Từ khi Long Phạm đột nhiên hôn mê đến nay đã hai ngày.
Hiệu lệnh triệu tập các tộc trong thiên hạ đã sớm được gửi đi, Xích Diêm tộc vốn nên toàn tâm vì chuyện này mà an bài ổn thỏa, phân phối người thủ ở Lôi Lạc thành để chuẩn bị các việc có liên quan, nhưng bỗng nhiên trong lúc đó thì tế ti Long Phạm lại vô cớ lâm vào hôn mê.
Các trưởng lão không ngừng lo lắng, tin tức về chuyện này được ém nhẹm rất kỹ, trong tộc từ trên xuống dưới hết thảy mọi người vẫn như trước, nhưng bầu không khí lại luôn lộ ra thâm trầm lo lắng khiến người ta phiền muộn, không thể hô hấp thông thoáng.
Hiện giờ mới quá hai ngày nhưng không khí lo âu như vậy lại khiến người ta không thể thở nổi. Trong cung điện, bước chân của tất cả mọi người đều vội vàng, nhưng mỗi khi đi qua một nơi thì đều không thể tự chủ mà dừng lại.
Đang giữa trưa, làn gió nóng ấm nhẹ nhàng lướt qua, lá trúc khua vào nhau vang lên tiếng xào xạc, Xích Viêm cung tọa ở chỗ cao nhất trên đỉnh núi, đứng trước đại môn Xích Viêm cung nhìn lên, ngoại trừ màu xanh biếc của rừng trúc, bọn hắn chỉ nhìn thấy tầng tầng lớp lớp thị vệ đang canh giữ trước cửa đại môn.
Đứng ở đây không thể nhìn thấy bóng người bên trong cung, hiển nhiên cũng không nhìn thấy tông chủ và tế ti của bọn hắn, tuy nói là như thế, nhưng mỗi khi bọn hắn có việc phải đi ngang qua nơi này thì vẫn không nhịn được phải dừng chân ngóng vào.
Tế ti ở trong Xích Viêm cung vẫn chưa tỉnh lại, tông chủ cũng thủ ở trong đó hai ngày, không rời nửa bước. Hôm nay sáng sớm lại sai người triệu thiếu niên Yêu tộc kia đến Xích Viêm cung, đã gần nửa ngày mà vẫn chưa thấy đi ra.
“Ngươi tên gì?” Trong Xích Viêm cung lặng yên không một tiếng động, giọng nói của Lăng Lạc Viêm vang lên trong phòng, âm thanh vọng lại như sóng gợn lăn tăn, ngồi ở bên giường, hắn không nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt thủy chung dừng trên người bên cạnh, dừng trên người nam nhân đang nhắm mắt ngủ yên.
Lòng ngực phập phồng dưới lớp nội sam, hô hấp bình ổn….cũng giống như lúc trước, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Không biết đây là lần thứ mấy hắn xác nhận nam nhân nằm trên giường đang nhắm hai mắt, khuôn mặt bình thản xem ra chỉ là hơi mệt, chỉ cần nghỉ ngơi thì có thể tỉnh lại, cũng giống như dĩ vãng. Nhưng hôn mê liên tục như thế suốt hai ngày, hai ngày hắn thủy chung ở bên cạnh cũng không thấy Long Phạm cử động dù chỉ một chút, ngay cả lông mi cũng không hề chớp giật.
“Lăng chính là Lăng, là đồng bọn của ta, bị loài người giết chết, nàng nói nàng vốn nên là thê tử của ta, là bọn hắn an bài như vậy, rồi sau đó nàng mang ta trốn đi….” Thiếu niên hồi tưởng ký ức còn lưu lại trong đầu, có rất nhiều việc cho đến bây giờ hắn không còn nhớ rõ, từ khi mới sinh ra hắn luôn phải lẩn trốn, mà đồng loại duy nhất ở bên cạnh chính là Lăng.
Thiếu niên trả lời rành mạch, giọng nói trong veo vô cùng dễ nghe vang lên giữa căn phòng im lặng. Lăng Lạc Viêm chăm chú nhìn bộ dáng ngủ yên của Long Phạm, nghe được thiếu niên Yêu tộc trả lời, ngữ thanh như truyền đến từ một nơi xa xôi, mang theo tiếng vọng trống trãi.
Thật lâu sau mới lý giải được ý tứ trong lời nói của thiếu niên, Lăng Lạc Viêm gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi. Hai ngày mất ngủ, thân thể của hắn vẫn còn có thể chịu đựng, nhưng cơn đau đớn đang tra tấn trong đầu lại khiến suy nghĩ của hắn trở thành một mảnh hỗn loạn, cơ hồ bị đình trệ.
Từ ngày thứ nhất hắn ôm Long Phạm đi ngủ, nhưng sau đó lại không an tâm nằm xuống, mỗi một lần luôn lo sợ trong lúc ngủ sẽ phát sinh điều gì đó.
Ngải nói phải cần ba đến năm ngày thì mới có thể biết kết quả, hiện giờ đã gần đến ngày thứ ba.
Đưa tay ấn vào giữa trán vài cái, dưới mái tóc bạch kim, đôi mắt lặng yên đang nhìn chăm chú rốt cục lộ ra vài phần nôn nóng cuồng loạn, Lăng Lạc Viêm hít vào một hơi thật sâu, quay đầu đi, cũng không tiếp tục hỏi lại những việc hắn không có hứng thú, đột nhiên nói, “Về sau gọi ngươi là Linh Thư.”
“Ngươi có thể hóa hình thành linh thử, linh thử hài âm đó là linh thư, nên có một cái tên để xưng hô cho tiện.” (hài âm = âm đọc giống hoặc gần giống)
Thiếu niên gật đầu, đối với việc này hắn cũng không có ý kiến, kỳ quái nhìn người nam nhân đang ngồi bên giường. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dục vọng trong mắt của người này, mỉm cười vô cùng hồn nhiên đối với người nam nhân mà hắn đã quyết định đi theo, hắn nghi hoặc mở miệng, “Ngươi muốn ta?”
Đôi mắt kia đang nhìn hắn, cùng với lúc trước bất đồng, cái loại nhìn chăm chú kỳ dị cùng ánh mắt nóng rực lại khác biệt so với những người khác, hắn muốn cái gì?
Lăng Lạc Viêm nâng tay lên, “Ngươi lại đây”
Linh Thư đến gần, bóng dáng màu trắng đứng dưới bóng râm thận trọng chậm rãi bước đến, không đợi hắn dừng lại thì giọng nói kia lại tiếp tục vang lên, “Đem y phục thoát hết, tất cả, toàn bộ.”
Kẻ khác đoán không ra ý tứ trong ngữ điệu, không giống lời nói bình thường mà dường như đang ra lệnh, đồng thời bao gồm cả ánh mắt đang dừng trên người của Linh Thư, trong bầu không khí tĩnh mịch đến mức quỷ dị, Linh Thư gật đầu, không chút do dự thoát hạ hết thảy y phục trên người của mình xuống, “Ngươi muốn cái gì? Nếu muốn linh lực thì ta cần phải giết thêm mấy người nữa để đoạt được linh lực từ bọn hắn.”
Thiếu niên Yêu tộc vừa nói vừa lộ ra nụ cười đặc trưng, ý cười vừa hồn nhiên lại mị hoặc, trong sáng đến mức có thể nhìn thấu triệt, cũng giống như hai mắt của hắn phản chiếu ra hết thảy những gì đang nằm trong đó, tựa hồ không hề tồn tại bất cứ điều gì, thuần khiết không biết tội ác là thế nào, nhìn hết thảy mọi thứ như chuyện đương nhiên.
Lăng Lạc Viêm khẽ nhếch khóe miệng, giết người không phải tội ác, vì mạng sống mà dâng hiến thân thể cũng không hề hổ thẹn, Yêu tộc như vậy…..
Ánh mắt đánh giá trên thân thể xích lõa của Linh Thư, từ đầu ngón tay lên đến mái tóc, bất cứ chỗ nào cũng không bỏ sót, giống như đang kiểm tra tham cứu, cân nhắc một khả năng nào đó, ánh mắt không hề mang theo dục vọng, thậm chí có vài phần lạnh lùng lướt trên người của Linh Thư.
Trong phòng thực yên tĩnh, dường như có thể cảm giác thời gian đang chậm chạp trôi qua từng khắc, Linh Thư cứ như vậy mà đứng, Lăng Lạc Viêm ngồi ở bên giường, ánh mắt ổn định nhìn thiếu niên trước mặt. Thân thể của thiếu niên trắng như tuyết đứng dưới bóng râm lộ ra vầng hào quang nhàn nhạt, giống như viên ngọc trai được gọt dũa tỉ mẫn….
Ánh mắt từ lạnh lùng hóa thành nóng rực, cái loại nóng rực này không giống như người khác hay nhìn Linh Thư, ánh mắt sáng rực như muốn nhìn xuyên qua hắn, đem khối thân thể này xé nát, dường như màu đỏ trên thân hồng sam hóa thành viêm hỏa lan vào đôi mắt đang hừng hực thiêu đốt. Lăng Lạc Viêm một câu vẫn chưa nói, bàn tay đang đặt trên người Long Phạm đang dần dần siết chặt.
Ánh mắt nóng rực cùng băng lãnh dung hòa vào một chỗ, đã sớm mất đi sự bình tĩnh như ban đầu, thủy chung nhìn thiếu niên như vậy, lâu đến mức Linh Thư cảm thấy từ nghi hoặc chuyển dần sang hoang mang, ánh mắt cứ tiếp tục vẫn chưa thu hồi.
Những tia nắng còn hắt lại bên song cửa sổ dần dần phai nhạt, mặt trời đang lặn về phía tây, bầu không khí nặng nề quỷ bí trong phòng vẫn chưa tiêu tán. Thiếu niên thoát hạ hết thảy y phục đang khó khăn đứng thẳng. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Lăng Lạc Viêm, hắn thật sự không hiểu suy nghĩ trong đầu của người nam nhân mà hắn đã quy phục, trong nháy mắt hắn cảm giác được sát ý trong đôi mắt đó.
Nếu như muốn hắn chết thì tại sao còn cho phép hắn đi theo?
“Lui ra ngoài đi.” Dường như rốt cục đã xác định được điều gì đó, Lăng Lạc Viêm nhíu mi nhưng lại lộ ra ý cười, “Bản tông chủ không cần bất luận thứ gì, ngươi có thể lui xuống.”
Không biết từ khi nào đã có một người đang đứng thẳng trước cửa, hắc y tóc đen, hai mắt trắng bạc, vừa nghe Lăng Lạc Viêm nói xong thì bóng dáng của hắn chợt xuất hiện ở trong phòng, cầm lấy bạch sam Linh Thư thoát hạ trên mặt đất rồi lôi kéo Linh Thư ra ngoài.
“Dạ Dực, là ngươi cứu hắn, đừng quên những gì ta đã nói lúc trước, từ đây về sau trông coi hắn chính là chức trách của ngươi, còn có….ta không muốn nhìn thấy hắn mặc y phục giống như vậy.” Ngữ thanh làm chậm lại cước bộ của Dạ Dực, Lăng Lạc Viêm ngẩng đầu, ngón tay khẽ nhúc nhích, bộ y phục thuần bạch trong tay của Dạ Dực thoáng chốc bốc cháy trong lửa đỏ, thiêu đốt giữa không trung hóa thành tro bụi rơi xuống mặt đất, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
“Đã biết.” Dạ Dực gật đầu, không ngừng lôi kéo Linh Thư rời đi. Hắn là Dẫn Hồn tộc, mà thiếu niên này là huyết mạch cuối cùng của Yêu tộc, đều là một người cuối cùng còn sống trong tộc, cho dù phiền toái này khiến hắn không vừa mắt, nhưng hắn cũng chỉ có thể chiếu cố Linh Thư mà thôi.
Ánh nắng hoàn toàn biến mất trong phòng, màn đêm dần dần buông xuống, Lăng Lạc Viêm không thắp sáng những viên linh châu trên vách tường, trong bóng tối u ám, hắn cầm lên bàn tay mà hắn vẫn thủy chung nắm chặt, “Nếu ba ngày hay năm ngày mà ngươi vẫn không tỉnh, thậm chí mười ngày hay hai mươi ngày….”
Nói lên giả thiết như vậy, giọng nói của Lăng Lạc Viêm trở nên căng thẳng, “Nếu thật sự là như thế, có thể dùng thiếu niên kia để giúp cho ngươi khôi phục?” Dừng một chút, trong lời nói thì thầm lại bắt đầu lộ ra ý cười, “Vốn rất đơn giản, linh dược tốt như thế đang ở ngay bên người, chỉ cần làm cho thân thể của ngươi có phản ứng, dùng Linh Thư có thể giúp ngươi khôi phục linh lực, nhưng ta làm không được, Long Phạm….”
“Cho dù mười năm hay hai mươi năm ngươi vẫn không tỉnh lại, ta cũng chỉ có thể để cho ngươi nằm như vậy. Ngươi nên biết từ trước tới giờ ta không phải người hào phóng, mới vừa rồi ta đã cố gắng thử qua, nhưng mà ta chỉ có thể xác định, ta quả thực rất ích kỷ, bất quá ngươi cũng đã sớm biết điều này.” Chỉ cần tưởng tượng hình ảnh Linh Thư cùng Long Phạm thân mật tiếp xúc, thiếu chút nữa hắn liền nhịn không được đã toát ra viêm hỏa.
Trong bóng tối, không ai nhìn thấy ý cười mị hoặc pha lẫn thần thái điên cuồng phóng túng, Lăng Lạc Viêm nhếch môi lên, đôi mắt khép hờ lộ ra hào quang âm u đầy nguy hiểm, “Ta sẽ không ủy khuất chính mình, rõ ràng không muốn, mà vì cứu ngươi lại bắt buộc chính mình cho phép Linh Thư cùng ngươi thân cận. Phiền toái của ngươi thì tự mình ngươi đi giải quyết. Tế ti của ta, bản tông chủ đã từng nói, nếu ba ngày sau ngươi không tỉnh lại thì ta sẽ làm cho ngươi hối hận. Những lời này không phải nói đùa, trước mắt ta muốn đi tắm rửa, thay đổi y phục, trong chốc lát còn muốn đi tìm người giúp ta, ngươi cũng biết nếu không có người để ôm thì ta ngủ không được, hai ngày không chợp mắt, ta mệt.”
Mới hai ngày mà hắn đã mất kiên nhẫn, cứ ở trong này thì hắn sẽ sớm phát điên.
Nhìn Long Phạm nằm ở trước mặt, không biết bao giờ mới tỉnh lại, cái loại cảm giác này không thể hình dung. Thân ảnh của Long Phạm như thời thời khắc khắc đang nhắc nhở hắn đây chính là cái giá phải trả vì đã cứu hắn.
Hai ngày qua hắn thường xuyên chịu đựng cơn nhức đầu cùng sự dằn vặt đau đớn, dưới đáy lòng như có giọng nói khuyên bảo hắn không thể tiếp tục như thế này.
Trước mắt là thời điểm quan trọng, không thể để Xích Diêm tộc bị hủy trong tay của hắn và Long Phạm, đây là nơi bọn hắn cùng sở hữu, hắn tin tưởng Long Phạm sẽ bình yên vô sự.
Hắn phải tin tưởng người nam nhân mà hắn đã lựa chọn, hắn nhất định phải tin, bởi vì người hắn yêu không phải người nào khác, mà chính là Long Phạm.
“Không muốn ta đi ôm người khác thì ngươi phải nhanh chóng tỉnh lại cho ta, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng.” Kề sát bên tai Long Phạm, ngữ thanh trầm thấp tràn đầy uy hiếp. Ngải nói phải ba đến năm ngày, hoặc là không xác định bao nhiêu ngày, nhưng tính kiên nhẫn của hắn có hạn. Ba ngày, đây là cực hạn của hắn.
Nói xong những lời này, hắn mở cửa bước đi. Thiết lập kết giới bên ngoài cửa phòng, Lăng Lạc Viêm không quay đầu lại, hắn nhìn lên ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng giữa bầu trời đêm, hơi thoáng thở dài.
Cơn đau đầu tựa hồ có chút lắng dịu, nhưng hai ngày không ngủ, thần kinh lúc nào cũng ưu tư căng thẳng quá mức khiến hắn cảm thấy chóng mặt. Đau đầu cùng chóng mặt đáng lý không thể phát sinh trên thân thể đã có linh lực thâm hậu, nhưng vì tâm tình khẩn trương lo lắng cho Long Phạm mà hắn không thể kiềm chế chính bản thân mình, bệnh cũ này của hắn có lẽ là chứng bệnh tinh thần.
Vừa rồi nói rằng muốn ôm người khác để chợp mắt an giấc, chẳng qua nếu không phải Long Phạm, hắn không biết mình có thể ôm người khác để đi ngủ hay không.
Thật ra trước đây hắn đã có thử qua, nhưng lúc ấy hắn chưa xác định tâm ý của mình đối với Long Phạm, đó là thời điểm hai người vẫn còn nhập nhằng ái muội, nhưng hắn đã quen Long Phạm ôm hắn. Lúc ấy hắn vào Liên Ngọc các để tìm một thiếu niên, khi ôm thiếu niên kia thì hắn không thể nào đi vào giấc ngủ, dường như hắn đã quen với Long Phạm, hắn không thể đem người khác làm vật thế thân cho Long Phạm.
Cho nên hắn từng cảm thấy là vì Long Phạm mà tật xấu của hắn càng ngày càng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức hắn không thể ngờ đến mức độ như vậy.
Hắn không biết lần thử nghiệm đó Long Phạm có phát hiện hay không, thiếu niên bị đem ra làm thử nhiệm không biết ra sao…..Hắn cũng không tìm hiểu, sau đó cũng lãng quên chuyện này, đến giờ nghĩ lại thì dường như kể từ đó về sau không còn gặp lại thiếu niên kia. (rồi, bị thủ tiêu =.=)
Hồng y bóng dáng đứng dưới ánh trăng mông lung, quanh thân như tỏa ra một tầng hào quang lấp lánh ánh bạc phản chiếu lên mái tóc bạch kim được cột cao, bóng dáng chậm rãi bước ra khỏi Xích Viêm cung làm cho những người đang âm thầm chờ đợi bên ngoài kinh ngạc không thôi.
Bọn hắn không nghĩ đến tông chủ xuất hiện lại mang theo ý cười như vậy, giống như đang trầm tĩnh suy nghĩ, khóe miệng thoáng nâng lên, tựa hồ đang hài lòng đối với điều gì đó, giữa hai hàng lông mày vẫn còn chút ưu tư, xem ra so với mấy ngày trước đã bình tâm hơn một ít.
Hiện giờ nên đem việc kia bẩm báo với tông chủ…..
Trong lòng không yên, đám người lưỡng lự trong chốc lát. Trưởng lão Lâm Sở đi ra phía trước, do dự hướng Xích Viêm cung liếc mắt một cái, “Tông chủ, tế ti có việc gì hay không, không biết khi nào thì có thể tỉnh lại?”
“Làm sao vậy?” Nhìn thần sắc của đám người này, xem ra đã có việc gì đó phát sinh, Lăng Lạc Viêm lại cảm thấy cơn đau đầu tiếp tục kéo đến mãnh liệt.
“Không biết tin tức làm sao lại bị rò rỉ ra ngoài, có người đồn đãi tộc ta phát sinh đại họa, ngay cả tế ti Long Phạm cũng không thể chống đỡ, sinh tử không rõ.” Nham Kiêu hung hăng trả lời, việc này đã được ém nhẹm nhưng không biết vì sao lại bị tiết lộ, tin đồn nhất định rất nhanh chóng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với Xích Diêm tộc.