Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 4 - Chương 164: Chiến tranh lạnh




Nghiến răng kiềm nén, nhưng những cảm thụ phức tạp nổi lên cuồn cuộn ở trong lòng không thể dễ dàng khống chế, dường như chỉ trong khoảnh khắc đã bị dòng lũ nhấn chìm, không biết thân xác trôi giạt về đâu. Toàn tâm tin tưởng chỉ đổi lấy một tiếng sụp đổ ầm ầm rền vang. Bất ổn dao động trong lòng vừa mới được trấn an thì chân tướng thật sự lại bị vạch trần, tựa như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt cơ hồ nhấn chìm hắn xuống lòng đại dương sâu thẳm.

Long Phạm thân là tế ti cũng là người kế thừa Đồ Lân lực, nam nhân kia đã ở trước mặt tất cả mọi người để chứng minh lòng trung thành với hắn, biết rõ hắn hận nhất chính là bị lừa gạt, vì sao lại còn muốn giấu diếm?

Mấy ngày nay chưa hoàn toàn dung hợp linh lực ngàn năm, thậm chí còn vượt ra ngoài dự tính, trong đó còn bao hàm lực lượng của thần nhân Đồ Lân lưu lại, có được lực lượng như vậy nhưng lại ở trước mặt hắn trêu đùa tính kế, tỏ ra suy nhược, dùng ái ngữ khiến hắn động tâm không thôi. Long Phạm như vậy, đến tột cùng là chân thật hay là giả dối?

Giả sử Long Phạm chính là Long Phạm, chưa bao giờ mang thân phận Ngân Diệu vương, chưa bao giờ có được lực lượng mà Đồ Lân lưu lại, hắn làm sao lại có thể hỗn loạn đến mức này?

Không biết chính mình bằng cách nào mà rời đi, chờ đến khi Lăng Lạc Viêm phục hồi tinh thần thì đã đứng trước cửa phòng của hắn.

Nửa ngày trước hắn vẫn còn ở trong đó, thiếu chút nữa đã cùng nam nhân mặc bạch y bào ôm nhau rồi giao triền, dùng đôi môi nóng bỏng cùng hai tay thiêu đốt thân thể lẫn nhau. Nhưng lúc này, dưới ánh nắng ấm áp giữa bầu trời quang đãng, đáy lòng của hắn lại trống rỗng không còn một chút nhiệt độ. Trong khoảnh khắc bỗng nhiên cảm thấy vô lực đến mức cả tức giận cũng không còn nửa điểm.

Trong đầu là một mảnh đờ đẫn, từ lúc nghe Phong Trần Tuyệt nói những lời đó, hoàn toàn vạch trần hết thảy những bí ẩn của Hách Vũ và Đồ Lân, hắn biết những điều đó không phải giả dối, nhưng cũng không thể không đi chứng thật.

“Ngải…..” Hắn vừa lên tiếng thì ngân hồ liền xuất hiện trước mặt. Nó lưu ý hắn không còn xưng nó là “Tiểu Ngải”,

“Nói cho ta biết….” Ý cười lạnh lùng cùng thâm tình đã sớm lui ra, khuôn mặt tuấn mỹ tà khí giờ khắc này chỉ còn sót lại thần sắc mờ mịt mông lung. Ngải nhìn vào đôi mắt mị hoặc như lửa, chỉ nhìn thấy một màu u ám nặng nề, che giấu hết thảy phập phồng xuống đáy lòng.

Nguyên lai hắn đã biết đến việc mà người kế thừa Đồ Lân không muốn cho hắn biết. Ngải giật mình, không cần hắn hỏi lại, nó bắt đầu tự thuật những chuyện thời thượng cổ.

Thân là linh thú của Hách Vũ, nó biết không ít chuyện, nhưng cũng không hoàn toàn rõ ràng. Bị phong ấn trong Phù Sinh Cảnh, chức trách của nó vốn là trông coi ma vật bị phong ấn trong đó, bất quá nó hiểu, vị chủ nhân ở trước mặt muốn biết không phải chỉ đơn giản như vậy.

Theo lời Ngải, thời gian bắt đầu xoay chuyển, lùi về ngàn vạn năm trước, thời thượng cổ như nước chảy xuôi dòng. Trong lúc tự thuật, ánh tà dương đã bắt đầu thâm trầm. Giải đáp của Ngải đã nghiệm chứng lời nói của Phong Trần Tuyệt.

Lăng Lạc Viêm phất tay làm cho nó lui ra, đem những gì biết được chắp vá thành một mảnh hoàn chỉnh. Dưới ánh nắng hoàng hôn, bóng dáng hồng sam lẳng lặng đứng thẳng, những rặng mây đỏ của buổi chiều tà làm sắc trời trở nên đỏ rực, không gian xung quanh dường như đang quay về với thời quá khứ xa xôi.

Hắc Vũ Đồ Lân vì một lần cứu vãn thiên kiếp mà hao hết tâm lực, sau đó đem linh lực truyền lại cho hậu nhân, cuối cùng lực tẫn mà tiêu tán khỏi thế gian. Nhưng nhân loại so với hạo kiếp chưa bao giờ có sự biến chuyển, lòng người cho đến bây giờ vẫn không thay đổi.

Cũng vì vậy mà ơn thần sau đó bị tiêu tán, ác niệm nổi dậy khắp tứ phía, hậu quả là tự hủy diệt. Kết cục đã sớm được an bài rất tốt, trước khi thiên kiếp chân chính giáng xuống, đem hết thảy thế gian hoàn toàn diệt trừ để cứu vãn vạn vật sinh linh.

Hách Vũ và Đồ Lân đã sớm trải qua hạo kiếp diệt thế, dùng lực của bản thân để vãn hồi chúng sinh trên thế gian, đồng thời cũng an bài sẵn một con đường. Hách Vũ lưu lại một câu ca dao, Đồ Lân lưu lại là lực diệt thế. Cái gọi là thiên kiếp đã nằm trong tính toán của hai người, sinh hay tử, sử dụng Hách Vũ lực và Đồ Lân lực như thế nào, hắn và Long Phạm ngay từ khi bắt đầu đã đứng ở hai phe đối địch.

Hắn nên biểu lộ thái độ như thế nào? Là cười to hay là giận dữ?

Biết hết thảy, chi bằng không biết. Nếu vứt bỏ những thứ này, hắn vẫn là hắn, Long Phạm cũng chỉ là Long Phạm, thiên kiếp cứu thế nguyên lai chỉ là một vở diễn, một kịch bản đã được người ta viết rất tốt mấy ngàn vạn năm trước, chỉ có thể chiếu theo an bài mà diễn thật tốt. Hắn và Long Phạm đã sớm bị sắp xếp, thiên địa và vạn vật cũng sớm bị tính kế.

Hách Vũ Đồ Lân, thần nhân của thế gian. Giễu cợt, phát ra một tiếng cười lạnh, tất cả cảm xúc bùng nổ đến cực hạn cuối cùng quay trở về bình ổn, Lăng Lạc tỉnh táo lại, cảm thấy thật buồn cười khi quá khứ hắn cũng từng là diễn viên, tốt xấu gì cũng có quyền được lựa chọn kịch bản. Nhưng đến nơi này, nắm được quyền lợi cùng lực lượng mà khó có người có thể đối địch, thế nhưng lại bị hai người đã chết tính kế.

Còn có Long Phạm, tế ti của hắn———–“Hảo tâm” giấu diếm hắn, hắn phải làm thế nào để hồi báo?

Cắn chặt môi, phát ra một tiếng hừ nhẹ, bóng dáng hồng sam dưới ánh hoàng hôn hiện lên một màu đỏ rực, chờ đến khi xuất hiện trước mặt Long Phạm, dưới mái tóc bạch kim không còn là vẻ điềm nhiên như trước, chỉ còn sự lạnh lùng hiển lộ rõ ràng.

“Tế ti, bản tông chủ có nên cảm tạ ngươi hay không? Nghe Ngải nói, ngươi vì ta mà phản bội cả thần nhân Đồ Lân. Nhưng cho dù ngươi làm cho Ngân Diệu tộc quên đi trách nhiệm mà Đồ Lân lưu lại, thì trên người của ngươi vẫn còn Đồ Lân lực. Như vậy cũng không thay đổi được chuyện ngươi lại một lần nữa lừa ta.” Ngữ thanh mang theo ý cười cũng giống như đôi mắt đang nhìn Long Phạm, bên trong mị sắc tà khí chính là lạnh lùng chế nhạo. Tựa như mới đến từ nơi dị thế, toàn thân phòng bị lại tràn đầy lửa nóng mê người.

Đối mặt với một đôi mắt như vậy, nghe Lăng Lạc Viêm xưng hô, nét trầm tĩnh bình yên của bạch y bào nam nhân cuối cùng cũng bị phá vỡ. Từ trên mặt của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm có thể biết rõ Phong Trần Tuyệt quả thật như hắn đã suy nghĩ, biết đươc một ít chuyện không nên biết, lại đem toàn bộ nói cho người trước mặt.

“Lúc này ta sẽ không giải thích, cho dù là giải thích thì e rằng Lạc Viêm cũng không chấp nhận. Ta quả thật là cố ý giấu diếm, Lạc Viêm tính toán thế nào, cùng ta tiếp tục hay là buông tay ở đây?”

Lăng Lạc Viêm có được một câu trả lời không phải giải thích cũng không cần giải thích mà là một vấn đề như vậy. Ở trước mặt hắn, sự trầm tĩnh thản nhiên của Long Phạm hoàn toàn không thể tìm thấy, tựa hồ ẩn chứa vài phần ưu tư, nhưng trong ánh mắt thâm tình không hề có áy náy cùng xin lỗi. Thật sâu nhìn hắn chăm chú, lúc này hỏi chính là muốn một đáp án từ hắn.

Hai người đối mặt, ánh mắt giao nhau khiến cho không khí dường như cũng pha lẫn giữa tình ý ái muội và lạnh lẽo nghi ngờ. Từng bị phản bội vì vậy đối với lòng người chưa bao giờ gửi gắm hy vọng, chỉ hiểu được phải nắm bắt bảo toàn lực lượng của chính mình. Đến hôm nay, hắn rốt cục không thể không đối diện với sự lựa chọn.

Là lựa chọn hoàn toàn tin tưởng hay là quay lưng bỏ đi, từ nay về sau là địch.

Một người kế thừa Hách Vũ lực có chức trách cứu thế, một người kế thừa Đồ Lân lực đảm đương nhiệm vụ diệt thế. Đây là một trò đùa?

Đối với hết thảy những việc này cùng với ý đồ cố tình giấu diếm của Long Phạm, hắn vốn tưởng rằng sẽ có được một đống giải thích, không nghĩ đến nam nhân xảo quyệt này không hề nói bất luận điều gì, trong tình huống như vậy lại bắt hắn làm ra quyết định.

Lăng Lạc Viêm xông lên phía trước, nắm chặt y bào của Long Phạm, ngữ thanh ác liệt, “Chỉ cần lực lượng của ngươi hoàn toàn dung hợp, khôi phục Đồ Lân lực thì có khả năng hủy thiên diệt địa, tùy thời đều có thể mang người rời khỏi Xích Diêm tộc, mỗi một tộc nhân của ngươi đều đang chờ đợi hiệu lệnh của ngươi, vậy mà ngươi còn hỏi ta?!”

Long Phạm cầm chặt hai tay của Lăng Lạc Viêm trên cổ áo của hắn, nụ cười hời hợt mang theo vài phần bất đắc dĩ cũng ẩn chứa hàm nghĩa khó có thể giải thích, nhẹ giọng hỏi, “Chuyện của ta và Lạc Viêm bắt đầu từ khi nào thì có quan hệ đến Hách Vũ và Đồ Lân?”

Lăng Lạc Viêm bị Long Phạm ôm chặt, giữa hương thơm thoát tục nhàn nhạt vây quanh, hắn không thể nhìn thấy Long Phạm dùng loại vẻ mặt nào để nói ra lời này, chỉ nghe thấy ngữ thanh mềm nhẹ ngay tại bên tai đang vang lên, “Lạc Viêm vốn không xem việc cứu thế ở trong mắt, chẳng lẽ thật sự để ý đến lực lượng mà chúng ta kế thừa như vậy hay sao? Từ khi biết thân phận của ta thì ngươi đã giận ta vì giấu diếm, quả thật là ta sai, nhưng đến nay Lạc Viêm vẫn chưa thôi tức giận, thật sự chỉ là vì ta đã lừa gạt ngươi?”

Hắn tức giận thật sự chỉ vì Long Phạm cố ý giấu diếm? Giọng nói ôn nhu mang theo một tiếng sấm nổ giáng xuống đáy lòng, đồng tử của Lăng Lạc Viêm đột nhiên thu lại, hắn lui về sau từng bước, “Ngươi….”

Long Phạm có thể nhìn thấu hắn?

Tâm tư thâm trầm xảo quyệt gian trá, lại dùng ôn nhu tao nhã khoan thai để che giấu, Long Phạm, tế ti của hắn đã sớm biết hắn tức giận không phải chỉ vì Long Phạm cố ý giấu diếm, không phải chỉ vì lực lượng của cả hai là đối lập. Cho dù biết được Đồ Lân lực dùng để diệt thế, nhưng đáy lòng phập phồng dao động cũng không phải bởi vì thân phận cùng lực lượng của hai người bọn hắn.

“Lạc Viêm….” Tiếng gọi nhẹ nhàng của Long Phạm ôn nhu đến khắc cốt ghi tâm, nhưng hắn lại rõ ràng nghe được trong đó đang che giấu ý cười, cái loại trầm tĩnh có thể nhìn thấu hết thảy. Cũng như trước kia, Long Phạm đã sớm hiểu rõ hắn.

“Câm miệng!” Lăng Lạc Viêm quay đầu đi, tiếng cười khẽ dịu dàng đến tận xương cốt vẫn chưa lắng dịu, tức giận dưới đáy lòng làm cho hắn thịnh nộ trừng mắt, đem đôi môi đang hiện lên ý cười cắn nuốt vào miệng.

Tàn sát bừa bãi trên môi Long Phạm, hơi thở dồn dập nóng như lửa, cuồng loạn khiêu khích. Đôi môi không dày cũng không mỏng, hình dáng hoàn mỹ cùng mùi hương gợi dậy dục vọng ham muốn, cực kỳ thích hợp để ôm hôn, hương vị hoàn mỹ đến mức khiến hắn không muốn thả ra. Nhưng chủ nhân của đôi môi này lại làm cho hắn hận đến mức thiếu chút nữa đã muốn hung hăng cắn xuống.

Môi và lưỡi không ngừng dây dưa cọ sát vào nhau, Long Phạm hoàn toàn không kháng cự nụ hôn ngang tàn bạo ngược của Lăng Lạc Viêm, ngược lại hắn lại rất hoan nghênh. Đầu lưỡi nhấm nháp được hương vị huyết tinh, cho đến khi nụ hôn kịch liệt không có dấu hiệu thối lui, hắn nhẹ nhàng gọi tên Lăng Lạc Viêm, không ngừng thì thầm bên tai tình nhân, “Lạc Viêm…..cho dù ngươi ở bên cạnh ta….đã nhiều ngày qua ta vẫn nhớ ngươi…..”

Long Phạm đang ôn nhu hoan hỷ đưa hai tay du di trên người Lăng Lạc Viêm thì bị hắn đẩy ra. Lăng Lạc Viêm liếm đi huyết sắc ở bên môi, sửa sang lại ngoại bào trong lúc bất tri bất giác đã bị buông lỏng, nâng lên đôi mắt lãnh khốc đầy tà mị, “Bản tông chủ bảo ngươi câm miệng!”

Hắn phẫn nộ xoay người rời đi, đã nhiều ngày đến tột cùng tính làm cái gì, nam nhân này đã sớm nhìn thấu hắn nhưng lại phối hợp diễn xuất với hắn? Bất luận hắn tha thứ hay là không tha thứ, để ý hay là không để ý, đã sớm bị nhìn ra hết sức thấu triệt, quả thực là…..

Hít sâu một hơi, nuốt xuống lời chửi mắng đang muốn tuôn ra khỏi miệng, hắn lạnh lùng nói với người ở sau lưng, “Truyền lệnh ta, ngày mai triệu tập các tộc đến nghị sự điện, ta có việc cần nói.”

“Ân, Long Phạm tuân lệnh.”

Giọng nói từ phía sau truyền đến vẫn ung dung như trước, thậm chí là đang mỉm cười. Cái loại hiểu rõ hắn làm cho hắn thẹn quá hóa giận, mỗi khi một mình đối mặt với hắn thì tế ti của hắn sẽ thường xuyên kéo xuống lớp ngụy trang bên ngoài, để lộ ra bộ mặt không người nào biết, tất cả tâm cơ ác liệt đều không hề che giấu, cũng như mới vừa rồi.

Rốt cục nhịn không được đành phải thấp giọng mắng một câu, Lăng Lạc Viêm phất tay rời đi, tư vị dưới đáy lòng khó có thể dùng ngôn từ để hình dung. Đối với người nam nhân này, dạo gần đây hắn thường xuyên có loại cảm giác cực kỳ yêu cũng cực kỳ hận.

Ai cũng không thích đáy lòng bị người khác hoàn toàn nhìn thấu, nhưng người này lại chính là Long Phạm, hắn có thể làm gì bây giờ?

Sau khi hắn rời đi, bạch y bào tế ti thản nhiên nhìn chăm chú. Đã nhiều ngày qua tông chủ đối với hắn quá mức lạnh nhạt. Thiếu chút nữa hai người đã quay trở về lúc bắt đầu, hắn thật không muốn làm cho Lăng Lạc Viêm biết đến sự tình bị người khác nói ra, khiến tâm tư của hắn cũng chỉ có thể phập phồng lên xuống.

Lạc Viêm ngoại trừ giận hắn giấu diếm còn có bất an, hắn làm sao lại không thể nhìn ra. Hắn vốn muốn tận lực an ủi, đáng tiếc tông chủ của hắn không cho hắn cơ hội…..

Như thế, chiến tranh lạnh tiếp tục, bất quá nguyên nhân lần này rất tế nhị.

Mãi cho đến ngày thứ hai, Viêm chủ của Xích Diêm tộc cũng không nói một câu với tế ti của hắn, mệnh lệnh của hắn được truyền đạt, các tộc tụ hợp trong Viêm Lạc cung, những người có mặt đều là thủ lĩnh các tộc. Phong Trần Tuyệt của Kiền Kì tộc nhìn thấy chiếc ghế trống không bên cạnh Lăng Lạc Viêm liền lộ ra ý cười lạnh lùng không rõ hàm nghĩa, các tộc khác không biết nội tình nên chỉ nhìn lên hồng y nam nhân đang ngồi trên ghế chủ tọa.

“Ma vật hoành hành tứ phương, cứ tiếp tục như thế này cho dù thiên kiếp chưa giáng xuống thì thế gian cũng đã đại loạn. Mọi người đều là linh giả, đã đến lúc phải bảo hộ sinh linh thiên hạ….”

Giống như trưng cầu ý kiến của mọi người, nam nhân mặc hồng y với mái tóc bạch kim hướng đến mọi người trông lại, đôi mắt tà khí mang theo ý cười, lời nói thờ ơ như đang tán gẫu, nhưng các tộc đối với thái độ của hắn như vậy cũng không dám lộ ra nửa điểm bất mãn, vội vàng gật đầu.