Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 2: Thích ăn đậu




Tư Đồ Nhất Tương rời giường. Hắn hôm nay muốn mang Bảo bảo đi gặp một người. Có lẽ người kia sẽ biết Bảo bảo là loài cá gì đi.

Đem Bảo bảo đặt vào một bể cá nhỏ, mặc một bộ quần áo màu đen giản dị ra ngoài. Đến bãi đỗ xe, hắn dừng bước nghĩ, vẫn là không nên tự cầm lái mà đi gọi taxi. Nếu tự cầm lái thì không thể ôm bể cá, lo là Bảo bảo của hắn sẽ sợ hãi.

Bảo tài xế chạy thẳng đến một nơi bán cá gọi là “Quan Hải”. Nơi này là do bằng hữu Diệp Đào của Tư Đồ Nhất Tương mở, bên trong ước chừng có hơn bốn trăm loại.

Diệp Đào cũng là một kẻ yêu cá. Y quen Tư Đồ Nhất Tương từ hồi còn nhỏ, quan hệ giữa hai người rất tốt. Vài năm trước, y vì không thích chém giết đánh nhau, nên đã lấy chút tiền để mở một cửa hiệu. Mỗi ngày đều nhìn thấy thứ mình thích, cuộc sống thế này xem ra cũng rất có tư vị a.

Xuống xe, Tư Đồ Nhất Tương nhìn Bảo bảo đầy hứng thú. Bảo bảo tâm trạng rất tốt, nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia. Hai cái vây nhỏ trước ngực ( tạm thời có thể gọi là móng của Bảo bảo.) giữ lấy cái bể, còn là rất chặt.

“Ha hả, Bảo bảo, có có bị chóng mặt không?” Tư Đồ Nhất Tương cười hỏi.

Bảo bảo lắc đầu, tỏ vẻ không có. Hắn đã bị thứ chưa từng thấy qua này hấp dẫn, còn để ý có chóng mặt hay không? Cao lớn đồ sộ, hình hộp. Có chút giống thứ xuất hiện trong câu chuyện mà phụ thân đã kể cho nó nghe: “Nhà cao tầng”!

Phụ thân của Bảo bảo đã sống ở thế giới này khoảng hai mươi năm, vì thế đối với nơi này hắn rất có hiểu biết.

“Ta mang ngươi đi gặp một người.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời, liền bước vào Quan Hải.

“Yêu, Ngọn gió nào thổi ngươi tới đây? Thông tin chắc là không có nhanh như vậy đi. Ta vừa có loài mới ngươi liền biết nhanh như vậy, chắc không phải theo dõi ta chứ?” Diệp Đào nói đùa. Bây giờ là sáng sớm, trong tiệm cũng không có ai.

“A, hôm nay tới là muốn cho ngươi xem bảo bối mới của ta.” Tư Đồ Nhất Tương nói xong liền nâng bể cá lên.

“Sao?” Diệp Đào nhìn Tư Đồ Nhất Tương ôm bể cá hỏi.

“Nói ngươi cũng không tin, là từ trên trời rớt xuống.” Tư Đồ Nhất Tương cũng không định nói dối. Thật vậy, có thể nói là từ trên trời rơi xuống

“Tin ngươi có mà bị quỷ ám.” Quả nhiên, Diệp Đào căn bản cũng không tin.

“Đã nói ngươi sẽ không tin. Xem giúp ta đây là cá gì đi, ta chưa bao giờ gặp qua.”

“Ta nói, ngươi có thể buông bể cá ra trước không?” Diệp Đào có chút bất đắc dĩ nhìn Tư Đồ Nhất Tương. Tuy rằng biết nếu là chuyện liên quan đến cá thì Tư Đồ Nhất Tương sẽ không hề ra dáng một hắc bang lão đại, nhưng mà hôm nay có chút hơi quá? Cư nhiên ôm bể cá không buông tay!

“Có thể buông,nhưng không cho ngươi chạm. Còn có, tuyệt đối đừng nghĩ đến chuyện dùng lưới vớt!” Tư Đồ Nhất Tương lặp đi lặp lại lời nói.

“Hảo hảo hảo!” Diệp Đào chỉ có thể đồng ý.

Tư Đồ Nhất Tương đem bể cá đặt lên trên bàn lớn. Nhìn thấy bảo bối ở trong như có chút căng thằng, liền dùng khẩu khí trấn an nói: “Bảo bảo ngoan, ngươi không cần sợ. Để thúc thúc này nhìn ngươi một chút là được rồi.”

Bảo bảo hiểu rõ liền gật đầu. Nhưng lại làm Diệp Đào sợ hãi.

“Nó nó nó…nó hiểu được tiếng người?” Diệp Đào cả kinh ngay cả nói cũng không xong.

“Nếu không sao ta lại gọi là bảo bối. Bảo bảo chẳng những hiểu được tiếng người, ban đêm còn có thể phát sáng. Ánh sáng rất mạnh, đến nỗi phòng ngủ của ta cũng không cần đốt đèn!”

“Trời, thực đáng ngạc nhiên.”

“Hơn nữa Bảo bảo còn có mí mắt, nó buổi tối đều là nhắm hai mắt ngủ.”

“Thật hay giả?” Diệp Đào hoài nghi nhìn Bảo bảo. Thật sự, tiểu gia hỏa này còn đang chớp chớp mắt.

“Ngươi rốt cuộc có biết nó là cá gì hay không?” Tư Đồ Nhất Tương chỉ quan tâm tới vấn đề này.

“Không biết. Ta cũng chưa thấy qua.”

“Thao, lại còn quỷ ám gì nữa. Ta chọn chút thức ăn cho Bảo bảo rồi trở về.”

“Khoan khoan khoan, ta dùng ba con hồng long cao cấp đổi với ngươi!”

Diệp Đào ôm chặt cánh tay Tư Đồ Nhất Tương nói. Ba con hồng long cao cấp, phải trên trăm vạn. Con cá có thể hiểu được tiếng người a! Hảo muốn hảo muốn!

“Không đổi.” Tư Đồ Nhất Tương nói như đinh đóng cột.

“Thêm hai con cá chép cẩm.” Diệp Đào xem bây giờ muốn dùng cả Quan Hải ra đổi để Bảo bảo thuộc về mình.

“Ngươi tặng ta con cá voi xanh ta cũng không đổi với ngươi!” Tư Đồ Nhất Tương nói xong liền ôm lấy bể cá.

“Ai, vậy khi nào ngươi rảnh thì mang nó đến đây chơi được không?” Diệp Đào cũng biết, muốn đòi cá của người này, không bằng đòi mạngcủa hắn. Huống chi còn là bảo bối ngư. Chỉ là y muốn thử xem trên trời hôm nay có thể rơi xuống bánh bao không thôi. Rõ ràng…… là không rơi!

“Xem tình hình đi. Chuyện này đừng nói với bất kì ai khác.” Tư Đồ Nhất Tương nói xong liền mang Bảo bảo sang khu thức ăn cho cá. Hắn nói như vậy và vì không hi vọng Bảo bảo gặp chuyện không may. Trên giang hồ, chuyện đắc tội người khác mà hắn làm kì thực không đếm được. Vạn nhất ngày nào đó Bảo bảo thực sự có chuyện, hắn sẽ phiền muộn chết.

“Ngươi yên tâm. Đúng rồi, về sau thức ăn của nó sẽ do ta cung cấp!” Diệp Đào nói.

“Bảo bảo, ngươi thích ăn cái gì?” Tư Đồ Nhất Tương lần lượt chỉ lung tung hỏi. Từ trùng cho tới mấy loại loại thức ăn khác, hắn không hề bỏ qua cái nào. Nhưng thật là có chút ngoài ý muốn, tất cả Bảo bảo đều không thích.

Bảo bảo có đặc điểm, chính là không có đậu thì không vui. Thích ăn nhất chính là đậu. Đậu đỏ, đậu xanh, đậu Hoà Lan, đậu tương, đậu đen…… Chỉ cần là đậu hắn đều thích. Đương nhiên, phải chín mới được!

“Nó chọn loại nào a?” Diệp Đào đi tới hỏi.

“Chỗ ngươi không có gì nó thích cả. Còn loại nào không mau đem ra đi.” Tư Đồ Nhất Tương hỏi.

“Không có, đây là toàn bộ.” Thức ăn của Diệp Đào xem như không tính đi.

Tư Đồ Nhất Tương không còn cách nào, trước tiên là phải về nhà rồi sau đó mới tính lại a.

Về đến nhà, Tư Đồ Nhất Tương gọi cho cấp dưới của hắn. Bảo bảo bên này cũng không nghe được Tư Đồ Nhất Tương nói cái gì.

Qua khoảng nửa giờ, một nam nhân mặc tây phục màu đen đến đưa cho Tư Đồ Nhất Tương một cái hộp.

“Đại ca, cái này có thể được sao?” Nam nhân hỏi Tư Đồ Nhất Tương.

Trong rương toàn bộ là sách dạy nấu ăn rực rỡ màu sắc, mặt trên có đủ loại trái cây và rau củ cùng các loại thịt.

“Có thể, ngươi đi về trước đi.”

“Vâng” nam nhân lễ phép rời đi.

Sau khi cấp dưới ra về Tư Đồ Nhất Tương liền đóng chặt cửa rồi mới đem thùng sách đến trước mặt Bảo bảo, chỉ vào từng hình hỏi. Nhưng là cứ như vậy không hay chút nào, trong sách ngay cả một hạt đậu cũng không có. Cái duy nhất tròn tròn chính là khoai tây. Nhưng Bảo bảo rất không thích khoai tây.

Bảo bảo thực uể oải, Tư Đồ Nhất Tương rất lo lắng. Bảo bảo chắc đói bụng lắm, àm sao bây giờ?!!

Hai ngày, Tư Đồ Nhất Tương không khác nào cô gái mới về nhà chồng, một mực cùng Bảo bảo trò chuyện, mang đủ thứ này nọ tới cho Bảo bảo xem. Chính là Bảo bảo đều là lắc đầu.

“Ba ba ” vì sao không có đậu?

“Bảo bảo, ngươi có đói bụng không?” Tư Đồ Nhất Tương rốt cục nhịn không được hỏi.

Bảo bảo lắc đầu. Kỳ thật nó không ăn gì cũng không sao. Song thân đều là thần tộc, không cần ăn cơm cũng không có vấn đề gì. Chỉ là không có đậu làm nó không vui nổi.

“Ngươi rốt cuộc thích ăn cái gì a……” Tư Đồ Nhất Tương ngẫm xem còn loại rau củ nào hắn chưa nghĩ đến. Hình như là không có.

“Ba ba ” ta thích ăn đậu.

Tư Đồ Nhất Tương thực hận không thể biến mình thành cá để nghe Bảo bảo nói cái gì a.

“Thế nào? Bảo bảo vẫn không ăn gì a?” Tư Đồ Tảm Nguyệt cầm một chén cháo bổ tiến vào vừa ăn vừa hỏi. Nàng cũng nghe lão đệ nói qua Bảo bảo cái gì cũng không ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút giống trái khổ qua.

“Ân còn cái gì chúng ta chưa nghĩ tới……” Tư Đồ Nhất Tương thật sự không nghĩ ra. Ngay cả thịt bò hắn cũng đã thử qua!!

“Ngươi nói Bảo bảo có thể thích ăn cái này không?” Tư Đồ Tảm Nguyệt đột nhiên nhìn chằm chằm chén cháo trong tay mình.

“Ngươi đem qua đây cho Bảo bảo xem đi.” Tư Đồ Nhất Tương bảo Tư Đồ Tảm Nguyệt đem cháo đưa lại gần một chút để Bảo bảo có thể thể nhìn bên trong chén.

“Bảo bảo, nhìn xem này, ngươi thích không?” Tư Đồ Nhất Tương chỉ vào cái chén trên tay Tư Đồ Tảm Nguyệt hỏi Bảo bảo.

Bảo bảo vẫn đang chán nản, nghe được tiếng của Tư Đồ Nhất Tương nó mới giương mắt nhìn. Nào biết Bảo bảo vừa thấy lại đột nhiên bơi qua bơi lại rất vui vẻ. Trông như đang tung hô gì đó. Đương nhiên, vấn đề trước tiên là nếu Bảo bảo có thể nói……

” Bảo bảo thích ăn đậu?!” Tư Đồ Tảm Nguyệt thấy phản ứng của Bảo bảo liền nói.

Bên trong cháo có các loại đậu với mật ong, còn có vài loại hoa quả. Tuy nhiên mấy loại hoa quả này Tư Đồ Nhất Tương đều chưa từng hỏi qua, cũng không chú ý. Tư Đồ Nhất Tương trực tiếp dùng muỗng nhỏ bỏ đậu vào trong bể cho Bảo bảo.

Bảo bảo liền bơi tới cắn cắn hạt đậu.

“Lại đây.” Tư Đồ Nhất Tương thấy thế, lấy luôn cả chén cháo trong tay lão tỷ hắn.

” Ê, chừa cho ta một chút!” Tư Đồ Tảm Nguyệt thấy đồ ăn của mình bị trưng dụng. Nàng có được chén cháo này cũng đâu dễ, đây là do nàng sai cấp dưới chạy rất xa mới mua được a……

“Ngươi đừng ăn nữa! Lát nữa ta mua lại chén khác cho ngươi!” Tư Đồ Nhất Tương không quay đầu vừa cho Bảo bảo ăn vừa nói.

Bảo bảo được ăn nên tràn đầy hạnh phúc.

“Ba ba ba……” Ai yo, đậu đỏ, đậu xanh, đậu Hòa Lan, đậu giang…… Thật là nhiều đậu a.

Thấy Bảo bảo ăn hạnh phúc, Tư Đồ Nhất Tương rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tảm Nguyệt, cái này là mua ở đâu?” Tư Đồ Nhất Tương chỉ vào cái chén rỗng hỏi.

“Ngô…… Để ta nghĩ. Là một chỗ kêu ‘ Đồng Niên băng điểm ốc ’. Ở trên đường Quang Hoa.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nói vị trí cụ thể ra.

“Bảo bảo, ăn cái này được không?” Tư Đồ Nhất Tương quay đầu hỏi Bảo bảo.

Bảo bảo gật đầu, dung hết sức mà gật.

“Vậy ngươi chỉ ăn cái này?” Tư Đồ Nhất Tương hỏi lại.

Bảo bảo gật đầu, tiếp tục gật đầu hết sức……

“Không!” Có tiếng va chạm khẽ với bể cá. Bảo bảo đột ngột trở mình, hiện ra cái bụng trắng trắng.

Ôi a, đau chết rồi.

“Bảo bảo?” Tư Đồ Nhất Tương hoảng sợ. Âm thanh vừa rồi hắn không phải là không nghe thấy. Sẽ không gặp chuyện xấu đi?

“Ba ba ba……” Đau quá a chóng mặt quá a

Bảo bảo lắc lắc bên trái, lắc lắc bên phải, bơi tới bơi lui mơ mơ màng màng. Bất quá cuối cùng là ngư bối hướng thượng.

“Hô ” Tư Đồ Nhất Tương thở phào một hơi, hắn đã lâu rồi chưa khẩn trương như vậy.

“Ha ha, Bảo bảo thật đúng là thú vị a. Rất đáng yêu.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nhìn thấy Bảo bảo bơi xiêu vẹo liền cười ra tiếng.

“Bảo bảo, về sau muốn ăn cái này đúng không?” Tư Đồ Nhất Tương lại hỏi.

Bảo bảo nhẹ nhàng mà gật gật đầu. Bây giờ muốn nặng nhẹ gì cũng không có khí lực nha.

“Vậy ngươi một ngày ăn bao nhiêu? Đừng gật đầu, vẫy đuôi đi, vẫy một lần là một chén.” Tư Đồ Nhất Tương nhìn Bảo bảo nói.

Bảo bảo xiêu vẹo mà xoay xoay cái thân, cái đuôi nhỏ càng không ngừng phe phẩy trái phải. Tới nỗi Tư Đoồ Nhất Tương cũng không nhớ nổi là bao nhiêu lần.

“Quên đi, vấn đề này lát nữa tính sau.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời, cầm lấy di động nhấn giữ một nút. Xem ra là người hắn thường xuyên liên lạc.

“Đại ca, chuyện gì?” Bên kia truyền đến thanh âm của một nam nhân trẻ tuổi.

“Húc Đông, ngươi đi mua cho ta một cửa hiệu tên là ‘Dồng niên băng điểm ốc’. Ở……” Tư Đồ Nhất Tương nhìn nhìn Tư Đồ Tảm Nguyệt.

“Đường Quang Hoa.” Tư Đồ Tảm Nguyệt rất nhanh nói tiếp.

“Ở đường Quang Hoa. Càng nhanh càng tốt.” Tư Đồ Nhất Tương phân phó.

“…… Đã biết đại ca.” Phía bên kia trầm mặc một lát mới trả lời. Hắn đây là khó hiểu, đại ca đột nhiên muốn tấn công vào ngành sản xuất thực phẩm sao?!!

Tư Đồ Nhất Tương gác máy. Chuyện này vốn là nên giao cho Hứa Minh, nhưng là Hứa Minh đi công tác nên chỉ có thể giao cho Húc Đông. Hai người kia là trợ thủ đắc lực của hắn, từ nhỏ đến lớn đều chơi chung với hắn, rất đáng tin cậy.

Hứa Minh năm nay hai mươi lăm tuổi, lớn hơn Tư Đồ Nhất Tương một tuổi. Hắn khí chất trầm ổn, làm việc rất chắc chắn. Trần Húc Đông tuổi còn nhỏ, năm nay mới hai mươi mốt. Đầu óc hắn phi thường linh hoạt, làm việc cũng rất nhanh, nhưng lại có chút không kiên nhẫn. Điểm trội nhất là có hiểu biết nhiều về máy tính và internet, hắn với việc này là có chút hơi quá cuồng nhiệt. Có chút giống Tư Đồ Nhất Tương yêu cá!

“Lão đệ, ngươi không biết là mời đầu bếp về thì thích hợp hơn không?” Tư Đồ Tảm Nguyệt cảm thấy được mua cả cửa tiệm là không cần thiết……

“Ta không muốn người khác biết đến sự tồn tại của Bảo bảo, việc đó không an toàn.” Tư Đồ Nhất Tương cách lớp thủy tinh sờ sờ đầu Bảo bảo còn hơi xiêu vẹo.

“Ba ba ba……” Chóng mặt a…… Ta chóng mặt a……

“A,lão đệ, ta thường nghĩ xem có khi nào ngươi cưới một con cá về làm vợ luôn.” Tư Đồ Tảm Nguyệt đan hai tay lại hỏi.

“Không cần cưới a, mua được rồi.” Tư Đồ Nhất Tương nghiêm túc trả lời.

“Cũng không hẳn a, Bảo bảo chính là có bao nhiêu tiền cũng không mua được.” Tư Đồ Tảm Nguyệt cười nói.

“……” Tư Đồ Nhất Tương không đáp lời. Bảo bảo đích thật là vạn kim khó cầu. Bất quá, kết hôn? Không nghĩ tới!

“Ta thấy hẳn là đem Bảo bảo đặt lại tên là ‘ Đậu Đậu ’. Nó thích ăn đậu như vậy a.” Tư Đồ Tảm Nguyệt lên tiếng đánh tan sự tĩnh mịch.

“Đậu Đậu……” Tư Đồ Nhất Tương thử gọi một tiếng, nhìn xem Bảo bảo thích không.

Bảo bảo lúc này liền nhảy dựng lên. Nhủ danh của nó vốn là Đậu Đậu. Bởi vì hắn rất thích ăn Đậu Đậu, cho nên phụ thân cùng phụ thân vàcác ca ca đều gọi nó nhu vậy.

“Xem ra nó rất thích.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nói.

“Ân, vậy về sau gọi là ‘ Đậu Đậu ’ đi.” Tư Đồ Nhất Tương nói xong lại lấy điện thoại ra, hắn nghĩ vừa rồi hẳn là không đủ với Đậu Đậu.

Rất nhanh, mấy chén cháo bổ được đưa đến trước mặt Đậu Đậu. Bất quá cháo bổ này cũng không coi như là cháo bổ, bên trong không hoa quả, tất cả đều là đậu!

Sau khi đến thế giới này, đêm nay là đêm vui vẻ nhất của Đậu Đậu. Nó được ăn rất nhiều đậu a.