“Là Yêu tộc liền hảo.”
Các tộc nghe xong Long Phạm trả lời, tất cả ánh mắt đều dừng trên người con bán yêu kia, mặc dù lúc này hắn hóa thân thành linh thử nhưng mọi người vẫn chưa quên bộ dáng mê người ban đầu của hắn, quan trọng nhất chính là người có được hắn thì linh lực sẽ tăng lên.
Mấy trăm ánh mắt cùng nhau nhìn chăm chú, cùng nhau lộ ra dục vọng tham lam và dã tâm, đó là cảnh tượng như thế nào?
Bóng cây lắc lư, động vật trong rừng có lẽ là vì hoảng sợ mà chạy mất, ngay cả các loài côn trùng cũng không phát ra tiếng vang, trong không gian nửa sáng nửa tối chỉ có mấy trăm cặp mắt sáng rực, không lấp lánh như mắt thú nhưng mơ hồ lộ ra màu đỏ ngầu của dục vọng.
Lăng Lạc Viêm đối với tình cảnh trước mắt cảm thấy thập phần thú vị.
Hắn cũng là người có dã tâm dục vọng, nhưng hắn sẽ không mù quáng đến mức quên đi hết thảy nguy hiểm. Muốn có được một thứ gì đó thì điều kiện tiên quyết là phải bảo toàn bản thân. Những người này lại mù quáng không quan tâm đến an nguy của chính mình, không biết có phải là vì nóng lòng muốn xoay chuyển tình thế trước mắt hay là thực sự bị thiếu niên Yêu tộc kia mê hoặc.
“Ta nói, các vị có phải hay không đã quên nơi này là ở đâu? Bất luận các ngươi cùng Kiền Kì tộc như thế nào đều không quan hệ đến tộc của ta. Các ngươi đang ở dưới chân núi của Xích Diêm tộc, những gì nhìn thấy ở đây đều thuộc về Xích Diêm tộc. Điểm này có cần bản tông chủ phải nhắc nhở hay không?”
Lời nói ẩn ý chế giễu cùng uy hiếp khiến tất cả các tộc bừng tỉnh, ngữ thanh truyền đến mang theo cảm giác oai nghiêm và áp bách làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Lúc này bọn hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, Xích Diêm tộc mơ hồ đã có thể đứng đầu trong thiên hạ, thanh danh của Viêm chủ không người nào lại không biết, giả sử Lăng Lạc Viêm không thả người thì chẳng lẽ bọn hắn lại có thể tranh giành con bán yêu từ trên tay của vị Viêm chủ này hay sao?
Kiền Kì tộc đã khiến lực lượng của bọn hắn trở nên nguy khốn, nếu lại đắc tội với Xích Diêm tộc thì hậu quả như thế nào vẫn chưa thể tưởng tượng được. Nhưng nếu không có con bán yêu này thì bọn hắn làm sao mới có thể bù lại tổn thất trong tộc của mình? Yêu tộc có thể hấp thu linh lực của người khác, thông qua chuyện đó để đem lực lượng chuyển sang, chỉ cần có được hắn….
Thưởng thức biểu tình giằng co mâu thuẫn của các tộc, Lăng Lạc Viêm lại lo lắng làm thế nào để bổ sung linh lực cho tế ti của hắn, “Sớm biết linh lực có thuộc tính, nhưng không hiểu vì sao thuộc tính khác nhau mà ngươi vẫn có thể đem linh lực chuyển cho ta?” Lúc trước hồn phách của hắn vẫn chưa đầy đủ, khi linh lực lưu thất thì tình hình đều thập phần nghiêm trọng, lần nào cũng đều là Long Phạm vì hắn mà bổ sung linh lực.
Long Phạm mỉm cười dùng truyền âm để đáp lại vấn đề này của hắn, giọng nói bên tai nhẹ nhàng chậm rãi mà tao nhã, “Nếu lần sau còn cần thì có lẽ nên thử sử dụng phương pháp của Yêu tộc.” (……)
Yêu tộc sử dụng phương pháp nào? Là tứ chi giao triền, là cả hai cùng giao hợp, dùng nơi đó để chuyển sang linh lực.
Thản nhiên mỉm cười, nét mặt trầm tĩnh ung dung, một chút cũng nhìn không ra những lời này của mình có bao nhiêu ái muội, giống như chỉ bất quá là một lời đề nghị đứng đắn. Lăng Lạc Viêm nghe vậy cũng không phản bác, vừa gật đầu vừa đưa tay vòng ra phía sau, nhẹ nhàng mơn trớn dưới thắt lưng của Long Phạm, cười một cách tà khí rồi trả lời, “Ta còn nhớ tế ti của ta hao tổn linh lực quá mức, chỉ cần thuộc tính dung hợp thì ta rất muốn sớm ngày làm cho ngươi khôi phục linh lực.”
Long Phạm chỉ mỉm cười không nói, lúc này tình thế trong rừng thật sự khẩn trương, không ai phát hiện hai người truyền âm cùng những động tác rất nhỏ, tất cả đều chú ý đến con bán yêu kia.
Phong Trần Tuyệt mang theo thủ hạ đứng một bên, mục đích đã gần đạt được. Mặc dù âm mưu của hắn bị vạch trần nhưng cũng không hề ảnh hưởng. Những tông tộc này đều là hắn lựa chọn, dễ dàng nắm trong tay, hiện giờ bất luận thiếu niên Yêu tộc lọt vào tay người nào thì các tộc còn lại cũng không thể ngăn cản kết cục bị Kiền Kì tộc thôn tính.
Xích Diêm tộc dưới sự dẫn dắt của Lăng Lạc Viêm nghiễm nhiên đã trở thành một đại tộc đứng đầu trong thiên hạ, Kiền Kì tộc há có thể ở phía sau. Lúc này thiên kiếp giáng xuống, trong thời buổi loạn lạc thì đây đúng là một thời cơ rất tốt.
Đứng ở một bên nhìn thế cục hắn đã tạo ra, Phong Trần Tuyệt bỗng nhiên lên tiếng, “Viêm chủ dự tính như thế nào? Nếu là luyến tiếc con bán yêu này thì cũng là lẽ thường. Cho dù đó là Viêm chủ Xích Diêm tộc, khi đối mặt với phương pháp gia tăng linh lực dễ như trở bàn tay cũng khó lòng mà không động tâm. Chỉ cần Viêm chủ nói một câu thì ta tin tưởng không người nào dám đánh chủ ý tranh giành con bán yêu kia.”
Đây đúng là điều mà các tộc đang lo lắng, Phong Trần Tuyệt nói ra một câu lại làm cho tình thế càng trở nên phức tạp. Mục đích của Phong Trần Tuyệt nói ra những lời này là vì sao thì không cần hỏi cũng biết.
Long Phạm lạnh nhạt, biểu tình không một chút gợn sóng, đứng bên cạnh Lăng Lạc Viêm thở dài một tiếng, “Nếu đã ở trong địa giới của tộc ta, Xích Diêm tộc tự nhiên không dám thoái thác. Chỉ tiếc các vị hôm nay mới đến đây, nếu là đến sớm hơn mấy ngày thì sẽ không tổn thất nhiều như vậy.”
Y mệ thuần bạch phất phơ trong gió, nam nhân đứng bên cạnh Lăng Lạc Viêm mang theo biểu tình thương tiếc, hơi thoáng chau mày, tỏ vẻ hết sức phiền phức. Bên trong hương sen thơm ngát thoát tục, ánh mắt xa xăm phảng phất có chút cảm khái thương xót.
Tế ti Long Phạm quả đúng như lời đồn đại làm cho người ta nhớ đến những vị thần tiên đã sớm biến mất khỏi thế gian, không hổ là người gần như thần nhân theo lời của thế gian. Thấy hắn mở miệng, lại nhớ đến lực lượng của hắn, tâm trạng của mọi người đều trở nên thấp thỏm hoang mang, các tộc không thể không kiêng kị, đồng thời bị lời nói của hắn nhắc nhở, Đồng Thế của Lang Tiềm tộc bỗng nhiên nhớ lại lúc trước, kinh hô một tiếng, “Hảo cho một cái lòng dạ ác độc!”
Hắn xông lên phía trước chỉ vào Phong Trần Tuyệt, “Trách không được khi đến Xích Diêm tộc lại không vội vàng động thủ, nguyên lai ngươi đã có chủ ý này, muốn chúng ta cùng Xích Diêm tộc tranh đoạt bán yêu, Kiền Kì tộc của ngươi làm ngư ông đắc lợi!”
May mắn cũng không quá mức ngu dốt, Lăng Lạc Viêm hài lòng liếm môi gợi lên ý cười tà khí, cuối cùng không uổng công tế ti của hắn đã nhắc nhở bọn họ.
Nhướng mi phối hợp, trong đôi mắt khiêu khích hiện lên ánh lửa, y mệ đỏ đậm rực rỡ lướt qua giữa rừng cây âm u, hắn tiến lên phía trước vài bước, cũng hướng về phía Phong Trần Tuyệt, “Phong tông chủ hảo thủ đoạn, ngay cả Xích Diêm tộc của ta cũng dám đánh chủ ý, cố tình đem Yêu tộc dẫn vào tộc của ta, bản tông chủ không thể không hoài nghi từ khi nào thì ngươi bắt đầu nhằm vào tộc của ta mà đến.”
Lời nói âm trầm ẩn chứa nguy hiểm, độ cong bên môi vẫn chưa lui ra, nhưng đây không phải ý cười nhạo báng mà là sắc bén như lưỡi kiếm tràn đầy cảm giác uy hiếp cùng áp bách.
Đối với lời nói của hắn đáng lý Phong Trần Tuyệt nên trả lời nhưng giờ khắc này lại không có một chút phản ứng.
Dưới tàn cây, bên cạnh các trưởng lão Xích Diêm tộc có hai người đứng thẳng, hồng sam cùng bạch y bào đặc biệt nổi bật giữa rừng cây xanh biếc, bất luận là lời nói hay cử chỉ đều phối hợp rất tự nhiên và ăn ý. Phong Trần Tuyệt đánh giá một lúc lâu, không biết phải giải thích cảm giác trong lòng như thế nào.
Long Phạm và Lăng Lạc Viêm mặc dù không hoàn toàn phá hư kế hoạch của hắn nhưng lại trở ngại dự tính ban đầu, đối với điểm này hắn đã sớm đoán được, nhưng hắn không nghĩ đến hai người một xướng một họa lại có thể đơn giản nói mấy câu liền đem mục tiêu đang chỉa vào Xích Diêm tộc quay sang Kiền Kì tộc của hắn.
Ha ha cười lớn một tiếng, Phong Trần Tuyệt cũng không biện bạch, “Hôm nay đã đến nơi này, bán yêu đã ở trong tay Xích Diêm tộc, Kiền Kì tộc có thể không nhúng tay vào, ta muốn biết Viêm chủ sẽ tính toán như thế nào.”
Chấp nhận không hề nhúng tay cũng có nghĩa buông tha cho con bán yêu kia, quyết định của Phong Trần Tuyệt làm cho kẻ khác nghi hoặc, chẳng lẽ hắn thật sự chỉ đem Yêu tộc làm công cụ lợi dụng mà không hề đối với con bán yêu có một chút tham vọng riêng tư?
Các tộc vốn đang kích động, sau khi nghe hắn nói lời này thì hơi thoáng dịu xuống, cùng Kiền Kì tộc đọ sức là chuyện sau này, việc khẩn cấp trước mắt là đoạt được con bán yêu để tăng lên lực lượng.
Không hề tranh đoạt Yêu tộc để bình ổn cơn thịnh nộ của mọi người, sau đó tiếp tục chậm rãi từng bước xâm chiếm, quả thật đây chính là thủ đoạn của Phong Trần Tuyệt Kiền Kì tộc. Ánh mắt của Lăng Lạc Viêm chợt lóe, nâng ngón tay chỉ ra ngoài bìa rừng, “Sớm nói nơi này chật hẹp bất tiện, ta thấy vẫn là nên đi ra ngoài rồi nói sau. Con bán yêu này tạm thời để cho Dạ Dực trông coi, nếu tất cả mọi người đều muốn, không bằng dùng biện pháp công bình để giải quyết.”
“Viêm chủ tính toán dùng biện pháp nào?” Toan Lan tộc vừa nghe thì nhất thời lại dấy lên hy vọng, các tộc khác cũng như thế. Thiếu niên Yêu tộc nằm trong tay Xích Diêm tộc, nơi này lại là địa giới của Xích Diêm, nếu Lăng Lạc Viêm không chịu buông tay, bọn hắn cũng không thể làm gì. Hiện giờ nếu nói đến biện pháp công bình, bất luận là cách kia có thật sự công bình hay không thì đối với bọn hắn mà nói đều là một tia hy vọng.
Lăng Lạc Viêm không trả lời mà trước tiên lại đi ra ngoài, mọi người liền đi theo hắn. Ở phía sau Lăng Lạc Viêm, các vị trưởng lão vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần, chỉ cảm thấy việc hôm nay đến quá đột ngột, quả thực làm cho người ta tiếp thu không kịp. Trước mắt, ngoại trừ trong lòng tràn đầy tán thưởng thì không biết còn có thể nói được điều gì, có người không khỏi suy đoán có phải tông chủ đã sớm dự liệu được tình thế sẽ biến hóa như thế này hay không, vì vậy mới không mang nhiều người đi theo.
Đoàn người đi ra bìa rừng, từ trong khu rừng âm u chợt nhiên tiến ra ngoài, dưới ánh nắng mặt trời giống như vừa bước ra từ một thế giới khác, chỉ có bầu không khí khẩn trương vẫn chưa thay đổi.
“Dẫn đường, đi Chiêu Hách Lâu.” Phân phó với trưởng lão, Lăng Lạc Viêm gọi Dạ Dực trở về, dưới móng vuốt của quạ đen vẫn đang giữ lấy con linh thử không thể cử động. Dưới ánh nắng mặt trời, linh thử toàn thân thuần bạch nhắm mắt lại, thân mình nhè nhẹ run rẩy xem ra đúng là không thể chịu được ánh sáng.
Nhân mã của các tộc ở ngoài bìa rừng cũng không hề ít, lúc này cùng hội tụ thành một đại đội nhân mã vây quanh Xích Diêm tộc. Đám người cũng không quan tâm Chiêu Hách Lâu như thế nào, ở địa bàn của Xích Diêm tộc có nguy hiểm hay không, tất cả đều vì tham vọng bắt được con bán yêu mà phân tâm lo lắng.
“Vì sao lại như thế?”
“Dạ Dực–” Lăng Lạc Viêm ra hiệu, nghe được mệnh lệnh của hắn, quạ đen giương rộng đôi cánh, bay đến giữa không trung, có nó che chở, linh thử rốt cục không còn run rẩy, xem ra quả nhiên là sợ ánh nắng mặt trời.
“Da tóc bạc trắng, sợ hãi ánh nắng, đôi mắt hồng phấn, nguyên lai là một con bạch thử.” Thu hồi ánh mắt, Lăng Lạc Viêm cảm thấy con bán yêu như thế quả thật là hiếm thấy, Long Phạm mỉm cười cho hắn biết chính mình không hề đoán sai. (ủa thế bạch mao linh thử hông phải chuột bạch sao o_o, ta thắc mắc điểm này a, chẳng lẽ đến giờ anh mới biết nó là chuột bạch sao T__T, làm mình nghi ngờ tài trí của bác Viêm)
Bạch thử ở trên thế giới này thập phần hiếm thấy, không chỉ là vạn cái không có một, mà có thể nói là giữa trăm triệu người cũng không thấy một cái. Bất luận là nhân loại hay là yêu tộc thậm chí là ma vật, bạch thử vừa sinh ra sẽ chết yểu, cho dù có sống thọ cũng không đến mức có thể tu luyện thành hình dạng con người như vậy.
Đồng tử màu hồng nhạt là vì sợ sáng, thiếu đi các sắc tố thiết yếu mà da tóc bạc trắng, không thể hấp thu lực của tự nhiên nên chỉ có thể dựa vào lực lượng của người khác mà sống, nếu không phải Yêu tộc vốn có khả năng hấp thu linh lực của người khác thì con bán yêu này sống không đến ngày hôm nay.
“Chậc chậc, vốn là không muốn, nhưng bất quá con bạch thử này thật sự rất hiếm thấy, khó mà có được.” Đầu ngón tay vuốt ve trên cằm vài cái, Lăng Lạc Viêm nói nhỏ, ngữ thanh không nhẹ không nặng vừa khớp lọt vào tai của các vị thủ lĩnh ở xung quanh. Bọn họ trong lòng căng thẳng, trên mặt bắt đầu trở nên cứng đờ.
“Không biết chúng ta phải đi đến nơi nào? Trong Chiêu Hách Lâu chẳng lẽ có cách giải quyết công bình?” Tướng mạo tuấn tú, nam nhân có ngữ thanh khàn khàn lão luyện, xem ra linh lực cũng không kém, không biết đã trải qua bao nhiêu niên kỷ, đúng là Ngụy Du của Phượng Tê tộc, người từ đầu đến cuối không hề nhiều lời.
Nghe ra trong lời nói của hắn cố ý nhắc đến cách giải quyết công bình, Lăng Lạc Viêm vỗ ở đầu vai hắn vài cái, “Yên tâm, biện pháp như lời của bản tông chủ đã nói nhất định rất công bình.”
Nhìn thấy khóe miệng mang theo ý cười xảo quyệt tà khí của hắn, thật sự khiến người ta không khỏi lo lắng cái gọi là phương pháp công bình sẽ “công bình” như thế nào. Không đợi Ngụy Du hỏi lại, bàn tay Lăng Lạc Viêm vừa vỗ lên vai Ngụy Du liền bị người khác nắm trong tay.
Dưới chân không hề dừng lại, nam nhân không nói một câu lại ở trước mặt tất cả mọi người dắt hắn bước đi hiển nhiên chính là Long Phạm, ánh mắt vừa chuyển liền hiểu được tế ti của hắn lại so đo hắn đối với người khác “động tay động chân”, Lăng Lạc Viêm cũng không tránh né, công khai nắm chặt tay của Long Phạm, lập tức đi về phía trước. (yêu, chua quá!)
Nghe đồn Viêm chủ của Xích Diêm tộc ngoài trừ có viêm hỏa lực còn có quan hệ ái muội cùng với tế ti Long Phạm. Cũng đã từng nghe nói hai người bất hòa, nhưng không biết từ khi nào thì hai người bắt đầu thành đôi, lúc nào cũng như hình với bóng, thậm chí có người từng chứng kiến tế ti Long Phạm trước mặt đám đông ôm hôn tông chủ Lăng Lạc Viêm của hắn.
Vốn là bán tín bán nghi, dù sao những người đã từng gặp qua tế ti Long Phạm đều không thể tưởng tượng nam nhân siêu phàm thoát tục này lại có quan hệ tình cảm với người khác, nhưng hôm nay xem ra lời đồn là sự thật?
Một đám người chậm rãi tiến lên phía trước, một nửa đều nhìn vào hai bàn tay đang giao nhau ở trước mắt lộ ra vẻ mặt cổ quái, phân nửa còn lại thì thần thái khẩn trương chăm chú nhìn con linh thử bị quạ đen cắp ở giữa không trung. Phong Trần Tuyệt mang người đi sau cùng, tựa hồ đã quyết định chỉ thờ ơ đứng nhìn.
Đoàn người như thế hiển nhiên không khỏi khiến người khác chú ý, càng huống chi dẫn đầu chính là Viêm chủ và tế ti đại nhân, dân chúng bên đường kinh ngạc đưa mắt dõi theo, chờ đến khi Lăng Lạc Viêm và Long Phạm đi đến trước cửa Chiêu Hách Lâu thì nhân số đi theo ở phía sau cũng đã nhiều lên đáng kể.
“Khấu kiến tông chủ, bái kiến tế ti đại nhân, tham kiến các vị trưởng lão.” Chủ sự của Chiêu Hách Lâu vội vàng chạy ra hành lễ, tin tức vừa mới được truyền đến không lâu thì hắn đều đã an bài mọi thứ ổn thỏa.
Chiêu Hách Lâu vốn là chỗ liên lạc của Xích Diêm tộc ở dưới chân núi, ngày thường cũng là nơi dùng để chiêu đãi khách khứa viếng thăm, nằm ở trung tâm trong thành trấn, trước sau đều có sản nghiệp của Xích Diêm tộc. Chủ sự của Chiêu Hách Lâu cũng là một trong những thủ lĩnh của bảy mươi hai gia tộc của Xích Diêm, có thể nói ngoại trừ tổng điện ở trên núi Xích Diêm thì tòa Chiêu Hách Lâu này có địa vị hiển hách nhất ở trong tộc, cũng là trọng yếu nhất.
Chỗ trọng yếu hiển nhiên không hề ít người trông coi, các tộc nhìn thấy thủ vệ canh gác nghiêm ngặt ở xung quanh, thoáng chốc đều trở nên thận trọng khẩn trương. Nếu lúc này xảy ra một trận hỗn chiến, bằng lực lượng bọn hắn mang đến so với số nhân mã lúc này của Xích Diêm tộc, e rằng kết quả cuối cùng sẽ là hai bên đều thiệt hại, nhưng chỉ cần Xích Diêm tộc gọi người trợ giúp từ trên núi thì bọn hắn chắc chắn sẽ bị vây vào thế bất lợi.
“Không cần căng thẳng, bản tông chủ đã nói muốn tìm một phương pháp công bình để giải quyết vấn đề, hiển nhiên sẽ không thiết kế cạm bẫy để trí các ngươi vào chỗ chết.” Vẻ mặt phóng túng của Lăng Lạc Viêm giống như đang nói đùa, nhưng những lời này dừng trong tai bọn hắn thì lại thật sự cười không nổi.
Giả sử Xích Diêm tộc quả thực muốn đoạt lấy con bán yêu, bọn hắn đúng là vô phương, nghe ra ẩn ý cảnh cáo của vị Viêm chủ này, không ít người cũng xóa bỏ ý tưởng âm thầm đối phó với con quạ đen để nhân cơ hội cướp đi linh thử.
“Đều đã chuẩn bị tốt.” Long Phạm đến gần bên hắn nói nhỏ một câu, Lăng Lạc Viêm gật đầu, lướt mắt nhìn qua đám người, trong mắt phảng phất ý cười gợi tình, che giấu sự lạnh lùng cùng sắc bén, chỉ hiển lộ thần sắc tà mị mê hoặc lòng người.
“Các vị đường sá xa xôi mà đến, vì để quyết định quyền sở hữu con bán yêu kia ta có một ý kiến. Bản tông chủ cũng không muốn lãng phí thời gian của mọi người, nơi này chính là Chiêu Hách Lâu, dân chúng của tộc ta thường lấy nơi đây để cử hành các nghi thức long trọng, ở đây có bố trí một cao đài, mới vừa rồi ta có nói đến phương pháp công bình, đó chính là muốn dùng đến tòa cao đài này,” Một tay giơ lên cao, tất cả mọi người theo hướng hắn chỉ, nhìn lên cao đài.
“Nếu tất cả mọi người đều muốn có được con bán yêu kia, có hai cách công bình nhất. Một là dùng linh lực để luận cao thấp, ai mạnh làm vua, tỷ thí ở trên tòa cao đài kia, người nào thắng thì có thể đưa hắn mang đi….”
Lăng Lạc Viêm nói đến đây, Long Phạm điểm một ngón tay xuống chỗ trống ở dưới Chiêu Hách Lâu, một trận linh quang như gợn sóng xuất hiện kéo dài lên cao đài, mặt trên thập phần rộng lớn, các loại binh khí được sắp xếp chỉnh tề dọc hai bên trái phải.
Bên ngoài Chiêu Hách Lâu đã tụ tập rất nhiều người, nếu có nhiều người chứng kiến tỷ thí như vậy, cho dù cuối cùng không cam lòng với kết quả thì cũng không thể làm gì được, biện pháp này quả thật công bình, nhưng….
“Nhân số đông đảo như thế, huống chi nếu không tính đến sinh tử, chỉ là tỷ thí tầm thường thì làm sao phân ra cao thấp, Viêm chủ đã nói một cách, tất nhiên sẽ có cách thứ hai, không bằng cứ nói luôn phương pháp thứ hai.” Thủ Lĩnh Phượng Tê tộc Ngụy Du không nói nhiều nhưng mỗi lần mở miệng đều nói ra điểm mấu chốt, đồng thời cũng biết phân nặng nhẹ, không nói ra suy nghĩ trong lòng của những tộc khác.
Ai mạnh làm vua, lời này không sai, bọn hắn đều thừa nhận phương pháp này, nhưng nếu đáp ứng cách này để giải quyết thì ngoại trừ Xích Diêm tộc, ở đây không người nào có khả năng đoạt được con bán yêu kia.
Thử hỏi ở đây người nào có đủ lực lượng so sánh cùng Viêm chủ và tế ti Long Phạm?
Trên đời vốn là không có chuyện tuyệt đối công bình. Lăng Lạc Viêm nhướng mi mỉm cười nhìn lướt qua vẻ mặt mang theo tâm tư của những người ở đây, tiếp theo nói ra phương pháp thứ hai, “Cách thứ hai, đó là để cho hắn tự mình lựa chọn.”
Tự mình lựa chọn? Hỏi con Yêu tộc kia nguyện ý theo người nào?
“Dạ Dực, thả hắn ra.” Không đợi các tộc phản ứng, Lăng Lạc Viêm ngồi lên chiếc ghế chủ tọa ở trong điện.
Dạ Dực thả con linh thử rơi xuống đất, linh thử toàn thân lông trắng, dưới bóng râm lấp lánh vầng hào quang như bông tuyết trong suốt, tất cả mọi người chăm chú nhìn hắn, nghĩ đến bộ dáng khi hóa thành hình người.
Bộ dáng hình người của thiếu niên không biết vì sao lại làm cho người ta không muốn dời mắt, nếu không phải trước mặt vẫn là hình dạng của linh thử, chỉ sợ đã sớm có người nhịn không nổi liền đưa hắn ôm vào trong lòng.
Thế gian ít có sắc đẹp trong suốt như tuyết trắng, quan trọng hơn chính là còn có thể thông qua hắn có được linh lực vô tận, chỉ cần có được hắn sẽ có được linh lực không người nào có thể tưởng tượng.
Cho dù cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không thể che giấu ánh mắt tham lam mang theo dục vọng tản mát ra nhiệt độ nóng rực đang dừng trên người con linh thử. Dường như cảm giác được cái loại nóng rực này, đôi mắt hồng phần nâng lên, như là trước mắt không có bất luận thứ gì, chăm chú nhìn mọi người.