“Ta cho rằng Lạc Viêm đối với quá khứ của ta cũng không có hứng thú.” Long Phạm mỉm cười nhìn hắn. Bất luận trong quá khứ đã trải qua những việc gì thì đều đã là quá khứ, không thể so sánh cùng người trước mắt.
Lăng Lạc Viêm lấy ra chén ngọc đặt trên bàn, rót đầy rượu trước mặt Long Phạm, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, “Ta làm sao lại không có hứng thú với quá khứ của ngươi. Chỉ là nghĩ đến không biết ngươi đã trải qua nhiều hay ít, có bao nhiêu chuyện muốn thành thật với ta, bởi vậy mới không có hứng thú hỏi ngươi.”
Lăng Lạc Viêm vốn không có ý định thăm dò quá khứ của Long Phạm vì đó toàn là những chuyện vô nghĩa. Nam nhân sống gần ngàn năm nhất định sẽ có rất nhiều chuyện cũ, nếu kể ra từng việc thì không biết phải nói đến khi nào. Long Phạm không biết còn nhớ rõ bao nhiêu điều, trong đó lại có bao nhiêu nam nữ đã từng ở trong lòng của hắn….
Nâng ly rượu lên trước mặt Long Phạm, hắn nhấp một ngụm.
Long Phạm mỉm cười nhìn thần sắc bất giác trầm hạ của Lăng Lạc Viêm, tiếp nhận ly rượu trong tay của hắn.
Chén ngọc màu lục bích lộ ra nhan sắc ôn hòa nhu nhuận, đùa nghịch giữa những ngón tay, Long Phạm nâng lên vật ở trong tay rồi nói, “Còn nhớ rõ những lời Lạc Viêm đã từng nói, lúc ấy ngươi ví von, lòng người một khi đã nhận định thì dù là y phục tầm thường cũng đều trở nên hoàn mỹ.”*
“Những gì ta đã nói tất nhiên sẽ không quên.” Lăng Lạc Viêm gật đầu. Lúc ấy đúng là trên đường đi tụ họp trăm năm chi ước với Liệt Diễm tộc, sau khi hắn lung lạc lòng người đã nói ra lời so sánh như vậy với Long Phạm.
“Lòng người quả thật là như thế. Long Phạm là người không phải là thần, đương nhiên cũng giống như vậy. Đã có Lạc Viêm, tất cả những chuyện khác đều vứt ra sau đầu. Nếu ngươi muốn biết quá khứ của ta thì ta nhất định sẽ nói cho ngươi biết. Chẳng qua những chuyện đó đã quá lâu, rất nhiều việc không còn nhớ rõ, ta phải cần chậm rãi hồi tưởng, bất quá….”
“Lạc Viêm thật sự muốn biết?” Châm thêm rượu vào chén ngọc, ngữ thanh của Long Phạm ôn hòa chậm rãi, dần dần chuyển sang ý cười nhạt nhẽo trầm thấp. Lời nói mang theo ý cười kín đáo khi nói đến câu kia tựa hồ lại nhẹ thêm vài phần, từ ánh mắt nhìn lại có thể thấy rõ nụ cười trở nên cổ quái.
Vừa nói vừa cười tràn đầy ái muội, rõ ràng có ý tứ khác. Lăng Lạc Viêm nhíu mi, biết Long Phạm đã nhìn ra hắn để ý đến quá khứ của Long Phạm, nghiêng người nhìn chăm chú đôi mắt thâm thúy mang theo màu thanh lam nhợt nhạt, hắn khép hờ mắt nói ra giọng cảnh cáo, “Có biết hay không cũng không quan trọng. Nhớ kỹ, ngươi đã là của ta, quá khứ này nọ đều quên hết cho ta.”
Long Phạm chăm chú nhìn vẻ mặt của Lăng Lạc Viêm đang nói chuyện, chậm rãi nhấp một ngụm trong ly rượu, đem người ngồi sát bên cạnh kéo vào lòng.
Đột nhiên bị ôm hôn, Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy trên môi pha lẫn hương vị của rượu còn có hơi thở chỉ thuộc về một mình Long Phạm. Hương rượu nóng rực cùng hương thơm thoát tục lại tạo ra một tư vị nồng nàn khiến kẻ khác phải say mê đắm chìm trong đó.
Vươn đầu lưỡi lướt qua một vòng, cùng Long Phạm dây dưa. Chất lỏng màu hổ phách lấp lánh ánh sáng tĩnh mịch. Do đầu lưỡi của hai người lần lượt thay đổi khiến chất lỏng tràn ra từ khóe miệng rơi xuống cần cổ rồi chảy dài trên vạt áo phía dưới, khiến y bào đỏ thẫm càng thêm sậm màu.
Long Phạm liếm đi những giọt rượu màu hổ phách còn sót lại bên khóe môi, một đường hôn lên dấu vết kéo dài từ bên môi dọc xuống cần cổ, mỉm cười bí ẩn, “Lạc Viêm cư nhiên lại đối với những người sớm không còn sống trên đời này mà ăn dấm chua.”
“Chẳng lẽ muốn ta không hề để ý? Ta không phải người độ lượng như vậy.” Lăng Lạc Viêm như say rượu uể oải đứng lên, đầu lưỡi liếm lên cánh môi, đôi mắt khẽ nhắm lại, nghiêng người liếc mắc nhìn Long Phạm, cong môi lên, “Quả thật là rượu ngon, hơn nữa lại có thêm hương vị của tế ti.”
Giọng nói nhẹ nhàng mị hoặc tràn đầy hương rượu tản ra trong không gian, người nói chuyện mang theo một cổ hương khí ngất ngây đi ngang qua Long Phạm bước đến phía trước cửa sổ. Thân ảnh đỏ rực lười nhác mà tao nhã nghiêng người tựa vào khung cửa. Những tia nắng mặt trời xuyên thấu qua song cửa chiếu xuống mái tóc bạch kim lấp lánh, mơ hồ toát ra hào quang xinh đẹp khiến người ta muốn chạm vào.
Đầu ngón tay lướt qua từng sợi bạch kim, Long Phạm từ phía sau đem Lăng Lạc Viêm ôm vào lòng, hôn xuống bên tai của hắn, “Tính làm như thế nào? Thiên kiếp đã đến mức này, mặc dù chú thuật của Thứ Tĩnh Di vẫn chưa hoàn toàn thực hiện được, nhưng cũng đã khiến hạo kiếp càng trở nên nguy kịch. Đến lúc đó nếu người trong thiên hạ đều trốn tránh tai họa thì ý muốn của ngươi sẽ vô pháp thực hiện.”
“Ta muốn tộc nhân thần phục, thế nhân thần phục, nếu tất cả đều chết sạch thì trên đời còn gì lạc thú.” Lăng Lạc Viêm nghĩ đến tình cảnh kia, bên môi lộ ra ý cười giễu cợt. Sỡ dĩ quyền lợi và địa vị khiến hắn thích là vì có thể nắm được người khác trong tay mà không phải bị người khác điều khiển, nhưng châm chọc chính là nếu trên đời rốt cục không còn người khác thì tất cả có được đều trở nên vô nghĩa.
“Sớm biết không thể ngăn cản ngươi, xem ra tế ti này cũng chỉ có thể tháp tùng tông chủ.” Long Phạm nhớ đến lúc trước đã từng chứng kiến, bây giờ tựa hồ vẫn còn nhìn thấy đôi mắt lẫm liệt nhiếp nhân tràn đầy dã tâm kia.
Mới đầu Lạc Viêm hấp dẫn hắn bằng chính ánh mắt như thế, Lạc Viêm đối với sinh tồn vô cùng chấp nhất, đối với tất cả những vật ham muốn tràn đầy dã tâm, hết thảy đều làm cho hắn không ngừng rung động, đến nay cũng vẫn như thế.
“Ta sẽ cẩn thận, càng huống chi ta còn có ngươi.” Nắm đôi tay Long Phạm đang ôm trước thắt lưng của hắn, Lăng Lạc Viêm biết Long Phạm nhận ra hắn không phải tùy tiện quyết định, mà là hiểu được ý muốn của hắn, mặc dù tất cả mọi người đều biết việc này có bao nhiêu nguy hiểm.
Trên đời này người hiểu rõ hắn nhất chính là người đang ở bên cạnh hắn lúc này, bất luận với tư cách là người trong tâm của hắn hay là tế ti thì Long Phạm đều làm cho hắn đối với những gì sắp tiến hành càng thêm nắm chắc trong tay
“Tông chủ đã quyết định, thân là tế ti không thể làm trái, càng huống chi đó là ý muốn trong lòng của ngươi.” Siết chặt đôi tay đang ôm Lăng Lạc Viêm, ôn nhu hôn xuống bên tai của hắn, Long Phạm cũng không cảm thấy tham vọng nắm hết thảy thế gian ở trong tay là ngông cuồng.
Vì lời nói của hắn mà khóe môi nhếch lên ý cười, Lăng Lạc Viêm nhìn bụi trúc xanh biếc đang đung đưa trước gió trong nội viện, nghiêng đầu nói, “An nguy của người trong thiên hạ căn bản không quan hệ đến ta nhưng muốn đứng trên đầu thế nhân thì có những việc không thể không làm, nhất là không có người thì há có thể thành sự. Nếu nói ta có thể cứu thế thì ta muốn tất cả người trong thiện hạ phải mắc nợ ta, ta muốn bọn hắn cam tâm tình nguyện xưng ta là chủ.”
Giọng nói phiêu đãng dừng giữa không trung tạo thành một trận gợn sóng, ngữ thanh nhẹ nhàng bâng quơ tựa hồ có thể tiêu tán trong gió, nhưng Long Phạm biết rõ nếu có bất luận một tộc nhân nào ở đây thì nhất định sẽ vì Lạc Viêm như thế mà khuynh đảo, vì vẻ mặt cùng lời nói của người trong lòng hắn lúc này đang biểu lộ một khí thế uy nghi chấn nhiếp.
Long Phạm ôm chặt hắn, ngoại trừ ánh mắt vui thích tán thưởng, mơ hồ còn mang theo vài tia ý cười quỷ bí, “Những chuyện làm ra trước kia đến bây giờ đã có hiệu quả. Chỉ cần hướng về lòng người thì các tộc khác chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ngươi. Hách Vũ lưu lại câu ca dao, đối với Lạc Viêm cũng không có hại, ngược lại là đáng giá để lợi dụng. Muốn trở thành Viêm Chủ trong thiên hạ cũng không phải là viêc khó.”
Thậm chí có thể nói là cực kỳ đơn giản.
Lăng Lạc Viêm có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Long Phạm. Những chuyện làm ra trước kia, mua chuộc lung lạc lòng người, mặc dù nguyên lai không phải vì ngày hôm nay nhưng cho tới bây giờ lại phát huy tác dụng.
“Xích Diêm tộc sẽ tái hiện vinh quang ngày xưa. Dựa vào câu ca dao Hách Vũ lưu lại ta sẽ làm cho những người đó biết rõ Xích Diêm tộc hôm nay so với trăm năm trước bất đồng.”
Hắn vẫn chưa quên lúc trước đến Lôi Lạc thành để thực hiện trăm năm chi ước, các tộc khác luôn đi theo phía sau bọn hắn dùng ánh mắt như đang xem trò nhìn chăm chú bọn hắn đi lên Vọng Thiên Thai, nhưng khi hắn bị viêm hỏa cắn nuốt rồi sau đó hồi sinh, nghe được câu ca dao kia thì bọn họ lại kinh nghi.
Lòng người chính là như thế, quen thêu hoa trên gấm, bảo sao nghe vậy, chỉ cần có thể dốc sức lợi dụng câu ca dao của Hách Vũ lưu lại, ngày hiệu lệnh thiên hạ đã gần ngay trước mắt. Mặc dù hắn phải gánh vác trách nhiệm cứu thế nhưng bất quá cũng chỉ là một sự thách thức mà thôi. Để tự chứng minh năng lực của mình, cho tới bây giờ hắn luôn hoan nghênh những vấn đề nan giải.
“Không cần đợi lâu, câu ca dao kia đã truyền đi khắp thiên hạ, ứng nghiệm với tai họa liên tiếp trước mắt. Không thể tránh được hạo kiếp trong câu ca dao khiến thiên hạ một phen hoang mang sợ hãi, đó là lúc Lạc Viêm đăng quang.” Lời nói của Long Phạm dừng lại bên tai, ngữ thanh vẫn thản nhiên như cũ nhưng Lăng Lạc Viêm lại nghe ra ý tứ khác trong giọng nói của hắn.
Quay người lại, đưa tay lướt qua cằm của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm ngả ngớn mỉm cười, “Tế ti của ta thật sự làm tốt chức trách, không ngờ đã đi trước từng bước, sai người đem lời này truyền lưu? Xem ra cũng không phải hôm nay mới biết đến suy tính trong lòng của ta.”
Long Phạm cầm lấy bàn tay đang vuốt bên cổ của hắn, đặt lên trên môi rồi khẽ hôn xuống, “Khi ở thế giới kia Lạc Viêm chưa từng nói rõ nhưng trong lòng ngươi đã có quyết định, ta làm sao lại nhìn không ra.” Lúc sau quay về đây, khi Lạc Viêm chưa tỉnh thì hắn đã an bài một chút chuyện.
Quyết định của Lạc Viêm thì hắn có thể dự đoán được, mạnh mẽ hiếu thắng, lại tràn đầy dã tâm, ngay cả khi đối mặt với thiên kiếp cũng sẽ không lùi bước. Quay lại thế giới bên kia khiến cho Lạc Viêm đối với nơi này càng có cái nhìn rõ ràng hơn. Lạc Viêm đổi ý chẳng qua chỉ là vì suy nghĩ nhất thời trong lúc đó, nhưng thiên hạ đại loạn có lẽ thực sự như lời của câu ca dao, chính là vì Lạc Viêm mà sinh ra.
Chính là vì ý niệm trong lúc đó của hắn.
Nghe Long Phạm nói như vậy, biết Long Phạm vì hắn mà lo lắng chu toàn mọi thứ làm cho tâm tình của hắn rất vui vẻ. Cảm giác nụ hôn ở đầu ngón tay càng giống như đang khiêu khích, Lăng Lạc Viêm không khỏi bất giác liên tưởng đến những lần Long Phạm ở dưới thân hắn làm những chuyện như vậy.
Nụ cười trên mặt càng lúc càng rõ ràng, đầu ngón tay mang theo một chút ẩm ướt mơn trớn trên môi của Long Phạm, ngữ thanh ái muội trêu chọc, “Nguyên lai tế ti đại nhân thích liếm. Cảm thấy mùi vị như thế nào?”
Đáp lại nụ cười tủm tỉm của hắn, tế ti với vẻ mặt nhìn như thánh khiết trả lời, “Mùi vị của Lạc Viêm mỗi một chỗ ta đều đã hưởng qua, không biết ngươi muốn hỏi chỗ nào? Là trước ngực bị ta khiêu khích một chút liền đứng lên….”
“Được rồi, xem như ta không có hỏi.” Lăng Lạc Viêm lập tức bịt kín cái miệng của Long Phạm, dưới đáy mắt của Long Phạm mơ hồ hiện lên ý cười, ánh mắt nhìn chăm chú làm ra vẻ tiếc nuối, dường như vẫn còn đang tiếc khi chưa kịp nói hết câu. Ngoại trừ mới vừa rồi, còn có một chỗ khác chưa kịp nhắc đến.
Lăng Lạc Viêm buông tay, không hề tham gia màn trêu chọc của Long Phạm. Mỗi một lần khiêu khích Long Phạm thì kết quả đều giống như nhau, tế ti của hắn dường như càng ngày càng ác liệt.
Hắn không thể chịu được cũng thích nhất chính là nhìn thấy Long Phạm dùng vẻ mặt như vậy để nói ra những điều không hề tương xứng với vẻ thánh khiết thoát tục của mình. Hắn thích nhìn thấy người nam nhân này ở trước mặt hắn hiển lộ những biểu tình mà người bên ngoài không thể thấy được. Long Phạm dường như đã sớm biết điểm này, vì vậy thường xuyên cố tình làm như vậy để hấp dẫn hắn.
“Dừng không được thì lại phiền phức.” Hôn đi nước bọt bị hắn dùng đầu ngón tay kéo ra ở bên môi Long Phạm, Lăng Lạc Viêm thối lui, mặc dù không giải thích thì Long Phạm cũng biết ý tứ của hắn, một khi đã hưng phấn thì chỉ sợ trong hai người bọn hắn không có ai có thể dừng lại, nhưng trước mắt cũng không phải là lúc để làm chuyện này.
“Ngươi sai người truyền lưu câu ca dao, ngoài ra còn làm gì nữa?” Dựa vào Long Phạm, Lăng Lạc Viêm chỉ hỏi đơn giản, Long Phạm cũng biết ý nên không làm ra bất cứ động tác nào khác, một khi hắn thật sự muốn thì lực tự chủ của hắn đối với người trước mặt hoàn toàn không có tác dụng.
“Cũng không nhiều lắm. Đừng có quên lúc trước ngươi ở Vọng Thiên Thai bị viêm hỏa cắn nuốt hiện lên dị tượng, ở đó có rất nhiều người nhìn thấy, chính là người của các tộc khác. Lúc ấy bọn hắn nghe xong nửa câu trước của câu ca dao nhưng đến nay vẫn chưa nói gì đó là vì bọn hắn đã bán tín bán nghi, chỉ cần câu ca dao truyền lưu càng ngày càng nhiều thì bọn hắn sẽ không thể không tin.”
Long Phạm nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trầm tĩnh như mặt nước, dường như người mới vừa rồi dùng ngôn ngữ để hấp dẫn Lăng Lạc Viêm cũng không phải là hắn.
Sự kiện tông chủ Xích Diêm tộc hồi sinh trong viêm hỏa được truyền đi từ khi ấy, hiện giờ cùng với câu ca dao đã ứng nghiệm, chỉ cần tạo ra thanh thế, thêm vào thủ đoạn quả quyết của Lạc Viêm, đến lúc đó chỉ cần đứng trước mặt thế nhân thì có thể khiến đa số mọi người nghe lệnh mà hành sự, về phần đám người thiểu số……
Ma vật quá mức hung hăng ngang ngược, có một vài dòng họ xuất hiện ngoài ý muốn thì cũng không quá cổ quái.
Chú thuật triệu hoán ma vật dường như đã nhiều năm không sử dụng, trong đôi mắt thanh lam hiện lên mấy phần ý cười đạm nhạt, thu hồi ánh mắt thản nhiên, cơn gió mát thổi vào phòng làm tung bay mái tóc đen xõa dài sau lưng bạch y bào, hương sen thanh đạm thoát tục, nam nhân đứng bên song cửa sổ điềm nhiên nâng lên y mệ thuần bạch, bỗng nhiên ôm lấy Lăng Lạc Viêm bế lên.
“Làm cái gì?” Không rõ vì sao bị bế lên, Lăng Lạc Viêm lười nhác không muốn chuyển động. Mới về đến liền triệu tập tộc nhân để nghị sự, hắn quả thật có chút mệt mỏi.
Long Phạm đưa hắn đặt ở trên giường, nới lỏng vạt áo của hắn ra, “Hồn phách đã đầy đủ, bây giờ trong thân thể của ngươi đã là linh phách, mới cùng thân thể dung hợp, trong vòng một tháng phải hảo hảo nghỉ ngơi, đồng thời thuận tiện đem linh lực trong cơ thể điều hòa, về sau tu luyện cũng nhanh hơn gấp đôi.”
“Nếu hồn phách đầy đủ thì có thể sử dụng các linh thuật và chú thuật khác hay không?” Lúc trước khống chế viêm hỏa đã hao hết tất cả linh lực của hắn vì vậy không thể học thêm các thứ khác, về sau mới biết là vì hồn phách không đầy đủ, bây giờ đã hoàn chỉnh thì có thể nắm trong tay càng nhiều linh lực.
Long Phạm gật đầu, “Mấy thứ kia cũng cần ngươi khôi phục trước rồi nói sau.”
Nằm xuống trên giường, Lăng Lạc Viêm nâng tay vòng qua thắt lưng của Long Phạm, kéo hắn đến bên cạnh, hô hấp trong không khí thuộc về hơi thở của Long Phạm. Lăng Lạc Viêm thì thầm nỉ non ở bên cổ hắn, “Cùng với ta.”
Thoát hạ y bào trên người, nam nhân nằm xuống bên cạnh Lăng Lạc Viêm, “Có khi nào để cho ngươi ngủ một mình đâu.” Lạc Viêm cần phải có người thì mới có thể an giấc, tất nhiên hắn sẽ không quên điểm này.
Buổi chiều an tĩnh khiến kẻ khác dễ dàng buồn ngủ, đúng là thời điểm rất tốt để ngủ một giấc thật ngon, Lăng Lạc Viêm thỏa mãn thở ra một hơi, bàn tay vuốt ve xúc cảm quen thuộc, nhắm mắt nghỉ ngơi, trong phòng chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, giống như thời gian đang dừng lại, chỉ có trướng mạn bên cửa sổ khẽ phất phơ trong gió tạo thành những bóng râm di động.
Tiếng hô hấp phập phồng đều đặn trong trướng mạn, không biết đã yên lặng trong bao lâu, bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, “Ngươi vì đi tìm ta, vì đem ta mang về nơi này đã hao tổn không ít linh lực, vẫn chưa hồi phục?”
Long Phạm nghe như vậy liền nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy đôi mắt mị hoặc không hề buồn ngủ, giống như có ánh lửa hiện lên đang chăm chú nhìn hắn.
“Vì sao Lạc Viêm lại hỏi như vậy?” Cũng không trực tiếp trả lời, Long Phạm bình tĩnh mỉm cười, vẻ mặt không biến đổi nhưng Lăng Lạc Viêm chăm chú nhìn hắn không một chút lơ là, “Cảm giác.”
Chính là bằng cảm giác.
Hắn biết Long Phạm đã vì hắn mà tổn hao không ít linh lực, hắn tin tưởng tế ti của hắn nhất định có thể rất nhanh tu luyện trở lại, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy trong lòng có chút bất an.
“Long Phạm, ta không muốn ngươi vì ta mà xảy ra bất cứ chuyện gì.” Lời nói thở dài dừng lại trong tai của hai người.
Hắn lo lắng lúc này đang hỗn loạn, ngộ nhỡ gặp chuyện gì nguy hiểm Long Phạm sẽ vì hắn mà lại hao tổn linh lực, một khi linh lực hao tổn đến mức không thể phục hồi thì hậu quả sẽ giống như hắn lúc trước, làm cho linh phách bị tổn thương.
“Ta sẽ tự bảo toàn bản thân, không có việc gì đâu, ngươi đừng quá lo lắng.” Hôn xuống bên môi hắn để trấn an, Long Phạm khép mắt lại, bên trong đôi mắt thanh lam thanh túy tĩnh mịch không một tia phập phồng.
“Tốt nhất là như thế.” Lăng Lạc Viêm nắm thật chặt bàn tay của Long Phạm rồi nhắm mắt lại, sau đó không còn ai tiếp tục mở miệng.