Tư Đồ Nhất Tương đích thân hạ lệnh cho thuộc hạ của Dạ Hỏa đi truy tìm tông tích của ba “lão bà bỏ trốn”. Nhắc tới chuyện này cũng chẳng thể trách được ai. Đậu Đậu vì không muốn bị đám người của Trương Lực nhìn thấy rồi đi theo, nên đã dùng thuật “thuấn gian di động” để di chuyển một đoạn. Vì thế chuyện bọn họ đi ra ngoài không một ai hay biết, toàn bộ vệ sĩ trong nhà đều nghĩ bọn họ vẫn còn ở bên trong.
“Trương Lực, có ai đến nhà chơi không?” Tư Đồ Nhất Tương bình tĩnh hỏi.
“Sáu tiếng trước có bác sĩ Cổ ghé đến, sau đó thì không có ai ra vào.”
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi. Chuyện này không được để cho ai biết.” Đây cũng là lý do mà hắn chỉ để cho hai người kia đi tìm. Quá nhiều người biết chuyện ngược lại đối với Đậu Đậu bọn họ sẽ thêm phần bất lợi.
“Đại ca, có tin rồi. Nguyệt tỷ cùng với hài tử đang trên đường đến một quán lẩu.” Một thuộc hạ của Dạ Hỏa vội vàng đến báo cáo với Tư Đồ Nhất Tương.
“Đi chung với hai người kia sao?” Trần Húc Đông vội vàng hỏi. Nhất định là đi chung với Thần Hi………..
“Nghe tin báo là còn có hai người phụ nữ. Bọn họ, ách…… rất giống đại tẩu và bác sĩ Cổ.” Người đang báo cáo có chút không được tự nhiên, hai người phụ nữ nhìn giống đại tẩu và bác sĩ Cổ, chuyện này sao có thể chứ?!
“Báo với bọn họ lưu lại vài người ở đó, tránh để Nguyệt tỷ gặp chuyện không hay. Đi thôi!” Tư Đồ Nhất Tương hạ lệnh, sau đó cùng Hứa Minh lấy xe đi đến chỗ quán lẩu. Nhất định phải đem mấy lão bà không thông minh này về hảo hảo giáo dục lại!
Quán lẩu này làm ăn rất khấm khá, thực khách ra vào tấp nập. Hơn nữa hôm nay hình như đặc biệt tốt. Về phần nguyên nhân, chính là hôm nay đã có ba mỹ nhân đang ngồi ăn trong đó, mỗi người một vẻ, nhưng ai nấy đều vô cùng xinh đẹp. Bây giờ cứ mười người trong quán là hết ba bốn người được bạn bè báo tin đến để xem người đẹp. Nếu chỉ dùng từ “mỹ nữ” để diễn tả, thật không đủ, mà phải nói bọn họ giống như là thiên tiên hạ phàm.
Ba người bọn Tư Đồ Nhất Tương vừa đến, đã thấy Đậu Đậu cùng Cổ Thần Hi đang ăn rất ngon miệng. Hoàn toàn không phát hiện xung quanh đang có bao nhiêu ánh mắt đang chiêm ngưỡng mình. Đối với người đang mang thai, chuyện ăn uống đúng là không thể cản nổi.
Ba người bọn họ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, toan bước vào trong quán, nhưng chưa kịp nhấc chân, đã xảy ra “tình huống” đặc biệt.
“Tiểu thư, có thể cùng ta hẹn hò một lần được không?” Một nam nhân tiến đến bàn của Tư Đồ Tảm Nguyệt đang ngồi, ngỏ ý làm quen, và đối tượng mà hắn ngắm đến chính là “đại mỹ nữ” Đậu Đậu. Bàn của bọn hắn có tổng cộng năm người, đã ngồi đây từ rất lâu. Phát hiện bàn của Tư Đồ Tảm Nguyệt từ nãy đến giờ không hề có nam nhân nào tới, như vậy nghĩa là các nàng chỉ ngồi ăn có ba người. Tuy là một người đã có con, nhưng không phải hai người kia vẫn không có sao?
Không ai lên tiếng, bởi họ đang chăm chú ăn, hơn nữa trong quán lẩu lại rất ồn ào, cho nên căn bản là không nghe thấy gì cả!
“Này, không nghe anh họ ta đang nói chuyện với ngươi sao?” Lại thêm một người chạy đến, ghê gớm nhất là thằng nhóc này dám ngang nhiên khoác tay lên vai Đậu Đậu.
“Gì vậy?” Đậu Đậu phát hiện có người chạm vào mình liền quay đầu lại, muốn nhìn xem đối phương là ai. Vậy mà chưa kịp nhìn rõ mặt kẻ đó, đã nghe “Bịch” một tiếng, Tư Đồ Nhất Tương, trên tay đang cầm một bình rượu nhỏ đã bị đập bể ung dung đi tới. Có một người đang thét la vô cùng đau đớn, thì ra là kẻ khi nãy dám cả gan động đến Đậu Đậu, trên mặt hắn máu chảy không ngừng.
“Tiểu tử, thói xấu thích động tay động chân không phải gặp ai cũng xài được đâu!” Tư Đồ Nhất Tương tức giận nắm lấy tóc của người kia. Chuyện hắn ghét nhất chính là thấy người khác chạm vào Đậu Đậu, người nhà thì không sao, còn người ngoài thì không thể nào tha thứ được. Mặc dù là bộ dáng phụ nữ, nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng, hắn cũng dám chắc chắn đây chính là bảo bối trong lòng bàn tay của Tư Đồ Nhất Tương hắn. Bởi vì cảm giác vô cùng giống nhau, mỗi khi hắn ở cùng Đậu Đậu sẽ cảm thấy thỏa mãn cực điểm.
“Con mẹ nó! Ngươi đang làm gì vậy?” Nam nhân lúc đầu muốn làm quen với Đậu Đậu bước đến nắm lấy vai của Tư Đồ Nhất Tương. Dù gì đi nữa, cái kẻ đang nằm khóc la thảm thiết máu chảy đầm đìa kia cũng là em họ của hắn.
Tên anh họ này chiều cao cũng không kém Tư Đồ Nhất Tương là mấy, ước chừng hắn cũng cỡ Trần Húc Đông. Nhưng nếu xét về thân thủ lẫn khí lực mà nói thì vẫn còn kém xa. Tư Đồ Nhất Tương không thèm để ý, giơ chân phải lên đá hắn bay ra xa. Hắn vốn không muốn gây sự, nhưng ai bảo tiểu tử này dám ra tay trước. Đáng đánh!
“Nhất ca ca……….” Đậu Đậu cắn cắn chiếc đũa trong miệng, hình như có chút hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên nó thấy Nhất ca ca tự mình ra tay đánh người.
Hứa Minh thấy thế liền vội vàng bảo mấy thuộc hạ được lệnh lưu lại đây mau xử lý. Hắn không muốn làm lớn chuyện, dù gì Nhất Tương cũng đang kích động. Nhìn thấy Tảm Nguyệt cùng tiểu Đào Đào không có việc gì, hắn đã yên tâm, liền bước ra ngoài hít thở một chút. Trần Húc Đông cũng tiến lên khuyên giải Tư Đồ Nhất Tương. Bọn họ vốn đã quay về chính đạo nên phiền toái ít một chút vẫn tốt hơn. Mặc dù loại sự tình này đối với thế lực của Dạ Hỏa mà nói cũng không phải là phiền phức gì, nhưng nếu có thể tránh thì vẫn nên tránh. Dám chắc nếu tiểu tử kia không giở trò với Đậu Đậu, đại ca cũng sẽ không phản ứng mạnh đến vậy.
Người của Dạ Hỏa nhanh chóng đem toàn bộ năm người kia kéo ra ngoài. Năm tên này vẫn không biết sống chết, vẫn không quên hăm dọa: “Con mẹ nó, chúng bây coi chừng đó!” Tư Đồ Nhất Tương làm như cái gì cũng không nghe thấy, tìm người chuẩn bị một căn phòng riêng. Nếu có thể làm cho Đậu Đậu nhà hắn ăn đến mức không biết có người bên cạnh, xem ra thức ăn ở đây nhất định không tệ.
Sáu lớn một nhỏ đã ngồi trong phòng, ba vị “lão bà bỏ trốn” cúi gằm mặt, không dám lên tiếng. Cái này, khụ, hình như là bọn họ không đúng rồi. Đi dạo phố…… ăn cơm…….. ách………….. Hình như cũng đã được sáu bảy tiếng đồng hố rồi. Bên ngoài trời cũng đã tối……
“Đừng cúi đầu như vậy nữa, ăn tiếp đi. Ăn xong chúng ta về nhà, từ từ nói chuyện.” Ngữ khí của Tư Đồ Nhất Tương không nóng không lạnh, thật không thể nghe ra hắn rốt cục có bao nhiêu tức giận. Hứa Minh cùng Trần Húc Đông trong bụng cười thầm, nhưng lại giả vờ như đang rất nghiêm trọng. Bọn họ đã quá rõ tính của Dạ Vương. Mới vừa rồi chỉ là hắn nộ khí xung thiên vì móng vuốt của tên tiểu tử kia dám đặt sai chỗ, nên mới phát tiết một chút. May là lúc nãy bọn họ đến kịp, không thì…
Tư Đồ Nhất Tương cùng Hứa Minh, Trần Húc Đông hình như ăn rất ngon miệng. Trái lại với bọn họ, ba ngươi kia đều sắp đưa hết thức ăn vào mũi rồi. Căn bản là không yên tâm chút nào.
Đêm nay toàn bộ đều ở lại nhà Tư Đồ, Tư Đồ Nhất Tương muốn mở một cuộc họp “Tổng báo cáo, phê bình và khiển trách”.
“Nói đi, ai là người khởi xướng?” Mọi người đều có mặt đông đủ, Tư Đồ Nhất Tương lên tiếng trước. Vẻ mặt muốn cười nhưng không cười, đáng tiếc cả ba “tội nhân” đang cúi gằm mặt nên không thể nhìn thấy.
“Vốn là ta……….” Thanh âm của Đậu Đậu cực kỳ nhỏ. Giống như chỉ cần lớn tiếng một chút, nhất định sẽ bị Nhất ca ca mắng cho.
“Người nào phụ họa?”
“Ta….” Tư Đồ Tảm Nguyệt giơ tay lên, trong lòng thật muốn khóc, Tiểu Đào Đào, thường ngày con rất thích khóc mà, con khóc đi, khóc lớn lên, vậy mẹ mới có cớ để trốn được.
Tiểu Đào Đào mút mút ngón tay nhìn mẹ, lão nương a, con thật sự không biết người đang muốn cái gì.
Tư Đồ Tảm Nguyệt dù không ngẩng đầu lên, nhưng nàng có cảm giác rất rõ ràng là có người đang nhìn nàng. Nhưng lại không phải chỉ có một người. Bởi vì chột dạ, nên nàng liền xoay Tiểu Đào Đào quay mặt về phía ba “đại nam nhân”, còn mình thì nhân tiện trốn sau lưng con trai.
“Nguyệt, trốn cũng vô ích.” Ánh mắt Hứa Minh mang theo ý xấu, nhưng vẫn giả vờ lạnh như băng.
Tư Đồ Tảm Nguyệt nghe vậy liền sốt ruột, trong lòng thầm nhủ: “Xin lỗi con, hôm nay coi như mẹ nợ con vây.” Sau đó nhanh tay bấm mạnh vào tiểu thí thí phấn nộn của Tiểu Đào Đào. Tiểu Đào Đào ăn đau, liền “oa” một tiếng, rồi oà khóc nức nở.
“Con khóc rồi, ta đi cho nó uống sữa!”Tư Đồ Tảm Nguyệt nói xong vội ôm Tiểu Đào Đào chạy về phòng, cũng không thèm đợi xem Tư Đồ Nhất Tương bọn họ có đồng ý hay không. Lúc này Cổ Thần Hi cùng Đậu Đậu cảm thấy ấm ức không nói nên lời. Tại sao bọn họ lại chưa sinh bảo bảo chứ.
“Các người tiếp tục đi.” Hứa Minh đứng dậy, vừa đi vừa nói. Lão bà đã đem con trai chạy mất, hắn còn ở lại đây làm gì chứ?
“Đậu Đậu, trước hết hãy biến trở về đi đã.” Mặc dù hình dạng này cũng không sao, nhưng hắn vẫn thích nhìn nam hài Đậu Đậu hơn.
Đậu Đậu đem Thần Hi biến trở lại trước, rồi là đến mình. Sau đó vẫn lẳng lặng ngồi như cũ, hai ngón tay trắng muốt cứ xoay xoay một chỗ, thập phần bất an.
“Thần Hi, hôm nay sao ngươi lại tới đây?” Trần Húc Đông bây giờ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nguyên dạng của Thần Hi làm cho hắn có cảm giác này. Nếu là trước đây, hắn sẽ đem nữ nhân Thần Hi ôm vào trong lòng, còn bây giờ hắn lại thấy không gì có thể sánh với Thần Hi thực thụ.
“Được rồi lão công, ta không thèm nói với ngươi luôn, chuyện này là về nhi tử của chúng ta.” Cổ Thần Hi ngẩng đầu cười, nói. Hắn sao lại quên đi cái cớ tốt này chứ. Hô, vậy là hắn đã tránh được một đại kiếp rồi.
“Chuyện về nhi tử?” Trần Húc Đông có chút hưng phấn tiếp lời. Gần đây thường hay đề cập, cho nên “chuyện về nhi tử” này hắn rõ ràng hơn ai hết.
“Ân, hôm nay Đậu Đậu đã giúp ta xem qua, cái kia, chúng ta về rồi nói tiếp. Về nhà ta sẽ nói tỉ mỉ lại cho ngươi nghe.” Cổ Thần Hi chộp lấy cơ hội, vội vội vàng vàng kéo Trần Húc Đông ra ngoài. Trong thư phòng chỉ còn lại Đậu Đậu và Tư Đồ Nhất Tương.
“Thần Hi ca cũng giống như Nguyệt tỷ tỷ, đều không tốt bụng mà. Đều bỏ ta chạy mất tiêu. Thật không có lương tâm mà!”
“Nói thầm gì đó?” Tư Đồ Nhất Tương bước đến gần Đậu Đậu, khom người hỏi.
“Hả?! Không, không có gì!” Đậu Đậu không có nói gì hết. Tại sao? Tại sao, Nguyệt tỷ tỷ sinh rồi, Thần Hi ca thì vừa mới có, còn nó lại lưng chừng ở giữa vậy nè? Vì là ở chính giữa, nên nó hầu như không có cái cớ nào. Không thể dùng hài tử làm kim bài miễn tử, cũng không thể vì vui mừng khi biết mình mang thai mà được khoan hồng.
Tư Đồ Nhất Tương đem Đậu Đậu ngồi lên đùi mình, vân vê lọn tóc rối của nó. Tiểu hài tử quậy phá này chắc chắn là không biết sau chuyện lần đó, trong lòng hắn phải chịu bao nhiêu giày vò. Mà hai chữ “giày vò” thực tế vẫn không đủ.
“Nói đi, tại sao ra ngoài lại không thèm nói với Nhất ca ca một tiếng?”
“Cái này, Thần Hi ca ca có thai. Ta và Nguyệt tỷ cũng cảm thấy vui lây. Rồi Nguyệt tỷ lại nói sau này bọn ta bụng lớn, đi lại khó khăn, sẽ không ra đường chơi được nữa. Ta nói sẽ không đâu, rồi tiện thể biến thành phụ nữ, sau đó ra ngoài dạo chơi một chút. Mua quần áo, giày dép, rồi đi ăn lẩu, ăn hết một phần thấy ngon quá nên mới gọi thêm…….” Đậu Đậu tự biết sai, liền rụt lưỡi lại, không nói thêm gì nữa.
“Tiện thể quên luôn bọn ta nếu về nhà không thấy các người sẽ lo lắng đến phát điên luôn đúng không?” Tư Đồ Nhất Tương nhéo cái mũi cao của Đậu Đậu. Hài tử nghịch ngợm này, thật mắng cũng không nỡ mắng.
“Xin lỗi Nhất ca ca, lần sau sẽ không như vậy nữa đâu. Ca ca giận lắm phải không?” Đậu Đậu chớp chớp mắt hỏi.
“Hừ………… Phải xem biểu hiện chút nữa của ngươi thế nào đã.” Tư Đồ Nhất Tương cười nham hiểm, bế Đậu Đậu quay về phòng ngủ. Lão bà không nghe lời cần phải đặc biệt giáo huấn.
……….
Năm lần hả, đó quả là một con số nặng nề.
“Đậu Đậu, ca ca hỏi ngươi một chuyện, ngươi nhất định phải thành thật trả lời.”
“Nga” Đậu Đậu bĩu môi, nó có lúc nào mà không thành thật đâu chứ.
“Nếu như, ta nói nếu như thôi nha, ngươi rất mệt, rất mệt, vậy có ảnh hưởng gì đến bảo bảo không?”
“Sẽ không đâu. Bây giờ pháp thuật của ta đủ sức để bảo vệ bảo bảo vô cùng an toàn rồi.” Đậu Đậu đơn thuần mà trả lời, hoàn toàn không phát hiện ra chính mình đang tự hại mình.
“Tốt lắm.”
“Hả? Cái gì tốt lắm?”
“Ngươi sẽ biết nhanh thôi!”
Đúng vậy, nó sẽ biết nhanh thôi. Năm lần lận! Rõ ràng là đã có bảo bảo rồi, sao Nhất ca ca lại làm đến năm lần! Thắt lưng, thí thí đều đau muốn chết. Toàn thân không chỗ nào tốt.
Sáng sớm hôm sau, Đậu Đậu nằm trong lòng Tư Đồ Nhất Tương miễn cưỡng hé mắt dậy. Tư Đồ Nhất Tương vẫn còn đang ngủ, Đậu Đậu nhẹ nhàng cầm bàn tay của hắn đang ôm mình, đặt lại trên giường. Nó ngày nào cũng dậy rất sớm, chủ yếu chỉ để làm một việc, đi toilet. Việc này chính là nhất cử lưỡng tiện, nó còn có thể nhân tiện quan sát bảo bảo. Nó mỗi ngày đều dùng pháp thuật để ngắm nhìn bảo bảo đang ngày ngày biến hóa trong cơ thể.
“Ah!” Đậu Đậu cả kinh, bên trong vốn chỉ có một, sao hôm nay lại có thêm một thế này. Đây là mới được hình thành từ tối qua sao? Thật là thần kỳ nha. So với đứa kia thì quả thật rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được. Như vậy rõ ràng đây chính là bảo bảo thứ hai của nó và Nhất ca ca.
Đậu Đậu mừng đến ngây ngô, bước ra khỏi toilet, vừa vào phòng ngủ, đã thấy Tư Đồ Nhất Tương đã dậy từ lúc nào. “Có chuyện gì mà vui vậy?”
“Không có gì.” Đậu Đậu nghĩ chuyện này tạm thời khoan cho Nhất ca ca biết, để hôm nào nó lỡ làm gì sai phạm, sẽ dùng tin tức này làm kim bài hộ thân. Đây chính là kinh nghiệm mà Thần hi ca ca và Nguyệt tỷ tỷ đã dạy cho nó!