Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

Chương 68




Edit+Beta: Minh Miu

Chu Nguyên Dịch ngồi trên máy bay, cảm xúc phập phòng.

Tuyệt đối thật không ngờ, sự tình dĩ nhiên là như vậy.

Hận nữ nhân kia tâm ngoan thủ lạt, âm hiểm xảo trá, cũng hận chính mình.

Hận đến run sợ, hận đến đau lòng.

Nếu như năm đó cẩn thận một chút, lại chấp nhất một chút, lại kiên kì một chút, phải hay không tình huống sẽ hoàn toàn bất đồng?

Tại sao phải kiên trì tự tôn cùng kiêu ngạo chính mình như vậy, thế cho nên hoàn toàn hiểu lầm y, bỏ lỡ y?

Nghĩ đến cảnh ngộ y trải qua hai mươi lăm năm nay, Chu Nguyên Dịch không cách nào không tự trách không khổ sở, đồng thời nghĩ tới rất nhiều sự tình.

Nhớ tới lúc An Trình còn nhỏ, một cái đậu đỏ đinh, một đôi mắt lớn lên giống y, luôn nắm góc áo Chu Nguyên Dịch, khóc sướt mướt hỏi “Vì cái gì người khác đều có mẹ, con lại không?”

Mà khi đó Chu Nguyên Dịch hận hắn phụ lòng, luôn tức giận trả lời An Trình nói: “Bởi vì y không cần chúng ta nữa, con coi như y đã chết.”

Mà khi đó, y đã đánh mất ý thức.

Đợi không được người yêu đến cứu.

Sống không bằng chết.

Chính mình lúc đó gắng gượng mang theo con trai, đồng dạng y lại chịu đựng thống khổ.

Thống khổ càng lớn.

Thống khổ không thuộc về mình.

Thật đáng buồn, hoàn toàn không người biết.

Máy bay Chu Nguyên Dịch hạ cánh, lái xe sớm chờ ở bên ngoài, chỉ đợi Chu Nguyên Dịch phân phó một tiếng, liền lái xe nhanh như chớp, thẳng đến khi hắn đến bệnh viện.

Chu Nguyên Dịch trái ngược bình thường vững vàng, ba bước hai bước vào bệnh viện, chạy nhanh trên hàng lang, thậm chí không chờ được thang máy, liền trực tiếp “cọ cọ cọ”, trực tiếng từ cầu thang bộ chạy lên lầu ba.

Nhưng, đã đến phòng bệnh, Chu Nguyên Dịch tâm tình một đường nôn nóng ngược lại co rúm lại.

Có lẽ chính là cái gọi là “cận hương tình khiếp” đi?

Càng là nóng lòng muốn gặp y, càng không dám đối mặt y.

Cho dù y không cảm giác, không thể mở to mắt nhìn mình.

Nhưng, vẫn cảm thấy áy náy, cảm thấy thua thiệt y, thế cho nên, chật vật đến không dám đối mặt.

Chu Nguyên Dịch cánh tay giơ lên gõ cửa ngừng nửa chừng, người cứng ngắt đứng ở cửa ra vào.

Không tiến cũng không lùi.

Cho đến khi y tá vào phòng bệnh xem xét tình hình, kì quái hỏi: “Ông là muốn thăm người bệnh sao? Vì cái gì không đi vào?”

Chu Nguyên Dịch lúc này mới như tỉnh mộng, quyết định chắc chắn, cắn răng một cái, đi theo y tá vào phòng bệnh.

Một người nằm trên chiếc giường phía bên phải phòng bệnh, không sinh khí.Y tá đi qua, dùng nhiệt kế đo nhiệt độ, thuận tiện nhu hòa nói: “Phó tiên sinh, hôm nay có người đến thăm ông rồi~~, mau mau tỉnh dậy đi.”

Đây là bác sĩ nhắn nhủ, đừng nghĩ rằng người bệnh tạm thời không tỉnh lại, xem như y là kẻ điếc, phải đối xử như người bình thường không được đối đãi y như người bệnh.

Nhưng, một câu nói như vậy, Chu Nguyên Dịch nói đến hốc mắt lại ẩm ướt: “Tôi sớm nên đến.”

Bên kia một người ngồi trên ghế, ôm khuỷu tay, trên mặt đắp báo, chính mình nằm ngáy o o...

Y tá cười nói: “Người bảo hộ này cũng vậy, giống như sâu ngủ đầu thai, người bệnh ngủ, anh ta cũng ngủ.”

Đại Tráng nghe được thanh âm tỉnh dậy, thấy y tá tiến đến kiểm tra như thông lệ, lấy báo che ở trên mặt xuống, chào hỏi nói: “Lại đến đo nhiệt độ cơ thể à?”

Lại liếc thấy cha vợ ở phía sau tiến vào, Đại Tráng lập tức ngượng ngùng, vội vàng giải thích nói: “Cha, người đã đến? Kì thật, con cũng không phải chỉ ngủ, con còn cùng với ông ấy nói chuyện, bác sĩ nói, phải cùng ông ấy nói chuyện, đừng tưởng rằng ông ấy ngủ liền không nghe được.”

Chu Nguyên Dịch hiện tại càng ngày càng thích đứa con rể tích cách thành thật này rồi, mỉm cười nói: “Ah, con nói những cái gì nữa?”

Đại Tráng gãi gãi đầu, nói: “Con cũng không có gì để nói, chính là nói cho ông ấy, đều ngủ hai mươi mấy năm rồi, không phiền à? Như thế nào cũng phải trở mình một cái? Không muốn xoay người cũng mở mắt ra nhìn, bầu trời màu xanh, còn có chim chóc bay qua, hoa hoa cỏ cỏ hồng hồng tím tím thực đẹp, thực không muốn nhìn? Những thứ khác, con thật sự không biết nói cái gì.”

Đại Tráng vốn là không thích cùng người xa lạ nói chuyện, đây cũng là không trâu bắt chó đi cày, nếu không phải xem y là người ba khác của An Trình, Đại Tráng ngay cả vài câu nhạt nhẽo này cũng không nói ra.

Chu Nguyên Dịch nở nụ cười, nói: “Được rồi, nhiệm vụ của con đã hoàn thành, nhanh về nhà nhìn An Trình cùng Bảo Bảo đi. Xe của cha ngừng ở bên ngoài, cha gọi điện thoại cho lái xe để đưa con ra sân bay.”

Đại Tráng vui vẻ gật đầu một cái, nói: “Cảm ơn cha.”

Sau khi Đại Tráng đi, Chu Nguyên Dịch đem cái ghế Đại Tráng ngồi kéo tới, ở trước giường của y ngồi xuống, dừng tại mặt của y.

Giống như hai mươi lăm năm trước tuấn lãng mê người, chỉ là gầy đi rất nhiều.

Chặt chẽ nhắm mắt lại, đối với tất thảy xung quanh mình, vô tri vô giác.

Ngẫm lại đã từng hạnh phúc, Chu Nguyên Dịch nước mắt tràn mi, tình cảm áp chế từ lâu giờ như là hồng thủy vỡ đê.

Hắn nắm chặt bàn tay da bọc xương ở trên giường của y, áp ở trên mặt mình.

Hai mươi năm chia lìa, hai mươi lăm năm cách xa, hai mươi năm oán hận hiểu lầm.

Tại thời khác này tan rã.

Nước mắt nóng hổi, giống như từng hạt trân châu, một giọt một giọt rơi nóng hổi rơi vào bàn tay y:“Thực xin lỗi, em đã tới trễ, đã trễ hơn hai mươi năm...”

“Em là Nguyên Dịch, anh sẽ không ngủ đến hồ đồ, đem em quên hoàn toàn chứ?”

“Anh nhanh tỉnh dậy, anh tỉnh, em có một tin tức tốt muốn nói cho anh biết. Anh tuyệt đối không thể tưởng được...”

“Van cầu anh, tỉnh lại.”

“Một nhà chúng ta bỏ lỡ hai mươi lăm năm. Cuộc đời, có lẽ chỉ còn lại một lần hai mươi lăm năm cuối cùng, còn muốn bỏ lỡ nữa sao?”

“Van cầu anh, nhanh tỉnh dậy.”

“Em yêu anh, vẫn luôn yêu anh.”

~~~~~~~~~~

Bên này, Đại Tráng cũng là một đường ngăn không được mà hưng phấn kích động, chỉ hận thời gian đợi ở sân bay quá lâu, máy bay bay quá chậm, ra sân bay cũng dong dài, cho đến khi xe dừng ở ngoài phi trường, hận không thể đoạt lấy tay lái chính mình lái xe, khiến cho tài xế liếc nhìn anh: “Mau nữa liền vi phạm rồi. Hóa đơn phạt đưa cho anh nộp tiền?”

Đến nhà, Đại Tráng cầm chìa khóa mở cửa, chú Lê thấy anh trở về, vui vẻ ê a kêu lên một tiếng, có thể là nói: Đại Tráng con quay trở về rồi.

Đại Tráng đã quen phương thức bày tỏ của chú Lê, nhưng, lúc này chẳng quan tâm cùng ông nói cái gì, một câu “chào chú Lê”, liền quăng túi du lịch trong tay trên mặt đất, vung chân hướng lầu hai chạy lên.

Trong phòng ngủ lầu hai nghe được động tĩnh An Trình đang muốn nói đi hàng lang nhìn xem phía dưới xảy ra chuyện gì, mới mở cửa, đã bị kéo vào lòng ngực ấm áp.

An Trình trong nội tâm vui vẻ, lập tức phối hợp mà ngẩng mặt lên.

Lập tức, hôn như mưa rơi xuống.

Còn có nam nhân thở hổn hển: “Bảo bối, nhớ chết anh rồi. Em nhớ anh hay không?”

Vừa hôn vừa đem bàn tay lớn hướng vào trong quần áo thăm dò, nắm lấy nụ hồng nho nhỏ ở phía trên, ấn vê xoa, bàn tay kia thì mạnh mẽ dán ở bờ mông của An Trình, dùng sức mà nắm.

Lại là một lần vội vàng hôn sâu, Đại Tráng tay thăm dò vào khe mông An Trình, đâm một ngón tay đi vào, xoa bóp vài cái, liền đem An Trình ấn đến thắt lưng đều mềm nhũn.

Đồng thời, cắn vành tai trắng mịn của An Trình, trong miệng nhiệt khí truyền vào tai, mang đến rung động khó nói: “Nếu không để cho anh đi vào, anh đều sắp điên rồi. Để cho anh đi vào, làm phần thưởng, hửm?”

Khó có thể ngăn cản khiêu khích cùng hấp dẫn phía dưới, An Trình hai chân tách ra, tự động lộn xộn phần eo của cậu, bày ra một cục diện giương cung bạt kiếm.

Bảo Bảo ở trên giường gỗ nhỏ “oa” một tiếng tiếng khóc rung trời, kinh động đến chuyện tốt của hai cha.

Đại Tráng hậm hực nhìn vợ không chút lưu tình nào mà đẩy mình ra, không để ý lều nhỏ cao ngất dưới quần anh, bỏ chạy đi đút sữa cho con trai.

Đại Tráng dẹp loạn chính mình một lát, cũng đi qua xem Bảo Bảo.

Vài ngày không gặp, tiểu gia hỏa liền đột nhiên lớn thêm một chút, cánh tay giống như mẩu ngó sen trắng trắng mềm mền vung vẩy, bộ dạng đặc biệt thú vị.An Trình ôm con trai đút bình sữa, cười trêu chọc Đại Tráng: “Bảo Bảo, nhìn ba con trở về rồi. Chuyện thứ nhất ba con trở về, cũng không nhìn con trai bảo bối, liền muốn làm chuyện xấu. Bảo Bảo nhanh lêu lêu ba con.”

Đại Tráng phía dưới quần vẫn còn hưng phấn chưa tiêu, muốn làm chuyện xấu chứng cớ mười phần xác thực, chống chế không được, dứt khoát ăn vạ dựa vào trên người An Trình, trầm thấp nặng nề nói: “Muốn làm chuyện xấu làm sao bây giờ? Con trai lại tiếp tục hôn, không có hôn vợ. Vợ, em ngược lại là nhanh lên.”

An Trình lườm anh một cái, nói: “Vậy anh rót vào cho Bảo Bảo thì được rồi.”

Đại Tráng cười hắc hắc, đầu ngón tay thô ráp sờ một vòng trên khuôn mặt nhỏ non nớt của con trai, nói: “Tiểu bại hoại, ăn nhanh lên, ăn xong ngoan ngoãn ngủ, đừng luôn chiếm lấy vợ của ba. Bản thân gắng sức lớn, lớn rồi tìm vợ của mình đi.”

An Trình trừng anh, trừng anh cũng vô dụng, hôm nay Đại Tráng hoàn toàn là sói đói, loạn trí, vật phía dưới ngạo nghễ sừng sững, trong đầu xuất hiện hình ảnh thiếu nhi không nên xem.

Đợi đến lúc Bảo Bảo đã ngủ, Đại Tráng không nói hai lời, đem vợ ôm ngang lên, đi về phòng tắm bên kia, tránh cho hết thảy quấy nhiễu.

Cái này gọi là một mảnh kích tình bốn phía.

Từ thân thể đến tâm lý, thoải mái méo mó.

Một vòng chiến.

Nước ấm của vòi hoa sen “rầm rầm” rơi khắp nơi, An Trình không để ý đằng sau thân thể không khỏe, đơn giản chỉ muốn tân trang khuôn mặt cho nam nhân của mình.

An Trình cầm trong tay dao cạo râu, ánh mắt chuyên chú, động tác nhu hòa mà cạo râu trên cằm cho Đại Tráng.

Ánh mắt đưa tình, lưu chuyển lên vô hạn tình ý.

Tuy không nói ra miệng, cậu làm sao không muốn anh? Làm sao không thương anh?

Nghĩ đến một Thủ Lão Ca vì mẹ làm mì nước, tuy là tình cảnh không liên quan, nhưng, Đại Tráng ở trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, cảm ơn em thương anh.

Gần một tuần lễ nhớ thương lẫn nhau cùng lo lắng, lần nữa hóa thành động tác chạy nước rút dũng mãnh cùng với tiếng rên rỉ: “Em...yêu anh...ah...nhẹ một chút...”

Đến buổi chiều ngày hôm sau, Chu Nguyên Dịch gọi điện thoại cho An Trình, vui đến phát khóc: “Y rốt cục tỉnh. Chẳng qua, y nắm trên giường hơn hai mươi năm, thân thể thoái hóa nghiêm trọng, tuy tỉnh, nhưng phải chậm rãi khôi phục, ngay cả ngồi xe lăn cũng chỉ có thể hạn định mỗi ngày cộng lại không quá một tiếng.”

An Trình an ủi cha nói: “Người tỉnh là tốt rồi, khỏe mạnh, từ từ sẽ đến. Hai mươi lăm năm thời gian cũng chờ được, đợi hai tháng còn đợi không được sao?”

Chu Nguyên Dịch nói: “Hai ba tháng khả năng không được, triệt để khôi phục đến mức độ bình thường, ít nhất phải nửa năm. Chẳng qua, công ty bên kia không thể thiếu cha, cha nhiều lắm là ở chỗ này cùng y hai tuần, phải đi qua, hiện tại, chỉ có thể để con đảm đương. Vừa vặn lại là thời điểm đầu tư mấu chốt, ai...cũng may con ở cử cũng không kém bao nhiêu nữa...”

Vì vậy, ngày kế tiếp, An Trình bắt đầu đi làm, tạm thời thay thế vị trí chủ tịch, chấp chưởng công ty, chỉ huy hạng mục đầu tư trọng đại lần này.

Chu An Bằng tại H quốc, nghe được hàm răng đều muốn cắn nát.

Đáng hận chính là, cha hoàn toàn không để ý tới mình phàn nàn ủy khuất, chính là không cho phép mình trộn lẫn một chân bên trong hạng mục lớn, bộc lộ tài năng, còn phái người giám sát gã, không cho phép gã chạy loạn, hành động tự do cũng chịu ảnh hưởng lớn.

Còn có đáng hận hơn, cái tên Trì Đức Triết đáng ghét kia gần đây không biết là uống nhầm thuốc gì, luôn âm hồn bất tán mà xuất hiện ở bên cạnh gã, ảnh hưởng nghiêm trọng đến năng lực suy nghĩ của gã.

Phiền đến nổi Chu An Bằng hận không thể lấy ghế đập người.

Bên này, An Trình thay thế cha, an bài đâu vào đấy một loạt công tác trong công ty, Chu An Trình đã xử lý gọn gàng nghiệp vụ công ty nhỏ của mình, đồng thời chuẩn bị giao chức quyền cho người quản lý tiếp nhận, chờ An Trình bên này cho vay để sắp xếp hạng mục khu săn bắn.

Còn Bảo Bảo, ngoại trừ chú Lê, còn cố ý mời một người hộ sĩ có kinh nghiệm tới chăm sóc, để cho vợ chồng son yên tâm hơn, được dịp buông tay buông chân dốc sức làm sự nghiệp.

Đặc biệt là An Trình bận rộn nhiều việc, đến công ty liền làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, buổi tối còn phải bận tới bảy tám giờ mới có thể trở vê nhà, ngẫu nhiên còn có xã giao, còn phải bồi người lãnh đạo trong cục thành phố ăn cơm uống rượu.

Đại Tráng đau lòng vợ, nhưng, cái này cũng không có biện pháp, là cha vợ đại nhân dặn dò phải làm tốt công việc, chỉ có thể nhìn cậu bận việc, trong điện thoại dặn dò một tiếng “Uống ít rượu, tìm cách lấy nước lọc làm bộ”, hoặc là hỏi thăm xem cậu xã giao chỗ nào, xem chừng thời gian lái xe đến đón, An Trình luôn chê cười anh “ Có người lái xe, cần anh đón cái gì? Thành thực ở nhà cùng Bảo Bảo, đừng nghĩ nhân cơ hội trộm chạy đi hóng gió.”

Ngày hôm nay, buổi tối An Trình lại có tiệc, chẳng qua, không phải cậu mời khách, mà là tiệc sinh nhật 50 tuổi của một vị lãnh đạo trong thành phố, mời khách mời. An Trình sau khi xin chỉ thị của cha, cầm một chuỗi vòng tay gỗ lim vàng làm quà tặng.

Đã đến khách sạn xem xét, mặt mũi lãnh đạo này lớn, giao thiệp rộng, khách quý chật nhà, tụ tập dưới một sản đường.

An Trình nghĩ nghĩ, sợ vòng tay giá trị mười vạn này không thể giao vào tay lãnh đạo, liền không có lấy ra, mà học đa số mội người, bỏ vào bao lì xì 5000 đồng.

“Ít đi. Ít nhất phải mười vạn.” Thanh âm bỗng nhiên vang bên tai An Trình.

Tôi biết rõ, đây bất quá là theo mọi người thôi, còn có một thứ khác ở trong túi, cần ngươi một người xa lạ nhắc cái gì? An Trình trong lòng nói thầm, đột nhiên cảm thấy thanh âm này có chút quen tai.

Bỗng dung vừa nhấc mắt, chống lại một con mắt màu đen tĩnh mịch.

Tuy hàm chứa ý cười ôn nhu, thực sự mang theo từng chút từng chút xót thương, cùng từng chút tức giận.

Hắn tiến tới một bước, ý đồ bắt lấy tay An Trình.

An Trình lui về phía sau một bước, bất động thanh sắt mà né tránh hắn đụng chạm.

Hắn nhìn qua An Trình, đấy mắt xuất hiện ngàn vạn cảm xúc.

An Trình trong nội tâm loạn thành một đoàn: Đến cùng vẫn là đụng phải.