Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 50: Âm thanh của tự nhiên




Sau khi Tư Đồ Tảm Nguyệt đeo “Cầu Phúc” vào cho Đậu Đậu, Đậu Đậu tuy chưa tỉnh lại ngay nhưng quả thật tình hình đã lạc quan hơn. Ít nhất nó đã khôi phục lại được dáng vẻ lúc trước. Tư Đồ Nhất Tương cũng vì vậy mà tâm trạng cũng rất cao hứng, tựa như có một loại cảm giác xúc động muốn cất tiếng cười thật to.

Đậu Đậu là hậu duệ của thần tộc và tinh linh tộc. Máu trong người từ khi sinh ra đã có công năng giải được tất cả các loại độc. Chỉ là bởi vì hiện tại còn quá nhỏ, cho nên nó cần một giấc ngủ sâu trong thời gian dài, giữ gìn thể lực để có thể nhanh chóng trừ đi độc tính. Tư Đồ Nhất Tương không phải là không biết Đậu Đậu bị tiêm ma tuý, nhưng hắn không biết Đậu Đậu ngủ là bởi vì nó đang cố gắng để giải độc cho bản thân.

Đúng như Tề Ngọc Hân đã nghĩ, Tư Đồ Nhất Tương chưa từng ra tay với ả. Chỉ là không tự mình ra tay, nhưng hắn đã chọn một vài phương pháp khác để hành hạ Tề Ngọc Hân. Bởi vì một câu nói mà Tư Đồ Nhất Tương để lại trước khi rời đi, Tề Ngọc Hân cả đêm nơm nớp lo sợ, cơ bản không dám chợp mắt.

Tâm tình Tư Đồ Nhất Tương không tồi. Vòng tay của Tảm Nguyệt khiến cho Đậu Đậu khôi phục rất nhanh làm hắn càng tăng thêm hi vọng. Vì vậy hôm nay khi hắn ra ngoài, cố ý bảo mấy thuộc hạ mang tới cho Tề Ngọc Hân vài “lễ vật”. Chắc hẳn lúc hắn tới phòng hình cụ, Tề Ngọc Hân cũng đã nhận được rồi.

Lễ vật thực ra cực kì đơn giản, chỉ là vài con chuột xám kêu chít chít không ngừng, bẩn tới mức các sợi lông đều bết lại, muốn ghê tởm bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Ngoài ra còn có hơn mười con rắn không còn nọc độc và hai con chó hoang to đen sì. Con chó hoang to nhe răng gầm gừ, giống như đã mấy ngày liền chưa được ăn gì.

Lúc Tư Đồ Nhất Tương đến phòng hình cụ, mấy thứ này đều đã được chuẩn bị đủ cả. Mấy huynh đệ coi giữ phòng hình cụ là người nổi tiếng trong Dạ Hoả vì hiệu suất làm việc cực cao. Thật sự nói không sai. Lúc này những món “lễ vật” hắn tặng đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tề Ngọc Hân trước mặt. Tề Ngọc Hân không biết Tư Đồ Nhất Tương sẽ đối xử với ả như thế nào. Nhưng dù thế nào, nhìn vào mấy thứ này cũng không thể trông mong vào một kết quả tốt.

“Tiểu Vĩ, mấy đồ này của ngươi tìm được rất chuyên nghiệp đó.” Tư Đồ Nhất Tương nhìn một hàng “lễ vật” trước mắt cười nói.

“Đã là chuyện đại ca phân phó, ta chắc chắn phải cố hết sức.” Tiểu Vĩ cũng vui vẻ. Nghĩ đến tình cảnh vừa nãy xách mấy con chuột này, thật sự là… Khà khà, thật không dễ dàng. “Việc gì nên làm chắc ta không cần nhắc lại, đúng không?” Đôi mắt lạnh lẽo của Tư Đồ Nhất Tương liếc Tề Ngọc Hân đồng thời nói với mấy người thuộc hạ.

“Dạ, tất nhiên” Tiểu Vĩ và hai người khác đưa Tề Ngọc Hân ra ngoài. Tề Ngọc Hân cố chết bám lấy song sắt, nhưng một nữ tử như ả, căn bản làm sao có thể đọ với khí lực của hai người nam nhân. Chỉ một lát liền bị kéo ra.

“Tư Đồ Nhất Tương, ngươi muốn làm gì? Ngươi không thể đối xử với ta như thế!” Tề Ngọc Hân đầu tóc rối tung, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiều diễm kiêu ngạo ngày nào. Hiện giờ chẳng kém gì một mụ đàn bà đanh đá ở ngoài phố chửi bới.

“Hừ” Tư Đồ Nhất Tương thuận tay châm một điếu thuốc, tìm một chỗ ngồi, xem trò vui. Tư Đồ đại gia hắn hôm nay đến đây là để xem kịch. Nữ tiện nhân kia, dám đối xử với Đậu Đậu ác độc như vậy, hẳn nên chuẩn bị tâm lý nhận lấy kết cục thế này.

Phòng hình cụ của Dạ Hoả rộng khoảng bằng một trăm bảy mươi bình. Có thể nói là to vô cùng. Mà nơi đặc biệt nhất ở đây là một cái hố ở góc tây nam của căn phòng. Nơi đó toàn bộ đều dùng xi măng xây thành. Có độ sâu khoảng bốn mét. Sau khi bị ném xuống đấy, nếu không có sự giúp đỡ của bất kì ai hay bất kì đồ vật gì mà chỉ dựa vào thực lực của bản thân, muốn leo lên, đó là điều hoàn toàn không thể. Trừ phi ngươi biết bay. Tề Ngọc Hân chính xác là bị ném xuống đây. Sau đó các “lễ vật” xếp hàng, từng loại từng loại được vứt vào. Mấy con vật này đều bị bỏ đói lâu rồi, để chung với nhau chắc chắn sẽ “khởi nội hống”. Bọn nó bây giờ xem như ở chung một chiến tuyến, địch nhân chính là Tề Ngọc Hân.

(Khởi nội hống: đơn giản là vận công kêu gào, có thể tưởng tượng như môn công phu ‘sư tử rống’ của bác Tạ Tốn ý)

“Tư Đồ Nhất Tương, ngươi sẽ chết không được tử tế. Á, tránh ra tránh ra!” Tề Ngọc Hân vừa mắng vừa phủi đi con chuột đang bám vào người. Chuột là khâu đầu tiên.

“Tề Ngọc Hân, ngươi nên cảm thấy may mắn vì Dạ Hoả của ta trước giờ không đụng đến ma tuý. Nếu không thì ta nhất định sẽ lấy ngươi làm chuột bạch.” Dứt lời, Tư Đồ Nhất Tương lại ném một con rắn xuống. Tề Ngọc Hân sợ hãi chạy xung quanh cái hố.

“Tư Đồ Nhất Tương tên biến thái nhà ngươi, aaaaa!” Có vẻ Tề Ngọc Hân bị chuột cắn phải, phát ra tiếng hét không giống lúc trước. Có vẻ đau.

“Tiểu Vĩ, lại đây.” Tư Đồ Nhất Tương vẫy vẫy tay gọi Tiểu Vĩ.

“Dạ, có chuyện gì thưa đại ca?”

“Từ nay về sau, mỗi ngày đều chơi như này khoảng một hai tiếng.” Tư Đồ Nhất Tương đứng dậy nói. Hắn muốn có nhiều thời gian ở bên Đậu Đậu. Đậu Đậu đã biến trở về nguyên dạng, có lẽ không lâu nữa sẽ tỉnh lại thôi. Hắn hi vọng lúc Đậu Đậu tỉnh lại có thể nhìn thấy hắn đầu tiên.

“Đã biết, đại ca.” Tiểu Vĩ hiểu rõ ý tứ của Tư Đồ Nhất Tương. Chính là muốn nữ nhân họ Tề này không chết, mà muốn ả khổ sở sống không bằng chết. Ngày ngày hành hạ tinh thần ả.

Tư Đồ Nhất Tương ném thẳng điếu thuốc trong tay xuống hố, xoay người đi xem tình cảnh khác. Tần Hoa đã được xử lý đơn giản. Có vài chỗ quấn băng. Tư Đồ Nhất Tương nhìn nhìn nhưng không tiến vào. Các huynh đệ đã phải vất vả để xử lý rồi, hắn phải dưỡng thêm vài ngày nữa rồi mới tới thu dọn, tránh cho việc chơi đùa chết người thì quá dễ dàng cho tên họ Tần này, còn có tên Tần Ốc kia nữa.

Lái xe thật nhanh về nhà, Tư Đồ Nhất Tương tắm rửa thay quần áo trước rồi mới đi tìm Đậu Đậu. Lúc mở cửa, không thể phủ nhận rằng hắn có chút mong chờ. Chẳng qua sự thật luôn tàn khốc. Đậu Đậu vẫn đang ngủ như trước.

“Bảo bối nhi, ngươi đến bao giờ mới tỉnh lại đây…” Tư Đồ Nhất Tương ngồi xuống sô pha kê cạnh bể cá vô lực nói.

Lớp băng đã tan rồi, từ trên nhìn thẳng xuống có thể thấy bộ dáng nhỏ bé của Đậu Đậu. Tư Đồ Nhất Tương thò tay vào bể vuốt ve đôi má mềm mại phúng phính của Đậu Đậu. Lạnh lạnh, trơn trơn. Rõ ràng là cảm giác này vẫn giống y như trước đây, nhưng chỉ khác là Đậu Đậu của hắn lại đang nhắm mắt.

Mỗi ngày, Tư Đồ Nhất Tương đều dành một khoảng thời gian nhỏ để tới Dạ Hoả. Hoặc là xem Tề Ngọc Hân đã bị hành hạ thành cái dạng gì, hoặc là xem thương thế của Tần Hoa đã tốt hơn chút nào chưa. Tốt rồi thì lại tiếp tục đánh. Hắn chưa từng đụng tới Tần Ốc, nhưng hắn để cho Tần Ốc mở to mắt mà nhìn tình trạng của Tần Hoa. Rõ ràng lo lắng tới mức tay nắm chặt vào song sắt đến bật máu nhưng hắn cũng không giúp được gì. Chuyện này cũng là hiệu quả mà Tư Đồ Nhất Tương mong muốn.

Thẳng cho đến lúc trời chuyển lạnh, ngoài trời bắt đầu có tuyết rơi, đã vào đông rồi, lúc toàn thân Tề Ngọc Hân đều là các vết thương đã thối rữa, đã không còn khiến Tư Đồ Nhất Tương có tâm tình đi dày vò nữa, Tần Hoa cũng không cứu nổi nữa, thì Đậu Đậu cuối cùng đã có bước chuyển biến thứ hai.

Ngày hôm đó ngoài trời tuyết rơi rất nhiều. Tư Đồ Nhất Tương vẫn nhớ hắn từng đáp ứng Đậu Đậu, đợi khi tuyết rơi, hai người bọn họ sẽ cùng ra ngoài sân đắp người tuyết chơi. Nhưng mà tuyết đã rơi rất dày rồi, Đậu Đậu thì vẫn ngủ. Tư Đồ Nhất Tương nhìn búp bê bằng đất sét treo trên chìa khoá, không biết diễn tả tâm trạng thế nào. Im lặng rất lâu, hắn mới đi vào phòng ngủ của bọn họ. Đậu Đậu vẫn nhắm mắt, nhưng bởi vì cơ thể đã lớn lên, hiện tại nó đang nằm cong người trong bể cá. Tư Đồ Nhất Tương trong một khắc này rất hi vọng Đậu Đậu đang giả vờ ngủ, đợi hắn đến gần sẽ gọi hắn một tiếng “Nhất ca ca”…

Tư Đồ Nhất Tương bế Đậu Đậu ra khỏi bể cá, đặt nó nằm thẳng trên giường. Từ lúc bắt đầu, Tư Đồ Nhất Tương đã như này, tất cả mọi thứ đều làm theo ý của bản thân. Không đưa Đậu Đậu tới bác sĩ, chỉ để nó trong nước. Bởi vì tận sâu trong lòng, hắn vẫn tin rằng làm như này, Đậu Đậu sẽ khoẻ lại. Lần này cũng giống vậy, hắn không có chút căn cứ nào mà khăng khăng cho rằng nên đặt Đậu Đậu lên giường.

Chỉ là trong mấy giây đồng hồ từ bể cá đến bên giường, nước trên người Đâu Đậu hoàn toàn biến mất. Chỉ còn lại một thiếu niên Đậu Đậu khô ráo.

Tư Đồ Nhất Tương yêu thương mà xoa xoa tóc của Đậu Đậu, rồi lấy chắn đắp lên cho nó. Đậu Đậu giống như mỹ nhân đang ngủ trong câu truyện cổ tích yên tĩnh mà nằm. Tư Đồ Nhất Tương cúi người hôn lên môi Đậu Đậu. Từ hôm đó trở đi, phòng ngủ của hắn lại trở thành cấm địa. Ngoài bản thân hắn ra, bất kì ai cũng không thể tiến vào một bước.

Lúc bữa tối, lại là mấy người kia. Tư Đồ Nhất Tương ăn hai miếng rồi nói với Hứa Minh và Trần Húc Đông: “Ăn xong ta có chuyện nói với các ngươi.”

“Ta cũng có.” Trần Húc Đông tiếp lời.

Sau khi ăn nhanh hơn bình thường một chút, ba người đều đến thư phòng của Tư Đồ Nhất Tương.

“Chuyện gì vậy?” Hứa Minh thấy Tư Đồ Nhất Tương đã ngồi xuống nửa ngày rồi mà vẫn không nói gì bèn mở miệng hỏi.

“Ta muốn tẩy trắng.” Chỉ đơn giản bốn chữ này, nhưng lại khiến Hứa Minh vừa nghe liền hiểu. Vấn đề này, Tư Đồ Nhất Tương hẳn đã suy nghĩ rất lâu rồi đi.

“Chuyện ta muốn nói cũng là chuyện này.” Trần Húc Đông dựa vào giá sách của Tư Đồ Nhất Tương tiếp lời. Hắn cơ bản trước đây chưa từng nghĩ đến việc này, nhưng sau khi ở cạnh Thần Hi thì lại khác. Đặc biệt là lần này Đậu Đậu xảy ra chuyện, tuổi trẻ khí thịnh như hắn lần đầu biết cái gì gọi là “sợ”. Thể chất Đậu Đậu đặc thù. Lần này nó có thể qua khỏi là nhờ thế. Nhưng Thần Hi không giống như vậy, Thần Hi là người bình thường, hắn không dám tưởng tượng nếu Thần Hi bị tiêm ma tuý thì sẽ thế nào. Lúc hắn tiếp nhận Vinh Đường phát hiện thấy rất nhiều loại ma tuý. Thứ đó chỉ cần dùng quá liều thì sẽ tử vong ngay, hoặc là thần kinh sẽ hư tổn, cả đời cũng xong. Chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Ngày đó Tề Ngọc Hân tiêm cho Đậu Đậu một mũi, ả quả thực cho rằng làm như vậy chỉ khiến Đậu Đậu càng khát mà thôi. Tề Ngọc Hân căn bản không biết, lúc đó ả chỉ cần tiêm nhiều hơn một chút xíu, vậy cũng có thể đủ liều lượng khiến một người trưởng thành trực tiếp mất mạng. Thứ lần này không được tính là thành phẩm, mà là đang trong thời kì thử nghiệm. Chỉ là Tần Hoa đã nhầm rồi, cũng trêu chọc nhầm người.

“A, chuyện này cũng là cách nghĩ của ta.” Hứa Minh cởi mở cười. Bọn họ đều đã có người muốn bảo vệ, người quan trọng nhất trong lòng, muốn thoát khỏi Hắc đạo là điều dễ hiểu.

“Cách nghĩ của hai ngươi đã như thế, vậy tốt rồi. Sau này ngoài mấy người đáng tin trong quân đoàn Hoả Thương ra, Dạ Hoả sẽ chấm dứt giao dịch với mấy người khác.”

“Không thành vấn đề.” Hứa Minh và Trần Húc Đông đồng thanh đáp. Kì thực bọn họ không phải muốn hoàn toàn tẩy trắng. Bởi vì ai cũng rõ, sau khi đen rồi muốn hoàn toàn trắng là điều không thể. Ít nhất cũng vẫn sẽ nhiễm vài hạt bụi. Hơn nữa bọn họ cũng cần giữ lại vài chỗ mấu chốt để làm ăn. Các khách sạn, câu lạc bộ đêm, quán bar, KTV dưới trướng của Dạ Hoả cũng không ít. Những nơi này vẫn cần một người chống lưng. Thứ để trông nhà chung quy vẫn cần chuẩn bị một ít…

Kế hoạch tẩy bụi tiến hành gấp gáp như dầu sôi lửa bỏng, chuyện này khiến cho Tư Đồ Nhất Tương rất ít lộ diện hai năm nay cũng bắt đầu bận rộn. Hứa Minh vẫn là một trợ lực tốt, mà Trần Húc Đông vẫn phụ trách việc thu nhận cái đống hỗn tạp của Vinh Đường. Cứ như vậy, một tháng qua đi, Đậu Đậu lại lớn hơn một ít. Nhìn qua thì Đậu Đậu lúc này dường như đã trở về giống như lúc Nguyên Chiến dùng pháp thuật biến nó trở về nguyên dạng, là hình dáng khi mười bốn tuổi. Trái tim của Tư Đồ Nhất Tương như đang cố bám vào một sợi dây được thả từ vách núi xuống, luôn không yên ổn mà cứ lung lay trong gió. Người thả dây xuống chính là Đậu Đậu, nếu Đậu Đậu không kéo hắn lên, hắn sẽ mãi mãi bất ổn như thế.

Chỉ vài ngày nữa là Tết Nguyên Đán rồi, Tư Đồ Nhất Tương hi vọng Đậu Đậu sẽ tỉnh lại cùng đón tết với hắn. Gần đây bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, Đậu Đậu lại ngủ say làm trong lòng hắn cực kì mệt mỏi. Hắn thường xuyên lo rằng Đậu Đậu cứ như thế này mà ngủ tiếp. Nếu thật sự như vậy, không thể nghi ngờ gì, đó sẽ là chuyện tàn nhẫn nhất đối với hắn.

Giữa đêm yên tĩnh đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, Tư Đồ Nhất Tương nhấc máy, là Tiểu Vĩ gọi đến thông báo rằng Tề Ngọc Hân đã chết. Thời gian Tề Ngọc Hân ở bên cạnh Tư Đồ Nhất Tương không ngắn. Ít ra so với những người khác ả là lâu nhất. Chuyện này cũng là nguyên nhân khiến Tề Ngọc Hân không tiếp nhận nổi việc mình bị vứt bỏ. Tư Đồ Nhất Tương không có bất kì cảm giác nào đối với cái chết của Tề Ngọc Hân, nếu có, đó cũng chỉ là cho rằng nữ nhân này chết như vậy thật dễ dàng cho ả rồi. Cười lạnh cúp máy, chưa qua hai giây lại có tiếng chuông. Chẳng qua lần này không phải điện thoại bàn mà là di động.

“Nhất ca ca, có điện thoại kìa” Vẫn là thanh âm ngọt ngào của Đậu Đậu. Tư Đồ Nhất Tương đã từng nghe đi nghe lại đoạn ghi âm này vô số lần giữa đêm.

Tư Đồ Nhất Tương nhấc máy, ngoài ý muốn nghe được ngữ điệu vội vàng của đối phương nói điều gì đó. Sau đó Tư Đồ Nhất Tương bật dạy nhảy từ trên giường xuống lao ra ngoài. Hoá ra là nói Trần Húc Đông bị thương phải vào viện, chính là bệnh viện của Cổ Thần Hi.

Lái xe như bay đến bệnh viện, ý nghĩ đầu tiên của Tư Đồ Nhất Tương là tìm tên tiểu tử gọi điện vừa nãy đánh cho một trận. Vết thương này cũng gọi là bị thương sao?!

“Đại ca, ngươi sao vậy?!” Trần Húc Đông thấy Tư Đồ Nhất Tương mặt đầy hắc tuyến đang vội vàng chạy đến. Hắn không phải chỉ là bị xước một vết trên cánh tay sao. Tuy có chảy chút máu đi, nhưng đã được Thần Hi xử lý rất tốt rồi.

“A, vừa nãy không biết tên hỗn tiểu tử nào nói người bị thương phải vào viện.” Tư Đồ Nhất Tương thở phào ngồi xuống ghế.

“Á, nhìn ngươi khẩn trương như vậy, ta thật là thụ sủng nhược kinh a.” Trần Húc Đông nói xong ha ha cười vui vẻ.

Tư Đồ Nhất Tương nheo mắt nhìn Trần Húc Đông, sau đó đứng dậy, hai tay đút túi, giơ chân đá vào mông Trần Húc Đông. Trần Húc Đông động tác mau lẹ mà tránh được.

Hôm Tết Nguyên đán, Đậu Đậu vẫn chưa tỉnh lại. Tư Đồ Nhất Tương mặc cho Đậu Đậu một bộ y phục mới. Một cái áo lông màu lam viền trắng, cái quần cũng thuần màu trắng. Nghiễm nhiên ám chỉ rằng trên trời thì có, nhưng dưới đất thì khó có được một mỹ thiếu niên như này.

Đảo mắt đã là mùa xuân rồi, Cổ Thần Hi nhận lời mời của Trần Húc Đông, đến Tư Đồ gia đón Tết. Trước đây hắn đều phải về đại trạch bên Pháp để đón Tết, nhưng năm nay, hắn cũng muốn “làm phản” một lần. Trong nhà, các huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ nhòm ngó khiến hắn thấy không thoải mái. Huống hồ bởi vì vấn đề tính hướng khác thường, mẫu thân cũng rất bài xích hắn. Không bằng ở đây bồi dưỡng tình cảm với Trần Húc Đông.

Trên bàn tròn bày rất nhiều đồ ăn và rượu. Tư Đồ Nhất Tương nói không nhiều, nhưng uống nhiều. Hắn rất nghiện thuốc lá, nhưng rất ít khi uống nhiều rượu. Hôm nay, có thể bởi vì liên quan đến Đậu Đậu, cuối cũng vẫn mượn rượu để bản thân tê liệt một đêm. Mấy người Hứa Minh có thể hiểu, cũng không khuyên bảo. Trần Húc Đông còn đặc biệt uống cùng hắn.

Cái thứ được gọi là rượu này, lúc người hưng phấn đi uống nó, rất khó uống say. Nhưng lúc ngươi buồn bã đi uống, có thể chỉ vài chén liền say. Hiệu quả của rượu tác động lên cơ thể con người, có quan hệ với tâm tình. Kì thực bình thường Tư Đồ Nhất Tương không như vậy. Đặc biệt hôm nay Cổ Thần Hi ở đây, nếu là lúc thường hắn sẽ chú ý ép bản thân phải bảo trì thanh tỉnh, để tránh thất thố. Nhưng hắn thật sự bị giày vò quá thống khổ rồi. Mỗi ngày nhìn người mình yêu nằm bên cạnh nhưng lại không phản ứng gì, tựa như ôm một chút hi vọng đi trên con đường tuyệt vọng vậy, vô cùng bất lực.

Tư Đồ Nhất Tương được Hứa Minh và Trần Húc Đông dìu về phòng mình. Tư Đồ Nhất Tương rõ ràng đã say đến không thể đứng vững, nhưng vẫn nhớ không cho hai người này bước vào phòng. Hứa Minh và Trần Húc Đông bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc kệ cho Tư Đồ Nhất Tương nghiêng ngả quay về giường mình. Thẳng cho đến khi chắc chắn hắn đã nằm trên giường, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cửa vừa đóng, trong phòng liền truyền đến tiếng khóc của một đại nam nhân. Vừa bi thương lại vừa đau đớn.

Hứa Minh và Trần Húc Đông nhìn nhau không nói gì. Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy Tư Đồ Nhất Tương khóc. Làm huynh đệ bao năm, cùng nhau khổ cực, cùng nhau đánh lộn, cùng nhau sống, cùng nhau đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Mặc kệ bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu mệt mỏi, trước giờ chưa từng thấy hắn rơi một giọt lệ. Nhưng hôm nay…

Tư Đồ Nhất Tương ôm thân thể hoàn toàn không có phản ứng của Đậu Đậu, mặt vùi vào trong cái cổ trắng nõn của nó, khóc mệt rồi, cứ lẳng lặng mà ôm như vậy, ôm thật chặt. Sau đó không biết qua bao lâu, thanh âm tuyệt vời đó, thanh âm giống như của thiên nhiên vang lên bên tai hắn.

“Nhất ca ca”

“…”