bên trái phải điều động Juliaon, cuối cùng sau khi đấu thêm ván tie-break, Claude lại thắng thêm một set.

.

Đến set thứ tư tình huống ngày càng biến xấu, Juliano không ngừng điều động tốc độ di chuyển của Claude sau đó bỏ nhỏ, cứ như thế, Claude vẫn tiếp tục duy trì sự kiên nhẫn cao siêu của mình, giữ vững điểm bóng rơi kết hợp với ngăn cản Juliano lên lưới, nhưng những đòn công kích của Juliano khá sắc bén khiến Claude bị áp bách vô cùng trầm trọng.

"Ha ha! Lâu rồi không nhìn thấy tên chết tiệt đó chật vật như vậy, xem ra anh ta nhất định sẽ bỏ qua set này rồi!" Toby chống đầu, nhíu mi.

"Claude là người dễ dàng buông tha như vậy sao?" Fiez có chút không tin.

"Đây không phải là vấn đề buông hay không buông, mà là việc chi phối thể lực. Tuy rằng anh ta bỏ qua set này, nhưng cũng không có nghĩa là anh ta sẽ có nhiều áp lực, cậu xem cách anh ta đánh bóng kìa, không ngừng khiến Juliano tiêu hao thể lực, đến set tiếp theo, thể lực của Juliano sẽ không bằng Claude. Nếu set này tiếp tục cố sức e là phải tiếp tục đấu ván tie-break, hơn nữa còn mất đi khả năng điều chỉnh thời gian của bản thân!"

"Nhưng như vậy thật sự rất mạo hiểm!"

"Mạo hiểm?" Khóe môi Toby câu lên một nụ cười tự tin, "Đó là Claude, từ mạo hiểm này chưa bao giờ dùng trên người anh ta. Nếu anh ta bỏ qua set này, thì đó là bởi vì anh ta đã tính toán được set kế tiếp, anh ta nhất định sẽ thắng."

Quả nhiên, khi set thứ năm bắt đầu, Claude đối mặt với khả năng phát bóng cực nhanh của Juliano phát ra một quả return Ace, mà Juliano cũng đang lao tới đỡ, tiếc là vợt vẫn chưa có cơ hội đụng tới bóng. Rất nhanh, Juliano bị Claude phá đi các thế phát bóng. Đến ván thứ hai, tốc độ phát bóng của Claude vẫn không giảm, Juliano cảm thấy kinh ngạc, rõ ràng đã trải qua bốn set đấu, tại sao Claude vẫn còn nhiều thể lực như vậy? Trong các tuyển thủ tennis thì Juliano là người có khả năng chịu đựng rất cao nhưng lúc này trên mặt y cũng đã lộ ra trạng thái mỏi mệt.

Lúc này Toby cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói, “Tên đó vì đánh cược với tôi mà từng đến Johannesburg chạy Ma-ta-tong còn đến cảng Victoria tham gia trận bơi lội một ngàn mét, tôi cá là anh ta không giành được quán quân nhưng đáng ghét nhất là anh ta lại thắng hết, có lẽ dù anh ta không làm vận động viên tennis vẫn rất có tiền đồ.”

"Đánh cược? Sao hai người lại đánh cược?"

"Nào có...vì cái gì...dù sao tên đó cũng không phải thứ tốt lành gì!" Vẻ mặt Toby thoạt nhìn có chút uể oải.

"Nhưng, cho dù là như vậy, Juliano cũng sẽ không để cho Claude như ý!" Fiez nhìn bóng dáng trên sân bóng, anh ta luôn đi rất cao rất xa, đến nỗi người ta nhìn vào không hiểu chiều sâu của anh ta cuối cùng là đến mức nào?

Tuy là khả năng di chuyển của Juliano không nhanh bằng những set trước đây, nhưng khả năng đập bóng trở về vẫn chuẩn xác như cũ không hề giảm xuống, bởi vì anh đã quan sát rất kĩ, chẳng hạn như hướng cổ tay của Claude, độ cung của vợt bóng để làm trước công tác chuẩn bị, giúp anh thường xuyên đập trả lại những pha bóng khiến Claude phải bất ngờ. Claude vừa đánh vừa quan sát Juliano, tăng dần tốc độ đập bóng, cố định Juliano tại chỗ, sau đó dùng kĩ thuật tạt bóng quấy nhiễu tần suất của Juliano, sau đó bỗng nhiên bỏ nhỏ, cuối cùng điểm thi đấu của Claude cũng vọt lên trên, Juliano cũng không từ bỏ hi vọng, đối mặt với pha đập bóng cao ngất của Claude, bật mạnh lên, Fiez trên khán đài ngưỡng cổ lên, mở to hai mắt, thời khắc ở trên không của Juliano khá dài, đây cũng là cơ hội cho anh ta đổi động tát, chuyển từ cú smash sang cú thuận tay, Claude đuổi theo không kịp, tiếc là quả này lại vượt ra ngoài biên.

Tỉ số 3:2, Juliano thua bởi hoàng đế Claude.

Mà Claude cũng thở phì phò nhìn quả bóng ở đằng xa, Juliano vẫn duy trì tư thế rơi xuống đất, một lát sau, trọng tài mới tuyên bố kết quả, Toby nhanh chóng chạy ra ngoài, ở trên sân thi đấu cùng Claude vỗ tay hoan nghênh chúc mừng, còn Juliano ở trong tiếng hô đó đi thu gom lại đồ đạc, ra khỏi sân thi đấu.

Fiez ở phía sau gọi tên anh, "Juliano! Juliano!"

Juliano giống như không nghe thấy gì, đi xuyên qua những tia loáng nhoáng của phóng viên, đi thẳng ra con đường bên ngoài sân vận động. Ngay khi Fiez sắp đuổi kịp, lại thấy anh ta chặn một chiếc xe taxi lại, bước vào.

Fiez bỗng cảm thấy bất an, cậu nhanh chóng bắt xe đuổi theo, mà chiếc xe taxi của Juliano cũng bắt đầu chạy vô mục đích trên đường, Fiez lấy điện thoại ra gọi cho Juliano, nhưng giọng nói bên kia truyền qua lại là âm thanh của tổng đài nói đối phương đã tắt máy.

Tại sao lại chán nản như vậy? Rõ ràng lúc thi đấu ở Thụy Điển bị Toby đánh bại anh cũng không có biểu tình như thế...

Bầu trời mắt đầu kéo mây đen, theo như dự báo thời tiết thì có thể trưa nay sẽ có mưa rào và sấm chớp. Cũng vào ngay lúc này, một tiếng sấm vang lên ánh sáng rọi vào lớp kính xe, khiến Fiez càng bất an hơn.

Lúc này, chiếc taxi phía trước bỗng nhiên dừng lại, Juliano từ trong xe chạy ra ngoài, Fiez thấy thế vội kêu xe ngừng lại, rút tờ tiền có giá trị lớn hơn tiền xe đưa cho tài xế bảo không cần thối lại rồi lập tức đuổi theo.

Mưa bắt đầu rơi lộp bộp xuống mái nhà của cửa hàng bên ngã tư đường giống như nhịp trống, mà Fiez cũng không ngừng ở phía sau gọi tên Juliano, cậu vươn tay kéo túi vợt của anh, kéo vai anh lại, nhưng Juliano vẫn tiếp tục đi nhanh về phía trước, bỏ lại những giọt mưa xối xả sau lưng. Fiez nhìn vào cơn mưa trắng xóa không thấy đường đi, chỉ có thể nhận ra thân ảnh của Juliano.

Cuối cùng Fiez cũng vượt qua Juliano, một tay ôm lấy anh, nhưng đối phương lại hất cậu ra, ngã vào tấm bảng bên cạnh nhà ga, sau đó chạy vào con hẻm nhỏ ở hai bên công trình xây dựng.

Fiez cũng chạy theo vào, thấy Juliano đang dựa vào bức tường đá thở phì phò.

Fiez cười cười, nói: "Má ơi, cuối cùng anh cũng không chạy nữa!"

"Cậu đuổi theo tôi làm gì!" Juliano cuối đầu, những giọt nước mưa chảy xuống hai bên má, mái tóc rũ xuống che khuất đôi mắt, Fiez chỉ có thể trông thấy chiếc mũi cao cao đang thở phì phò kia.

"Bởi vì anh rất mạnh! Khiến những kẻ khát khao mạnh như anh phải chạy theo!" Fiez đưa tay đặt lên vai Juliano, sợ anh lại chạy tiếp.

"Còn có người mạnh hơn tôi...Toby và Claude..."

"Juliano, anh phải hiểu rằng," Fiez đặt tay lên hai vai của Juliano, "Nếu chúng ta có thể trong một hai lần mà vượt qua bọn họ, như vậy bọn họ sẽ không đáng để chúng ta tôn làm đối tượng nhất định phải đánh bại!"

"Nhưng, người mà cậu muốn đấu là họ, mà không phải tôi!"

"Tôi muốn đánh bại Toby, rất rất muốn, bởi vì đánh bại anh ta tôi và anh có thể tiến vào trận chung kết tập trung nhìn vào đối phương...đây mới chính là điều mà tôi chờ mong nhất!" Fiez vén tóc Juliano lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

Ngay lúc đó, Juliano đã đưa hai tay nâng mặt Fiez lên, kéo nó ấn vào chính mình, đầu lưỡi đẩy đôi môi Fiez ra, điên cuồng mút vào, Fiez không chịu nổi sức mạnh của anh, lui ngược về sau, lại biến thành Juliano đặt Fiez lên tường.

Giống như đã trải qua một thế kỉ, Juliano rút đầu lưỡi ra khỏi miệng Fiez, nhưng môi vẫn không rời đi, hai mắt mê ly, "Tôi yêu cậu...Fiez...Tôi yêu cậu..."

Những lời này Fiez đã nghe rất nhiều, vốn tưởng rằng nghe nhiều lần sẽ không có cảm giác nhưng lúc này đây, giọng nói dịu dàng đó lại làm cho trái tim Fiez phải đập mạnh lên.