Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 63: Chuyển biến tốt không biết nắm bắt còn bị phạt




Tư Đồ Nhất Tương dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Đậu Đậu, nói cho chính xác là nhìn bụng của Đậu Đậu. Nơi này……… con hắn đang ở trong đó. Mỗi ngày hắn đều ngắm nhìn, không có cảm giác gì khác lạ, sao hôm nay đột nhiên phát hiện hình như to hơn trước rất nhiều. Vì bụng của Đậu Đậu đến giờ vẫn chưa có cảm giác gì “thật” cả. Mặt dù biết đây là sự thật, nhưng vẫn không sao ngăn được những suy nghĩ này nọ. Bây giờ đã lớn một chút rồi, cảm giác cũng rõ ràng hơn, không còn huyền ảo như trước nữa, làm cho hắn cứ như lơ lơ lửng lửng.

Tư Đồ Nhất Tương vẫn nhìn chằm chằm, mọi chuyện trên trời dưới đất đều đảo lộn hết cả rồi. Người mà hắn ngày ngày ôm trong lòng rõ ràng là một nam hài, vậy mà giờ lại đang hoài thai cốt nhục của hắn. Chuyện kỳ quái này đúng là không thể nào tin nổi.

“Nhất ca ca, làm sao vậy?” Đậu Đậu thấy Tư Đồ Nhất Tương đưa tay lên nhưng lại chần chừ không dám đặt lên bụng mình, liền hỏi. Không phải Nhất ca ca đang muốn sờ một cái sao?

Tư Đồ Nhất Tương hít sâu một hơi, lấy dũng khí đặt tay lên bụng Đậu Đậu. Kỳ thực động tác này không phải là hắn chưa từng làm. Nhưng lúc đó bụng của Đậu Đậu còn nhỏ, không giống như bây giờ.

Lúc tay vừa chạm vào, liền cảm thấy có một lực đá rất nhẹ xuất hiện, hình như bảo bảo bên trong cũng cảm nhận được.

“Thú vị không?” Đậu Đậu cười cười nhìn Tư Đồ Nhất Tương. Nhất ca ca sao lại giật mình như vậy? Không phải bảo bảo lúc nào cũng động đậy sao? Nhắc đến chuyện này nó phải cảm tạ Chiến thần phụ thân rồi. Nhờ có pháp thuật hộ thân mà mỗi khi bảo bảo quẫy đạp, nó có thể giảm được phần nào đau đớn.

“Đang động?! Bảo bảo đang chuyển động?!” Vẻ mặt của Tư Đồ Nhất Tương vô cùng hưng phấn, chính xác là vui vẻ, ai, nói thẳng ra phải là kinh hỉ mới đúng. Hài tử đang di chuyển, cảm giác chân thật này đúng là quá mức kỳ diệu mà.

“Đương nhiên rồi, chúng nó cũng đã bốn tháng hơn rồi mà.” Đậu Đậu tươi cười nói, nhưng nụ cười rạng rỡ càng lúc càng cứng lại, càng lúc càng đông lại.

……….. Xong hết rồi!

“Chúng nó?” Tư Đồ Nhất Tương nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt trong câu nói.

“Cái này, chính là, ta sẽ nói thật, nhưng Nhất ca ca phải hứa là sẽ không phạt ta đó nha. Càng không được làm thêm năm lần nữa đó!” Đậu Đậu lui ra khỏi vòng tay của Tư Đồ Nhất Tương, ôm lấy cánh cửa. Nó sợ rằng sau khi nó khai thật xong, sẽ bị Tư Đồ Nhất Tương trực tiếp ném lên giường, lập lại kỷ lục “năm lần”.

“Được, ta đồng ý.” Tư Đồ Nhất Tương lắc đầu cười cười. Nhìn bộ dạng rụt rè này, bộ hắn đáng sợ lắm sao?

“Chính là lần trước đi ra ngoài chơi, bị Nhất ca ca phạt, không phải đã làm năm lần sao! Khụ, sau đó không hiểu thế nào, lại có thêm một bảo bảo. Ôi! Để Đậu Đậu cho Nhất ca ca xem.” Đậu Đậu dứt lời liền buông cánh cửa, bước đến bên cạnh Tư Đồ Nhất Tương, sau đó giống như lần trước, kêu hắn nhắm mắt lại, cho hắn chứng kiến bảo bảo bên trong.

Hai tiểu bảo bảo đang ngồi đối mặt nhau, lúc Tư Đồ Nhất Tương nhìn bọn chúng, hình như chúng biết nên cùng nhau quay đầu lại, nhẹ nhàng nhoẻn cái miệng bé xinh, cười thật đáng yêu. Bởi vì đang trong tư thế này nên tư Đồ Nhất Tương không thể nhìn được hai đứa là trai hay gái. Bất quá cái này không quan trọng, dù sao hắn cũng đã từng nói, trai hay gái gì hắn cũng thích như nhau.

Đậu Đậu ngừng làm phép, Tư Đồ Nhất Tương trợn trừng mắt. Hai người nhìn nhau cười, sau đó Tư Đồ Nhất Tương mới hỏi: “Sao không chịu nói sớm cho ta biết?” Chuyện đáng mừng như thế này sao tiểu gia hỏa của hắn lại giấu chứ.

“Không, chính là sợ sau này ta lỡ làm sai chuyện gì, lúc đó lại không có cớ chạy mất. Nhất ca ca xem lần trước đó, Nguyệt tỷ tỷ cùng với Thần Hi ca ca, một người thì mượn hài tử làm cớ, một người thì lấy tin mình vừa có bảo bảo để hộ thân. Còn ta cái gì cũng không có!” Đậu Đậu vừa nghĩ đến chuyện lần trước liền lệ rơi đầy mặt. Cũng may, sau này lại có thêm một nữ nhi, làm cho tâm lý của nó thăng bằng lại phần nào.

“Sáng nào ngươi cũng cười khúc khích là vì chuyện này sao?” Nhớ lại đúng là từ hôm đó, sáng nào Đậu Đậu cũng lén cười một mình. Tiểu gia hỏa này, giấu hắn đến tận hôm nay. Đúng là rất nghiêm túc cố gắng!

“Ân, sáng nào ta cũng xem, rất thú vị đó!” Đậu Đậu gật đầu, nhớ về thời điểm hạnh phúc mỗi sáng.

“Ngươi không phải nói là không thể thường xuyên dùng pháp thuật sao? Không phải sẽ không tốt cho hài tử sao?” Hại hắn mấy hôm nay muốn nhìn bảo bảo, nhưng cứ phải cố chịu đựng!

“Ách……… khụ, đó là vì ta không muốn Nhất ca ca nhìn thấy có thêm nữ nhi.”

“Ngươi làm sao biết bảo bảo là trai hay gái?” Không công bằng nha, tại sao hắn lại không thấy được chứ!

“Đương nhiên là biết mà, lớn là nam bảo bảo, nhỏ là nữ bảo bảo. Nhất ca ca nhìn không ra sao?” Không lẽ chỉ có mình nó thấy sao?

“Nhìn không rõ. Ta chỉ thấy hai đứa nó đang ngồi đối diện nhau thôi.” Nếu mà thấy được chắc hắn đã là quỷ rồi!

“Ô, chắc là xem không đúng lúc rồi. Lúc ta nhìn bọn nó, lúc nào bọn nó cũng quay mặt về phía ta.”

Dựa vào cái gì hả? Dựa vào cái gì mà khi hắn xem lại không chịu quay về phía hắn?

“Bắt đầu từ ngày mai ta cũng phải xem!” Hắn là cha, đương nhiên cũng phải được xem một cách đường đương chính chính rồi.

Từ hôm nay trở đi, Đậu Đậu sau khi ngủ dậy, sẽ cho bọn trẻ gặp thêm một người nữa, chính là cha của chúng.

Trung thu năm ngoái là hôn lễ của Hứa Minh và Tư Đồ Tảm Nguyệt. Còn trung thu năm nay lại vừa khéo là lễ một trăm ngày của Tiểu Đào Đào. Vì vậy hôm nay Tư Đồ Nhất Tương đưa Đậu Đậu ra ngoài mua quà. Bụng Đậu Đậu đã lớn nên không thể cứ thế mà ra đường, nên….. chỉ còn cách biến hình thành phụ nữ. Đương nhiên, bọn họ cũng không thể ra ngoài bằng cửa chính. Nếu để bọn người Trương Lực nhìn thấy thì lại thêm lắm chuyện.

Tuấn nam “mỹ nữ” vừa ra khỏi nhà, phong độ ngút trời. Trăm năm không cần quay đầu lại cũng biết, bọn họ đi tới đâu, ai cũng phải dừng lại ngắm nhìn. Đặc biệt là Đậu Đậu, tóc dài màu xanh lam buông xõa, phi thường đáng chú ý. Hôm nay Tư Đồ Nhất Tương để mặc cho Đậu Đậu muốn biến thế nào thì biến, tùy ý. Tuy nhìn qua có chút khác biệt, nhưng vẫn là đang mang thai gần năm tháng. Thành ra lại càng bị chú ý. Chính là bọn họ đều là nam nhân, và Đậu Đậu vốn là thần tiên. Thế nên hai người vô cùng đắc ý.

Tiểu Đào Đào còn quá nhỏ, nên những thứ có thể tặng chung quy cũng chỉ có mấy thứ đơn giản, quần áo, giày vải, một vài món đồ chơi, tất cả đều mua ở một tiệm bán đồ trẻ em. Đến khi tính tiền, Đậu Đậu lại lựa thêm một món đồ chơi và một cặp vòng tay nhỏ.

Để đồ lên xe, Tư Đồ Nhất Tương chở Đậu Đậu đến nhà Trần Húc Đông. Hôm nay lúc bọn họ vừa đi, Cổ Thần Hi cũng ra ngoài. Xem như là về nhà của mình đi. Thân hình hắn cũng bắt đầu có chút biến đổi, nên phải nhân lúc chưa thấy bụng, về nhà để lấy mấy bộ sách cần thiết. Sau này hắn sẽ ở hẳn nhà Tư Đồ cho đến lúc sinh.

Tiểu Đào Đào tròn một trăm ngày vào đúng Trung thu, thành ra mọi người đều tụ tập tại đại sảnh của Dạ Hỏa tổ chức tiệc mừng vô cùng náo nhiệt. Đương nhiên Tiểu Đào Đào chính là tâm điểm, các huynh đệ của Dạ Hỏa ai cũng giành ôm bé một cái. Báo hại hài tử bé nhỏ bị đưa đẩy đến mơ hồ, bất quá bé tuy còn nhỏ nhưng lại có phong thái trầm ổn điềm tĩnh của cha, nên dù sợ nhưng vẫn không khóc. Tuy nhiên chỉ cần nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang chực mếu cũng đủ biết bé đang vô cùng khổ sở. Cơ mà trong ngày quan trọng hôm nay lại không có mặt đại tẩu, ngay cả Hữu đường chủ và lão bà cũng không thấy đâu. Đúng là kỳ lạ!

Hình dạng của Đậu Đậu hiện nay thì không thể ra gặp mặt các huynh đệ của Dạ Hỏa được rồi. Nhưng nó cũng không thể biến hình thành phụ nữ được. Chuyện lần trước ở quán lẩu, nó đã phải tốn rất nhiều pháp lực mới có thể khiến mọi người quên hết mọi thứ ngày hôm đó. Nó không phải như Chiến thần phụ thân, cũng không được như Đại bá, pháp lực tối thượng, muốn dùng bao nhiêu thì dùng, nếu nó tiêu hao quá nhiều pháp lực sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo. Chờ thêm hai tháng nữa, pháp lực khôi phục lại, đến lúc đó hy vọng nó có thể biến cho bụng nhỏ lại, nhìn không thấy được luôn.

Thằng cháu đầu tiên tròn trăm ngày, con của huynh đệ sinh tử tròn một trăm ngày, thân là người đứng đầu Dạ Hỏa, bất kể vì lý do gì Tư Đồ Nhất Tương cũng không được phép vắng mặt. Vốn định để một mình Cổ Thần Hi ở lại chăm sóc Đậu Đậu nhưng lúc sau lại thấy không ổn, để hai người họ ở nhà, thật không yên tâm chút nào, nên cuối cùng đành quyết định để Trần Húc Đông ở lại trông coi.

Lần này ba người ở nhà không có chuyện gì làm, Trần Húc Đông liền năn nỉ Đậu Đậu thi triển chút pháp thuật cho hắn nhìn thấy bảo bảo trong bụng Thần Hi. Đậu Đậu tâm địa thiện lương chứ không khó khăn như phụ thân, rốt cục cũng đồng ý với Húc Đông.

Tuy hài tử là do ăn Xích Ngọc mà thành, nhưng do dòng máu phàm nhân, nên bây giờ xem cũng không thấy rõ được cái gì, chỉ thấy được cái đầu be bé, cùng thân thể xíu xíu….. Bất quá nhiêu đó cũng đủ để cho hắn hưng phấn rồi.

“Thật có thể nhìn thấy được sao?” Cổ Thần Hi nghĩ thế nào cũng không tin được. Bất quá ngó vẻ mặt hớn hở của Trần Húc Đông, hình như là có thể thấy được thật.

“Hay Thần Hi ca ca cũng xem thử đi!”

“Ta cũng có thể sao?”

“Đương nhiên rồi.” Đậu Đậu dứt lời liền cho Cổ Thần Hi và Trần Húc Đông cùng xem. Cổ Thần Hi xem xong liền có một ý nghĩ. Pháp thuật này của Đậu Đậu còn lợi hại hơn cả siêu âm bốn chiều.

Vẫn còn đang lâng lâng vì được ngắm nhìn bảo bảo, chợt nghe có tiếng gõ cửa. Trần Húc Đông để Đậu Đậu vầ Cổ Thần Hi ngồi lại trong phòng, tự mình đi ra xem có chuyện gì. Người gõ cửa là Trương Lực, hắn đem đến một bao đồ, chỉ là một túi phong bì. Đồ được đưa đến đây đều phải kiểm tra qua. Nên có thể khẳng định túi phong bì này không có gì nguy hiểm.

Người nhận văn kiện được viết rõ ràng là Nguyên Hạ Băng. Trần Húc Đông cũng không buồn mở ra, nhưng sờ vào bên ngoài, hình như chỉ toàn là giấy. Dù vẫn thắc mắc, không biết ai lại gửi bưu kiện này cho Đậu Đậu.

Đậu Đậu cũng vô cùng khó hiểu, bất quá khi mở ra thì nó đã hiểu tại sao rồi. Hóa ra bên trong chính là ảnh chụp hôm đi mua đồ cho Tiểu Đào Đào, khi ấy nó biến thành nữ nhi, còn Nhất ca ca đang đặt tay lên cái bụng to to, ánh mắt ngập tràn ôn nhu. Người dám đem loại đồ vật này gửi cho nó, dùng ngón chân cái suy nghĩ cũng đủ biết là ai rồi. Ngoại trừ Hứa Nguyện không ai lại rảnh rỗi làm cái việc bao đồng này. Xem chừng sợ Nhất ca ca biết được sẽ nổi giận, nên không dám đề tên người gửi.

Tin chắc Hứa Nguyện dù bị đánh chết cũng không tài nào nghĩ ra thai phụ trong hình kỳ thực chính là Đậu Đậu. Đậu Đậu đoán hiện giờ nhất định hắn rất sung sướng, đáng tiếc nó lại không định để loại người lòng dạ xấu xa như hắn được hưởng thụ lâu. Đậu Đậu cười nham hiểm, dọa Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi giật mình. Bởi hai người bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Đậu Đậu cười cái kiểu này. Không trách được bị dọa đến phát run.

“Đậu Đậu, sao ngươi lại cười đáng sợ vậy?” Trần Húc Đông xoa xoa tay hỏi. Rốt cục thì trong văn kiện này có cái gì đặc biệt?

“A, hai người cũng xem một chút đi.” Đậu Đậu đem ảnh chụp để ra ngoài, nó đã nghĩ ra được cách để trả đũa lại Hứa Nguyện rồi. Sách, vốn nó không muốn gây sự với hắn, nhưng ai bảo hắn tự chui đầu vào rọ, vậy thì đừng trách.

“Cái này……..Là có người đã phát hiện ra thân phận của ngươi?”

“Không phải, đây vốn là trò của Hứa Nguyện. Hắn muốn dùng cái này để đả kích ta. Nhưng hắn lại không biết người trong hình lại chính là ta, ta nghĩ hắn muốn chia rẽ tình cảm của ta và Nhất ca ca.”

“Hắn vẫn không chịu buông tay sao?” Cổ Thần Hi hỏi. Hắn cũng biết Hứa Nguyện, đó là bạn thuở nhỏ của Nhất Tương. Lớn lên vẫn luôn cho rằng Nhất Tương là của mình.

“Hắn vốn đã không còn nhớ nữa. Chỉ là lần trước trong tiệc rượu có gặp qua. Hôm đó, hắn đã đẩy ta một cái, ta nhân tiện, ách……… cũng xô hắn lại. Có thể vì vậy mà hắn càng thêm hận.”

“Chuyện này ngươi tính sao? Có định nói lại với đại ca không?”

“Quay đầu lại bỏ chạy sao? Không. Ta đã nghĩ ra cách để chơi ngược lại hắn rồi.”

“Cách gì vậy?”

Cách gì thì Đậu Đậu chưa nói, bất quá từ tối ngày hôm nay trở đi, Hứa Nguyện chỉ cần ngủ nhất định sẽ nằm mơ, hơn nữa chỉ có một giấc mơ không ngừng lặp đi lặp lại. Chính là cảnh Tư Đồ Nhất Tương vứt hắn sang một bên, sau đó ở trước mặt hắn ôm ấp, thương yêu Đậu Đậu một cách vô cùng ngọt ngào, hắc hắc, đúng là bao nhiêu thê thảm cũng không kể xiết.