Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 4 - Chương 217: Phiên ngoại 50 câu hỏi đáp (3)




Thiên Ngoại Phi Hồ – Ngũ Thập Vấn Đáp Đệ Tam Chương

Bởi vì giải thích bổ sung mà dẫn đến một ánh mắt sắc bén, Hồ Ly lúc này tránh ở phía sau giá sách, không dám thò đầu ngó ra ngoài, biết rõ hai người đang làm gì ở bên án thư, nhìn khắp xung quanh một lượt, nàng lấy một chiếc hòm nho nhỏ từ trong tay áo ra, cúi đầu không biết đang đùa nghịch vật gì, đợi đến khi ngẩng đầu thì ánh mắt lập tức đã bất đồng.

Màu ngọc bích óng ánh sáng lên trong mắt, không còn một chút mờ mịt, từ trong khe hở của giá sách liếc nhìn ra bên ngoài. (đói quá làm liều, xài kính sát tròng àh Ly tỷ =)))

“Đệ tứ, đối phương đã từng nói câu nào làm cho ngươi có ấn tượng sâu sắc nhất….” Đọc ra vấn đề này, Lăng Lạc Viêm trở nên trầm mặc, trên môi vẫn còn lưu giữ độ ấm của Long Phạm, vô thức nhẹ nhàng cắn xuống, nhất thời cũng không biết đáp án bắt đầu từ đâu.

Long Phạm đã từng nói với hắn rất nhiều, cũng vì hắn mà làm rất nhiều. Thế nào là khắc sâu? Đủ chuyện trong quá khứ đã khắc sâu trong lòng của hắn. Chỉ có hai chữ khắc sâu nhưng lại gợi lên vô số cảnh tượng và vô số lời nói trước kia, muốn hắn phải trả lời như thế nào?

“Lạc Viêm nói, không cho phép ta cười với người khác.” Câu này của Long Phạm không biết có được tính là đã trả lời hay không, bàn tay vờn quanh thắt lưng của hắn đang lướt qua mái tóc, nhìn thấy bộ dáng trầm tư của người bên cạnh, Long Phạm tiếp tục bảo trì nụ cười thản nhiên.

Không phải lời nói sau khi trùng sinh trong viêm hỏa ở Vọng Thiên Thai, cũng không phải câu nói ‘không người nào có thể sống thì cùng chết’ khi hồn phách vỡ nát ở Lôi Lạc thành, mà là câu này ‘không cho phép cười với người khác’, muốn Long Phạm cùng ngồi ăn cơm với hắn, kể từ khi đó, khi hai người cùng nhau dùng bữa đã bắt đầu, hết thảy đã bất đồng, cũng là lần đầu tiên Lăng Lạc Viêm nghiêm túc ra lệnh như thế. (ốh, Long ca thật lãng mạn, vẫn nhớ ngày đầu tiên hai anh yêu nhau)

Không phải những thứ khác, mà là những lời này.

Tính độc chiếm mãnh liệt không chỉ có tế ti Long Phạm, tông chủ Lăng Lạc Viêm của hắn cũng như vậy, vô luận hai người đã trải qua bao nhiêu chuyện, nói bao nhiêu tình ý ái ngữ với đối phương, suy cho cùng bọn hắn muốn chính là hết thảy những gì của đối phương, thậm chí ngay cả một nụ cười cũng phải hoàn toàn thuộc về chính mình.

Đặt tờ giấy lên bàn, vấn đề này được để trống, Hồ Ly ở phía sau giá sách lén nhìn, nàng nhếch khóe miệng, câu trả lời để trống so với bất cứ ngôn ngữ nào thì cũng khắc sâu hơn rất nhiều, đây chính là đáp án tốt nhất.

Lăng Lạc Viêm và Long Phạm nhìn nhau, đều thấy được ý cười trong đáy mắt của đối phương, tiếp tục dựa vào, hồng y tìm một góc độ thoải mái trên thân bạch y bào, khẽ điểm nhẹ vài cái trên tờ giấy, “Đệ ngũ, nếu có một cỗ máy xuyên thời gian thì muốn quay lại thời điểm nào? Đệ lục, vì sao?”

Khẽ cười giễu cợt một chút, hắn giải thích vấn đề này với Long Phạm, cũng giống như phản ứng của hắn, bạch y bào tế ti lắc đầu, “Xuyên qua thời gian cũng không khó, chỉ là không cần thiết, người mà ta muốn đã ở bên cạnh, căn bản không cần bất cứ thứ gì khác, lại càng không cần phải quay về quá khứ, trước khi gặp được Lạc Viêm thì những chuyện dĩ vãng đã sớm không còn ý nghĩa.”

Lăng Lạc Viêm gật đầu, vẻ mặt tươi cười, hiển nhiên hắn phi thường hài lòng với câu trả lời này, giống như đang ban thưởng, hắn khẽ hôn một chút lên môi của Long Phạm, “Ai cũng có quá khứ, quá khứ tạo nên ngày hôm nay, nhưng quá khứ cũng chỉ là quá khứ, nắm bắt hiện tại mới là cách làm đúng đắn nhất. Ta có tộc nhân của ta, còn có tế ti của ta, có hết thảy những gì ta muốn, ai còn nghĩ đến việc quay trở về trước kia.”

Khẽ cười một tiếng, hắn đặt bút viết xuống đáp án phủ định, rồi tiếp tục đọc, “Đệ thất, có thứ gì vượt quá tầm tay của ngươi?”

Vừa thấy vấn đề này, phản ứng đầu tiên của Lăng Lạc Viêm là nhìn sang Long Phạm, không biết là đang bất mãn hay là khiêu khích một cách ái muội, hơi thoáng nhếch mi lên, “Cho dù hiện giờ ta có thể nắm trong tay cả thiên hạ nhưng chỉ có một người ta không thể nắm được trong tay, về việc kia của hắn….” (oh, đến giờ vẫn còn ấm ức vụ phản công quá ít)

“Lạc Viêm đang nói đến người nào?” Long Phạm biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi tiếp.

“Ngươi nói xem?” Lăng Lạc Viêm tà tà nhìn lại.

“Xem ra đáp án của chúng ta giống nhau.” Ngữ thanh của Long Phạm không nhanh cũng không chậm, giống như không phát hiện cái liếc mắt đầy giễu cợt của Lăng Lạc Viêm, nụ cười ở trên môi vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt bình thản, ánh mắt xa xăm dường như đang hồi ức về chuyện lúc xưa, “Trước khi gặp ngươi, hết thảy đều nằm trong tay ta, duy nhất khi Lạc Viêm xuất hiện thì tất cả đều là ngoài ý muốn.” Duy nhất vượt quá tầm tay của hắn chính là Lạc Viêm.

“Nếu muốn dùng biểu tình thế này để nói chuyện thì có lẽ trước tiên nên xê dịch bàn tay ra chỗ khác.” Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn bàn tay từ thắt lưng đang chuyển dần đến bên đùi của hắn, bàn tay vuốt ve mơn trớn cho đến bây giờ vẫn chưa buông ra, người nam nhân ở bên cạnh hắn mang theo vẻ mặt xa xăm, nói ra những lời như vậy nhưng động tác ở trên đùi vẫn không hề dừng lại.

Long Phạm chỉ mỉm cười, “Chẳng lẽ Lạc Viêm không thích?” Bàn tay của hắn hiển nhiên vẫn giữ nguyên tại chỗ, không hề dịch chuyển, thậm chí càng hướng vào bên dưới y hạ đi vào một chút.

“Ngươi không nhìn thấy đây là ở đâu hay sao.” Lăng Lạc Viêm giữ lại bàn tay đang rục rịch của Long Phạm, mặc dù các trưởng lão và diệu sư ở bên ngoài không vào được cũng không nghe thấy lời nói của bọn hắn và cảnh tượng ở dưới gầm bàn, nhưng dù sao cánh cửa vẫn mở rộng, còn có thiếu nữ với lai lịch kỳ lạ đang trốn phía sau giá sách, hắn không dự định triển lãm thân thể của Long Phạm cho những người khác nhìn thấy.

Một khi đã bị khiêu khích, bọn hắn sẽ không kiêng nể ở bất cứ chỗ nào, nhưng cũng không muốn làm cho thân thể của đối phương hiển lộ trước mặt người khác. Có lẽ nhận ra điểm này, tế ti Long Phạm dừng tay, không hề tiếp tục động tác. Nhưng dưới y mệ đỏ rực, hắn vẫn đặt tay lên đùi của Lăng Lạc Viêm. (con dê đội lốt rồng =.=)

“Nơi này là thư trai, bất quá cũng không sao a, chỉ cần đóng cửa là được rồi, tế ti đại nhân có muốn cân nhắc một chút hay không?” Nghiêm túc đáp lại, những lời này là ngữ thanh của nữ tử từ sau giá sách truyền đến, ló đầu ra, nàng nhìn thấy tình cảnh ở trước mắt, dường như không biết hàm nghĩa trong lời nói của hai người, đáp lại vô cùng tự nhiên, nhưng câu trả lời lại rõ ràng hiểu được tình thế vào lúc này.

“Dù sao cũng không phải chưa từng xảy ra, có đúng không?” Vừa cười vừa nói, rồi lại cẩn thận thụt lùi về phía sau, những lời này của Hồ Ly làm cho hai người đồng thời nhớ đến mấy lần, ngay tại trong thư trai, vì tìm vài thứ nên đã đến đây, rồi lại có người phát tình với hắn, kết quả đương nhiên là…..

“Dường như ngươi rất rõ ràng chuyện của chúng ta?” Lăng Lạc Viêm không đi bận tâm bàn tay đặt ở trên đùi, mặc dù nhiệt độ cùng cảm giác tồn tại làm cho người ta không thể không chú ý, ngoảnh đầu ra phía sau, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Hồ Ly, đôi mắt sắc bén có thể xuyên thấu hết thảy.

Từ xa xa nhìn lại, chỉ có một phần lỗ tai màu đỏ đang giật giật vài cái, sau đó là vài tiếng cười gượng, “Làm sao lại như thế, ai có thể tọc mạch vào chuyện của Viêm chủ và tế ti đại nhân, Hồ Ly ta chỉ phỏng đoán mà thôi, ân ân!” Giống như để tăng thêm mức độ tin cậy, nàng liên tục gật đầu, ngay cả cái đuôi bị giấu cũng dựng lên, cả thân người đã lui đến một góc ở trong phòng.

“Viêm chủ, không bằng chúng ta tiếp tục? Nhanh a, thời gian không còn nhiều, ta phải vội vàng đi họp nữa.” Vì chuyển đi sự chú ý của người nọ, Hồ Ly thúc giục, nàng đương nhiên biết một khi đã nói sai, cho dù chỉ là trêu chọc một người tức giận thì sẽ nhận được kết quả thê thảm gấp đôi.

Ngàn vạn lần không được để cho hai người kia biết nàng đang rình xem, không chỉ rình xem mà còn truyền bá tình hình thực tế ra bên ngoài…..Chuyện này sẽ không chết đơn giản như vậy, ông trời a, phù hộ Hồ Ly đi, trong lòng niệm đi niệm lại, thần kinh của nàng cực kỳ căng thẳng, lại tiếp tục trốn ra phía sau một chút, rốt cục cảm giác được tầm mắt sắc bén đã dời đi.

“Đệ bát, sợ hãi nhất chuyện gì?” Lăng Lạc Viêm mới đọc ra vấn đề thì lập tức cảm giác bàn tay đặt trên đùi của hắn bỗng nhiên tăng thêm lực đạo, đón nhận ánh mắt của Lăng Lạc Viêm, bên trong đáy mắt thanh lam trầm tĩnh hiện lên vẻ lo lắng, “Vốn tưởng rằng trên đời không có bất cứ việc gì có thể làm cho ta kiêng kị, nhưng vài lần Lạc Viêm gặp chuyện đều làm cho ta nếm được cảm giác sợ hãi.”

“Ngươi sợ cái gì?” Lăng Lạc Viêm biết ý tứ của hắn nhưng vẫn hỏi như vậy rồi chờ đợi trả lời.

“Sợ ngươi rời khỏi thế giới này, sợ ngươi quên ta, sợ ngươi biến mất không ở bên cạnh…..còn sợ ngươi không tin ta, không hề yêu ta.” (sao nghe thấy yếu đuối vậy nè)

Long Phạm quả nhiên tuân theo ý nguyện của hắn, trả lời như thế cùng với vẻ ngoài siêu trần thoát tục, Lăng Lạc Viêm đã sớm quen với việc Long Phạm dùng vẻ bề ngoài như vậy để làm ra những việc hoàn toàn không phù hợp, cũng đã quen Long Phạm ở trên gối nói ra những lời ái ngữ vào bên tai của hắn, nhưng mỗi khi nghe được đều làm cho hắn không ngừng động tâm, cũng như bây giờ, đây là sự ôn nhu chỉ hiển lộ đối với một mình hắn.

Hắn biết ý tứ của Long Phạm chính là nhắc đến những việc phát sinh vào lúc trước, hồn phách của hắn bị vỡ nát, thân phận và quá khứ của Long Phạm, còn có ngôn linh thuật của đám thần phó, mỗi một lần chia ly đều làm cho Long Phạm sợ hãi sẽ mất hắn, vì vậy mới nắm thật chắc như thế, cho đến nay Long Phạm cũng không để cho hắn rời khỏi tầm mắt quá lâu.

“Việc ta sợ nhất chính là tất cả những chuyện trước giờ đều chưa hề phát sinh, ta vẫn là Chung Tình trong quá khứ.” Nếu ngày đó không đi đến chương trình ảo thuật thì sẽ không có hắn ngày hôm nay, càng không có Long Phạm như thế này, đó là sự khởi đầu, nếu không có khởi đầu thì sẽ không có hết thảy những gì của ngày hôm nay.

Chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh! Hồ Ly nấp ở phía sau, trong lòng thầm nói như vậy, rồi nghe thấy lời nói của tế ti Long Phạm, “Lạc Viêm chính là Lạc Viêm, từ đầu đã định sẵn.”

Quả quyết như thế, thản nhiên ung dung như thế, giống như tất cả đều là lẽ thường, không một chút hoài nghi.

Lăng Lạc Viêm cười nhẹ, đùa nghịch cây bút trong tay, “Đương nhiên chỉ là giả thiết mà thôi, việc này căn bản không cần phải suy nghĩ,” Hắn không phải người đa đoan đi lo lắng nhiều chuyện như vậy.

“Lần đầu tiên gặp nhau, đối phương đã để lại cảm giác gì? Viêm chủ và tế ti đại nhân có phải đều muốn biết đáp án hay không?” Hồ Ly hiển nhiên nhớ rõ vấn đề này, sau khi hỏi ra câu thứ chín, mặc dù rất muốn xem hai người tiếp tục nhìn nhau đắm đuối, nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề làm cho nàng có chút vội vã.

“Tên ngàn năm lão yêu này đang muốn đánh chủ ý gì đây…..Đây là cảm giác lúc ấy của ta, làm cho người ta đoán không ra, kẻ hai mặt, trong ngoài bất đồng, tốt nhất nên cách xa….” Lăng Lạc Viêm vẫn chưa trả lời xong, thì trong miệng đã bị lấp kín, đương nhiên chính là một nụ hôn.

“Lạc Viêm nghĩ về ta như thế?” Long Phạm buông hắn ra, không biết là bất mãn hay là mượn cớ để hôn, Lăng Lạc Viêm nhếch môi lên, rồi lại chậm rãi quay đầu nói tiếp, “Nguy hiểm, xảo quyệt, so với ta còn có diễn kịch hay hơn, với lại, chiều cao cũng không tồi…..” (1000% là mượn cớ)

Nâng tay lên lướt qua mặt của Long Phạm, động tác của hắn đầy ngả ngớn khiêu khích, bị hắn đối đãi như vậy, tế ti liền chụp lấy tay của hắn rồi đặt đến bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống, sau đó nhớ lại lúc trước, “Ngày ấy cảm thấy rất nghi hoặc vì sao sinh linh đến từ một thế giới hoàn toàn xa lạ lại có thể bình tĩnh như thế, ngươi đã nói…..‘ta còn sống’”

“Chẳng lẽ mấy chữ đó lại có thể khiến cho ngươi động tâm như vậy?” Lăng Lạc Viêm hơi thoáng kinh ngạc, hắn không biết những lời này có gì đặc biệt.

“Lúc ấy nhìn thấy ngươi mặc một thân lửa đỏ, ngồi ở trước mắt, rõ ràng là bộ dáng của thiếu niên nhưng lại nói ra lời như vậy, tuy chỉ là mấy chữ nhưng đã làm cho ta cảm thấy thực sự bất ngờ, Lạc Viêm không biết chỉ trong khoảnh khắc ngươi đã chói mắt như thế nào.” Buông tay Lăng Lạc Viêm ra, Long Phạm vẫn nhớ rõ ngày ấy, muốn nói động tâm thì có lẽ quá sớm, nhưng quả thật đã khiến hắn cảm thấy rất hứng thú.

Ý niệm mãnh liệt như thế, chỉ vì sống sót, đôi mắt như hỏa thiêu, không hề chịu thua bất cứ điều gì, quật cường cùng kiêu ngạo, dã tâm bùng cháy, hết thảy hoàn toàn tương xứng với Lạc Viêm, làm cho người ta không muốn dời mắt, muốn xem hắn sẽ sống sót như thế nào, nếu gặp phải nguy hiểm và uy hiếp thì sẽ hiển lộ vẻ mặt ra sao.

“Cho nên sau đó ngươi lợi dụng ta, muốn lấy mạng rồi chiếm đoạt hồn phách của ta?” Theo lời nói cùng ánh mắt của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm có thể nhìn ra manh mối trong đó, nhất thời giật mình, Long Phạm không hề phản bác, “Không làm cho ta thất vọng, thậm chí vượt ngoài dự kiến của ta,” Mãi cho đến ngày hôm nay hắn vẫn bị đắm chìm trong ngọn lửa đỏ rực này.

“Chẳng lẽ tế ti đại nhân không cảm thấy tông chủ của ngươi càng ngày càng biết dụ dỗ? Là một cái yêu nghiệt quyến rũ lòng người, là một tay phong lưu….” Hồ Ly vẫn chưa kịp nói hết thì đột nhiên hai tầm mắt phóng tới làm cho nàng không dám mở miệng nói tiếp.

Xong rồi, nàng làm sao lại quên việc này không thể nói được, tính độc chiếm của tế ti vô cùng dữ dội, Viêm chủ cũng không phải là người để kẻ khác tùy ý khoa tay múa chân, Hồ Ly uể oải nhìn trên tay, không biết từ khi nào đã có thêm giấy bút, nàng đang ghi chép, nàng có dự cảm lần phỏng vấn này đại khái sẽ lưu lại rất nhiều chỗ trống.

“Ta thật sự muốn biết đáp án của vấn đề này.” Lăng Lạc Viêm tà tà cười, nghiêng người qua, “Thế nào, tế ti của ta lúc trước đã từng động tâm với thứ nào khác hay không?” Hắn vẫn không quên lúc trước khi hắn bị hôn mê rồi sau đó được tắm rửa, người nọ đã lưu lại đầy hôn ấn trên người của hắn.

“Cho dù có tâm tư khác cũng đơn giản là vì Lạc Viêm. Ở trong mắt ta, bất cứ bộ dạng như thế nào đều giống như nhau, chỉ có Lạc Viêm là đặc biệt.” Hắn thực muốn đem Lạc Viêm cất giấu, không cho người khác nhìn thấy khuôn mặt xuất chúng này, không cho đôi mắt mị hoặc thế nhân đi nhìn kẻ khác.

Đối với Long Phạm, hết thảy những thứ trên thế gian đều giống như nhau, bất luận là nhân loại hay linh thú, ma vật, tất cả đều là sinh linh.

Lăng Lạc Viêm khẽ liếc mắt nhìn Long Phạm một cái, trong lòng cũng rõ ràng, nếu không phải là hắn, bất luận tế ti của hắn có bao nhiêu tâm tư thâm độc thì quan điểm đối với nhân loại và sự vật trên thế gian này đều ngang hàng không hề khác biệt, cũng chính là như thế, cho nên Long Phạm không hề do dự khi xuống tay với bất cứ sinh linh nào. Giết người, chiếm đoạt hồn phách, tất cả đều giống như nhau.

Nghe bọn hắn nhắc về chuyện lúc trước, Hồ Ly bất tri bất giác đi ra từ phía sau giá sách, mang theo ý cười, nhưng vẫn vạn phần cẩn thận khi tiếp cận, chỉ chỉ lên tờ giấy ở trên án thư, “Đệ thâp, điểm nào của đối phương hấp dẫn ngươi nhất?”

“Toàn bộ.” Đối với vấn đề này thì Lăng Lạc Viêm không cần phải suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn nhìn Long Phạm, biểu tình thoải mái, vừa thong thả vừa nói, “Bất luận là vẻ ngoài thánh khiết hay tâm tư thâm trầm bên trong, tất cả biểu tình không đồng nhất, xảo quyệt tính kế, bá đạo ôn nhu, mỉm cười lạnh nhạt, tất cả hợp lại cùng một chỗ thì mới là Long Phạm. Hấp dẫn ta chính là hắn, không phải chỉ mỗi một điểm rời rạc.”

“Lạc Viêm luôn rõ ràng biết mình muốn thứ gì, cũng luôn tìm mọi cách để đạt được, nhìn thấu hết thảy mọi thứ, chính là điểm này làm cho ta không thể không bị ngươi hấp dẫn.” Long Phạm thực sự hài lòng với câu trả lời của Lăng Lạc Viêm, bọn hắn đều biết những gì bọn hắn muốn chính là cả người của đối phương mà không phải chỉ một chút, mỗi một chút hợp lại mới là hoàn chỉnh.

“Đây là những vấn đề gì.” Lăng Lạc Viêm rốt cục không kiên nhẫn, hắn căn bản không cần nói những việc này với người ngoài, hơi thoáng đảo qua những câu hỏi ở bên dưới, hắn mỉm cười càng lúc càng cổ quái, “Những vấn đề này muốn chúng ta trả lời thì phải hảo hảo chuẩn bị trả giá đắt.”

Những vấn đề ở trên coi như tạm ổn, còn phía sau, tất cả đều là những câu hỏi về chuyện phòng the của hắn và Long Phạm, nếu thực sự phải đáp toàn bộ thì chỉ sợ trên tờ giấy này không còn chỗ để viết.