Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 4 - Chương 204: Thịnh thế hạo kiếp




Nói như vậy, sở dĩ Linh Thư bị bắt đi, ngay cả việc dùng ngôn linh thuật để làm cho nhóm diệu sư tự sát, tất cả đều là đám người này cố ý, mục đích chính là để dẫn bọn hắn tiến vào kết giới, mà Tụ linh chi của Linh Tê tộc sở dĩ lưu tồn lâu như vậy mà vẫn không bị người khác cướp đoạt là bởi vì bọn họ căn bản không tính toán chiếm đoạt

Bọn họ chờ chính là sóc thủy và viêm hỏa lực cùng Tụ linh chi, tam vật hợp một.

“Muốn chết!” Lăng Lạc Viêm tỉnh ngộ, hung hăng hừ lạnh, hắn đương nhiên biết si mị vương hóa thân thành Long Phạm là vì nguyên nhân gì, còn có Yêu tộc và vô số ma vật đã sớm bị diệt tuyệt lại xuất hiện. Thường nhân không có năng lực nhẫn nại, nhưng những người này lại có bản lĩnh như thế.

Sóc thủy và viêm hỏa đã sẵn sàng, lực lượng của Tụ linh chi đến tận bây giờ mới được mở ra. Tất cả lực lượng vô tận ở trên đời hay bất luận một luồng linh lực nào đang di động trong không khí đều bị hấp thu hết thảy. Cành lá bắt đầu vươn dài, hình dạng san hô dần dần triển khai. Nghĩa của Tụ linh chi chính là cành lá tụ họp linh lực.

Mỗi một lực lượng sẽ được phóng đại đến vô hạn.

Vầng hào quang bảy màu lóa mắt chiếu rọi thiên địa, trong dị cảnh phi thường diễm lệ, tất cả lực lượng của tự nhiên đều tỉnh giấc, không cần người điều khiển nhưng vẫn có thể làm trỗi dậy cơn thịnh nộ của thiên địa. Đất cát chấn động tán loạn, cuồng phong kịch liệt gào thét, tầng mây tích tụ chồng chất, sấm sét không ngừng oanh tạc, trong lòng đất hở ra những lớp nham thạch hút lấy toàn bộ nhà cửa, sóng thần hướng đến Sa thành, mặc dù không phải sóc thủy nhưng thường nhân tầm thường làm sao có thể chống lại lực lượng của thiên địa ngũ hành?

Ngốc lăng nhìn cảnh tượng giống như ác mộng ở trước mắt, đầu óc mọi người dường như trống rỗng, ngay cả suy nghĩ phải trốn thoát cũng đều quên khuấy, nhưng vào lúc này thì chỉ nghe thấy một tiếng quát lớn, “Còn thất thần làm cái gì? Không mau chạy đi!”

“Tông chủ?!” Bọn hắn đi rồi thì chẳng lẽ phải lưu lại tông chủ và tế ti?

“Bản tông chủ từ trước cho đến nay chưa từng không chiến mà lui, muốn làm cho người trong thiên hạ phải chết? Ta càng muốn bọn hắn sống!” Ngạo nghễ đứng thẳng, khoanh tay cười lạnh, hồng ảnh như mây phía nơi chân trời, ý cười lạnh lùng như lưỡi đao sắc bén, một câu cuồng liệt dâng trào như viêm hỏa. Mọi người ngước nhìn, không khỏi nín thở, trong lòng liên tục phập phồng.

“Đi di tản dân chúng trong các thành trấn gần đây———” Chỉ ra phía xa, bóng dáng hồng y đứng bên cạnh bạch y bào thản nhiên lạnh nhạt, tế ti Long Phạm nhìn chăm chú Tụ linh chi ở trước mắt đang không ngừng sinh trưởng, vẻ mặt thận trọng vẫn trầm tĩnh bình yên như lúc trước.

Cho dù lúc này đang gặp nguy hiểm nhưng chỉ cần hai người sóng vai mà đứng, thì không cần bất cứ lý do cũng có thể làm cho người ta tin tưởng cũng như phục tùng vô điều kiện. Nhìn lên trên cao, một nửa số người quỳ bái rồi sau đó đứng lên xoay người rời đi không một chút do dự, bọn hắn nhất định sẽ hoàn thành mệnh lệnh của tông chủ và tế ti.

Còn một số người vẫn ở nguyên tại chỗ, nhìn thấy lực lượng càng lúc càng rối loạn, sắc mặt trầm trọng nhưng lại lẫm liệt không hề sợ hãi, “Ta ở đây cùng tiến cùng lui với tông chủ và tế ti.”

Linh Tê tộc ở phía sau nhìn chăm chú cảnh tượng ở trước mặt, bọn hắn cũng tỏ vẻ muốn ở lại cùng các trưởng lão và diệu sư.

“Vậy các ngươi cứ vận dụng linh lực để chống lại thiên địa lực, nhưng bản tông không cam đoan các ngươi có thể sống sót.” Bất luận lực lượng nào hiển lộ trong không khí đều sẽ bị Tụ linh chi hấp thu trở thành lực tự nhiên, có thể hủy diệt hết thảy thế gian. Nhưng muốn chống lại lực lượng của tự nhiên thì vẫn phải dùng linh lực để kháng cự.

Ngăn cản lực lượng của Tụ linh chi, đồng thời lực lượng của mình còn có thể bị hấp thu. Một khi hao hết linh lực, dưới tình hình này thì kết cục có lẽ là thập tử nhất sinh.

“Chúng ta hiểu rõ.” Lâm Sở dẫn đầu, nhìn chăm chú tai họa càng thêm kịch liệt ở trước mắt, hắn trả lời không một chút do dự.

Tiếng vang long trời lở đất càng lúc càng đến gần, Tụ linh chi hấp thu linh khí trong thiên địa càng thêm lớn mạnh, tựa như bộ dáng của Hoan Hỷ thụ, sóng thần như dây leo lan tràn, mỗi một lần mặt đất chấn động thì ở phía dưới sẽ nứt ra vô số nham thạch.

Mỗi một vết nứt như vực sâu không đáy, sau những tiếng sấm vang dội không dứt là vô số tia sét đánh xuống. Lốc xoáy uốn quanh, sấm rung chớp giật, đất đá sạt lở, lòng đất chấn động giống như có cự thú chiếm cứ, thiên địa nghịch chuyển càng lúc càng kịch liệt, tử vong sắp đến gần.

“Thế nào?” Lăng Lạc Viêm nhìn chăm chú mọi người kết trận ở dưới chân, bắt đầu vận lên từng luồng linh quang để ngăn cản tai họa của cỗ lực lượng hội tụ thiên địa này, hắn quay đầu hướng sang Long Phạm rồi hơi thoáng nhíu mi.

Đáp lại hắn chính là một nụ cười nhạt nhẽo, đôi mắt thản nhiên bắt đầu lộ ra sát ý, nhảy lên không một chút do dự. Chỉ thấy hai bóng dáng một đỏ một trắng trên không trung hạ xuống như ráng mây phiêu diêu, phương hướng không phải Tụ linh chi mà là chín người xếp hàng theo một quy luật kỳ dị.

Viêm hỏa thiêu đốt đầy trời, như tinh hỏa rơi xuống, ngọn lửa lướt qua nơi nào thì nơi đó bị tiêu hủy không còn một vết tích, “Dám xuống tay đối với tộc nhân của ta, cho dù là thần nhân thì ta cũng sát không nương tay, huống chi các ngươi chỉ là thần phó”

Chín vị thần phó ngẩng đầu nhìn trời, nghe như thế cũng không khỏi cảm thấy rùng mình. Bọn hắn không dám quên, nam nhân mặc hồng sam với một thân hỏa mị cũng chính là người kế thừa thần nhân, viêm hỏa của Hách Vũ….

“Viêm chủ cứu thế thật sự là vì an nguy của thế nhân?” Chín người dùng lực để ngăn cản, nhưng viêm hỏa vốn là do Hách Vũ lưu lại, bọn hắn chỉ là thần phó thì làm sao có thể kháng cự được thần nhân lực, một câu vừa đáp thì lại có hai người mất mạng.

Lần này viêm hỏa cuốn quanh thân thể, ngay cả hồn phách cũng bị đốt cháy, thậm chí không chỉ hồn phách mà ngay cả linh lực cũng bị thiêu hủy, ngay cả một chút tro bụi cũng gần như không còn.

Mấy người còn lại rốt cục biến sắc, ngay lúc này thì lại nghe được lời nói truyền đến ở cách đó không xa, “Ta cứu thế là vì thế nhân hay là vì chính mình thì có quan hệ gì đến các ngươi? Ta sẵn lòng, ta cao hứng cũng không thể được? Hay nói cho chính xác là….các ngươi sợ ta cứu thế?”

Viêm hỏa trên những đầu ngón tay nở ra như độc hoa yêu dã, diễm lệ mị hoặc lòng người nhưng đồng thời cũng làm cho tất cả những thứ gì chạm vào nó đều tiêu tán khỏi thế gian. Giờ khắc này hồng y nam nhân đang đùa nghịch viêm hỏa mỉm cười nhướng mi, nếu có người nào ở bên cạnh thì sẽ nhận ra cái loại ý cười này cực kỳ giống tế ti của hắn, vừa nhẹ nhàng vừa khiến kẻ khác vô cùng bất an, chứng tỏ hắn đã phát hiện ra được điều gì đó.

Đáng tiếc không có người nhàn rỗi để quan sát cuộc chiến, tất cả mọi người đều cẩn thận tự khống chế linh lực của chính mình, không để Tụ linh chi hấp thu quá nhiều, đồng thời vẫn muốn ra sức chống chọi. Chỉ là như thế mà lực lượng của Tụ linh chi cũng quá đủ để làm cho người ta sợ hãi.

Trong tiếng rền vang, phía chân trời tựa hồ đã muốn sụp xuống, ngẩng đầu nhìn lên nhật nguyệt ở trên cao, tầng mây chồng chồng chất chất, nhan sắc như máu tươi dày đặc, vầng thái dương hừng hực tản ra nhiệt độ nóng rực, bên cạnh là lãnh nguyệt chiếu xuống ngân quang lạnh lẽo đến mức buốt giá.

Lòng đất sụp lún, vô số vực sâu giống như địa đạo trải rộng khắp nơi, hơi sơ suất một chút sẽ ngã xuống những cái hố không đáy, ai cũng không biết nếu rơi xuống thì còn có cơ hội sống sót hay không, nhưng chẳng ai lại muốn nghĩ đến vấn đề này. Sấm sét giáng xuống trên đỉnh đầu, cuồng phong kéo đến như lưỡi đao sắc bén, còn có những cơn sóng không biết từ nơi nào nổi lên có thể cuốn trôi tất cả mọi người, chỉ như vậy cũng đủ làm bọn hắn hao hết tâm lực.

Lâm Sở phân tâm một chút, nghe thấy giữa không trung truyền đến ngữ thanh thì trong lòng cảm thấy yên ổn. Tông chủ vô sự, còn có tế ti ở bên cạnh, hắn hủy đi vệt máu trên mặt mà mới vừa rồi bị cát bụi rạch đứt, hắn cùng Hoài Nhiễm ở cách đó không xa cùng nhau liếc mắt nhìn lên giữa không trung.

Ở giữa không trung, tế ti Long Phạm không hề động thủ, nhưng linh lực màu thanh lam giống như đại dương vô tận đang trải rộng khắp xung quanh, chỉ cần ngón tay bên trong bạch y mệ khẽ nâng thì không người nào nghi ngờ về việc đám thần phó có thể thoát được sóc thủy lực hay không, bởi vì đáp án hiển nhiên quá rõ ràng.

Chết càng chậm trong tay tế ti thì càng thê thảm. Thủ pháp nhanh gọn dứt khoát là một loại ban ơn, nhưng những người này tuyệt đối sẽ không được hưởng nửa điểm khoan hồng.

Lúc này đám người thần phó hiển nhiên cũng biết nguy hiểm đang rình rập, biết rõ sự lợi hại trong đó nên không dám manh động, ánh mắt thủy chung nhìn Tụ linh chi giống như đang chờ đợi điều gì đó, bọn hắn không hề có phản ứng với lời nói của Lăng Lạc Viêm.

Nhưng theo như thái độ lảng tránh của bọn họ thì Long Phạm có thể xác định tông chủ của hắn không đoán sai, nửa phần của câu ca dao quả thật là do thần nhân lưu lại, trong đó có ám chỉ, “Không biết các ngươi không thể nhìn thấy thế gian bị hủy diệt thì có cảm thấy tiếc nuối hay không. Cũng may, các ngươi còn cơ hội để nhìn thấy bản thân mình bị giết chết.”

Dưới bạch y mệ, đầu ngón tay hơi thoáng nâng lên, lam quang từ giữa không trung xẹt qua như mặt biển nổi lên những cơn sóng dữ dội, theo đầu ngón tay hạ xuống thì càng lúc càng khuấy động, động tác nhẹ nhàng của ngón tay lại có thể điều khiển sóc thủy mãnh liệt khánh cự với Tụ linh chi. Khi sóc thủy hướng đến đám người thần phó thì Tụ linh chi đột nhiên sáng rực, trong khi linh quang của sóc thủy lại trở nên tối sầm.

Đám người thần phó liền thừa dịp tiến hành lập trận, một trận thế cổ quái nhảy lên giữa không trung, mấy người hợp lực cùng ngăn cản thanh quang của sóc thủy đang dũng mãnh kéo đến.

Lăng Lạc Viêm và Long Phạm nhìn thấy sóc thủy tối sầm thì cũng không cảm thấy kỳ quái, bọn hắn đều biết chỉ cần sử dụng linh lực, cho dù chỉ lộ ra một chút thì sẽ bị Tụ linh chi hấp thụ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao trước khi hủy đi Tụ linh chi thì bọn hắn phải tiêu diệt đám người thần phó này, bởi vì bọn họ tuyệt đối sẽ không trơ mắt đứng nhìn hai người động thủ.

Lúc trước viêm hỏa đã bị Tụ linh chi hấp thu lực lượng, nhưng cũng đủ diệt đi mấy gã thần phó. Đến khi Long Phạm sử dụng sóc thủy thì tất nhiên cũng đã có tính toán.

Chỉ nhìn thấy thủy quang tối sầm lại rồi sau đó bắt đầu lượn quanh đám người ở trên bầu trời. Sóc thủy lực bị Tụ linh chi hấp thu một phần nhưng đồng thời cũng lợi dụng nước tự nhiên ở giữa không trung.

Sóc thủy hỗn loạn trong không khí, không ngừng cuồn cuộn tập kích, lam quang đánh sâu vào xoáy nước tạo thành vũ khí sắc bén có thể phá vỡ hết thảy, phàm là bất cứ thứ gì chạm đến sẽ bị cuốn nhập vào bên trong, còn lại không phải là hài cốt mà ngay cả tro tàn cũng không dư thừa vết máu, huyết vũ rơi xuống làm cho cảnh tượng hạo kiếp còn hơn một cơn ác mộng, không khí lan tràn hơi thở huyết sát.

Huyết vũ đỏ tươi ào ào rơi xuống trong cơn cuồng phong, lần này lại chết thêm hai người, giống như muốn làm cho bọn họ chính mắt nhìn thấy bản thân mình bị hủy diệt, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đều không nóng lòng động thủ. Viêm hỏa như dây leo, sóc thủy như sóng đảo, vây quanh đám người còn sót lại ở cách đó không xa. (sóng đảo = sóng lớn)

Chỉ cần hơi có một chút manh động thì bọn hắn sẽ bị viêm hỏa cắn nuốt. Nếu bất động thì có lẽ sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng viêm hỏa thiêu đốt cùng sóc thủy cuồn cuộn lại ở ngay trước mặt bọn hắn, như một bức họa trong cõi mộng diễm lệ đầy rực rỡ, mê hoặc người ta muốn chạm vào, nhưng không ai biết, chỉ cần hơi thoáng nâng tay thì sẽ hóa thành huyết vũ, hoặc là biến mất khỏi thế gian, không còn lưu lại nửa điểm dấu vết.

“Không, hãy để cho chúng ta nhìn thấy! Để cho chúng ta nhìn thấy hạo kiếp của thế gian! Thần nhân a, tôi tớ của người đang tận lực vì tâm nguyện của người, nhân gian phải bị hủy diệt, hãy để cho chúng ta được nhìn thấy đến tận cùng! Có chết cũng không oán!”

Không thể manh động, mỉm cười nhưng lại có vẻ thê lương, bọn hắn rống lên một tiếng như mang theo vô hạn điên cuồng. Bọn hắn biết trận pháp của chính mình căn bản không thể so sánh với hai người ở trước mắt, biết bản thân sắp sửa bị tiêu diệt, ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn xuống mặt đất, thần tình kích động cùng chờ đợi.

Không biết có phải là do huyết sắc hay những tầng mây như máu vốn phải hạ xuống những cơn mưa hồng hay không, mà rặng mây ở nơi chân trời bắt đầu trút mưa. Trong trận hạo kiếp, nước mưa màu máu dừng bên trong lốc xoáy và sấm sét, ngữ thanh hỗn loạn cùng tiếng cười điên cuồng không ngừng vang lên. Mặc dù cảnh tượng này là một cơn ác mộng quái đản nhất, nhưng cũng tuyệt đối không nên xuất hiện.

Sấm rung chớp giật, huyết vũ hỗn tạp trút xuống, những vết nứt trên mặt đất càng lúc càng lớn, khe hở của vực sâu như dị thú mở ra chiếc miệng khổng lồ cắn nuốt huyết thủy, tất cả tai họa đều phát sinh xung quanh Tụ linh chi.

Các trưởng lão diệu sư và người của Linh Tê tộc còn lưu lại đã sớm không thể kháng cự, chỉ có xung quanh Tụ linh chi mới có một chút an toàn. Càng là chỗ nguy hiểm thì càng an toàn, những lời đó lại được chứng thực ngay trong lúc này.

Chỉ là khi đến gần Tụ linh chi thì linh lực sẽ bị hấp thu càng nhiều. Không bị sấm sét đánh trúng, không bị cuồng phong cuốn lấy, sẽ không rơi xuống vực sâu, nhưng lại có khả năng bị Tụ linh chi hấp thu linh lực mạnh hơn, dẫn đến lực tẫn mà chết.

Tình huống hiển nhiên đang rất nguy cập.

Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu nhìn thấy huyết vũ từ trên trời rơi xuống, lúc này Long Phạm đã dùng sóc thủy lập ra một vòng tròn kết giới để cách ly hai người bọn hắn với huyết thủy. Thông qua linh quang của sóc thủy, Lăng Lạc Viêm nhìn thấy máu tươi trút xuống ở bên ngoài, hắn nhếch lên khóe miệng nhưng không mang theo ý cười, “Phiền toái nơi này đã lan rộng đến các địa phương gần đây. Có lẽ là những người ở thành trấn lân cận chưa kịp thoát thân, hay là ma vật bị cuốn vào bầu trời, sau đó chết đi hóa thành huyết thủy.”

Đối với hương vị máu tươi, hắn luôn luôn rất mẫn cảm.

Phát hiện Tụ linh chi đã lan rộng đến mức như vậy, Lăng Lạc Viêm và Long Phạm không tiếp tục tính toán hỏi ra manh mối từ đám người thần phó điên cuồng, nhưng ngay khi bọn hắn muốn động thủ thì từ xa xa lại có một bóng dáng hướng đến nơi này.

Cùng một lúc, mấy người kia càng cất lên tiếng cười đắc ý hả hê, giống như chờ đợi đã lâu, kẻ khác nhất thời nhớ đến vẻ mặt bọn họ hiển lộ lúc trước, tựa hồ có cái gì then chốt đang hướng đến nơi này.

Ai lại xuất hiện ở đây vào lúc này, ai lại tự mình dấn thân vào cơn ác mộng như vậy? Xa xa truyền đến những tiếng kêu thê thảm, ngoại trừ Sa thành, xung quanh cũng đã dính phải đại nạn, thậm chí hạo kiếp vẫn không ngừng lan rộng. Thời khắc này còn có người tính toán đến đây làm gì?

Bóng người tiếp cận, từng bước từng bước một, đứng bên trong huyết vũ, bên ngoài bao phủ một tầng linh quang đen sẫm, tránh được những vực sâu bị nứt ra ở dưới chân, hiện lên giữa cuồng phong bão cát, giống như không nhìn thấy lôi điện đang chớp nhoáng trên đỉnh đầu, không nghe thấy tiếng sấm rền vang bên tai, như mị ảnh thấp thoáng ẩn hiện, giống như chính là nguyên nhân then chốt dẫn đến tai họa.

Huyết vũ rơi xuống người hắn, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, dưới hàng lông mày rậm là một đôi mắt như chim ưng quỷ quyệt lạnh lùng. Huyết thủy chảy xuôi xuống mái tóc đỏ sậm, rơi đến khóe miệng đang lộ ra nụ cười hung tàn đầy bí hiểm.

“Lăng Lạc Viêm, hôm nay ta sẽ làm cho ngươi hoàn toàn nhớ kỹ ta”

Phong Trần Tuyệt, người đến đúng là Phong Trần Tuyệt sau khi tự mình trốn thoát vẫn chưa từng xuất hiện.