Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 47: Xin lỗi, nhất ca ca




Sau khi về đến Dạ Hoả, Tư Đồ Nhất Tương chạy ngay đến phòng hình cụ. Hiện tại Tảm Nguyệt vẫn chưa tỉnh, nơi hắn có thể tìm được tin tức nhanh nhất chỉ có ở chỗ tên bị bắt kia.

Kẻ lần này ném Đậu Đậu từ cửa sổ xuống tên là Niwo Prem (cái tên ta cũng hâm chắc lắm, tại nó từ tiếng Thái nên… _ _”), vốn là một tên xã hội đen người Thái Lan, tên tiếng Trung là Tần Ốc. Tần Hoa quen hắn là bởi vì mấy năm trước Tần Hoa cùng người Thái giao dịch mua bán súng đạn vô tình cứu được hắn. Tần Ốc coi Tần Hoa là ân nhân của mình. Tần Hoa sắp xếp cho hắn sống ở Trung Quốc, dùng họ của mình giúp hắn đặt một cái tên tiếng Trung, hơn nữa bảo hắn xưng hô với mình như huynh đệ. Làm những chuyện này, bất quá là muốn che mắt người khác mà thôi. Thực chất tình thân, có thể một chút cũng không hề có. Nhưng mặc kệ Tần Hoa nghĩ thế nào, Tần Ốc vẫn cho rằng mình nợ Tần Hoa một mạng. Lần này hắn đến bắt cóc Đậu Đậu chưa từng nghĩ mình sau này có thể sống quay về nước Thái. Nhưng chỉ cần báo ân, những việc này vốn không quan trọng.

Tư Đồ Nhất Tương tiến vào phòng hình cụ, không nói câu nào liền đi thẳng về phía Tần Ốc, sau đó dùng lực đấm một quyền vào bụng hắn.

“Tần Ốc, nói, ngươi mang đứa trẻ đi đâu?” Tư Đồ Nhất Tương giật cổ áo Tần Ốc hỏi. Hắn sớm đã biết thân phận của tên này thông qua tư liệu mà hắn điều tra được, hơn nữa quan hệ của tiểu tử này với Tần Hoa hắn càng rõ.

Mấy người thuộc hạ phụ trách phòng hình cụ đều bị doạ giật mình. Mấy năm nay bọn hắn chưa từng thấy đại ca phẫn nộ như vậy. Hơn nữa đừng nói đến chuyện động thủ, không ngờ hôm nay một quyền xuất ra lại tàn nhẫn như vậy. Người gọi là Tần Ốc đó ngay cả lưng cũng không thẳng nổi.

“Khụ khụ, ha, ta, đem nó, vứt ra ngoài cửa sổ rồi.” Thật hiếm thấy, Tần Ốc dùng giọng Trung Quốc vô cùng chuẩn trả lời, chỉ là cơn đau dưới bụng truyền lên khiến hắn thở phì phò, nói cũng bị đứt quãng. Vì dốc hết sức để giúp đỡ Tần Hoa, hắn đã cố gắng không ít, đặc biệt là tốn rất nhiều sức để học ngôn ngữ Trung Quốc.

“…” Tư Đồ Nhất Tương ghìm chặt cổ Tần Ốc, một câu cũng không nói. Bốn chữ “vứt ra ngoài cửa” khiến tâm hắn đóng băng.

“Hơn, hơn nữa là, khụ khụ, từ tầng ba. ‘Bịch’ một tiếng, rất nhiều máu…” Khoé miệng Tần Ốc không ngừng chảy máu, nhưng trên đó vẫn vẽ lên một nụ cười đắc ý. Có thể khiến Dạ vương phẫn nộ thành thế này, hắn tin Tần Hoa nhất định sẽ rất cao hứng.

Quan hệ của Tần Ốc đối với Tần Hoa, ngay cả bản thân hắn cũng không thể hiểu rõ. Hắn chỉ biết hắn có thể vì Tần Hoa mà chết một trăm một nghìn lần cũng cam nguyện. Lần này ra ngoài bắt hài tử kia, mặc dù Tần Hoa không cho bất kì ai nói với hắn, nhưng hắn biết hài tử này có liên quan với Dạ vương. Lúc hắn vứt hài tử xuống thì phía dưới đã có nhiều người đỡ rồi. Bãi huyết mà nữ nhân đó nhìn thấy chỉ là vẩy ra sau đó mà thôi. Bất quá chuyện này hắn đương nhiên không thể nói với người của Dạ Hỏa.

“Ngươi đừng đắc ý quá sớm. Nếu hài tử kia xảy ra chuyện. Tần Hoa của ngươi cũng sẽ xong đời!” Tư Đồ Nhất Tương ném Tần Ốc xuống sàn, giơ chân đá vào ngực hắn. Hắn hiện tại không thể động thủ tiếp, lưu lại tính mạng của tiểu tử này có lẽ sẽ hữu dụng.

Tần Ốc khi nghe đến hai chữ “Tần Hoa”, ánh mắt lập tức trở nên sắc nhọn, Tư Đồ Nhất Tương không hề bỏ qua phản ứng này của hắn.

Buổi chiều, cuộc phẫu thuật của Tư Đồ Tảm Nguyệt kết thúc thuận lợi. Nàng chỉ cần chú ý tĩnh dưỡng thì sẽ từ từ hồi phục. Hứa Minh vẫn giữ ý định lúc trước, không nói với Tư Đồ Tảm Nguyệt chuyện hài tử. Nhưng cũng giống như Tư Đồ Nhất Tương đã nghĩ đến, Tư Đồ Tảm Nguyệt sao có thể bị giấu giếm như vậy. Chỉ cần lấy chuyện đơn giản nhất mà nói, chu kì sinh lý của nàng đột nhiên đến trước. Lẽ nào chuyện này còn không đủ nói rõ tất cả sao?

“Hứa Minh, xin lỗi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt lấy tay phải che mắt lại nói với Hứa Minh đang ở bên cạnh giường. Bây giờ ngoài câu này ra, nàng không biết phải nói gì cho tốt. Rõ ràng đã đồng ý có hài tử sẽ nói với hắn đầu tiên, nhưng hiện tại ngay cả cơ hội này cũng không còn. Nếu không phải nàng ra ngoài đi dạo phố thì sẽ không có chuyện như thế này xảy ra.

“Nha đầu ngốc, đừng tự trách. Là ta phải xin lỗi ngươi.” Hứa Minh nắm lấy tay trái của Tư Đồ Tảm Nguyệt áp lên má mình. Hắn không bảo vệ tốt lão bà và hài tử, là lỗi của hắn.

“Ta thật sự không biết ta đã có.” Tư Đồ Tảm Nguyệt tuy không có phát ra âm thanh nức nở, nhưng nàng đã lệ rơi đầy mặt rồi.

Hứa Minh không nói thêm gì, chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy đầu Tư Đồ Tảm Nguyệt. Hắn không muốn Tư Đồ Tảm Nguyệt nghe thấy thanh âm bất ổn của hắn. Lúc này, hắn nên là một chỗ dựa vững chắc. Cho Tư Đồ Tảm Nguyệt sức mạnh, cho nàng cảm giác an toàn.

Tư Đồ Tảm Nguyệt dựa vào sát vai Hứa Minh bắt đầu khóc ra tiếng. Sự thống khổ khi mất đi hài tử, thật sự khổ sở trăm lần so với việc cắt da cắt thịt nàng.

“Nguyệt, đừng buồn nữa. Sau này ta sẽ cho ngươi thật nhiều thật nhiều hài tử. Ngươi muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu, được không?” Hứa Minh xoa tóc Tư Đồ Tảm Nguyệt nhẹ giọng an ủi.

“Nhưng, hức, nhưng cũng không phải là nó, đứa nào cũng không phải.” Tư Đồ Tảm Nguyệt ôm chặt lưng Hứa Minh khóc càng nức nở hơn.

Hứa Minh cũng biết là như vậy. Nhưng đã mất đi rồi, bọn họ chỉ có thể nhớ mãi trong lòng, không còn cách nào khác.

Hai người phu thê ở đó thương tâm vì mất đi bảo bảo, nhưng lại không phát hiện, chiếc vòng tay vốn yên bình trên tay mẹ của bảo bảo đang phát ra quang mang màu tím nhạt.

Tư Đồ Nhất Tương thông báo cho Trần Húc Đông quay về Dạ Hoả. Lúc này Trần Húc Đông mới từ nhà Cổ Thần Hi đi ra. Sở dĩ hắn về muộn như vậy là bởi vì Cổ Thần Hi thấy vết thương trên cánh tay hắn liền giúp hắn khử trùng rồi băng bó lại một chút. Thực tế thì cũng không cần khoa trương như vậy, nhưng sau đó Trần Húc Đông lại mất mấy tiếng đồng hồ đeo bám để lấy được chìa khoá nhà Cổ Thần Hi. Công phu đeo bám người của hắn thật sự rất cao thâm. Trần Húc Đông không còn cách nào khác, hắn chỉ sợ sau này lúc Cổ Thần Hi lại xảy ra chuyện, nếu hắn không có chìa khoá thì lại phải trèo tường.

“Đại ca, sao vậy?” Sau khi quay về Dạ Hoả, Trần Húc Đông thấy sắc mặt âm trầm của Tư Đồ Nhất Tương bèn hỏi.

“Đậu Đậu bị Tần Hoa bắt rồi. Tảm Nguyệt đang ở trong bệnh viện.”

“Chuyện xảy ra lúc nào?” Vẻ mặt của Trần Húc Đông cứng lại.

“Sáng hôm nay.”

“Hắn muốn gì?”

“Miệng thì hắn nói muốn sân golf, nhưng thực tế hắn muốn toàn bộ Dạ Hoả.”

“Vậy đại ca, ngươi định làm thế nào?”

“Hắn bảo ta đợi điện thoại của hắn. Nếu chúng ta tự ý động chạm vào Vinh Đường, hắn sẽ gây bất lợi cho Đậu Đậu. Cho nên ta nghĩ, hiện tại chỉ có thể tìm ra chỗ hắn đang ở, trực tiếp xử lý hắn. Cơ hội chỉ có một lần.”

“Ngươi biết hắn hiện tại ở đâu?”

“Vẫn chưa biết, nhưng sẽ nhanh thôi.” Tư Đồ Nhất Tương nhìn chằm chằm di động của mình. Hắn sớm đã an bài người trà trộn vào Vinh Đường. Đây là chỗ ích lợi của việc sớm hạ thủ.

Lời của Tư Đồ Nhất Tương vừa dứt, âm báo có tin nhắn của di động hắn vang lên. Vẫn là giọng nói trẻ con đáng yêu của Đậu Đậu, nhưng bây giờ nghe được lại khiến nội tâm Tư Đồ Nhất Tương dâng lên một cỗ đau đớn.

“Tầng hầm khu D-3 biệt thự ven biển, ba mươi tên.” Toàn bộ tin nhắn chỉ có mấy chữ như vậy. Không khó để nhìn ra, việc rất khẩn cấp. Vế trước là chỗ Đậu Đậu ở, vế sau là nói có ba mươi người trông coi.

“Sao rồi?” Trần Húc Đông vội vàng gọi.

“Ở khu biệt thự ven biển.” Tư Đồ Nhất Tương vừa nghĩ cách đối phó vừa trả lời.

“Tên họ Tần này tính toán rất chu đáo. Nếu có tình huống bất ngờ hắn có thể ngồi thuyền chạy trốn.”

“Hắn chạy, ta tất sẽ chặn hắn lại. Húc Đông, bây giờ ngươi đi tìm người chuẩn bị cho tốt, đêm vừa xuống ta sẽ mang người đến khu biệt thự ven biển. Nếu hắn muốn chạy, ngươi liền ra tay.” Tư Đồ Nhất Tương gõ nhẹ lên mũi mình nói. Trần Húc Đông đã từng thấy qua loại động tác này. Mỗi khi đại ca hắn muốn giải quyết triệt để đối thủ nào đó hắn đều làm như thế.

“Không sao.” Trần Húc Đông dứt lời đi ra ngoài. Tư Đồ Nhất Tương tiếp tục ở đó gõ lên mũi mình.

Lúc trời sắp tối, cả hai phía Tư Đồ Nhất Tương và Trần Húc Đông đều đã sẵn sàng. Tư Đồ Nhất Tương mang theo người lặng lẽ xông vào biệt thự D-3. Chỉ là lúc hắn tiến vào thì gian phòng trống rỗng, ngay cả một bóng người cũng không có. Xem ra, người ở đây cũng đã bỏ đi lâu rồi.

“Đại ca, lối vào tầng hầm ở đây.”

Tư Đồ Nhất Tương nghe tiếng vội vàng chạy nhanh về hướng đó. Nương theo ánh đèn u ám dưới lầu. Tư Đồ Nhất Tương chỉ thấy một thi thể người trưởng thành đang nằm sấp trên mặt đất, nhưng không thấy Đậu Đậu đâu. Có người mắt tinh nhanh tay đi đến lật thi thể lại. Hoá ra là người Tư Đồ Nhất Tương đã an bài, cũng là người gửi tin nhắn lúc trước cho Tư Đồ Nhất Tương.

“Đại ca, là Nghiêm Uy.”

Vài huynh đệ thấy thế buồn bã quay đầu đi. Tư Đồ Nhất Tương ngồi xuống vuốt mắt cho Nghiêm Uy, sau đó nói: “Mang hắn về Dạ Hoả.”

Mấy người bình thường quan hệ tốt nhất với Nghiêm Uy ôm xác hắn lên rời đi. Tư Đồ Nhất Tương thấy dưới thi thể của Nghiêm Uy là bộ quần áo nhỏ Đậu Đậu mặc lúc ra ngoài. Trên đó nhiễm đầy máu, nhưng máu này không phải của Nghiêm Uy, bởi vì Nghiêm Uy chết rõ ràng là bị tiêm ma tuý quá liều, trên người cũng không có bất kì vết thương nào khác. Nói cách khác, máu này rất có thể là từ trên người Đậu Đậu dính vào…

Tư Đồ Nhất Tương nắm chặt bộ quần áo quay lên tầng trệt. Ngoài vài người đã đưa Nghiêm Uy về Dạ Hoả ra, hắn bảo tất cả mọi người tiếp tục ở lại đây. Sau đó liền gọi điện cho Trần Húc Đông bảo hắn ở nguyên chỗ cũ đừng ra tay. Hắn vẫn cảm thấy tên tiểu tử Tần Hoa đó chạy chưa xa, hơn nữa Đậu Đậu vẫn ở rất gần. Hắn tin rằng, hoặc nói đúng hơn hắn bắt buộc mình phải tin rằng Đậu Đậu không sao. Sai vài người ra ngoài xem tình hình, Tư Đồ Nhất Tương nhìn bộ quần áo nhỏ trong tay đến xuất thần.

Lúc này Tư Đồ Nhất Tương vẫn chưa biết lúc Đậu Đậu bị bắt đã thay đồ mới, cho đến lúc hắn gọi điện cho Hứa Minh.

“Tảm Nguyệt sao rồi?” Tư Đồ Nhất Tương mở miệng hỏi.

“Nàng ngủ rồi, ta đang đợi điện thoại của ngươi. Nguyệt nói lúc Đậu Đậu bị bắt đi đã đổi sang bộ quần áo màu trắng. Ngoài ra sau khi nó bị ném ra ngoài cửa sổ, Nguyệt không nhìn thấy nó thế nào. Ta nghĩ tên họ Tần kia đã muốn lấy Đậu Đậu trao đổi điều kiện với ngươi, nên sẽ không ra tay với nó.” Hứa Minh sớm đã muốn gọi điện thoại. Nhưng tình trạng hiện tại của Tư Đồ Nhất Tương không tiện. Trong lúc hành động nếu di động kêu lên rất dễ hỏng chuyện. Điểm này ai cũng hiểu rõ.

“Ừm, ngươi lưu lại chăm sóc nàng đi. Có tin tức ta sẽ liên lạc với ngươi.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời liền tắt máy.

Tần Hoa chạy rồi sao? Vẫn chưa. Giống như cảm giác của Tư Đồ Nhất Tương, hắn căn bản chưa chạy ra khỏi khu biệt thự ven biển. Sau khi biết Nghiêm Uy là nằm vùng, hắn lập tức chuyển sang căn biệt thự khác. Chính là D-4 liền kề D-3. Hai gian biệt thự này đều thuộc sở hữu của hắn. Chẳng qua người đứng tên D-4 không phải là hắn, muốn điều tra cũng không điều tra được. Lại hoàn toàn không bị phát hiện cũng bởi vì thực ra hai căn biệt thự này thông nhau, chỉ là Tư Đồ Nhất Tương không biết điểm này mà thôi. Tần Hoa bây giờ có thể nói là bị xui xẻo tìm đến nhà, vốn định ngồi ca nô trốn Tư Đồ Nhất Tương trước tiên, sau đó lại lén đưa Đậu Đậu sang Thái Lan. Thấy huynh đệ trên ca nô báo cáo đột nhiên trên biển có nhiều thế lực của Dạ Hoả. Hiện tại đi cũng không được, ở cũng không xong, gọi người càng không thể. Vinh Đường cũng có không ít người, quan trọng là hiện giờ bảo bọn họ đến đây chẳng khác gì tự báo chỗ trốn sao. Hơn nữa, Tư Đồ Nhất Tương cũng không ngồi không, hắn hiện giờ ngoài hài tử tóc lam trong tay ra, không hề có một chút phần thắng nào. Nhưng trước mắt, hắn cảm thấy dường như phần thắng duy nhất này cũng sắp mất đi?!

“Ngươi đã làm gì nó?” Tần Hoa nắm chặt cánh tay Tề Ngọc Hân hỏi. Hắn nhìn thấy ma tuý trong tay nữ nhân này.

“Ngươi vội gì. Ta chẳng qua tiêm cho hắn một mũi. Liều thuốc rất nhỏ.” Tề Ngọc Hân nhún vai tỏ vẻ không sao cả trả lời. Tần Hoa nhíu mày nhìn kim tiêm trong tay Tề Ngọc Hân không nói thêm gì nữa. Dù sao loại ma tuý này nếu dùng nhiều cũng không gây chết người, cùng lắm chỉ là bị nghiện.

Cả ngày hôm nay đều là Tề Ngọc Hân trông coi Đậu Đậu. Nàng phát hiện đứa nhỏ này hình như đặc biệt phải uống nước, nên cố ý để cho nó khát cũng không cho uống. Loại ma tuý nàng tiêm sẽ đặc biệt khiến người ta càng thấy khát hơn. Tề Ngọc Hân cả ngày đặt Đậu Đậu ở vị trí có thể thấy biển, hơn nữa gần đó để rất nhiều nước nhưng không hề có ý định cho nó uống. Trong lòng Đậu Đậu biết nữ nhân này là cố ý làm vậy, nhưng nó cũng không muốn mở miệng.

“Ngươi là nữ nhân xấu xa nhất mà ta gặp qua.” Đây là lần đầu tiên Đậu Đậu lên tiếng sau lần nói chuyện với Tư Đồ Nhất Tương lúc trước. Thanh âm căn bản nghe không ra nguyên dạng, yếu ớt, lại mỏng manh.

“Tiểu quỷ câm mồm cho ta! Nhất Tương hắn chỉ có thể thích ta, chỉ có thể đối tốt với một mình ta, ngươi biết chưa? Ngươi dựa vào cái gì mà được hắn ôm? Dựa vào gì mà khiến hắn cười với ngươi! Nói đi, ngươi nói đi!” Tề Ngọc Hân một tay nắm lấy mái tóc lam nhạt đang dần mất đi vẻ lộng lẫy, tay kia tàn nhẫn lắc như điên bả vai của Đậu Đậu hét to với nó.

Đậu Đậu không đáp lại. Nó chỉ mang theo nụ cười nhàn nhạt nhắm mắt lại.

“Xin lỗi, Nhất ca ca. Đậu Đậu rất muốn ở bên ngươi, nhưng Đậu Đậu duy trì không nổi nữa. Thiếu nước, Đậu Đậu không sống nổi…”

Từ khoé mắt Đậu Đậu chảy xuống giọt nước mắt màu lam nhạt, nhớ lại Tư Đồ Nhất Tương từng nhiều lần đề nghị khi nó ra ngoài nên mang theo một bình nước. Nhớ lại lúc đó, nó vô cùng tức giận vì cảm thấy bản thân bị xem như trẻ con. Hiện tại nghĩ lại, lúc đó nên nghe lời. Ít ra như vậy, khi ở khu thương mại nó vẫn có thể uống, bây giờ cũng có thể chịu thêm lúc nữa…