Nhất Túy Hứa Phong Lưu

Quyển 1 - Chương 21: Thị phụng::




Lần trước ở trên giường đã từng trêu chọc Long Phạm, đây là lần thứ hai bọn hắn hôn nhau si mê. Giống như lần trước, trên đôi môi kia hắn mân mê liếm mút, tham dò đi vào trong miệng Long Phạm. Mà đối phương vẫn không hề tránh né, đón lưỡi hắn cùng dây dưa. Bất đồng chính là lần này Long Phạm nâng cằm hắn lên làm cho lưỡi hai người càng sâu quấn quýt bên trong.

Thoáng dời môi Lăng Lạc Viêm khẽ cười một tiếng, cùng hắn hai mắt đối diện, dùng cái loại ngữ thanh trêu chọc lúc trước nói ra: “Đầu tiên thì dùng linh lực chữa thương cho ta, lại tự động đề nghị truyền thụ phương pháp tu luyện linh lực, sổ sách trong tộc cũng muốn giao đến tay ta, còn có cái hôn này….Tế ti đại nhân sẽ không đối với ta động tình chứ?”

Những lời này là nói đùa cũng là giễu cợt. Ngay khi vừa nói xong, bàn tay ở cằm hắn liền hạ xuống dưới dừng ngay bên hông, chậm rãi ôm sát. Đôi mắt kia nhìn thẳng hắn cơ hồ có thể ẩn chiếu bộ dáng của hắn trong đó. Cứ như vậy nhìn hắn, Long Phạm khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt đáy mắt thanh lam kia dần dần thâm trầm, “Bẩm tông chủ, thuộc hạ muốn biết vì sao khi gặp nguy hiểm tông chủ nghĩ đến đầu tiên chính là ta. Món trang sức kia nếu không phải có cường đại ý niệm, nếu trong lòng suy nghĩ không ứng với phương pháp mở ra thì món trang sức đó chỉ là một vật làm đẹp mà thôi.”

“ Có ý tứ gì?” Bên tai có hơi thở ấm áp phất qua, Lăng Lạc Viêm nhớ tới món trang sức kia, đó là Long Phạm dùng sợi tóc hóa thành.

“Ý của thuộc hạ chính là phương pháp mở ra món trang sức kia….đó là tên của ta. Chỉ không biết khi tông chủ đối mặt nguy hiểm vì sao lại nhớ đến ta?” Long Phạm ôm hắn, ngữ thanh nhẹ nhàng chậm rãi dừng bên tai, Lăng Lạc Viêm trong nháy mắt nhướng mày khinh thường cười khẽ, “Chỉ vì ta sẽ không quên là người nào làm cho ta lâm vào cái loại hiểm cảnh này.”

Hắn không hận Long Phạm cũng không tỏ vẻ đem hết thảy mọi chuyện xảy ra phía trước xem như chưa bao giờ phát sinh. Bị Long Phạm tính kế, hắn nhận thức rõ. Mà nay làm tông chủ vừa được tộc nhân thừa nhận, hắn sẽ không cùng tế ti đối địch. Hơn nữa vị tế ti này là tương lai hắn sẽ dựa vào. Mọi sự vụ trong tộc, vận dụng linh lực, Long Phạm là đại biểu hết thảy những điều hắn cần biết.

Trước mặt trong mắt thiếu niên lộ ra một chút trào phúng. Vẻ khiêu khích tình ý vẫn như trước, tuy mỉm cười nhưng đáy mắt lại ẩn chứa mơ hồ một tia u ám. Trải qua gần ngàn năm, thấu hiểu hết thảy chúng sinh Long Phạm làm sao lại không biết hàm nghĩa trong đó. Đây là khát vọng đối với tình thế bắt buộc, nhìn thấy quá khứ của Lăng Lạc Viêm, hắn tự nhiên biết đối với chính mình bị tính kế Lăng Lạc Viêm là như thế nào không cam lòng lại như thế nào muốn thoát khỏi tình cảnh bị người khác đùa nghịch.

Cái loại ý niệm mãnh liệt mà lại chấp nhất này, vô luận như thế nào đều muốn sống sót, dã tâm đem hết thảy nắm trong tay dung hợp với bản năng bên trong của sinh linh này rất là đặc biệt, hắn nhịn không được muốn biết ở trong lòng hắn Lăng Lạc Viêm có hay không sẽ tiếp tục đặc biệt như thế. Đều không phải không trải qua các loại tình cảm nhưng năm tháng lâu dài làm cho hắn nhận biết rõ ràng, bất luận tình cảm như thế nào chung quy cũng sẽ phai nhạt, chưa từng có trường hợp ngoại lệ.

Hắn còn nhớ rõ đáy lòng vui sướng khi nhìn thấy Lăng Lạc Viêm bình yên trở về. Có thể làm cho hắn người xem nhẹ hết thảy, đoạn tuyệt tình yêu từ lâu giờ lại có cảm giác vướng bận, lại không biết loại vướng bận này sẽ duy trì được bao lâu, trong lòng hắn cư nhiên hy vọng lúc này đây cùng dĩ vãng bất đồng.

“Tuy xác thực có nguy hiểm nhưng tông chủ không phải không có thu hoạch. Việc Long Phạm lúc trước gây nên tông chủ cứ đơn giản xem như là thí luyện (luyện tập thí nghiệm), thì như thế nào?”

“Thí luyện? Rõ ràng là muốn hồn phách của ta tiêu tán, vì sao không làm triệt để một ít, hà tất làm điều dư thừa đem món trang sức kia cấp cho ta?” Nhìn đôi mắt trầm tĩnh bình yên kia Lăng Lạc Viêm không thể quên cảm giác trong lòng khi ở cấm kỵ giới, nhưng trải qua lúc sau trong đó lại mang thêm vài phần biến hóa vi diệu.

Hắn biết Long Phạm mạnh mẽ hấp dẫn hắn. Một người có đủ cường đại lực lượng lại có tâm tư khó dò nhưng hắn lại không phải dễ dàng có thể điều khiến Long Phạm. Hắn là tông chủ Xích Diêm tộc, nhưng trên thực tế Xích Diêm tộc cũng ở trong tay Long Phạm.

Trong mắt thiếu niên không ngừng biến hóa, Long Phạm không có bỏ qua. Sinh linh này biết như thế nào mới có lợi cho chính mình, như thế nào mới có thể tránh né nguy hiểm. Nhưng cơ hội này là hắn cấp cho chính mình, hắn làm sao có thể để Lăng Lạc Viêm tránh né. Di chuyển ánh mắt trên mặt Lăng Lạc Viêm, Long Phạm mang vài phần ý cười không đáp mà hỏi lại, “Tông chủ từng nói qua Long Phạm không phải người thánh thiện. Nếu đã biết con người thực của ta vì sao khi ở cấm kỵ giới phát hiện chân tướng lại tức giận như thế, tức giận là vì cái gì?”

Mái tóc ngày ấy được buộc lên giờ lần nữa lại tản ra, kia sợi tóc bạch kim như tơ mang xúc cảm của băng lãnh vẫn còn nằm trong tay hắn. Bàn tay theo bên hông Lăng Lạc Viêm di chuyển đến phía sau cổ, đầu ngón tay lại một lần nữa theo sợi tóc xuyên qua, tay hắn nâng sau đầu Lăng Lạc Viêm, hai người đối mặt hơi thở dung hòa vào nhau. Nhìn thấy làn môi kia dần dần tiến đến, Lăng Lạc Viêm nhướng mày ôm lấy vài phần ý cười giễu cợt mở miệng cùng nghênh….

Rõ ràng muốn hồn phách của hắn tiêu tán vì sao Long Phạm lại dùng tóc của chính mình hóa thành món trang sức đưa cho hắn? Lúc sau khi hắn về đến lại quỳ xuống tiếp nhận, phụng hắn làm chủ. Kia hai tiếng  “Vì ngươi” đại biểu ý gì? Hắn sớm rõ bạch y bào nam nhân không phải người thánh thiện vì sao lại vẫn nhẹ dạ đi tin hắn, lại vì sao ở cấm kỵ giới biết được chân tướng của hắn lại cảm thấy tức giận giống như bị phản bội?

Bất luận đáp án vì sao giờ phút này không người trả lời. Long Phạm hôn lên môi hắn, bàn tay xuyên qua làn tóc ở phía sau. Hai đôi môi cùng thiếp di chuyển, chậm rãi.giao triền (cuốn lấy) lẫn nhau, vài phần tùy ý vài phần mềm nhẹ, quấn quanh rồi sau đó tách ra. Làn môi hoàn mỹ kia có hương vị hắn yêu thích, dung mạo cùng dáng người của chủ nhân nó cũng thật hấp dẫn. Hắn sẽ không cự tuyệt hôn Long Phạm, bất luận trong lòng là cảm giác gì, đôi mắt hắn yêu thích những sự vật tốt đẹp cũng như thích ôm những thân thể khiến hắn có cảm xúc không tồi, mà Long Phạm là sự kết hợp hoàn mỹ của hai điều đó, hắn không có lý do gì để cự tuyệt.

Long Phạm khẽ hôn lên đôi môi nhợt nhạt, nghênh đón đầu lưỡi mềm nhẵn của Lăng Lạc Viêm. Theo động tác nghênh hợp thuần thục của thiếu niên làm hắn nhớ tới một hồi, khi dùng linh thức chứng kiến thấy quá khứ của sinh linh, hắn còn nhớ rõ đó là một thế giới cùng nơi đây bất đồng. Dung mạo ban đầu của sinh linh cũng không hề thua kém so với khối thân thể này. Cùng hắn ở trên giường ôm hôn nam nữ đều có, mà hắn ôn nhu cười, dùng vẻ mặt mị hoặc Long Phạm từng gặp qua khiến những người trong lòng hắn si mê đắm đuối….

Lăng Lạc Viêm đang hưởng thụ nụ hôn, gác sang một bên việc Long Phạm đối với hắn hấp dẫn cũng đại biểu cho mối nguy hiểm, bây giờ chỉ có cái hôn này, hiển nhiên người cùng đôi môi hắn giao triền cũng thế. Đang suy nghĩ như vậy, bàn tay ở phía sau đầu Lăng Lạc Viêm bỗng nhiên thi lực. Từ trên môi lực đạo cũng bất thình lình tăng mạnh. Hắn đành phải dựa đầu vào tay đối phương ngã ra sau, trong miệng đầu lưỡi vẫn chưa lui về, đôi môi hôn hắn lại chưa rời đi mà là hàm chứa cánh môi của hắn, bắt đầu nhẹ nhàng mân mê liếm. Đầu tiên là mềm nhẹ hấp duyện (hút/mút), rồi sau đó lại dần dần tăng thêm lực đạo. Trên môi chợt đau đớn khiến hắn nhướng mày, đẩy người nam nhân đang phủ trên người mình, hắn liếm liếm huyết sắc trên môi, nhíu mày mang theo bất mãn, “Tế ti đại nhân hay không cũng là ma vật, phải lấy máu làm thức ăn?”

Cánh môi nhợt nhạt vì nhiễm huyết mà tăng thêm mấy phần mị sắc yêu dã. Thiếu niên đẩy hắn ra nhưng vẫn bán dựa vào cánh tay hắn để ở phía sau, đối với hắn nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ khêu tình, thần sắc như cười như không trong đó vài tia lạnh như băng cùng phòng bị vẫn chưa tan rã. Biết việc hắn gây nên đã làm cho sinh linh đối với chính mình tạo ra cảnh giới, Long Phạm trên mặt hiện lên ý cười, hắn cũng không gấp, chỉ là nghĩ đến quá khứ của sinh linh….hắn thế nhưng có chút để ý….(có người ăn dấm chua)

Không ngờ chính mình lại đối với dĩ vãng của sinh linh ở nơi dị thế cảm thấy không vui, tâm tư phập phồng, dưới đáy mắt Long Phạm ý cười càng thêm rõ ràng. Cảm thụ này đối với hắn mà nói xem như có cảm giác mới lạ. Ánh mắt hắn rơi xuống trên người thiếu niên, thấy y phục hắn hỗn độn ấn đầy huyết sắc khô cạn, mở miệng hỏi, “Tông chủ có hay không muốn tắm rửa?” Hắn biết sinh linh chán ghét trên người dính huyết.

Khi Long Phạm hỏi như vậy Lăng Lạc Viêm mới nhớ tới từ cấm kỵ giới về đến, hắn vẫn chưa hảo hảo tắm rửa, tẩy đi một thân đầy mùi tanh. Lúc này Long Phạm đứng dậy ở bên giường tạo ra một khoảng cách, mùi tanh huyết tinh rốt cục không thể bị hương sen che giấu.

Nhíu lại mi hắn gật đầu, “Mau sai người mang thủy đến, hay là lần tới thay ta chuẩn bị một cái dục trì (bể tắm) để tùy thời tắm rửa,” Tuy trên đời này có linh lực cùng các loại dị năng nhưng trong cuộc sống cũng không đầy đủ tiện nghi, vẫn làm cho hắn có thói quen ở nơi sang trọng xa xỉ cảm thấy có chút không thích ứng.

Rất nhanh người hầu nâng dục dũng tiến vào, Lăng Lạc Viêm nhìn lên những vết máu khô cạn trên y bào, không nâng tay mà đối với một người bên cạnh lên tiếng, “Lại đây, thay bản tông chủ giải y” (cởi áo)

Long Phạm quỳ xuống đất phụng hắn làm chủ, lấy thái độ làm người của Long Phạm không biết trong đó có mấy phần thật giả. Mặc dù đáy lòng cảm giác tựa hồ cũng không như lần bị tính kế, nhưng đối với người nam nhân này hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng lần nữa. Nếu hắn đã là chủ mà Long Phạm là phó, như vậy hắn sẽ không bỏ qua cơ hội lợi dụng hắn, hắn muốn trở thành tông chủ chân chính của Xích Diêm tộc mà không phải là một con cờ dưới tay Long Phạm.

Lúc trước Long Phạm thị phụng cũng chỉ là tùy thị đứng một bên truyền lệnh người khác làm mà thôi, nhưng nay đã bất đồng. Hắn muốn thật xem phụng hắn làm chủ đến tột cùng có thể vì hắn làm được bao nhiêu, nghe lệnh hắn đến loại trình độ nào. Bắt đầu từ hôm nay hết thảy những điều hắn cần đều phải từ Long Phạm – tế ti được người người xem là thần nhân đến thị phụng.

“Tuân mệnh” Nghe hắn phân phó Long Phạm thản nhiên đến gần. Lần này không hề như Lăng Lạc Viêm trước kia chứng kiến, nhìn thấy vẻ cung cẩn có chút tùy ý nhưng bộ dáng không hề sơ suất, đi đến trước người nhìn thiếu niên trong mắt chớp động. Nâng tay lên giải khai y phục của hắn, đai lưng thanh ngọc được cởi xuống, y khấu trên vạt áo được đầu ngón tay mở ra, y bào theo đôi tay thon dài phất qua từ từ phân tán. Lăng Lạc Viêm đứng trước người hắn, cảm giác đôi tay của Long Phạm chạm trên người tuy không cố ý làm gì nhưng đôi mắt thanh lam kỳ dị lại thủy chung nhìn hắn khiến Lăng Lạc Viêm nhớ tới bộ dáng của Long Phạm khi đứng trước mặt hắn thoát y nhập dục (tắm rửa).

Đối với những sự vật tốt đẹp hắn không có lực kháng cự, cho nên hắn mới có nhiều tai tiếng như vậy. Tất nhiên tật xấu kỳ lạ kia cũng là một trong những nguyên nhân, nhưng thân thể cùng diện mạo của Long Phạm đều thuộc loại cực phẩm, hắn đương nhiên sẽ không tự nguyện lãng phí. Đối diện với cặp mắt kia hắn chậm rãi nói: “Sau khi tắm rửa rồi dùng bữa, ta muốn sớm đi nghỉ ngơi,”  (o_o cực phẩm a)

“Không biết tông chủ có cần thị tẩm?” Giống như đã sớm đoán được ý đồ của hắn Long Phạm trong miệng hỏi như vậy. Đem y phục trong tay phóng qua một bên. Khối thân thể thiếu niên này lúc trước cũng không phải chưa bao giờ gặp qua, trên thực tế hắn đã từng thấy “Lăng Lạc Viêm” lớn lên, nhưng mà nay thêm vào đôi mắt kia, khối thân thể mong manh yếu ớt này lại hiện ra sự hấp dẫn mà trước kia chưa bao giờ có.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Long Phạm, Lăng Lạc Viêm bước vào dục dũng ngẩng đầu, “Tắm rửa, dùng bữa, thị tẩm, thậm chí xuyên y, rửa mặt, về sau hết thảy mọi chuyện lớn nhỏ đều do ngươi thị phụng, tế ti đại nhân có nguyện ý?” (đúng là bản chất siêu sao khó đổi)

Nhướng mi, bình tĩnh chăm chú nhìn hắn tựa hồ là chờ đợi phản ứng của hắn. Ánh mắt dừng trên khuôn mặt vì hơi nước mà ửng đỏ, Long Phạm cúi đầu, đáy mắt chớp động “Thuộc hạ tuân mệnh.”

Thị phụng cùng lúc trước bất đồng, lúc này ngay cả xuyên y rửa mặt đều muốn hắn đến thị phụng, Long Phạm thế nhưng lại đáp ứng….Tựa vào thành dục dũng Lăng Lạc Viêm nhắm mắt lại, “Thay ta tắm rửa”

Mang theo xúc cảm ấm áp, đôi tay của Long Phạm chạm trên người hắn, Lăng Lạc Viêm lại sinh ra loại cảm giác khó có thể miêu tả, giống như ngày ấy lúc Long Phạm thay hắn buộc tóc. Cắn răng cảm thụ sự xáo trộn trong người, từ dưới đáy lòng hắn thầm mắng. Dần dần cảm giác theo làn nước ấm áp thân thể của hắn cũng trở nên nóng lên, tim đập càng lúc càng nhanh. Cái loại huyết lưu (máu chảy) khó có thể tự khống này bắt đầu khởi động, với hắn mà nói đây là tuyệt đối bất thường.

Đầu ngón tay của Long Phạm xẹt qua cổ thiếu niên, mơn trớn đến xương quai xanh rồi dần xuống ngực. Dưới tay hắn có thể cảm giác tiếng tim đập như sấm khiến hắn dừng lại. Lăng Lạc Viêm lúc này tựa vào thành dục dũng, mới một khắc khuôn mặt còn tràn đầy đỏ ửng lúc này lại phiếm ra trắng bệch, nhìn thấy hắn nắm chặt tay trong nước, run nhè nhẹ, Long Phạm bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, “Tông chủ lúc trước có nhắc tới ma vật lấy huyết làm thức ăn,”

Lăng Lạc Viêm mở mắt, giờ phút này hắn có thể cảm nhận trong cơ thể cơn nóng lạnh thay phiên luân chuyển, hắn cũng cảm giác được không đúng, “Không sai, ở cấm kỵ giới ta từng gặp qua,”

Long Phạm kéo mái tóc xõa dài sau lưng hắn sang một bên, chỉ thấy một dấu răng khắc sâu rõ ràng hiện ra.