Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 7: Đậu đậu chưa ngủ




Thủ hạ của Tư Đồ Nhất Tương vâng lời rồi đi ra ngoài. Tên Tiếu Kha kia như thế, dẫn hắn lại đây cũng là chuyện trong chốc lát thôi. Đối bọn họ mà nói cũng không phiền toái lắm.

Tề Hạ vẫn quỳ dưới đất không dám đứng dậy. Tư Đồ Nhất Tương cũng không gấp, mặt vô cảm nhìn chằm chằm Tề Hạ. Cái loại lạnh lẽo sắc bén này như bắn ra mũi tên làm lưng Tề Hạ đẫm mồ hôi.

“Tề thúc, ngài nói ta nên làm gì bây giờ?” Hơn nửa ngày, Tư Đồ Nhất Tương mới mở miệng. Hắn là lo lắng nếu mình không mở miệng, tiểu tử này sẽ khẩn trương đến ngất xỉu.

“Dạ vương, ngài biết ta vẫn độc thân. Tề gia chúng ta chỉ có một tiểu tử này. Ta chỉ cầu ngài có thể giữ cho hắn một cái mạng.” Tề thúc không dám ôm nhiều hy vọng. Dạ vương người này không thể đoán chừng được. Lúc cao hứng hắn có thể hào phóng buông tha ngươi, lúc mất hứng thì tra tấn ngươi bán sống bán chết. Tất cả đều phải nhìn tâm tình hôm nay của hắn.

“Tiểu Lưu, lại đây. Chặt tay trái của hắn, về sau không cho phép xuất hiện tại thành phố này.” Tư Đồ Nhất Tương kết luận. Này coi như là rất nể mặt Tề thúc rồi. Bằng không tiểu tử này chết cũng không đủ.

“Không cần a, Dạ vương đại ca, van cầu ngài đừng. Ta cũng không dám … nữa, cũng không dám … nữa.” Tề Hạ nắm lấy chân Tư Đồ Nhất Tương sợ tới mức khóc đến mặt nở hoa. Nói có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.

“Cộng thêm chân trái.” Tư Đồ Nhất Tương lạnh lùng nói.

“Nhị thúc, ngài giúp ta cầu xin, ta cũng không dám … nữa. Nhị thúc, nhị thúc......” Tề Hạ đang khóc bị kéo đi. Tề thúc căn bản không dám thay hắn cầu xin. Bởi vì hắn biết, Dạ vương đã nể mặt hắn lắm rồi.

Tề thúc đi theo Tề Hạ, trong phút chốc hắn còn muốn đem tiểu tử này trốn đi. Thật không nghĩ đến tiểu tử lại gây ra chuyện lớn như vậy.

Bởi vì còn không xác định được Hứa Minh cùng Trần Húc Đông rốt cuộc có vấn đề gì hay không, Tư Đồ Nhất Tương không có rời Lãng Đào Sa. Hắn nhất quyết ở nơi này chờ điện thoại của Cổ Thần Hi.

Lúc này, Đậu Đậu ở nhà cũng xem xong CD “Tom & Jerry”. Trời từ từ đen lại, nó không nghĩ tới hôm nay Nhất ca ca sẽ không trở về. Đây là lần đầu tiên, sau khi nó tới nơi này thì mỗi tối Nhất ca ca đều ở nhà. Chỉ có hôm nay, hắn nói trở về, nhưng lại không trở về. Nguyệt tỷ tỷ cũng không biết đi đâu.

Mặc dù có bầy cá trong phòng, nhưng Đậu Đậu chỉ cảm thấy bây giờ trong căn phòng lớn này nó chỉ có một mình. Trống rỗng, giống như một chút tiếng động đều có thể nghe được tiếng vọng lại. Nó có chút sợ hãi cảm giác này.

Đậu Đậu bắt đầu miên man suy nghĩ, nghĩ Nhất ca ca có phải không cần nó hay không, nghĩ Nhất ca ca có phải đi cùng nam hài xinh đẹp kia rồi mặc kệ nó. Nghĩ Nhất ca ca có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Nghĩ......

Khoảng chừng năm tiếng rưỡi sau, Cổ Thần Hi gọi cho Tư Đồ Nhất Tương, nói hắn biết Hứa Minh cùng Trần Húc Đông đích thật là trúng thuốc ngủ mạnh. Ngủ dậy sẽ không có chuyện gì.

“Bọn họ sẽ ngủ đến khi nào?” Tư Đồ Nhất Tương hỏi.

“Không nói chính xác được. Có thể tới tối mai.”

“Ân, phiền ngươi rồi.”

“A, ngươi làm gì khách khí với ta như vậy. Lần này bọn họ là muốn ngươi sống. Chính ngươi cũng nên cẩn thận một chút.” Cổ Thần Hi trong giọng nói không dấu được lo lắng. Hắn thích Tư Đồ Nhất Tương không phải mới một hai ngày, chính là Tư Đồ Nhất Tương vô tình coi hắn như anh em hay bạn bè mà thôi.

“Tốt, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Ân. BYE” Cổ Thần Hi nói xong liền gác máy. Nếu nói thêm gì nữa thì giống như sẽ có chút xấu hổ.

Tư Đồ Nhất Tương trầm ngâm nhìn di động trong tay. Hắn không phải không rõ suy nghĩ của Thần Hi, chính là hắn không có cái loại cảm giác này với Thần Hi. Nếu hai người có quan hệ thể xác, như vậy về sau khi chia tay thì ngay cả bằng hữu cũng không thể làm. Không bằng giống như bây giờ.

Tới lầu hai, Tư Đồ Nhất Tương chọn phòng cách vách với nơi của Hứa Minh cùng Trần Húc Đông. Đêm nay là đêm hiếm có hắn bị mất ngủ.

Tuy là không nhiều lắm, nhưng cũng không phải lần đầu qua đêm ở bên ngoài. Chính là hắn lần đầu cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy. Rất chậm, giống như rất lâu rồi hắn không gặp Đậu Đậu. Thực sự có chút nhớ tiểu gia hỏa kia. Lúc trước qua đêm ở ngoài, cũng không giống như bây giờ nghĩ đến mấy con cá nhỏ. Tư Đồ Nhất Tương tự biết như vậy là bởi vì Đậu Đậu quá đặc biệt.

Có lẽ là bởi vì thể chất vốn tốt, Hứa Minh cùng Trần Húc Đông buổi sáng liền tỉnh lại.

“Thao!” Nhớ tới chuyện hôm qua, Trần Húc Đông khẽ phun một tiếng. Thực con mẹ nó, về sau như thế nào gặp mặt các anh em?

“Cảm thấy thế nào?” Tư Đồ Nhất Tương ngồi vào một bên hỏi.

“Không có gì.” Hứa Minh trả lời. Vẫn còn chút cảm giác choáng.

“Đại ca, ta muốn học theo ngươi! Ta về sau không bao giờ … nữa ăn hải sản.” Trần Húc Đông nâng lên một tay lập lời thề.

“Đi, hoan nghênh ngươi gia nhập tộc không ăn hải sản.” Tư Đồ Nhất Tương thở dài nhẹ nhõm một hơi giống như nói giỡn. Lúc bọn họ chưa tỉnh lại chính mình cũng có chút lo lắng. Bây giờ tốt rồi.

“Là ai làm?” Hứa Minh tin với năng lực của Dạ vương thì nhất định chuyện này phải có đáp án.

“Tiếu Kha.”

“Hắn? Tiểu tử này lá gan tăng cũng lớn a. Dám xuống tay với chúng ta.” Thật sự ngoài suy đoán của Trần Húc Đông. Tiểu tử này thật đúng là dám a, thực lực Dạ Hoả có bao nhiêu cũng không biết mà dám làm xằng như vậy.

“Ngươi đưa hắn đến hình phòng. Các ngươi tự xử lí, ta phải về nghỉ ngơi.” Tư Đồ Nhất Tương nói xong đứng dậy, hắn nghĩ hiện tại nên nhanh trở về với Đậu Đậu thôi.

“Ân.” Hứa Minh thản nhiên đáp. Hắn cho tới bây giờ cũng không phải một kẻ nói nhiều.

“Đại ca đi thong thả.” Trần Húc Đông cũng nhìn ra Tư Đồ Nhất Tương có chút mỏi mệt.

Tư Đồ Nhất Tương phóng đi như tên bắn, trở về liền đi thẳng đến phòng ngủ của mình.

Nghe được tiếng mở cửa, Đậu Đậu kinh hỉ quay đầu lại. Quả nhiên thấy Nhất ca ca của nó đã trở lại.

“Ba ba ba ba......” Nhất ca ca ngươi rốt cục đã về rồi.

Đậu Đậu hiện tại đã lớn, dùng hai cái vây nhỏ phía trước gõ vào hồ thuỷ tinh sẽ phát ra tiếng “Ba ba”.

“Đậu Đậu, có nhớ ca ca không?” Tư Đồ Nhất Tương đến gần Đậu Đậu, sờ sờ đầu nó. Đậu Đậu có chút lưu luyến liền từ từ nhắm hai mắt cọ cọ vào tay Tư Đồ Nhất Tương.

“A,tiểu gia hoả này thật là đáng yêu.”

Nếu để một người nghe được lời vừa rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ cho rằng mình đang nằm mơ, hoặc hoặc trái đất đang quay ngược.

Ngữ khí sủng nịnh như vậy, ôn nhu như vậy cư nhiên cư nhiên lại phát ra từ trong miệng Dạ vương......

Đậu Đậu che mặt lại, có chút không rõ tâm tình hiện tại của mình là cái gì. Tối qua nó không ngủ đợi Nhất ca ca trở về. Bây giờ thấy Nhất ca ca đã trở lại, nó thực vui vẻ, nhưng là nó lại có chút sợ hãi. Nếu có thể nói, nó muốn hỏi Nhât ca ca về sau có còn chăm lo cho nó không. Nam hài xinh đẹp kia, luôn làm hắn rất không an lòng. Nó là một con cá nhỏ chứ không phải là người, nó không nên có tâm tưởng gì. Nhưng nó không khống chế được ý nghĩ muốn trong mắt Nhất ca cá chỉ có mình mình.

“Đậu Đậu, ca ca đi ra ngoài một chút, lấy ít thức ăn cho ngươi.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời, xoay người ra cửa.

Ngoài cửa, Trương Lực đang chờ hắn.

“Đại ca, ngày hôm qua Hứa thiếu gia yêu cầu tới một khách sạn năm sao của Dạ Hoả.” Trương Lực kể lại chuyện hôm qua.

“Ân, chuyện này ta đã biết. Ngươi đi xuống đi.”

“Vâng”

Tư Đồ Nhất Tương trước tiên đi tắm rửa một cái, sau đó thay một bộ đồ ngủ màu xanh lục, rồi đến tủ lạnh lấy chút đậu ướp lạnh.

Mở cửa, trở lại nơi mà hắn thích nhất. Có lẽ là vì Đậu Đậu, hắn cảm thấy mình ngày càng thích căn phòng này. Sau khi ra ngoài luôn có một cảm giác muốn trở về nhanh một chút.

Tư Đồ Nhất Tương cầm đậu trên tay đi đến chỗ hồ thuỷ tinh, phát hiện Đậu Đậu cúi đầu không có nhìn hắn.

“Đậu Đậu, làm sao vậy?” Tư Đồ Nhất Tương gõ gõ hồ thuỷ tinh hỏi.

Đậu Đậu quay đầu lại, hai cái vây nhỏ đan nhau trước ngực, nhìn như bị uỷ khuất rất lớn. Nó sợ Nhất ca ca sau khi rời khỏi đây lại không trở lại, cho nên trong lòng khó chịu. Nhưng nó sẽ không nói ra.

Tuy rằng Đậu Đậu ở trong nước, nhưng Tư Đồ Nhất Tương vẫn thấy rất rõ nước mắt của Đậu Đậu. Bởi vì kia cùng ánh sáng trên người nó phát ra rất giống nhau, cũng là màu lam nhạt. Hơn nữa là trong suốt loé lên.

Tư Đồ Nhất Tương thấy thế không hiểu sao lại sản sinh một loại cảm giác tội lỗi. Kỳ thật hắn cũng không có làm gì không đúng. Lúc có việc, không trở về nhà cũng là bình thường. Hơn nữa, vì sao hắn lại bị một con cá chi phối tâm tình?

Suy nghĩ, chính là Tư Đồ Nhất Tương hiểu được, Đậu Đậu ở trong lòng hắn, phân lượng đúng là lại nặng thêm.

“Đậu Đậu, tại sao khóc? Là ca ca tối hôm qua không trở về làm ngươi buồn sao?” Tư Đồ Nhất Tương cảm thấy chỉ có thể là nguyên nhân đó.

Không có gật đầu, cũng không có lắc đầu. Đậu Đậu là muốn trả lời, nhưng nó lại sợ đáp án đó sẽ làm Nhất ca ca chán ghét nó.

Trừ bỏ đồng ý và không đồng ý, trên đời này còn có một loại cảm giác khác gọi là “Cam chịu”. Tư Đồ Nhất Tương tự nhiên hiểu được điểm ấy.

Ngồi vào trên tấm thảm thật dày, Tư Đồ Nhất Tương tùy ý tựa vào hồ thuỷ tinh.

“Đậu Đậu, sau này ca ca không về thì sẽ nói cho ngươi biết trước có được không?”

Đậu Đậu đột nhiên ngừng rơi lệ.”Sưu” một tiếng bơi tới sát mép hồ cá. Nghĩ thầm rằng, xong rồi, bị Nhất ca ca phát hiện ra tâm sự của nó rồi!

Dùng cái vây nhỏ che mắt mình lại, Đậu Đậu xấu hổ không dám nhìn Tư Đồ Nhất Tương.

“Đậu Đậu, ngươi lớn rất nhanh. Ngươi nói cho ca ca nghe, có muốn ta tìm cho ngươi một cái ‘nhà’ lớn hơn nữa?” Tư Đồ Nhất Tương cười hỏi. Nhìn bộ dạng tiểu bảo bối này che mắt lại thật sự là rất đáng yêu.

Đậu Đậu lắc đầu, hắn thấy như bây giờ cũng tốt rồi, không cần lại đổi nơi lớn hơn nữa. Trừ phi mình còn có thể lớn thêm nữa. Nói trở lại, vì sao lại lớn nhanh như vậy?!! Sau này chắc sẽ không lớn đến mức cả phòng của Nhất ca ca cũng không chứa nổi đi...... Chiến thần phụ thân, tinh linh ngư vương tử phụ thân, các ngươi ngàn vạn lần không thể để Đậu Đậu lớn lên nữa a. Bằng không Nhất ca ca nhất định sẽ không dám nuôi Đậu Đậu. Đậu Đậu không muốn cùng Nhất ca ca xa nhau, cho nên Đậu Đậu không thể lớn hơn nữa.

Tư Đồ Nhất Tương cẩn thận quan sát biểu tình của Đậu Đậu. Tiểu gia hỏa này suy nghĩ cái gì? Lúc thì ngây ngô cười, lúc thì nhíu mày, lúc lại đỏ mặt......