Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 32: Đậu đậu khôi hài




Ta sẽ chú ý từng thói quen sinh hoạt của ngươi bởi vì ta quan tâm ngươi.

Ta sẽ chú ý từng biến hoá biểu tình của ngươi cũng bởi vì ta quan tâm ngươi.

Ta sẽ chú ý từng động tác nhỏ của ngươi vẫn là bởi vì ta quan tâm ngươi.

Bởi vì ta quan tâm ngươi nên ta thích quan sát chú ý ngươi từng giây từng phút.

Hiện tại, tiểu ái nhân đáng yêu của ta, vì sao ngươi lại cúi đầu không dám nhìn ta?

“Đậu Đậu, sao vậy?” Tư Đồ Nhất Tương nâng cằm Đậu Đậu lên hỏi. Đầu của tiểu gia hoả này càng ngày càng thấp, không phải lại làm sai chuyện gì nên không dám nói đấy chứ?

“Nhất ca ca…” Đậu Đậu xoay ngón trỏ nhỏ của mình nhìn sang bên cạnh, đang nghĩ có nên nói cho Tư Đồ Nhất Tương chuyện mà Nguyên Chiến đã làm hay không.

“Ừ?” Tư Đồ Nhất Tương ôn nhu đáp lời, trong lòng càng thêm hoài nghi. Ai bảo dáng vẻ của Đậu Đậu giống như “chột dạ” vậy?

“Ưm là… là…” Đậu Đậu mím môi, rất lâu không nói thêm. Nó không phải là không muốn nói cho Nhất ca ca, nó là sợ sau khi nói ra Nhất ca ca sẽ ghét cách làm của phụ thân. Mặc dù phụ thân chưa được sự đồng ý của Húc Đông ca ca mà đã sửa dây nhân duyên của hắn, nhưng dù sao vẫn là làm vì nó. Nó thật sự không hi vọng Nhất ca ca sẽ tức giận. Nhưng Húc Đông ca ca là huynh đệ tốt của Nhất ca ca, vạn nhất Nhất ca ca thực sự tức giận…

“Ha hả, Đậu Đậu, ngươi phải rõ, bất luận là ngươi làm gì, Nhất ca ca sẽ không bao giờ tức giận với ngươi đâu.” Tư Đồ Nhất Tương xoa đầu Đậu Đậu cười nói. Hắn không muốn Đậu Đậu giữ chuyện gì buồn phiền ở trong lòng.

Câu nói của Tư Đồ Nhất Tương làm mấy người kia chú ý. Đậu Đậu là mặt trời nhỏ nha. Bọn họ đương nhiên phải quay xung quanh Đậu Đậu rồi.

“Đậu Đậu, Đậu Đậu không có làm sai chuyện gì” Đậu Đậu nhỏ giọng trả lời. Vẫn xoay xoay ngón trỏ nhỏ của mình. Đợi lúc Tư Đồ Nhất Tương rốt cuộc buông tha không hỏi Đậu Đậu nguyên nhân nữa, Đậu Đậu lại đột nhiên “chụt” một tiếng, thơm lên má của Tư Đồ Nhất Tương một cái thật kêu.

“Phụt Ha ha ha ha. Ôi chao, nương của ta. Ta cười vỡ bụng mất.” Tư Đồ Tảm Nguyệt rất không thành thật vỗ bàn cười to. Nguyên nhân rất đơn giản. Đệ đệ có da mặt làm bằng xi măng của nàng cư nhiên biết đỏ mặt. Dù không rõ lắm, nhưng nàng vô cùng chắc chắn, đó chính là đỏ mặt!

“Ngày mai ta muốn đi mua vé số!” Trần Húc Đông bày ra một bộ dáng tuyệt đối sẽ trúng giải.

“Hứa Minh, ngươi tốt nhất đừng mở miệng!” Tư Đồ Nhất Tương ngay lúc Hứa Minh định nói liền chặn lại. Mặt vừa đen vừa đỏ, không rõ rốt cuộc là đang tức giận hay xấu hổ.

Hứa Minh buông tay, không mở miệng thì không mở miệng. Hắn dù sao cũng không muốn làm bia đỡ đạn nha.

“Ách…” Đậu Đậu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt đen đỏ của Tư Đồ Nhất Tương, không biết nên nói gì cho tốt. Lẽ nào nó dùng sai lúc sao? Không đúng, cha đã từng nói qua, khi muốn nói chuyện gì không tốt với một người, trước tiên tốt nhất hãy cho người đó một ít ngon ngọt, làm như vậy sẽ có tác dụng trung hoà. Nó rõ ràng đã cho rồi, sao mặt của Nhất ca ca lại đen như vậy?! Chuyện kia chẳng phải sẽ càng không thể nói ra sao…

Kì thực Đậu Đậu làm như vậy không phải là không có căn cứ. Tư Đồ Nhất Tương thỉnh thoảng sẽ bảo Đậu Đậu thơm hắn, thơm xong hắn sẽ nói “Vẫn là miệng của Đậu Đậu nhà ta ngọt nhất!”

Cho nên…

Chuyện này hắn không tính là được cho ngon ngọt sao?

“Nhất ca ca, ngươi tức giận sao?” Đậu Đậu yếu ớt hỏi, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy nhau một cách bất an.

“Đứa nhỏ ngốc, không phải ta vừa nói rồi sao? Ngươi dù làm gì thì Nhất ca ca cũng sẽ không tức giận.” Ngược lại, trong lòng hắn hiện giờ đang rất sảng khoái! Thích Đậu Đậu thơm hắn, như thế đấy!

“Dạ” Đậu Đậu trả lời, ngoan ngoãn ngồi vào lòng của Tư Đồ Nhất Tương.

“Đậu Đậu vẫn chỉ ăn đậu thôi sao?” Trần Húc Đông nhìn thức ăn trên bàn. Bọn họ ăn, Đậu Đậu nhìn, không phải sẽ rất buồn chán sao? Mặc dù đây cũng không phải lần đầu tiên.

“Ừm.” Tư Đồ Nhất Tương trả lời thay.

Đậu Đậu nhìn nồi lẩu, có chút phiền muộn. Nó không ăn những thứ này, nhưng nó cũng muốn tham gia góp vui.

“Nếu có thể ăn lẩu đậu đậu thì tốt rồi.” Đậu Đậu lẩm bẩm. Nó vốn nghĩ chỉ nói trong lòng, không ngờ lại để phát ra tiếng, hơn nữa không to không nhỏ, vừa vặn chỉ có mình Tư Đồ Nhất Tương nghe thấy.

Tư Đồ Nhất Tương cũng không muốn để Đậu Đậu chịu nửa điểm uỷ khuất. Huống chi chỉ là một nguyện vọng nho nhỏ mà thôi, hắn đương nhiên sẽ đáp ứng.

“Tảm Nguyệt, giúp ta một chút.” Tư Đồ Nhất Tương nói với Tư Đồ Tảm Nguyệt đang nhúng thịt dê.

“Giúp gì?”

“Có nồi nhỏ không, làm cho ta một nồi canh. Đậu Đậu nhìn chúng ta ăn cũng chán, ta muốn làm một nồi lẩu cho nó nhúng đậu ăn.”

“…” Một trận trầm mặc.

“Có vấn đề gì sao?” Tư Đồ Nhất Tương thấy mọi người không nói gì bèn hỏi.

“Đương nhiên… không có vấn đề.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nói rồi đứng dậy, đi vào phòng bếp.

Đậu Đậu rất xấu hổ cúi đầu, nó thật không ngờ mình vừa nãy không cẩn thận nói ra như vậy.

“Đậu Đậu a Đậu Đậu, ngươi đúng là ông trời, ngươi chính là ông trăng, ngươi chính là ông sao, ngươi chính là tâm can của Nhất ca ca a!” Trần Húc Đông bày ra một biểu tình khoa trương gật gù đắc ý nói.

Từ sau khi Nguyên Chiến và Hạ Viễn giải quyết ổn thoả mọi chuyện, Hứa Minh và Trần Húc Đông cũng thoải mái đùa giỡn trước mặt Đậu Đậu. Tuy nói bởi vì thần chú mà Nguyên Chiến thi triển, ngoài Tư Đồ Nhất Tương không ai nhận ra được vấn đề Đậu Đậu lớn lên, nhưng đối với chuyện nó là ái nhân của Tư Đồ Nhất Tương, mấy người bọn họ ai cũng đều nhớ rõ. Dù thế nào cũng chỉ có một câu thôi, Đậu Đậu sớm muộn gì cũng trở thành “áp trại phu nhân” của Dạ Hoả!

“Húc, Húc Đông ca ca nói bừa! Đậu Đậu mới, mới không phải!” Đậu Đậu quẫn bách chui vào lòng Tư Đồ Nhất Tương.

“Đậu Đậu đừng xấu hổ, những lời Húc Đông ca ca ngươi nói tuyệt đối là sự thật!” Hứa Minh cũng gia nhập vào hàng ngũ trêu đùa Đậu Đậu.

“Húc Đông, tên tiểu tử nhà ngươi, nếu có thời gian trêu đùa thì chi bằng hãy nghĩ cách làm sao giải quyết cái người trong lòng ngươi đi kìa.” Tư Đồ Nhất Tương cười đánh trả. Muốn bắt hắn phải chịu thế hạ phong sao, không có cửa đâu!

“Đúng đúng, Húc Đông a, bác sĩ Cổ đó chắc chắn là một chủ nhân khó chơi nha. Huynh đệ ta chúc ngươi gặp may!” Hứa Minh gần đây càng ngày càng thích nói chuyện cùng mọi người. Người một nhà tán gẫu cùng nhau đương nhiên có thể khiến mọi người trở nên vui vẻ.

“Hứa Minh, ngươi đúng là cỏ đầu tường. Gió thổi hướng nào ngươi theo hướng đó.” Tư Đồ Nhất Tương phi đôi đũa trong tay về phía Hứa Minh. Tiểu tử này, hiện tại đã sở hữu được thứ hạnh phúc nhất. Mẹ nó, thật khiến người ta đố kị.

“Ai nói lão công của ta là cỏ đầu tường?” Tư Đồ Tảm Nguyệt bê một nồi lẩu nhỏ đang sôi đi ra.

“Đại ca!” Trần Húc Đông không chút nghĩa khí lập tức tố cáo Tư Đồ Nhất Tương.

“Trần Húc Đông, đại gia nhà ngươi! Hứa Minh là cỏ đầu tường, thì nhà ngươi chính là một tên phản bội!” Tư Đồ Nhất Tương cười nói.

“Hi hi” Đậu Đậu thấy Tư Đồ Nhất Tương cười, cũng vui vẻ cười theo.

“Được rồi, đừng ba hoa nữa. Đậu Đậu, lại đây, nhúng đậu của ngươi đi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt đặt các loại đậu và nồi lẩu nhỏ xuống trước mặt Đậu Đậu. Cũng may bình thường Đậu Đậu thường chuẩn bị các loại đậu ngâm sẵn, nếu không thì thật không có gì để nhúng.

“Cám ơn Nguyệt tỷ tỷ.” Đậu Đậu cầm lấy thìa thả vài hạt đậu vào trong nồi lẩu nhỏ nói.

“Không cần khách khí. Muốn gì cứ nói với Nguyệt tỷ tỷ.” Tư Đồ Tảm Nguyệt quay về dáng vẻ tươi cười thân thiết nói.

“Dạ” Đậu Đậu gật gật đầu, bê cái bát kiểu hoạt hình lên chờ đậu trong nồi chín. Nồi canh sôi sùng sục sùng sục, các loại đậu giống như đang sung sướng nhảy nhót. Bọn chúng hình như cũng rất “vui vẻ” đi

Đêm thu từng trận từng trận gió thổi, từ Tư Đồ gia truyền ra những thanh âm cười đùa ấm áp.

Buổi tối, Tư Đồ Nhất Tương như thường lệ ôm Đậu Đậu nằm trên giường, Đậu Đậu đêm nay không yên, dường như có chuyện gì trong lòng, ngủ cũng không ngủ được. Nó biết chính là vì chuyện của Húc Đông ca ca.

“Đậu Đậu không ngủ được sao?” Tư Đồ Nhất Tương mở đèn đầu giường lên hỏi Đậu Đậu.

“Dạ…” Đậu Đậu nhỏ giọng trả lời.

“Vậy có muốn Nhất ca ca kể chuyện cổ tích cho nghe hay không?”

“Ưm… Dạ… Nhất ca ca, hôm nay để Đậu Đậu kể chuyện cổ tích cho ngươi nghe được không?” Đậu Đậu ngồi dậy hỏi.

“Được, đương nhiên là được.” Tư Đồ Nhất Tương cũng lấy tinh thần. Có vẻ như không phải Đậu Đậu muốn kể chuyện cổ tích cho hắn. Tiểu gia hoả này, hôm nay muốn làm trò gì đây?

“Vậy, vậy ta bắt đầu đây. Nhất ca ca không được ngắt lời nha!”

“Ừm, không thành vấn đề.”

“Trước đây, có một tiểu ngư sống ở trong một thần điện to ơi là to. Sau này không biết tại sao mà tiểu ngư này đột nhiên lại xuất hiện… xuất hiện… trong nhà một lão hổ! Tiểu ngư rất sợ hãi, nó sợ lão hổ sẽ ăn thịt nó. Nhưng lão hổ không có ăn thịt tiểu ngư, mà lại rất rất tốt với nó. Sau đó tiểu ngư dần dần yêu lão hổ. Lão hổ này trông cũng rất anh tuấn.”

“Khụ…” Tư Đồ Nhất Tương thiếu chút nữa phì cười. Tiểu gia hoả này đang kể cái gì? Rõ ràng là chuyện của hai người bọn họ. Chỉ có điều tiểu ngư thì đúng rồi, nhưng sao hắn lại biến thành lão hổ?! Lại còn dùng từ “anh tuấn” để hình dung nữa! Mặc dù hắn cũng không phủ nhận mình cũng có một chút anh tuấn, nhưng lão hổ anh tuấn… Phù Không được cười không được cười!

“Đã nói Nhất ca ca không được ngắt lời mà!” Đậu Đậu chu cái miệng nhỏ nhắn tỏ ý không hài lòng. Nó rất khó khăn mới nghĩ đến dùng cách này để nói với Nhất ca ca chuyện của Húc Đông ca ca và bác sĩ Cổ nha!

“Ca ca là cổ họng khó chịu, ngươi tiếp tục đi.”

“Lão hổ này trông rất anh tuấn, hắn còn có mấy người bạn tốt. Trong đó có một con hồ li (Hứa Minh), một con dã miêu (Trần Húc Đông) và còn có… một lão thử (Cổ Thần Hi). Có một ngày, lão thử đến nhà lão hổ chơi, tiểu ngư phát hiện lão thử thích lão hổ. Nhưng tiểu ngư cũng thích lão hổ, cho nên tiểu ngư rất buồn bã, nhưng lại không dám để lão hổ biết. Sau đó lại có một ngày, người nhà tiểu ngư đến nhà lão hổ thăm tiểu ngư. Tiểu ngư liền nói chuyện lão thử thích lão hổ cho phụ thân nó biết. Phụ thân nó sau khi biết chuyện rất muốn giúp tiểu ngư. Vì vậy, hắn liền đem sợi dây nhân duyên của dã miêu và lão thử buộc lại. Sau này tiểu ngư và lão hổ vẫn tiếp tục sống hạnh phúc bên nhau. Câu chuyện đến đây là hết.” Đậu Đậu lấy bàn tay nhỏ của mình che mắt lại đợi Tư Đồ Nhất Tương lên tiếng.

Tư Đồ Nhất Tương rất lâu không nói gì. Hắn vui mừng khi nghe phần cuối của Đậu Đậu. Tiểu ngư và lão hổ mãi sống hạnh phúc bên nhau. Đây chính là điều Đậu Đậu muốn. Đương nhiên cũng là điều hắn hi vọng.

“Nhất ca ca” Đậu Đậu yếu ớt hỏi, trong lời nói có thêm chút nghi hoặc. Nó tin rằng Nhất ca ca thông minh như thế nhất định sẽ nghe ra, nhưng tại sao không lên tiếng? Chẳng lẽ thật sự tức giận với phụ thân ư?

“Đậu Đậu, mặc kệ ai thích lão hổ, lão hổ cũng sẽ chỉ yêu mình tiểu ngư thôi.” Tư Đồ Nhất Tương cười nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Đậu Đậu.

“Nhưng mà Nhất ca ca, phụ thân đã buộc sợi dây nhân duyên của Húc Đông ca ca và bác sĩ Cổ vào nhau. Hơn nữa lại không có sự đồng ý của họ. Bọn họ là bạn tốt của Nhất ca ca, Nhất ca ca không giận phụ thân sao?”

“Đương nhiên là không, nếu dây nhân duyên của họ đã buộc vào nhau rồi, vậy ta tin rằng họ sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau. Bằng hữu thì cũng phải hạnh phúc mới được.”

“Phù Vậy thì tốt rồi tốt rồi” Đậu Đậu vỗ vỗ ngực mình. Cuối cùng thì cũng thở phào được rồi.

“Đậu Đậu… Kì thực phụ thân cũng rất tà ác đi Cư nhiên có thể đối xử như thế với Húc Đông. Bất quá, ta thích Ha ha ha ha Tiểu tử Húc Đông này, để sau này xem sao.” Tư Đồ Nhất Tương khó nén được cười to.

“Ách… Nhất, Nhất ca ca, sao nhìn ngươi có chút hả hê vậy? Cái này, ta, ta cảm thấy ngươi cũng rất gian ác nha!”

“Khụ! Có sao?”

“Có!”