Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 72: Khắc tinh




Đó là một loại cảm giác không thể dùng ngôn từ để diễn tả thành lời. Đậu Đậu không nghi ngờ gì thuộc về Tư Đồ Nhất Tương. Tâm của hắn, thân của hắn, toàn bộ linh hồn của hắn, hiện tại đều thuộc về người đàn ông này. Đích thực mà nói, bọn họ là một thể hoàn chỉnh.

Màn đêm buông xuống, hai người cùng nhau ngồi xe quay về khách sạn. Mà chờ đợi bọn hắn lại là kinh hỉ không ngờ đến.

Buổi sáng sau khi Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu ly khai, Trần Húc Đông bọn họ mấy người cùng nhau trực tiếp trở về khách sạn. Mà ngoài ý muốn bọn họ chính là, Nguyên Chiến một nhà đã ở đó sẵn chờ bọn hắn. Một nhà, thực sự là một nhà. Đương nhiên, Đậu Đậu tạm thời không tính vào. Nguyên Chiến cùng Hạ Viễn, hai đệ đệ, hai ca ca của Đậu Đậu, còn có vợ của hai ca ca. Không chỉ thế, cư nhiên của Nguyên Thiên cùng vợ cũng đến. (Hà nhi: =)) xong! Nhất ca ca của Đậu Đậu đã xác định!). Trần Húc Đông cũng quên luôn cả phản ứng.

“Nguyên thúc các ngươi…”

“Ân, là chúng ta.”

“Đến đây lúc nào? Thấy lễ như thế nào?”

“Sau khi các ngươi xuất môn đã tới rồi. Thời gian xem lễ chúng ta cũng là ở đây, chính là các ngươi không nhìn thấy mà thôi.”

“Đậu Đậu nếu biết các ngươi tới nhất định sẽ rất vui.” Tư Đồ Tảm Nguyệt chen vào nói.

“Vui ư, ha hả hẳn là nên làm tiệc lớn.” Nguyên Chiến sờ sờ cằm, cười cười gian xảo.

Dáng vẻ tươi cười của Nguyên Chiến khiến một đám người chà xát cánh tay. Lạnh quá!

Mọi người cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm, sau đó canh chuẩn giờ về của hai người kia, chuẩn bị kinh hỉ cho họ. Nói là kinh hỉ, kỳ thực là chủ ý của đại thần xấu xa (Nguyên Thiên)! Nguyên Chiến và Nguyên Thiên cùng vợ giúp đỡ mọi người thay đổi hình dạng. Cả đám đều biến thành đồ trang trí. Không phải bình hoa thì là ngăn tủ, không phải sách thì là bút. Lũ trẻ bị hạ trầm miên thuật (bùa ngủ) rồi mới được biến thành vật phẩm. Chúng vẫn sẽ ngủ như vậy đến khi bọn họ giúp đỡ cởi bỏ pháp thuật mới thôi. Nguyên nhân phải làm chuyện này rất đơn giản, bọn họ không thể để hài tử thấy điều gì đó không nên thấy.

Nguyên Thiên là người cuối cùng biến hình, biến thành một cái gương cực lớn. Có điều trước khi biến hình hắn lại làm một việc, đó chính là ở trên cửa thực thi một chút pháp thuật, cùng “sự kiện Toilet” lần trước là cùng một loại. Khác biệt chỉ ở lần trước phải có thành tâm mới có thể mở ba cánh cửa, lần này vì một nguyên nhân cũng phải mở cửa ba lần, hơn nữa thị sở hữu môn.

Tư Đồ Nhất Tương nắm tay Đậu Đậu quay về gian phòng của bọn họ, định mở cửa đi vào.

“??” Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu phát hiện rõ ràng bọn họ tiến vào rồi như hiện nay vẫn còn đứng tại chỗ.

“Ách… Nhất ca ca, ngươi lại ở trong lòng nói xấu đại bá sao?” Ngoại trừ cái này hình như không còn khả năng khác nha.

Nói gì? Đương nhiên không có! Hắn thế nào có khả năng to gan lớn mật làm vậy lần nữa. Cái kia hỗn… Dừng!

Tư Đồ Nhất Tương hơi nheo mắt, sau đó cười quay đầu đối Đậu Đậu nói nhanh: “Bảo bối nhi, ta đột nhiên nghĩ đến một nơi!”

“Nhất ca ca đi đâu ta liền đi theo đó.” Đậu Đậu ngọt ngào nói.

Một phòng thần cùng người thiên toán vạn phỏng cũng không ngờ rằng mình bị Tư Đồ Nhất Tương bỏ quên. Nguyên Thiên quên mất rằng Tư Đồ Nhất Tương quá thông minh không ai không biết. Nhưng thực sự, gia đình mới cưới vẫy vẫy đầu rời đi rồi.

Hoàn hảo đêm chưa quá muộn, Tư Đồ Nhất Tương đưa Đậu Đậu đi mua một cái lều vải, sau đó mua thật nhiều thức ăn cùng đồ uống. Hắn biết lần này người nhà của Đậu Đậu đã tới, chỉ có điều không hiện thân mà thôi. Muốn chọc ghẹo bọn họ hả, không có cửa đâu. Tư Đồ Nhất Tương hắn tuy chỉ là một con người, nhưng đâu thể nào chịu ở thế hạ phong.

Phía đông nam Oslo có một ngọn núi nhỏ, nơi này có hai trại dã ngoại lớn nhất, từ trên đỉnh núi có thể bao quát toàn bộ Oslo. Tư Đồ Nhất Tương đưa Đậu Đậu đến đây. Không mở được cửa, bọn họ liền cùng nhau ở trong lều cảm thụ tư vị khác biệt. Bầu không khí nơi ngọn núi này rất tốt, buổi tối còn có thể ngắm sao, cớ sao mà không làm? Còn nữa, bọn họ dường như cũng chưa bao giờ đi dã ngoại vận động ngoài trời, toàn bộ đều là thể nghiệm mới mẻ.

Đậu Đậu đứng bên cạnh lều, từ khi Tư Đồ Nhất Tương bắt đầu dựng lều lên thì Đậu Đậu đã mang một vẻ mặt vô cùng hưng phấn, có điểm giống như tiểu hài tử trông thấy đồ chơi mới. Mà lúc này, khách sạn bên kia đang chịu từng đợt gió lạnh thấu xương, mọi người đều cùng nhau cảm thấy trên đầu một mảng mây đen, ngoại trừ Nguyên Thiên ra, bọn họ một tiếng cũng không dám nói, hô hấp đều vô cùng cẩn thận. Bởi vì Nguyên Thiên biến thành cái gương cho nên bề mặt tội nghiệp của nó đã có không biết bao nhiêu là vết nứt. Hắn đây là đã biết Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu sẽ không trở lại, trong lòng sao có thể không thấy bực bội đây? Cái gương không rớt ra lấy một mảnh nhỏ, thế nhưng vết nứt cứ càng ngày càng lớn.

Nguyên Thiên biến quay về nguyên dạng, sau đó là những người còn lại. Diễn viên chính không có ở đây, bọn họ ở lại thì được tích sự gì? Đi nơi khác thôi. Mặt Nguyên Thiên đen xì một mảng, tựa như đám mây đen trên đỉnh đầu bọn họ vừa rồi. Nhưng, không thể đen được như thế kia a. Ở tại thần giới hắn là Nguyên Thiên, hiện tại ở phàm giới mặt hắn có thể xứng với Bao Thanh Thiên.

“Thiên, ngày hôm nay là ngày lành của Đậu Đậu, ngươi đừng có trưng cái vẻ mặt đó. Cười cười đi ” Thần Thước ôm lấy cánh tay Nguyên Thiên khẽ nhu nhu.

Thần Thước hay vợ Nguyên Thiên, pháp lực cũng kinh người tương đương hắn. Người này cùng Hạ Viễn giống nhau, đều là bình chữa lửa của huynh đệ Nguyên gia. Cả hai người đều là có khuôn mặt hiền lành tựa tâm can. Chỉ là có đôi khi có chút không được tự nhiên.

“Ân hanh hai tiểu tử này.” Nguyên Thiên thực sự nở nụ cười, đây là cái loại cười sủng nịch của tiền bối dành cho tiểu bối. Bất quá hoàn toàn không có nghĩa là hắn buông tha chọc ghẹo hai người kia.

Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu tuỳ ý ăn một ăn một vài thứ. Vô cùng giản đơn, nhưng bởi vì ăn cơm ở một bầu không khí đặc biệt cho nên cảm xúc cũng thực đặc biệt. Hai người đông tây thu thập tốt, dựa lưng vào nhau ngồi ở trên cỏ nhìn bầu trời lấp lánh, lẳng lặng cảm nhận ngọn gió dịu nhẹ, sau đó cảm thụ cảm giác vợ chồng.

“Đậu Đậu, thích ở đây không?”

“Ân, thích. Ở đây làm cho ta cảm thấy vô cùng an nhàn.”

“Vậy chờ khi nào chúng ta già liền ở chỗ này sống được không?”

“Ngô lúc già a… Khả năng sẽ rất khó nha.”

“Vì sao?” Tư Đồ Nhất Tương xoay Đậu Đậu ngồi ở trên đùi hắn hỏi. Khó là sao a?

“Bởi vì lúc đó ta nghĩ chúng ta sẽ được phụ thân cùng ba ba đưa về. Sinh mệnh của ta so với của Nhất ca ca dài hơn rất nhiều rất nhiều, nếu như ngươi mất, như vậy ta sống một người cũng không có ý nghĩa. Ba ba sẽ không cam lòng để chúng ta cùng chết. Sở dĩ a, ta đoán chờ chúng ta già hẳn là sẽ quay về chiến thần điện. Sau đó chúng ta có thể ngẫu nhiên muốn đi đâu đó thì đi. Sau đó nữa, chờ đến lúc thật sự muốn nghỉ ngơi, chúng ta cùng nhau thay y phục thích nhất, đúng rồi, ta thích áo đôi, sau đó cùng nhau chân chính tiêu thất.”

“Như vậy ta đây chẳng phải sẽ có thể ở cùng ngươi một chỗ lâu thật lâu ư?”

Tư Đồ Nhất Tương có chút kích động, nhưng hắn tuyệt đối không phải bời vì biết sinh mệnh mình sẽ trường cửu, mà là bởi vì hắn biết, hắn cùng Đậu Đậu còn có rất nhiều thời gian có thể ở bên nhau. Hắn một mực lảng tránh vấn đều chủng tộc với Đậu Đậu. Bởi vì hắn sợ, sợ rằng tương lai sẽ chỉ còn Đậu Đậu một mình mình cô độc. Hiện tại nghĩ đến, lo lắng đúng là vô ích. Có điều như vậy thực sự quá tốt.

“Ừ, thật lâu thật lâu.” Đậu Đậu khẳng định trả lời. Loại vấn đề này thực sự không tưởng, nếu như bọn họ chỉ sống vài thập niên ngắn ngủi, vậy ba ba sẽ khiến cho phụ thân không có lấy một ngày yên ổn. Như vậy thực là không có khả năng.

Tư Đồ Nhất Tương đưa Đậu Đậu chui vào trong lều. Ngoại trừ thang máy, đây là lần đầu tiên Đậu Đậu cùng Tư Đồ Nhất Tương ở một chỗ nhỏ hẹp như vậy. Đậu Đậu có chút khẩn trương, Tư Đồ Nhất Tương chậm rãi áp đảo nó dưới thân, vừa muốn hôn môi, người trong lòng lại đột nhiên biến mất. Xác thực mà nói là…

“Ai?! Thế nào lại như vậy?!” Đậu Đậu nhìn móng nhỏ của mình. Hắn cư nhiên… Hắn cư nhiên… Biến thành một con sóc! (Hà nhi: =)) Nguyên Thiên, thúc thúc thật pro =))))

Tư Đồ Nhất Tương hít sâu lại hít sâu. Hắn phải trấn định, hắn phải trấn định, hắn trấn định cái rắm!

“Đậu Đậu, ta tình nguyện sau đó vẫn phải mở cửa toilet ba lần cũng muốn chửi chết đại bá ngươi. Cái tên thối đại thần đáng bị thiên đao vạn quả.” Đêm tân hôn của bọn họ a…

“Ách…” Đậu Đậu ngồi trên lòng bàn tay Tư Đồ Nhất Tương, vắt óc suy tính xem hắn có nên cùng Nhất ca ca chửi thầm không. Đại bá thực sự thật xấu a! Chuyện này ngoại trừ hắn ra không ai có thể làm.

Tuy rằng biến thành tiểu sóc, thế nhưng con mắt Đậu Đậu vẫn rất linh động. Hơn nữa cái loại lông xù này cũng thực là khả ái. Tư Đồ Nhất Tương vuốt ve Đậu Đậu, Đậu Đậu xoay xoay người ỷ lại trong bàn tay to lớn của hắn.

“Nhất ca ca, hiện tại làm sao bây giờ a?” Cứ như vậy một mực ở lại đây sao? Hắn có chút muốn trở về. Vào đêm tân hôn mà biến thành cái dạng này cũng thực kì quá.

Tư Đồ Nhất Tương cắn răng: “Quay về khách sạn!”

Thu thập xong lều vải cùng vài đồ vật linh tinh, Tư Đồ Nhất Tương đưa Đậu Đậu quay về khách sạn. Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp chỉnh tên đại bá hỗn đản kia!

Ở khách sạn, toàn bộ gia đình đều đang chờ hai người đến. Cả đám người không ai biết Nguyên Thiên đã dùng biện pháp gì, nói chung dù là cái gì thì cũng thật hiệu quả. Đậu Đậu thấy người nhà đến đông đủ thì cảm thấy thực hài lòng, hắn vốn tưởng rằng bọn họ không đến được. Không nghĩ tới cả đại bá mẫu cũng đến. Đậu Đậu vừa vào cửa liền được Nguyên Thiên cho phục hồi nguyên dạng, hiện tại đang bị ôm trong lòng Tư Đồ Nhất Tương cùng người trong nhà nói chuyện phiếm.

“Đại bá mẫu, người đến khiến con rất vui.” Đậu Đậu vẫn luôn gọi Thần Thước như vậy. Mỗi lần nghe gọi thế, Thần Thước đều có điểm mất tự nhiên.

Đậu Đậu cùng Thần Thước hàn huyên thật lâu thật lâu. Trong lúc đó, Tư Đồ Nhất Tương cũng bị Thần Thước hỏi mấy vấn đề. Tư Đồ Nhất Tương phát hiện, vị Thần Thước này là một đại bá mẫu đặc biệt chưa nói đi, tối trọng yếu hơn là, lại có một giọng nói mềm mại, đại bá ghê tởm kia đứng trước mặt liền bị thuần hoá. Đã phát hiện ra cái này, tốt, hắn nhất định phải hảo hảo lợi dụng!

Ngươi không phải là phá đêm tân hôn của ta với Đậu Đậu sao? Cũng được a, ngươi cũng đừng muốn ôm lão bà nữa! Tư Đồ Nhất Tương nghĩ thầm, đoạn lôi kéo Thần Thước thiên nam địa bắc nói chuyện phiếm. Thần Thước không nghĩ nhiều lắm, hắn chỉ là cùng bọn nhỏ nói chuyện về Thiên. Tư Đồ Nhất Tương giảng về văn hoá Nauy cho Thần Thước, còn có những địa phương thú vị a, thứ nào ăn ngon a. Dù sao những gì có thế nói thì hắn đều đã nói. Thần Thước nghe cũng vô cùng chăm chú. Chỉ có mặt Nguyên Thiên là càng ngày càng đen, càng ngày càng đen…

Thần Thước cùng Nguyên Thiên không có hài tử, Nguyên Thiên là vì không muốn ai chen vào thế giới hai người. Vì vậy cho tới nay những đứa cháu này đều là hậu bối gần gũi nhất. Mấy hài tử này, Thần Thước hiểu rõ nhất là Đậu Đậu, bởi vì Đậu Đậu vừa thân thiết lại vừa nhu thuận.

“Đại bá, xin lỗi, có phải ta đã lôi kéo đại bá mẫu trò chuyện quá lâu rồi không?”

Ta phi! Đều là tiểu tử Tư Đồ Nhất Tương này trò chuyện vui vẻ lắm phải không?! Nguyên Thiên trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngoài mặt vẫn phải bày ra bộ dáng tươi cười nói: “Không có việc gì, các ngươi cứ trò chuyện đi.”

Sự “quan tâm” của Nguyên Thiên đổi lại là bộ dáng tươi cười của Thần Thước. Như thế khiến ngực hắn cảm thấy thư thái một chút. Tư Đồ Nhất Tương nhìn cảnh này phải nhịn cười đến đau cả bụng a.

Thực sự là khắc tinh. Đại bá mẫu này, hắn phục!