Lẳng lặng nằm trên giường, ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ rơi xuống trên người, lẽ ra phải là cảm giác vô cùng ấm áp, thế nhưng An Thiếu Du hưởng thụ không nổi, hắn chỉ cảm thấy toàn thân giống như lửa thiêu rất khó chịu, không thể trở mình không thể di chuyển, trong gian phòng trống trải, chỉ có từng tiếng thở dốc nặng nề.
“… Ca, ca ca, Thiếu Du ca ca, ngươi không sao chứ?”
Không biết qua bao lâu, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng trẻ con non nớt, trong mơ mơ màng màng, dường như có một đôi bàn tay nhỏ bé ấm áp xoa nhẹ lên trán, An Thiếu Du nghi hoặc —— hắn hiện tại đến tột cùng là ở nơi nào?
“Ôi chao, không tốt rồi, Thiếu Du ca ca, người ngươi thật nóng, ta đi tìm người, ngươi trước hết chờ một chút đã.”
Nói xong, đứa bé kia không biết chạy đi đâu, An Thiếu Du mơ màng mở mắt, nhìn thấy được một bóng người mơ hồ đang lay động phía trước.
“… Anh?”
Khó khăn phát ra được một từ, bóng người trước mắt dường như nghe thấy được, xoay người qua.
An Thiếu Du không nhìn rõ khuôn mặt của y, chỉ là cảm giác được y từ từ tới gần, sau đó là một cỗ mùi vị quen thuộc, bàn tay ấm áp phủ lên trên mặt của mình.
“Không có chuyện gì đâu, Bạch đại phu thay ngươi kê đơn sắc thuốc rồi, ngươi sẽ khá hơn thôi.” Không còn là thanh âm hài đồng, ngữ âm ngữ điệu quen thuộc này khiến An Thiếu Du hoài niệm.
Hắn nhắm mắt lại, khẽ nâng lên khóe miệng, cười thỏa mãn.
Trông thấy nụ cười thấp thoáng này của hắn, Chanh Âm cũng muốn cười, nhưng ý cười còn chưa hiện rõ, nước mắt lại rơi xuống trước.
Y không nên cảm động, bởi vì hết thảy mọi thứ đều là An Thiếu Du tự tìm, y nên oán hắn, oán hắn không biết thức thời mà đối xử lạnh nhạt, y nên hận hắn, hận hắn không biết nặng nhẹ tùy hứng làm bậy…
“Ta mới không tha thứ cho ngươi, không tha thứ!” Một bên lau nước mắt, Chanh Âm lẩm bẩm.
Trên đường nghe Bạch đại phu nói về cảnh ngộ của An Thiếu Du, Chanh Âm thật sự là cảm thấy ngoài ý muốn cùng với yêu thương.
An Dịch Nhiên sẽ đoạt quyền y đã nghĩ tới rồi, nhưng lại chưa từng lường trước hắn còn có thể đoạt đi thê tử cùng với mọi thứ của An Thiếu Du, thậm chí còn suýt chút nữa lấy đi mạng của hắn.
Chẳng lẽ sản nghiệp An gia thực sự có sức hấp dẫn như thế sao?
Chanh Âm không thể hiểu được.
Lắc lắc đầu, lại nhìn khuôn mặt đáng sợ dữ tợn phía sau lớp mặt nạ của An Thiếu Du, Chanh Âm nhịn không được vuốt lên.
Vết tích do bị phỏng nhìn qua đau quá, làn da gập ghềnh lồi lõm, đường vân cũng không đồng đều, nếu không có bất kỳ manh mối nào, sợ là dù hắn đứng trước mặt mình, mình cũng không nhận ra người này chính là An Thiếu Du đi.
“Thật xấu.” Cứ như vậy mà đánh giá, Chanh Âm nhưng lại không hề ngừng tay, “Cái bộ dáng này, chắc chắn cô nương nhà người ta không ai dám gả cho rồi.”
“… An Thiếu Du, đây là báo ứng.”
“Ai bảo ngươi cưới hai tiểu thư đều không đối xử tốt với các nàng chứ? Xem đi, hiện tại ông trời ngay cả một cô nương cũng không cho ngươi…”
Lời nói tuy ác liệt như vậy, nhưng động tác trên tay của Chanh Âm lại dịu dàng như nước.
“Có còn nhớ trước đây ta đem ngươi nhốt trong phòng hay không?” Nói đến đây, Chanh Âm miễn cưỡng cười một tiếng, “Ngươi khi đó rất tức giận, cả ngày không để cho ta thấy được sắc mặt tốt, còn chỉnh ta phát đau…”
Sau đó lại là thở dài một tiếng, “Nhưng ngươi sao có thể hiểu được, ta khi đó cũng chỉ là đơn thuần muốn ngươi, muốn bảo hộ ngươi mà thôi.”
“Có chút việc ngươi so với ta còn ngốc hơn, ngươi có thể biết được hết có bao nhiêu người nhìn ngươi đến đỏ mắt, bao nhiêu người muốn lật đổ ngươi sao?”
Nói xong, Chanh Âm lại nhìn lướt qua mặt An Thiếu Du, sau đó không khỏi thở dài một cái: “Ai… Hiện tại nói những thứ này cũng là uổng công thôi. Chỉ hi vọng cật nhất tiệm, trường nhất trí*, lần sau không còn nhìn lầm người nữa.”
*Cật nhất tiệm, trường nhất trí: là thành ngữ Hán ngữ, ý nói là bị thất bại một lần thì xem như được giáo huấn một lần, nâng cao tài trí.
Sờ sờ đầu An Thiếu Du, Chanh Âm rời khỏi mép giường đi ra ngoài cửa, vừa đúng lúc gặp Bạch đại phu bưng chén thuốc đi vào phòng, hai người đụng thẳng vào nhau.
“Làm sao vậy? Không đợi hắn tỉnh lại nói chuyện một chút sao?” Bạch đại phu hỏi.
Chanh Âm lắc đầu, cười khổ trả lời: “Bộ dạng hắn như vậy, ta lại cùng hắn nói nhiều còn không phải là cố ý muốn hắn chết sao… Hơn nữa, đoạn nghiệt duyên giữa chúng ta cũng nên kết thúc rồi.”
“Ngươi… ghét bỏ hắn?”
“Sao lại thế.” Chanh Âm nhìn thoáng qua An Thiếu Du trên giường, ánh mắt vẫn như trước, “Chẳng qua… vẫn là quên đi.”
Có chút ủ rũ quay người lại, nhìn thuốc trong tay Bạch đại phu, Chanh Âm chuyển hỏi: “Bạch đại phu, ta còn cần bao nhiêu phó dược nữa mới có thể coi là kết thúc vậy?”
“Ước chừng tám thang nữa, có điều xem như không cần thuốc dẫn, trong cuộc sống sau này vẫn phải không ngừng bồi bổ, suy cho cùng…”
“Ta biết, suy cho cùng ta thân tại phong trần mà!” Nói ra lời này, Chanh Âm đã thu hồi vẻ bất đắc dĩ trước đó, nheo mắt cười một cái, Chanh Âm như cũ vẫn là tên tiểu quan vui vẻ kiên cường kia của Căng Uyên Lâu.
Bạch đại phu nghe Chanh Âm nói cũng lờ mờ đoán được quyết ý của y, nên nói như thế nào đây, có một chút không ngờ tới đi.
“Ta cho rằng ngươi sẽ ở lại bên cạnh hắn.”
“Ha ha… Sau đó hai người cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc vui sướng?” Chanh Âm lướt qua vai hắn, đi ra ngoài cửa, lúc này mới quay người lại nói, “Đừng ngốc nữa, chúng ta không hợp.”
Con người, xoay tới xoay lui đều là xoay quanh một chữ “lý”, luân lý, đạo lý, tình lý… An Thiếu Du cho dù có như thế nào đi nữa cũng là thân thế trong sạch, mà y thì, sớm đã không còn cái gì trong sạch đáng nói, phú thương quý nhân quen biết hắn cũng không ít, cuộc sống sau này nếu như gặp phải, ai mà biết sẽ phát sinh cái gì đây.
Hít sâu một cái, Chanh Âm tiếp tục bước chân, nhìn bóng lưng của y, Bạch đại phu nhịn không được lên tiếng hỏi: “Không tin tưởng tình cảm hắn dành cho ngươi?”
Chanh Âm đưa lưng về phía hắn phất phất tay, “Mới không phải, chỉ là ta mệt rồi, không muốn rời khỏi Ẩn Hạng này mà thôi…” Tiếng nói theo Chanh Âm đi xa mà dần dần biến mất.
Nhìn hành lang không còn bóng người, Bạch đại phu không thể làm gì khác hơn đành lắc lắc đầu.
Hai người này thật đúng là tuyệt phối có một không hai, cũng khó trách chủ tử lại nhiều chuyện như vậy…