“Vậy về nhà của ta trước.” Lăng Lạc Viêm khởi động xe, hắn không nghĩ đến sẽ có một ngày hắn và Long Phạm cùng ngồi trên một chiếc xe rồi trở về chỗ ở của hắn ở thế giới này.
Chạy qua những tòa nhà cao tầng, những phương tiện giao thông, bên ngoài cửa sổ là dòng người tới lui tấp nập, đủ loại cảnh tượng bất đồng so với thế giới kia, nhưng hết thảy vẫn chưa hấp dẫn được ánh mắt của Long Phạm, hắn chỉ chăm chú nhìn người bên cạnh.
Vừa đến thế giới này tìm kiếm Lạc Viêm liền gặp ngay sự việc ngày hôm nay, uy lực của cái gọi là thuốc nổ kia thì hắn không rõ lắm, nhưng cũng hiểu được một chút ở thế giới này Lạc Viêm được xưng là Chung Tình, có vô số người theo đuổi, có người nguyện ý trả giá bằng chính sinh mạng của mình để mong được lọt vào mắt xanh của Lạc Viêm.
Bất luận ở nơi nào thì tông chủ của hắn cũng có thế thu hút tất cả sự chú ý của người khác, khiến tất cả mọi người khuynh tâm ngưỡng mộ. Đôi mắt thâm thúy hiện lên vài phần ý cười, trong ý cười lại lộ ra màu thanh lam quỷ dị như băng hàn.
Lạc Viêm khiến hắn động tâm cũng khiến hắn tự hào, nhưng đố kị dâng lên dưới đáy lòng lại không thể dễ dàng tiêu lui.
“Đang suy nghĩ cái gì?” Lăng Lạc Viêm đang quẹo cua thì phát hiện Long Phạm không tiếp tục nhìn hắn mà hơi thoáng nhắm mắt, trong xe lộ ra hơi thở khác thường, nghe xong câu hỏi, tế ti của hắn nhếch môi lên nhìn hắn mỉm cười.
“Sau khi trở về thì tắm rửa trước có được không?”
Bên trong xe tràn ngập hơi thở của Long Phạm, hắn cơ hồ lãng quên trên người còn dính máu. Gật đầu, hắn nhìn đến tòa nhà cách đó không xa, đã đến nơi hắn từng ở.
Đỗ xe trong gara, mở ra cửa phòng, đang muốn dẫn Long Phạm đi vào, đột nhiên thấy trong phòng có bóng người chớp lên, hắn ấn nút công tắc đèn trên tường, dưới ngọn đèn, nam nhân mặc một thân y phục bằng da, chân mang giày bốt xoay người lại.
“John!” Hướng hắn giơ tay lên, nam nhân ở trong phòng dường như mới đến không bao lâu, chìa khóa còn nằm trong tay, chiếc áo khoác đắt tiền dài đến gối được mở ra, tay còn lại cầm một chiếc mũ dạ có phong cách thời Trung cổ, mái tóc vàng uốn xoăn làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo, nụ cười vô cùng sáng lạn, đến khi nhìn thấy bên người hắn còn một người khác thì nam nhân này lộ ra biểu tình kinh ngạc lẫn nghi hoặc.
“Janod….” Lăng Lạc Viêm cũng có chút kinh ngạc, Janod là tình nhân cuối cùng trước khi hắn rời khỏi nơi này. Bởi vì Janod theo đạo nên gọi hắn là John, nói hắn là người soi rọi ánh sáng, dẫn đường cho thánh đồ. Bọn hắn sống chung một thời gian coi như cũng vui vẻ, nhưng hắn không nghĩ đến vừa về đến nhà sẽ gặp Janod.
Như vậy chiếc xe đậu ở trước cửa quả thật là của Janod, Lăng Lạc Viêm chỉ gật đầu đối với khuôn mặt tươi cười cùng nghi hoặc của Janod, quay người lại nhìn Long Phạm đã thấy ánh mắt thanh lam thản nhiên đảo qua trên người hắn và Janod, bóng dáng bạch y từ bên cạnh đi đến ngồi lên ghế sofa trong phòng khách, một lời cũng chưa nói.
Nếu phản ứng như vậy không phải chứng tỏ Long Phạm không vui thì hắn không biết còn có thể là cái gì. Tế ti của hắn tuyệt đối có thể dễ dàng nhìn ra quan hệ của hắn và Janod, tuy đó là chuyện trước kia nhưng Long Phạm là loại người thù lâu nhớ dai, càng bình tĩnh càng khiến người ta không thể đoán được sau đó hắn sẽ làm ra chuyện gì, lúc trước sự kiện của Trữ Hinh đã làm cho hắn hiểu rất rõ điểm này.
Xem ra vẫn phải sớm rời khỏi nơi này mới đúng, có trời mới biết sau Janod còn có thể có bao nhiêu người đến gặp hắn, may mắn chìa khóa chỉ có Janod có, bằng không thì không biết Long Phạm sẽ có phản ứng gì, nếu vừa về đến liền nhìn thấy một đám người đang chờ hắn….
“Lạc Viêm không định giới thiệu một chút sao?” Long Phạm nâng mắt lên, đồng tử trở nên lạnh nhạt thậm chí còn mang theo vài phần ý cười, cũng không rõ ràng nhưng lại trầm tĩnh mà bình thản.
“Ta nghĩ không cần thiết.” Lăng Lạc Viêm đối mặt với cái loại ý cười này liền lập tức trở nên cảnh giác.
“Lạc Viêm? John, ngươi đổi tên?” Nhìn thoáng qua nam nhân mặc trên người một bộ y phục cổ quái, Janod tiếp tục tỏ vẻ kinh ngạc, “Hắn là ai vậy? Hay là ta đến không đúng lúc? Mấy hôm trước có đến bệnh viện thăm ngươi nhưng ngươi còn đang ngủ, nghe nói hôm nay ngươi triệu tập họp báo phát sinh chuyện ngoài ý muốn nên ta vội đến đây chờ ngươi.”
“Về sau chuyện của ta không quan hệ đến ngươi, không cần đến gặp ta. Janod….đưa chìa khóa còn lại cho ta.” Lăng Lạc Viêm hướng đến hắn, đưa tay ra.
Hứa Kiệt mới nổi lên trong giới người mẫu, có dáng người thực không tồi, từng là một trong những tình nhân hắn thích nhất, cho dù không làm gì thì đến ban đêm hắn cũng thích ôm Janod để làm cho mình dễ ngủ.
Janod cũng giống những người trước đây, chỉ có ý nghĩa như thế với hắn, tương đương với một thứ cần thiết để chữa bệnh mất ngủ, không còn bất luận ý nghĩa nào hơn. Tuy là như thế nhưng để cho Long Phạm biết được chắc là sẽ không thích thú gì mấy.
“Hắn là người mới của ngươi sao?” Hắn đã sớm dự đoán sẽ có một ngày như vậy, không ai có thể có được John trong thời gian dài, đưa chìa khóa trả lại, hắn cười bất đắc dĩ, “Còn tưởng rằng sẽ khiến ngươi kinh hỉ không nghĩ đến ngươi nhanh như vậy đã có mục tiêu mới.”
“Hắn không phải mục tiêu của ta, hắn là ngoài ý muốn, cũng là người cuối cùng, về sau sẽ không còn bất cứ người nào khác.” Nhớ tới lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Long Phạm, Lăng Lạc Viêm đem chìa khóa đặt sang một bên, đi đến sofa rồi ngồi xuống, nhìn về phía nam nhân bên cạnh, “Hiện tại không cần phải giới thiệu.”
Hiện tại người thứ ba ở trong phòng không còn quan hệ gì với hắn.
“Thật sự là vô tình.” Long Phạm thản nhiên, ý cười vẫn chưa lui ra lại tăng thêm vài phần, rồi sau đó đứng lên nhìn người dư thừa ở trong phòng, hơi thoáng gật đầu, “Long Phạm,”
“Hứa Kiệt, ngươi có thể gọi ta Janod.” Dùng ánh mắt đánh giá từng chi tiết trên người nam nhân trước mặt, Hứa Kiệt phát hiện Long Phạm thực sự phi thường đặc biệt so với bất kỳ tình nhân nào trong quá khứ của Chung Tình.
Ở trong một căn phòng cực kỳ hiện đại như thế này, hắn mặc một thân trường bào cổ điển nhưng lại không hề quái dị, hết thảy xung quanh dường như bị hơi thở của hắn áp chế, tựa hồ ở mỗi nơi hắn đến đều có thể dễ dàng nghênh hợp. John vừa rồi nói hắn là người cuối cùng, không biết có phải thật hay không hay chỉ nhất thời nói như thế? Nếu là thật thì Long Phạm này cũng rất xứng với John, chỉ là…..
Ánh mắt không tự chủ hướng về người đang ngồi trên ghế sofa, Hứa Kiệt nhớ lại dĩ vãng, vẫn có chút không muốn, đang tiếc nuối thì bỗng nhiên nghe được một câu hỏi, “Hay là không thể quên?”
Tuy lời nói có chút cổ quái nhưng ngữ thanh thâm trầm ôn hòa lại nói ra tâm tư của hắn, Hứa Kiệt không khỏi gật đầu, hướng đến người nam nhân trước mặt mỉm cười, “Ngươi nên biết sức hấp dẫn của John lớn thế nào.”
So với bất luận kẻ nào có liên quan đến Lạc Viêm thì hắn là người rõ ràng nhất, nhưng hiện tại lại có người nói những lời này với hắn. Long Phạm nhìn Hứa Kiệt trước mặt, dưới đáy mắt thanh lam hiện lên một màu u ám, khẽ cười nhưng giọng nói vẫn chậm rãi như trước, “Đúng vậy, ngươi nói không sai, ta biết.”
Trên đời không ai so với hắn có thể nhận thức sâu sắc điểm này, vô luận là Lạc Viêm kiêu ngạo quật cường hay mị sắc như viêm hỏa, ở trong mắt hắn lúc nào cũng tà khí khiêu khích gợi tình, khi đối địch lại tràn đầy áp bách sắc bén, đối mặt với tộc nhân thì uy nghi chói mắt, Lạc Viêm thân là tông chủ của hắn lại khiến hắn dứt bỏ lợi ích tông tộc, trong lòng chỉ duy nhất còn tồn tại một mình Lạc Viêm.
Người thuộc về hắn thì làm sao hắn lại không hiểu rõ….lúc này lại có người dùng vẻ mặt kia nói cho hắn biết sức quyến rũ của Lạc Viêm, dùng ánh mắt và lời nói mang theo ý tứ sâu sắc như thế.
Đôi mắt thản nhiên khẽ nhắm lại, Long Phạm đứng yên, Hứa Kiệt thở dài một tiếng dường như mang theo thương xót cùng tiếc nuối, tiếng thở dài dần dần hạ xuống dường như không còn tồn tại, xung quanh trở nên lạnh lẽo, Hứa Kiệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt thì đôi mắt kia cũng chậm rãi nâng lên.
Tròng trắng trong mắt của hắn lại là màu xanh, đang kinh ngạc điểm này, Hứa Kiệt chỉ nhìn thấy màu thanh lam kia tựa hồ bị đồng tử tối đen như mực lây nhiễm dần dần hóa thành đen kịt, kinh hãi muốn lui về phía sau, hắn lại phát hiện cơ thể của mình không thể nhúc nhích?!
“Ngươi không thể quên thì để ta làm cho ngươi quên, yên tâm, rất nhanh rồi ngươi sẽ không còn nhớ gì nữa….” Lời nói nhẹ nhàng lộ ra băng hàn, âm thanh ôn hòa dịu êm kia lại không thể khiến người ta an tâm, chỉ có thể dẫn đến càng nhiều sợ hãi run rẩy.
Lăng Lạc Viêm ngồi một bên nhìn thấy một quả quang cầu nhạt màu từ trên người Hứa Kiệt bay đến trong tay Long Phạm rồi vỡ nát. Quang cầu kia làm cho hắn nhớ tới thời điểm hồn phách bị vỡ vụn, đó là hồn phách của Hứa Kiệt?
“Ngươi làm cái gì?” Lăng Lạc Viêm nghi hoặc nhìn thấy Long Phạm thu hồi tay, mà Hứa Kiệt vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt trở nên đờ đẫn, Long Phạm bước đến chỗ của Lăng Lạc Viêm, biểu tình điềm nhiên, một tay nâng cằm của hắn lên, “Lạc Viêm còn quan tâm đến hắn?”
Không đợi hắn trả lời, Long Phạm áp sát khiến hắn không còn đường lui trên ghế sofa, đôi môi bị hôn xuống thật mạnh, người nam nhân đè trên người hắn mang đến một trận hương sen nhàn nhạt. Đôi môi hôn hắn cùng bàn tay không ngừng vuốt ve trên người lại không hề có nửa điểm thanh tâm quả dục mà ngược lại tất cả đều là dục vọng pha lẫn tức giận.
Đầu lưỡi bị khiêu khích, bàn tay ở trên người hắn tìm được y hạ liền tựa hồ không còn kiên nhẫn bị quần áo vướng víu, một đạo bạch quang hiện lên, chỉ trong khoảnh khắc trên thân không còn một mảnh vải, mà y phục trên mặt đất đã trở nên nát vụn.
“Lạc Viêm muốn thay y phục? Như vậy cứ để ta thị phụng thì thế nào? Những nơi bị dính máu cũng sẽ bị nhiễm mùi huyết tinh, như vậy thì để cho ta thay ngươi loại bỏ….” Long Phạm thoát ra bạch y bào trên người, nhìn chăm chú nam nhân ở dưới thân của hắn, thân thể trắng ngần cân xứng, không lưu một chút dấu vết của hắn, khối thân thể này đã từng bị người khác chạm vào nhưng chưa bao giờ thuộc về hắn. (thị phụng = hầu hạ)
Dùng miệng lấp kín đôi môi đang muốn mấp máy, bàn tay của hắn không ngừng vuốt ve khiêu khích trên làn da trắng ngần, dùng đầu ngón tay trêu đùa trên cặp nhũ hồng trước ngực khiến chúng nổi lên, đem dục vọng lửa nóng dưới thân kề sát vào giữa đôi chân thon dài kia, “Xem ra Lạc Viêm chờ không kịp nữa.” Hắn có thể cảm giác được ngạnh vật dưới thân Lạc Viêm cũng như hắn.
Rốt cục bị buông ra, Lăng Lạc Viêm thở hổn hển, nghiêng đầu sang một bên, “Này, từ từ! Còn có người….” Quay đầu nhìn lại trong phòng thì phát hiện Hứa Kiệt đang tự mình mở cửa đi ra, bên ngoài vang lên tiếng xe khởi động rồi dần dần đi xa.
“Hắn chỉ bị ta lấy đi một phần hồn phách, một phần rất nhỏ….” Chỉ là một phần rất nhỏ, nhỏ đến mức đủ để quên đi hết thảy những chuyện trước kia, quên đi những gì liên quan đến Lạc Viêm, về sau sẽ không thể nào nhớ được bất luận chuyện gì. Dưới đáy mắt Long Phạm xẹt qua một tia hài lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lăng Lạc Viêm, lại vì chứng kiến hết thảy những gì mới xảy ra mà lộ ra thần sắc lạnh nhạt, “Ta tới đây tìm ngươi rồi thấy những người đó, còn có quá khứ của ngươi, Lạc Viêm nên biết giờ khắc này ta muốn làm cái gì.”
“Nếu như ta nói không biết?” Hiểu được Long Phạm vì những người trong hội trường và quá khứ của hắn mà dâng lên đố kị, Lăng Lạc Viêm khẽ nâng tay mơn trớn trên thân thể của người đã làm cho hắn ngày nhớ đêm mong, “Không bằng ngươi làm cho ta biết?”
“Nếu đây là mệnh lệnh của tông chủ thì Long Phạm đương nhiên tuân mệnh….” Vẻ mặt thoáng dịu đi, màu đen dưới đáy mắt lại càng thêm dày đặc, Long Phạm cọ vào bên tai hắn, ngữ thanh ám muội để lại một câu thì thầm tràn đầy tình sắc, “Ta sẽ làm cho Lạc Viêm biết…..ta có bao nhiêu khát vọng tiến vào trong cơ thể ngươi, để cho ngươi gắt gao bao lấy ta, cảm thụ ta….”
Hắn muốn khối thân thể ở dưới thân hắn phải lưu đầy dấu vết của hắn từ hơi thở đến dấu hôn thậm chí cả thể dịch. Hắn muốn trên người Lạc Viêm phủ kín hương vị thuộc về hắn, tất cả toàn bộ của Lạc Viêm, bất luận là tâm hay là thân, cho dù là khối thân thể ở thế giới này, phàm là thuộc về Lạc Viêm thì cuối cùng cũng chỉ có thể là của hắn.