Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 31: Đậu đậu chột dạ




Sau khi cùng người nhà chia tay, Đậu Đậu vẫn buồn bã trong một quãng thời gian khá dài. May mà Tư Đồ Nhất Tương luôn ở bên bồi hắn. Một người thì cô đơn, hai người sẽ hạnh phúc. Đậu Đậu tuy đau lòng nhưng ít ra nó cũng là người hạnh phúc.

Đậu Đậu không vui, Tư Đồ Nhất Tương cũng lo lắng. Hắn hi vọng Đậu Đậu luôn được vui vẻ, không phải giống như hiện tại, ngay cả món đậu yêu thích nhất cũng không màng đến. Vì vậy, việc ít khi xảy ra lại xuất hiện, Tư Đồ Nhất Tương gọi điện cho Trần Húc Đông.

“Húc Đông, Đậu Đậu đã tám ngày rồi vẫn buồn bã không thôi. Ngươi có chủ ý gì hay không?” Tư Đồ Nhất Tương mở miệng liền hỏi.

“Cách lần trước không được sao? Ngươi dẫn nó ra ngoài đi bộ giải sầu đi.” Trần Húc Đông ở đầu dây bên kia trả lời. Trong máy còn truyền đến tiếng gì đó “soạt soạt”, không biết là hắn đang bận làm gì.

“Cũng hiệu quả một chút, còn có cách khác không?” Tư Đồ Nhất Tương nhìn Đậu Đậu, thân thể nhỏ nhỏ của nó đang ngồi chơi xếp gỗ trên ghế băng. Kì thực loại đồ chơi xếp gỗ này bình thường đều là đồ cho tiểu hài tử chơi. Đậu Đậu tuy nhỏ, nhưng tuổi thực lại không như thế. Đây đều là do Tư Đồ Nhất Tương mua về từ lúc chưa rõ Đậu Đậu bao nhiêu tuổi. Đậu Đậu đang muốn giết thời gian, đúng lúc lại nhìn thấy hộp xếp gỗ chưa mở ra này, liền lấy ra xếp chơi.

“Nếu không đại ca mang Đậu Đậu đi mua thú cưng về dưỡng vậy. Đương nhiên, nếu nó thích những việc này.” Trần Húc Đông tiếp lời.

“Được, vậy ngươi làm việc tiếp đi.”

“Vâng”

Gác máy xuống, Tư Đồ Nhất Tương nhìn Đậu Đậu. Đậu Đậu hình như xếp thành một cái phòng nhỏ rồi.

“Đậu Đậu, đây là gì?”Tư Đồ Nhất Tương nhẹ nhàng xoa đầu Đậu Đậu hỏi.

“Là Chiến Thần điện.” Đậu Đậu nói xong, ‘tách’ một tiếng, nước mắt đã rơi xuống đống gỗ xếp rồi.

“!” Tư Đồ Nhất Tương trong nháy mắt liền cứng ngắc. Chiến Thần điện, hắn đương nhiên biết đó là nơi Đậu Đậu sống trước kia. Thật không ngờ tiểu gia hoả này vẫn nhớ nhà như vậy.

“Đậu Đậu, thích thú cưng không?” Tư Đồ Nhất Tương ôm thân hình nho nhỏ của Đậu Đậu vào trong lòng hỏi. Lưu lại nơi này là sự chọn lựa của Đậu Đậu, việc hắn có thể làm, chỉ là dùng hết tâm ý đối tốt với Đậu Đậu, quan tâm Đậu Đậu, yêu thương bảo hộ Đậu Đậu.

Đậu Đậu lắc lắc đầu, thuỷ chung vẫn nhìn về thần điện xếp bằng gỗ, ngay cả khóc cũng quên rồi. Thích thú cưng hay không ư, nó không biết, vì chưa từng được dưỡng qua.

Tư Đồ Nhất Tương thấy Đậu Đậu không có lòng dạ nào trả lời, cũng chỉ yên lặng ở bên nó.

Lúc sắp cơm trưa, Tư Đồ Nhất Tương mang Đậu Đậu ra ngoài. Gần đây bọn họ đều chọn khoảng thời gian này đi tản bộ.

Mặc dù lúc trước Đậu Đậu lắc đầu, nhưng Tư Đồ Nhất Tương vẫn quyết định thử đi đến cửa hàng thú cưng xem sao. Biết đâu nhìn thấy mấy con thú nhỏ này, Đậu Đậu sẽ thích.

Cánh tay nhỏ của Đậu Đậu ôm lấy cổ Tư Đồ Nhất Tương, tuỳ ý hắn bế đi đâu thì đi. Chính là chỗ Nhất ca ca đi thì sẽ là chỗ Đậu Đậu muốn đi.

Chủ cửa hàng thú cưng là một dì gần bốn mươi tuổi. Nhìn thấy khách hàng đáng yêu như Đậu Đậu đến, liền vui mừng chào đón. Đứa trẻ đáng yêu như vậy, thật khó để tưởng tượng nữ nhân sinh ra nó là người thế nào. Nhưng điều bà không biết đó là Đậu Đậu vốn do nam nhân chân chính sinh ra.

“Anh bạn nhỏ, muốn mua gì nào?” Bà dì nhiệt tình hỏi.

Đậu Đậu “cọ cọ” mà đem mặt vùi vào cổ Tư Đồ Nhất Tương. Nó không muốn nói chuyện với bà dì này. Tại sao bộ dáng như là muốn nhéo nó vậy? Khiến người ta khó chịu quá.

“Xin hỏi có con gì thích hợp cho trẻ nhỏ dưỡng không?” Tư Đồ Nhất Tương khách khí hỏi.

“Rất nhiều a. Giống như thỏ này, rùa con, chim non, chó con … những loài này đều được. Ngài trước tiên hãy xem bên này, không biết anh bạn nhỏ này thích gì?” Bà dì cho rằng Đậu Đậu sợ người lạ, cười cười, sau đó hỏi Tư Đồ Nhất Tương.

Tư Đồ Nhất Tương bế Đậu Đậu đi về khu toàn các loài chim. Chỗ này phần lớn đều là anh vũ và liêu ca. Hai loài chim này nếu từ từ dạy thì có thể nói một vài câu, cho nên cũng có rất nhiều người mua. Thực ra liêu ca học nói tương đối nhanh. Bởi vì anh vũ ở đây phần lớn đều để ngắm là chính, đẹp thì có đẹp, nhưng muốn chúng nó nói, khó a

(Liêu ca: tên dân dã là chim Yểng (nhồng), một loài thuộc họ sáo)

“Mỹ nữ, ngươi thật xinh đẹp!” Một con liêu ca trong ***g vỗ vỗ cánh nói.

“!” Đậu Đậu kinh ngạc, quay đầu lại. Nó tưởng ở nơi nào đó xuất hiện một mỹ nữ thật.

“Ha hả Đậu Đậu nghe thấy không? Là con chim này nói đó.” Tư Đồ Nhất Tương chỉ vào con chim vừa nãy, chỉ cho Đậu Đậu xem.

“Mỹ nữ, ngươi thật xinh đẹp!” Liêu ca lại lặp lại lần nữa.

“Ha ha, Nhất ca ca, nó thật thú vị!” Đậu Đậu rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười.

“Con liêu ca này gọi là ‘Tiểu Sắc’. Bởi vì nó chỉ biết nói một câu vừa rồi.”

“Mỹ nữ, ngươi thật xinh đẹp!” Liêu ca đó vô cùng phối hợp lại lặp lại một lần…

“Ta còn có thể dạy nó nói câu khác không?” Đậu Đậu hiếu kì hỏi.

“Đương nhiên có thể. Chỉ cần anh bạn nhỏ có lòng nhẫn nại dạy nó là được” Bà dì cười cười đáp.

“Đậu Đậu thích không?” Tư Đồ Nhất Tương hỏi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Đậu Đậu cuối cùng cũng vui vẻ hơn rồi.

“Dạ, Nhất ca ca, chúng ta mua nó được không?” Đậu Đậu nắm nắm bàn tay nhỏ bé yếu ớt hỏi.

“Đương nhiên là có thể.” Tư Đồ Nhất Tương nói xong bèn hỏi giá tiền. Sau đó bà chủ nói với Tư Đồ Nhất Tương khi dưỡng chim cần chú ý những điều gì. Tư Đồ Nhất Tương cũng cẩn thận ghi nhớ.

Đậu Đậu trên đường về đều tập trung lực chú ý vào “Tiểu Sắc”, không ngừng nói với nó “Nhất ca ca, ngươi tốt nhất.” Nhưng hiển nhiên, muốn biến “Tiểu Sắc” thành không sắc, lại hồn nhiên giống như Đậu Đậu đáng yêu là điều vô cùng khó khăn.

Tư Đồ Nhất Tương cười cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút uể oải của Đậu Đậu. Đậu Đậu với bất kì biểu tình nào cũng vẫn đáng yêu như vậy.

Bởi vì trong nhà có rất nhiều phòng trống, Tư Đồ Nhất Tương liền đặc biệt dành riêng cho Đậu Đậu một gian để nuôi thú cưng. Ở đây sau này không chỉ có riêng Tiểu Sắc, còn sẽ có rất nhiều thú cưng khác nhau cho Đậu Đậu.

“Cảm ơn Nhất ca ca.” Đậu Đậu đang cho Tiểu Sắc ăn quay đầu lại nói với Tư Đồ Nhất Tương. Nhất ca ca đã cho nó rất nhiều rất nhiều, nhiều đến mức làm nó thấy trong lòng thật ấm áp, tràn ngập hạnh phúc.

“Đứa nhỏ ngốc, chỉ cần ngươi vui là được.” Tư Đồ Nhất Tương không tới gần mà dựa lưng vào tường nhìn Đậu Đậu. Lúc này đã là chiều muộn, ánh dương quang buổi hoàng hôn còn sót lại xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên người Đậu Đậu. Đứng ở góc độ này nhìn, Đậu Đậu tựa như một tiểu thiên sứ, một tiểu thiên sứ sắp bay đi. Cảnh tượng đẹp tới mức như ảo ảnh, khiến cho Tư Đồ Nhất Tương không dám dời mắt, cũng không dám nhấc chân di chuyển.

Đậu Đậu quay đầu lại, nở với Tư Đồ Nhất Tương một nụ cười ngây thơ đáng yêu, mà cũng không hoàn toàn như vậy. Tư Đồ Nhất Tương nhìn đến mức không nỡ chớp mắt.

Buổi tối, Tư Đồ Tảm Nguyệt và Hứa Minh lôi ra bao to bao nhỏ. Phía sau là một Trần Húc Đông im lặng. Chuyện này thật hiếm thấy, vì xưa nay Trần Húc Đông luôn là người nói nhiều nhất.

“Lão đệ, hôm nay chúng ta ăn lẩu nha Bên ngoài trời rất lạnh.” Tư Đồ Tảm Nguyệt đi ra từ phòng bếp nói.

“Được, tuỳ ngươi đi.” Tư Đồ Nhất Tương bế Đậu Đậu xem bọn họ mua về những nguyên liệu gì. Hắn không kén ăn, còn Đậu Đậu vốn không ăn những thứ này, cũng có thể nói không ăn gì cũng được.

“Húc Đông, ngươi thì sao? Có yêu cầu gì không? Có thì mau nói đi, không nói lát nữa đừng trách lão nương ta không hỏi. Hô hô…” Tư Đồ Tảm Nguyệt vừa nói vừa vung vẩy một cây rau diếp.

Trần Húc Đông không trả lời. Đúng hơn mà nói, hắn không có nghe Tư Đồ Tảm Nguyệt hỏi gì.

“Húc Đông? Nghĩ gì thế?” Hứa Minh vỗ vỗ vai Trần Húc Đông hỏi.

“Hả? Cái gì?”

“Nguyệt đang hỏi ngươi ăn lẩu vị cay được hay không. Còn có yêu cầu gì đặc biệt không.”

“Ừm, ta không có. Ăn thế nào cũng được.” Trần Húc Đông có chút ngơ ngác trả lời.

“Ngươi sao vậy?” Tư Đồ Nhất Tương nhíu mày hỏi. Tiểu tử này rất ít khi đờ ra như vậy.

“Không có gì.” Trần Húc Đông quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Nếu hắn đã không muốn nói, Hứa Minh và Tư Đồ Nhất Tương cũng không muốn hỏi nhiều. Huynh đệ thân thiết cũng sẽ có chuyện không muốn tiết lộ. Việc này rất bình thường. Mỗi người đều có những tâm sự của riêng mình.

“Có chuyện thì nói ra, đừng quên chúng ta là huynh đệ.” Tư Đồ Nhất Tương nói.

“Các ngươi có từng trải qua loại sự tình này hay chưa? Trong lòng dường như có thêm một người nào đó. Người kia sẽ thường xuất hiện ở trong đầu ngươi, thân ảnh rõ mà lại như không rõ… Ta cũng không biết phải nói thế nào.” Ngay lúc Tư Đồ Nhất Tương và Hứa Minh cùng muốn chuyển chủ đề, Trần Húc Đông đột nhiên lại lên tiếng. Hắn dạo này luôn như vậy. Cụ thể thì hình như bắt đầu từ lúc bọn Nguyên thúc đi.

“Không có” Hứa Minh thành thật trả lời. Người thường xuất hiện trong đầu hắn chỉ có Nguyệt, hơn nữa cho tới bây giờ đều rất rõ ràng.

“Có” Đáp án của Tư Đồ Nhất Tương hoàn toàn trái ngược với của Hứa Minh. Hắn nhớ tới trong đầu mình thường hiện lên thân ảnh của Đậu Đậu khi lớn lên. Đó chính là hình dáng rõ ràng nhưng lại như không rõ. Đương nhiên hiện tại hắn yên tâm rồi, bởi vì đã thật sự được nhìn thấy tận mắt thân ảnh ấy.

“Gì? Đại ca ngươi có sao? Có thể nói cho ta biết cảm giác như thế nào hay không? Người đó là gì với ngươi?” Trần Húc Đông kích động. Nghi hoặc gần đây của hắn sắp được cởi bỏ sao?

“Chính là Đậu Đậu.” Tư Đồ Nhất Tương không cần nghĩ trả lời ngay.

“…” Trần Húc Đông không nói gì. Người hiện lên trong đầu đại ca là Đậu Đậu, vậy của hắn là ai?

“Húc Đông, ngươi có phải thích người đó rồi không?” Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, nàng đang mang rau xanh đi ra hỏi.

“Gì? Sao có thể như vậy?” Trần Húc Đông giật mình nhảy lên, hắn khi nào thì thật tâm? Thích một người? Chuyện này không thể đùa nha.

“Ngươi không phải biết vẽ tranh sao? Sao không thử vẽ người đó ra rồi đi tìm xem sao?” Hứa Minh hỏi.

“Vẽ ra rồi. Nhưng sau khi vẽ ra lại không giống người ở trong đầu ta lắm.”

Thanh âm “soạt soạt” Tư Đồ Nhất Tương nghe thấy khi gọi điện cho Trần Húc Đông lúc trước, chính là Trần Húc Đông đang vẽ người này. Nhưng đã vẽ rất nhiều bức rồi, cảm giác không giống lắm, hắn muốn chính xác một chút.

“Không bằng ngươi vẽ cho chúng ta xem thử, có lẽ bọn ta lại biết?” Tư Đồ Tảm Nguyệt nói.

“Ừm… Cũng được.” Trần Húc Đông dứt lời, bảo quản gia mang giấy bút tới.

Qua khoảng một giờ, Tư Đồ Tảm Nguyệt mang tất cả đồ đùng để ăn lẩu bày ra bàn. Bức tranh của Trần Húc Đông cũng vẽ xong.

“Chính là người này.” Trần Húc Đông đưa bức tranh cho mọi người nhìn.

“…” Tất cả đều không nói gì.

“Húc Đông, ngươi không cảm thấy người này rất giống Cổ Thần Hi sao?” Hứa Minh nhìn tranh nói. Người trong tranh này thật sự là giống Cổ Thần Hi như đúc.

“Đúng vậy, dường như thật sự là bác sĩ Cổ.” Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng thấy như vậy.

Mọi người đều tập trung vào bức tranh, không để ý Đậu Đậu ngày càng cúi thấp đầu.

“Phụ thân, ngươi thật sự không phải là tà ác bình thường nha.” Đậu Đậu có chút chột dạ, mặc dù không phải là nó làm, nhưng là do phụ thân làm, không phải cũng giống nhau sao? Cha làm con chịu, mặc dù việc này cũng không có hại gì…