Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

Chương 95




Edit+Beta: Minh Miu

Bùi Vĩ Trạch cùng Mục Doanh Doanh đồng thời giương mắt nhìn Phan Lạc Thi, ánh mắt mang theo hồ nghi, nghi kị, Mục Doanh Doanh thanh âm run rẩy hỏi: “Làm sao anh biết Tiểu Hâm nhà tôi bị bệnh bạch cầu, còn đã sớm biết? Sớm bao nhiêu?”

Phan Lạc Thi giống như không nghe thấy, đôi mắt chỉ nhìn chăm chú Bùi Vĩ Trạch, khóe môi khiêu khích tà khí nở nụ cười.

Bùi Vĩ Trạch cũng không nói chuyện, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Phan Lạc Thi.

Nếu không phải vừa rồi mới nghe thâm cừu đại hận giữa hai người họ, Đại Tráng thực sự sẽ nghi ngờ giữa hai người có gút mắc gì khó nói hoặc là cơ tình.

Mục Doanh Doanh nóng lòng cứu con trai, ngữ điệu uy hiếp đe dọa vừa rồi tự đồng điều chỉnh thành hình thức thút thít nỉ non cầu khẩn, khóc lóc sướt mướt một mặt nước mắt nước mũi: “Phan Lạc Thi, tôi van cầu anh. Tiểu Hâm nó bệnh rất nặng, chúng tôi thật vất vả mới nghĩ ra biện pháp cứu nó, anh bắt nó đi, bỏ lỡ thời cơ trị liệu, nó liền không sống được nữa. Anh đòi tiền sao? Đòi bao nhiêu chúng ta cùng nhau thương lượng, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu, chỉ cần anh mau giao ra Tiểu Hâm cho chúng tôi.”

Phan Lạc Thi khinh miệt nói: “Phụ nữ, cô vẫn là giữ lấy chút sức lực, trong chốc lát có sức khóc tiếp. Hừ, Ni Bồ Tát sang sông, bản thân cũng khó bảo toàn, còn cầu tình cái rắm...ngược lại là chồng cô, trốn ở sau lưng phụ nữ thảnh thơi.”

Bùi Vĩ Trạch nghe xong lời này, lập tức ở trong lòng “lộp bộp”, vì cái gì nói Mục Doanh Doanh “Ni Bồ Tát sang sông, bản thân khó bảo toàn”? Phan Lạc Thi lời này là câu nói hàm ý khác, ám chỉ cái kia trong bụng của cô ấy...

Vẻ mặt của Đại Tráng không biết rõ sự tình, Bùi Vĩ Trạch thoáng cái mồ hôi như mưa, xấu hổ vô cùng, chỉ có thể trầm giọng nói: “Phan Lạc Thi, ân oán giữa chúng ta, mày cứ hướng về tao. Cùng tiểu bối chúng nó không có quan hệ. Mày trước tiên đem con của tao Tiểu Hâm giao ra. Còn có, Đại Tráng, con đi, ở đây không có chuyện của con.”

Phan Lạc Thi xem thường nói: “Như thế nào chuyện không liên quan đến Đại Tráng. Tại đây có rất nhiều chuyện liên quan đến nó, không riêng có trước kia, còn có hiện tại.”

Bùi Vĩ Trạch nghe xong lời này, lập tức mặt mũi trắng bệch, thân thể thiếu chút nữa lảo đảo: Quả nhiên, sát chiêu chôn ở chỗ này. Quá độc ác rồi.

Bên này Đại Tráng cùng An Trình đều đang cân nhắc: Sự tình trước kia, vừa rồi Phan Lạc Thi nói lộn xộn linh tinh, hai người bọn họ đại khái đã hiểu, mà “hiện tại”, lại chỉ cái gì?

An Trình trong nội tâm bỗng nhiên có chút cảm giác, cậu hồ nghi nhìn vẻ mặt xấu hổ của Bùi Vĩ Trạch, lại nhìn sắc mặt đắc ý của Phan Lạc Thi, lại nhìn nhìn khuôn mặt khóc lóc ngấn nước của Mục Doanh Doanh, nhíu nhíu mày nhìn Đại Tráng.

Mấy người giằng co trong chốc lát, Bùi Vĩ Trạch phong độ khí chất thương nhân trước sau như một rốt cục vỡ tan, không nói một lời xoay người muốn đi.

Mục Doanh Doanh vội vàng kéo cánh tay Bùi Vĩ Trạch, vội vàng nói: “Không thể đi, Tiểu Hâm vẫn còn ở trong tay Phan Lạc Thi. Đi, Tiểu Hâm liền mất mạng.”Bùi Vĩ Trạch lạnh giọng nói: “Đều như nhau. Tiểu Hâm rơi vào tay hắn, tránh không được cái chết.”

Phan Lạc Thi vỗ tay, khen: “Xem như mày hiểu tao. Xác thực, con trai nhỏ của mày không thấy được mặt trời ngày mai rồi. Ha ha ha, Bùi Vĩ Trạch, mày như thế nào luôn lạnh lùng bình tĩnh như vậy, biết rõ cứu không được con trai nhỏ, liền chờ nó đi chết? Làm tao nhớ tới một chuyện trước đây. Tử Quân bởi vì mang thai Đại Tráng, khóc cầu mày lấy cô ấy, mày lại tàn nhẫn mà cự tuyệt cô ấy, bởi vì mày còn chưa có thừa kế gia nghiệp Bùi gia, cho nên khi ấy không được. Ha ha, kết quả, khiến Tử Quân tuyệt vọng, trốn khỏi đại lục. Rõ ràng là mày phạm phải sai lầm, mày lại đem lửa giận đổ trên đầu người nhà của tao, làm hại nhà tao phá sản, làm hại cha tao bị nợ nần chồng chất mà nhảy lầu, mẹ của tao tức chết. Hai mạng người, hiện tại tao bắt con trai nhỏ của mày mạng đổi mạng, đã đủ tiện nghi mày rồi, chẳng khác nào mày nhặt được tiện nghi.”

Quả nhiên ngoài dự đoán. Đại Tráng cùng An Trình nghe thấy đều ngây người, chân dường như bị đóng đinh trên mặt đất, mắt một chút cũng không nháy mà nhìn hai người đàn ông giương cung bạt kiếm.

Bùi Vĩ Trạch hiện tại chỉ cần thoát thân, lại bị Mục Doanh Doanh gắt gao giữ chặt cánh tay hắn, cầu khẩn nói: “Không thể đi...Tiểu Hâm liền sống không được nữa...”

Phan Lạc Thi u ám nói: “Mày liền đi một bước thử xem? Liền để cho con trai nhỏ của mày liền ngay lập tức đi gặp thượng đế.”

Đại Tráng lúc này cũng mở miệng, trầm giọng nói: “Vẫn là nói đi? Đến cùng là chuyện gì xảy ra, tất cả về mẹ của tôi, tôi cũng có quyền lợi biết rõ.”

Đại Tráng nói ra câu nói kia như đè sập cọng rơm cuối cùng của lạc đà, khiến Bùi Vĩ Trạch nửa bước chân cũng khó bước, trên mặt hiện ra vẻ khó chịu như màu gan heo.

Phan Lạc Thi khiêu nửa bên lông mi, có nhiều hứng thú mà liếc nhìn Bùi Vĩ Trạch, cười âm hiểm: “Đã đi không được, liền ngồi xuống cùng mọi người ôn lại chút chuyện quá khứ đi, Đại Tráng bọn họ đều đang rửa tai lắng nghe đây này ha ha ha.” Nói xong, tay của hắn ta làm thủ thế, mấy vệ sĩ không biết từ nơi nào bưng ra mấy cái ghế, Phan Lạc Thi liền giống như chủ nhân bình thường mời khách: “Đến, ngồi bên này, lật khoản nợ cũ này lên tốn chút thời gian, đứng nói chuyện tương đối tốn sức. Đại Tráng, hai đứa các cậu, cũng tới ngồi, đừng cách xa như vậy, nghe không rõ, sao có thể biết được sự tích ánh sáng chói lọi của ba cậu năm đó.”

Bùi Vĩ Trạch nhếch môi, nói: “Có một điều kiện, trước tiên đem Tiểu Hâm nhà tao đưa về bệnh viện. Nó là người bệnh còn chút hơi thở cuối cùng, làm trễ nãi trị liệu, sẽ chết. Tiểu Hâm nếu chết, có tin hay không tao đem mày tháo thành tám miếng.”

Phan Lạc Thi bĩu môi cười cười, nói: “Tin, đương nhiên tin. Mày nhiều năng lực, năm đó rõ ràng là mày nạy góc tưởng ngủ vợ của tao còn làm vợ tao lớn bụng, tao còn chưa kịp tìm mày tính sổ đâu, mày ngược lại là đánh đòn phủ đầu, hãm hại chuyện kinh doanh nhà tao, hại nhà tao phá sản, tức chết cha mẹ tao. Ha ha, khoản nợ này nhất định phải tính toán rõ ràng. Chỉ cần tính hết nợ, đừng nói đem tao tháo thành tám miếng, chính là bâm thành cặn bã xương cốt, tao chết cũng không hối tiếc.”Bùi Vĩ Trạch nhíu mày, nói: “Những đều mày nói tao đều không nhận. Chỉ có điều có vài chuyện không có liên quan, mày không cần lung tung lôi kéo liên quan đến nhau, ăn nói bừa bại, loạn vu oan tội danh.”

Phan Lạc Thi trong lỗ mũi hừ một tiếng, nói: “Như vậy à? Xem ra một số nợ cũ năm xưa tính ra cũng có chút khó khăn, mày không phối hợp như vậy, bảo tao như thế nào triển khai. Chỉ có điều, không có sao, tao hiện tại đối với luật sư trong phiên toàn cảm thấy rất hứng thú, hôm nay sắm vai chơi đi, tao là luật sư công kích, mày là bị cáo, bọn họ là đứng ngoài quan sát ngồi trên ghế nghe, hiện tại tao hỏi, mày cần phải thành thực trả lời.”

Bùi Vĩ Trạch nói: “Mày người này tim gan cái gì? Con trai nhỏ của tao hiện tại sống chết không rõ, tao có thể có tâm tư chơi với mày?”

Phan Lạc Thi cười nói: “Cái đó không phải do mày. Con trai nhỏ của mày, mày vừa rồi cũng nói, nó rơi vào tay tao, sớm muộn gì cũng chết. Nhưng, lập tức chết cùng chờ một lát chết vẫn có khác nhau. Vậy, mày ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tao, nó còn có thể hô hấp nhiều hơn một chút không khí của thế giới này, mày nếu không hợp tác, nó lập tức chết ngay, ha ha ha, con trai con gái chính là khoản nợ của cha mẹ, cho dù mày không tính là cha hiền cái gì, nhưng, cũng đừng quá lạnh tâm lạnh gan đi à nha.”

Bùi Vĩ Trạch bị Phan Lạc Thi cưỡng ép cùng ngồi trên một cái ghế, vợ của hắn Mục Doanh Doanh ước chừng cách xa hơn một mét, Đại Tráng cùng An Trình lại tách rời ra một khoảng cách, sau đó, xung quanh là vệ sĩ. Thoạt nhìn, thật đúng là như là thẩm lí và phán quyết.

Phan Lạc Thi nói: “Đến, mày trước nói cho mọi người, hai chúng ta trước kia có tính là bạn tốt không? Bùi Phan chúng ta là hai nhà thế giao, chúng ta từ lúc còn mặc tã đã quen biết, còn cùng một chỗ cùng học thời gian dài như vậy, khi đó, tao là thật tâm đem mày trở thành bạn bè, làm anh em, chuyện gì cũng nói với mày, phải hay không?”

Bùi Vĩ Trạch biểu lộ bất đắc dĩ, nói: “Cái khoản nợ từ lúc mặc quần yếm mày cũng tính? Xem ra độ dài này không ngắn.”

Phan Lạc Thi ánh mắt chuyển nghiêm túc, nói: “Tao chỉ là muốn hỏi mày, khi đó, tao nói cho mày biết, tao thích em gái của mày Bùi Tử Quân, tao muốn cưới cô ấy, mày vì cái gì không phản đối? Vì cái gì? Phải biết rằng, tao dù thích Bùi Tử Quân như thế nào, nhưng, cô ấy là người mày thương, chân trời xa xăm nơi nào không có cỏ thơm, phụ nữ của anh em tao sẽ không thò tay, nhưng, mày cho tới bây giờ đều không có nói qua, cũng không có nhắc nhở tao, vì cái gì? Nếu là mày lúc trước phản đối, chúng ta... tại sao có thể có kết cục như hôm nay? Tao sớm lấy người con gái khác, trải qua cuộc sống hạnh phúc. Con mẹ nó mày thật sự là anh em tốt, đủ nghĩa khí. Ngay cả người con gái mình thích đều nhường cho tao. Tình ý như vậy tao như thế nào có thể nhận nổi.” Nói đến phần sau, tròng mắt Phan Lạc Thi càng ngày càng hồng, giống như than tinh đốt đỏ, có chút làm cho người ta sợ hãi.

Bùi Vĩ Trạch im lặng không nói.

Phan Lạc Thi nắm chặt đốt ngón tay “tạch tạch tạch”, dường như tiếng vang như vậy có thể giải tỏa một chút tức giận, để hắn ta không đến mức nhào tới, đem Bùi Vĩ Trạch nuốt sống.

Phan Lạc Thi bình tĩnh trong chốc lát, mới nói tiếp: “Tao về sau biết được, mày lúc ấy không ngăn cản, là vì mày lúc ấy không có lập trường. Cha của mày đối với hôn nhân của mày cùng với Tử Quân sớm đã có sắp xếp, mày chỉ có thể lấy trưởng nữ Chu gia, mới môn đăng hộ đối, mới có thể kế thừa gia nghiệp Bùi gia. Mày thích Tử Quân, thời thời khắc khắc nghĩ cách hấp dẫn cô ấy, lại chưa từng có ý định lấy cô ấy. Chưa từng có qua. Nhưng, đã như vậy, mày vì sao không dứt khoát mà buông tay? Tại sao phải hấp dẫn cô ấy, rồi lại đối với cô ấy bội tình bạc nghĩa?”

Bùi Vĩ Trạch thủy chung không nói được lời nào.

Phan Lạc Thi níu lấy cổ áo của hắn, gắt gỏng gào rú: “Con mẹ nó mày nói đi. Có gan làm, không có gan đảm nhận sao? Ở trước mặt vợ cửa mày bây giờ cùng con trai, mày nói. Đừng tưởng rằng giả vờ chó chết có thể lăn lộn qua.”

Trên mặt Phan Lạc Thi hiện ra bi phẫn, cùng hắn ta vừa rồi âm trầm ngạo mạn quả thực không giống như là một người, hắn như là một người bị phá hủy tuyệt vọng, thì thào nói: “Tử Quân như thế nào sẽ thích một người cặn bã như mày? Tao yêu cô ấy như vậy, yêu đến ngưỡng mộ, yêu đến hèn mọn, đêm tân hôn, cô ấy nói không thoải mái, tao coi như xong, chỉ nói chuyện trong chốc lát thì mỗi người nằm ngủ, mấy ngày kế tiếp đều là đối xử dịu dàng, chỉ ngóng trông bản thân cô ấy bằng lòng. Kết quả đâu, mày ngược lại là không khách khí, lão tử chưa ngủ với vợ, chỉ có điều một tháng sau, liền để cho mày làm lớn bụng.”

Dựa theo lời nói của Phan Lạc Thi, tân hôn của hắn ta không quá vài ngày, cũng bởi vì chuyện làm ăn phải đi nơi khác, ai biết trên đường núi gặp đất đá lỡ nện gãy chân, bởi vì chỗ không người không có cách nào truyền tin cho người nhà, cho nên mọi người Phan gia cho rằng Phan Lạc Thi chết rồi. Mà lúc Bùi Vĩ Trạch lại thừa dịp trống không, nhảy vào dựa vào cờ hiệu an ủi em gái mà công khai ra vào Phan gia, cũng khiến cho Bùi Tử Quân châu thai ám kết( có mang do ăn cơm trước cổng), khi đó, cha mẹ Phan gia còn nước mắt tuôn trào đầy mặt nói có lẽ là ông trời có mắt, khiến Phan Lạc Thi tuổi còn trẻ liền chết có đứa nhỏ mồ coi trong bụng mẹ.

Cho đến khi Phan Lạc Thi thoát hiểm về nhà.

Nhớ đến đây, Phan lạc Thi cũng nhịn không được nữa, một quyền vung lên trên khuôn mặt bảo dưỡng của Bùi Vĩ Trạch, rống giận: “Nếu không phải tao trước kia thương tiếc Tử Quân, không đụng vào Tử Quân, tao vẫn không biết bạn tốt của tao thừa diệp tao ra ngoài làm ăn đến nạy góc tường, đem vợ của tao ngủ. Còn ngủ ra đứa nhỏ. Các người không biết, ta mới vừa nhà, mẹ của ta ôm ta vui đến phát khóc, nói tình hình ta sắp làm cha là như thế nào? Ta thiếu chút nữa muốn tháo xuống kiếm treo trên tường, một kiếm đem Tử Quân, cùng đứa nhỏ thông dâm trong bụng của cô ấy xuyên thủng.”

Lời này nói ra khiến tâm An Trình níu chặt, cúi đầu nhìn nắm đấm của Đại Tráng, đốt ngón tay dùng sức hận không thể đâm vào lòng bàn tay.