Trước cái tủ vàng nhạt được thiết kế đặc biệt, một nam nhân xinh đẹp đang nhìn đám quần áo bên trong cười nhẹ.
“Húc Đông… ngươi sớm đã có dự tính trước…” Nam nhân xinh đẹp chính là Cổ Thần Hi, hắn nhìn thấy trong tủ xếp một hàng y phục đều là kích cỡ của hắn.
“Ừm Ngươi nói không sai.” Trần Húc Đông không phủ nhận. Hắn đã chuẩn bị từ rất lâu. Có đống quần áo này, Thần Hi có thể tha hồ chọn.
“Vậy nếu ta không đồng ý, không phải đã mất công ngươi sao?” Cổ Thần Hi vuốt nhẹ y phục cười.
“Sao lại mất công? Trần Húc Đông ta chỉ làm chuyện đã nắm chắc trong tay.” Hắn dương dương tự đắc ôm lấy Cổ Thần Hi từ phía sau.
“A, ta cũng đã đến đây rồi, ngươi nói thế nào cũng được” Cổ Thần Hi vừa nói vừa lấy ra một bộ mặc vào.
“Cho nên, hối hận rồi sao?” Trần Húc Đông xấu xa cắn nhẹ vào vành tai người kia, không đứng đắn hỏi.
“Sao có thể, hối hận thì sẽ không tới sao? Đừng quên tối qua ai lái xe.” Cổ Thần Hi đột nhiên dựa vào vai Trần Húc Đông mặc quần. Hắn cũng không quên, hôm qua là hắn chủ động vào hang sói.
“Đúng rồi, quên mất ngươi không có xe. Để lát ta đưa ngươi đi làm!”
“Ừm Trước quay về chỗ ta một chuyến. Ta cần lấy vài tài liệu.”
“Không sao, toàn bộ đều nghe lời lão bà đại nhân!” Trần Húc Đông cười nói. Cổ Thần Hi không phản bác, nhún nhún vai, dường như cảm nhận cũng không tệ.
Trần Húc Đông chở Cổ Thần Hi về nhà, khi hai người vừa mở cửa bước vào không khỏi ngạc nhiên. Bởi vì thật không ngờ, người nhà của Cổ Thần Hi ở nước ngoài lại xuất hiện.
“Mẹ… Sao ngươi lại ở đây?” Cổ Thần Hi khẽ nhíu mày hỏi. Không phải giật mình vì thấy các nàng vào nhà được, mà là không hiểu vì sao các nàng lại tới chỗ hắn.
“Tam ca, ngươi vẫn thật táo bạo nha” Cổ Nhã Vận, em gái cùng cha khác mẹ của Cổ Thần Hi dùng vẻ mặt khinh thường, ánh mắt thủy chung đánh giá Trần Húc Đông. Cổ Thần Hi không đáp lại, giống như đã quen với loại thái độ này của Cổ Nhã Vận.
“Thần Hi, ngươi quay về cùng ta. Ta không thể để ngươi ở lại đây.” Mẫu thân Cổ Thần Hi phản ứng rất mãnh liệt, có chút kích động khác thường.
“Tại sao?” Cổ Thần Hi đứng nguyên tại chỗ, tay Trần Húc Đông vẫn đặt trên eo hắn. Ba người Trần Húc Đông, Hứa Minh, và Tư Đồ Nhất Tương có cùng một điểm giống nhau, nếu không phải người bọn họ để trong mắt, vậy dù đó là ai, toàn bộ đều coi như không khí. Cổ Thần Hi từng kể qua tình hình nhà mình cho Trần Húc Đông. Những người này đối xử với Cổ Thần Hi thế nào, trong lòng Trần Húc Đông cũng rất rõ, loại người này không đáng để hắn chú ý đến.
“Ngươi còn dám hỏi tại sao?! Lúc ngươi rời đi đã cam đoan thế nào với ta? Chuyện ngươi đồng tính luyến ái ta biết nói cũng không có tác dụng nữa rồi, nhưng ngươi hành động vì sao lại không chú ý như vậy?!” Mẫu thân Cổ Thần Hi quăng ra vài tấm ảnh, đều là dáng vẻ thân mật lúc Trần Húc Đông và hắn bên nhau. Tấm đáng chú ý nhất, cư nhiên là hình Trần Húc Đông hôn hắn trên xe.
“Chụp khá đẹp.” Trần Húc Đông nhặt lên cẩn thận xem. Góc độ khá tốt, độ nét cũng cao. Cái này lập tức khiến hắn nghĩ đến mấy chữ, thám tử tư…
“Chính là vì cái này?” Cổ Thần Hi cầm ảnh, có chút đau khổ. Hắn không mong chờ có người hiểu hắn, nhưng hắn thật sự hi vọng mẫu thân thân sinh của mình có thể bao dung mình. Tuy nhiên, mấy năm trước hắn đã hiểu rõ đây là yêu cầu xa xỉ.
“Tam ca, ngươi chưa quên lời ba nói lúc đầu chứ? Chuyện ngươi đồng tính nếu bị hắn biết được, vậy ngươi đừng hi vọng lấy được một xu tiền của nhà họ Cổ!” Cổ Nhã Vận có chút đắc ý, có chút hả hê. Lần này nàng đến cùng mẫu thân của Cổ Thần Hi, nói văn hoa thì là làm bạn đường, thực chất chính là muốn giám sát hai người này mà thôi. Nàng cũng không hi vọng bà mẹ hai này sẽ ngầm có hành động gì với ca ca khác mẹ. Nếu thực sự như vậy, vậy nỗ lực của nàng và đại ca ruột sẽ mất trắng sao. Mấy năm nay luôn thuê người theo dõi vị tam ca này, không dễ dàng gì mới nắm bắt được cơ hội.
Cổ Thần Hi không để ý tới Cổ Nhã Vận, hắn chỉ chờ đợi đáp án của mẫu thân. Hắn đương nhiên không quên năm đó phụ thân vô lương tâm kia đã nói thế nào. Hắn trước giờ chưa từng để ý tới số tài sản đó. Ngay cả bệnh viện này lúc mới đầu cũng là do hắn vay tiền tạo dựng, đến hôm nay cũng đã trả lại hết rồi. Điều hắn để ý duy nhất là cách nhìn của mẫu thân. Nhưng…
Trần Húc Đông xem ảnh, thủy chung vẫn không nói gì. Là nam nhân, hắn cho rằng với năng lực của Thần Hi thì loại chuyện này không cần hắn nhúng tay vào. Đến lúc thực sự cần thiết, hắn giúp đỡ cũng không muộn.
Mẫu thân của Cổ Thần Hi bị nhìn tới mức chột dạ mà quay đầu, nàng đã nhiều năm phải nhìn ánh mắt của người khác mà sống, cả đời này chỉ sinh một đứa con trai, lẽ nào muốn dựa vào phần gia sản của nó thì có gì sai sao?
“Ta sẽ không quay về.” Rất lâu sau Cổ Thần Hi nói, bởi người nữ nhân thân nhất với hắn này vẫn không nói lời nào.
“Không được! Dù gì ngươi cũng phải theo ta quay về.”
“Dì Trữ, tam ca đã nói không quay về, ngươi sao phải miễn cưỡng hắn?” Cổ Nhã Vận lòng tràn đầy hi vọng Cổ Thần Hi sẽ vĩnh viễn ở đây.
Dì Trữ, chính là gọi mẫu thân của Cổ Thần Hi. Quan Trữ, một cái tên đẹp cho một phụ nữ.
“Thần Hi, quay về cùng ta nói xin lỗi với ba ngươi. Chuyển đến nhà chính ở đi. Chỗ này không cần quản nữa.” Quan Trữ giống như thật tình suy nghĩ vì Cổ Thần Hi.
“Mẹ, ta chưa quên, lúc đầu ta đi ra khỏi nhà như thế nào.” Bị bác gái khinh thường, bị phụ thân nhục mạ đánh đập. Ngay cả mẹ ruột cũng không đứng cạnh hắn. Gia đình như vậy, hắn chỉ quay về mỗi năm một lần vào dịp Tết, bởi vì hắn vẫn nhớ người dưỡng dục hắn ở đó. Chỉ có năm nay là ngoại lệ, hắn tỉnh ngộ, cố gắng nhiều mấy cũng vô dụng. Ở trong mắt mẫu thân, danh dự và hoàn cảnh sống mãi mãi quan trọng hơn hắn. Hắn căn bản không có địa vị trong căn nhà đó. Càng không có ai thật tâm lo lắng cho hắn.
Trần Húc Đông đau lòng nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài, tiếp tục thờ ơ.
“Về chuyện kia… chuyện kia không phải đã là quá khứ sao?” Nhớ lại lúc ấy, Quan Trữ hơi lo lắng.
“Hừ, chuyện lúc đó còn không phải vì ba biết việc tam ca ngươi thích nam nhân, khiến ba mất mặt ở thương giới? Dì Trữ vì thế chịu liên lụy cũng không ít.” Cổ Nhã Vận thêm lời chia rẽ.
“Nhã Vận, ngươi đừng cho rằng chuyện ngươi và đại ca làm không ai biết. Ta từ trước tới giờ chưa từng muốn một xu tiền của nhà họ Cổ. Cho nên mời ngươi sau này cũng đừng rảnh rỗi kiếm người theo dõi đời tư của ta. Còn có, mẹ à, ta bây giờ và cả sau này đều sẽ không quay về. Nếu ngươi muốn lưu lại đây, ta sẽ hiếu kính với ngươi, nhưng muốn ta quay về đó, thì không thể.” Thanh âm của Cổ Thần Hi không to, nhưng chắc nịch như đinh đóng cột.
“Ai dô dì Trữ, ta thấy chúng ta vẫn nên quay về đi. Tam ca cũng không hiểu tấm lòng của ngươi.” Cổ Nhã Vận mặt không đỏ tim không đập mạnh. Chuyện lúc trước cũng là do đại ca và nàng nói với cha. Nhưng vậy thì sao? Bọn họ cũng chẳng có lỗi gì.
“Ta ở lại đây, Thần Hi, lần này ta nhất định sẽ dẫn ngươi đi. Ta không ép ngươi, ngươi hãy nghĩ kĩ đi.” Quan Trữ kiên quyết.
“Cùng ngươi quay về để ông ta đánh một lần nữa? Để ngươi thờ ơ một lần nữa? Ta lại không một xu dính túi bị đuổi ra khỏi nhà? Mẹ, ta đã quyết định, sẽ không thay đổi. Ngươi không cần phí công. Ta còn phải đi làm, các ngươi tự nhiên.” Dứt lời, Cổ Thần Hi kéo tay Trần Húc Đông lên lầu lấy đồ. Đối với việc trước mắt, hắn đã vô lực. Nhớ lúc vừa bị đuổi ra khỏi nhà, trời rất lạnh, người trong nhà cư nhiên ngay cả cửa cũng không chịu mở. Hắn cứ như vậy rét cóng mặc áo mỏng rời đi. Nếu không phải thầy giáo hướng dẫn hắn lúc còn ở trường học giúp đỡ, hắn không biết đã ra sao. Nhớ lại những chuyện này, thật sự không muốn thân cận cùng người nhà. Tiền của Cổ gia? Thật xấu hổ, nhiều năm như vậy, lúc hắn khó khăn nhất Cổ gia có cho hắn một xu tiền nào sao?
Bước vào phòng ngủ chính trên lầu hai, Trần Húc Đông gắt gao ôm lấy Cổ Thần Hi. Hắn chỉ cảm thấy nên làm như thế, hoặc đúng hơn là, hắn nghĩ Thần Hi cần một cái ôm như vậy.
“Nếu nàng cứ ở đây thúc giục, ngươi định làm thế nào?” Mọi người đều hiểu, nàng là chỉ ai.
“Không làm gì cả, nàng sẽ không chờ. Cho dù vẫn chờ, ta cũng không đồng ý quay về. Sao hả? Lo rằng ta sẽ đi mất?” Cổ Thần Hi xoay người cười cười.
“Đương nhiên, nếu ngươi muốn đi, ta đi đâu tìm được một lão bà tốt như vậy đây?”
“A, yên tâm, ta sẽ không để ngươi cô đơn.” Cổ Thần Hi vừa cười vừa tìm tài liệu nói.
Lúc xuống lầu đã là hơn hai mươi phút sau. Không ngờ rằng hai người phụ nữ kia đã rời đi. Cổ Thần Hi vô cùng hài lòng với bầu không gian yên tĩnh này, nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả rồi lên xe của Trần Húc Đông, đi tới bệnh viện làm việc.
Buổi tối, Cổ Thần Hi sau khi tan tầm cũng không quay về chỗ mình ở trước kia, càng không đi tìm Quan Trữ. Trần Húc Đông tới đón hắn, hai người chạy xe đến nhà Tư Đồ Nhất Tương. Nguyên nhân khá đơn giản, Tư Đồ Nhất Tương nói có chút đồ muốn đưa cho bọn họ. Hắn đã ngẫm nghĩ rất lâu, cái này, để hai đương sự tự quyết định có lẽ tốt hơn.
“Đây là cái gì?” Trần Húc Đông nhìn cái hộp trong tay Tư Đồ Nhất Tương hỏi.
“Đây… là thứ rất kì diệu.” Tư Đồ Nhất Tương vẫn chưa nghĩ ra cách diễn đạt.
Trần Húc Đông nhận lấy mở ra, bên trong là một thứ giống như nhánh cây màu đỏ. Một nhánh có hai phiến lá, một to một nhỏ. Tất cả đều là màu đỏ.
“Nó có gì đặc biệt?” Cổ Thần Hi thò tay sờ phiến lá, dường như hơi ấm ấm.
“Khụ, hai ngươi nên chuẩn bị tâm lý.” Vẻ mặt Tư Đồ Nhất Tương có điểm quái dị nói.
“A, ta từ sáng giờ đã trải qua kích thích rồi, ngươi cứ nói đi.” Cổ Thần Hi cảm thấy hôm nay hắn không có gì là không tiếp nhận nổi.
Trần Húc Đông hiểu rõ lời Cổ Thần Hi nói, vươn tay ôm lấy vai hắn.
“Cái này… gọi là ‘Xích Ngọc’. Có thể khiến các ngươi có hài tử của mình.” Tư Đồ Nhất Tương nói xong, thầm thở dài, thật con mẹ nó, không xuôi!!!
“Phụt! Khụ khụ khụ” Thần Hi vừa uống một ngụm trà liền phun ra, bị sặc.
“…” Trần Húc Đông cứng ngắc tại chỗ. Hắn biết Đậu Đậu là do Hạ thúc thúc sinh ra. Nhưng cái này… bọn họ là người phàm. Nếu đổi thành bản thân… không phải chuyện nhỏ a!!!
“Dù sao đồ đã đưa cho các ngươi rồi, tự mình nghĩ cách. Ngoài ra còn có điều cần chú ý, cái lá to kia, Húc Đông ngươi ăn. Lá nhỏ cho Thần Hi ăn. Chuyện này Hạ thúc thúc đã dặn dò, các ngươi đừng làm sai. Nếu… thật sự có… bọn Nguyên thúc sẽ tới giúp.” Tư Đồ Nhất Tương nói xong không đợi hai người trả lời liền đi ra ngoài sân. Ngoài đó, Đậu Đậu đang đợi hắn cùng đi dạo.
“Nhất ca ca, đã xong?” Đậu Đậu thấy Tư Đồ Nhất Tương đi ra liền vui vẻ hỏi.
“… Ừ.” Nhìn trời, khá đẹp. Chuyện này hơi thần kì, bản thân hắn cũng không thể nói rõ.
Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi nhìn chằm chằm cái hộp, liều mạng mà nhìn chằm chằm vào cái hộp.
“Cái này… trái ngược với quy luật tự nhiên nha…” Trần Húc Đông cầm Xích Ngọc lên nhìn trái nhìn phải.
“Ta biết rằng sau này chuyện ở bên cạnh ngươi dường như sẽ không trôi qua bình thường…” Cổ Thần Hi vuốt tóc nhàn nhạt nói.
“…”
Trong sân, Tư Đồ Nhất Tương dắt tay Đậu Đậu đi tản bộ. Đậu Đậu rất vui vẻ, vẫn không biết linh hồn của Nhất ca ca đã bay đi đâu rồi. Nếu lúc này nó dùng pháp thuật thâm nhập một chút, nó sẽ phát hiện, Nhất ca ca của nó kì thực đang nghĩ… Đậu Đậu, có hài tử, cái này… rất… tà môn
Nhưng mà…
Hình như cũng không tồi…
Hài tử…..
… Thuộc về hai người bọn họ.