Chiêng trống, pháo nổ rầm rộ, kèn nhạc inh ỏi, hòa cùng tiếng người huyên náo, đội ngũ kiệu hoa tân nương dưới sự dẫn dắt của bà mai đi tới cổng chính An gia.
Trong tiếng nhạc tưng bừng nhộn nhịp, bà mai hoan hoan hỉ hỉ đứng trước kiệu hoa, đề cao cổ họng hô vào bên trong phủ: “Tân nương tử vào cửa, tân lang quan đi ra đá kiệu nào!”
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, chỉ thấy An Thiếu Du chậm rãi bước ra khỏi cửa, đi tới trước kiệu hoa, mặt không đổi sắc nhẹ nhàng đá một cái vào cửa kiệu, tiếp đó tân nương trong kiệu cũng từ bên trong đá lại một cái, ý nghĩa sau này nam bất cụ nội, nữ bất kỳ nhược*.
*Nam không sợ vợ, nữ không yếu thế.
Bà mối sau khi nghe thấy tiếng này, lại cao giọng hô: “Tânnương đưa chìa khóa!” Sau đó liền đem chìa khóa ở trong của hồi môn mà trước đó tân nương đã giao cho bà đưa cho An Thiếu Du.
Việc như vậy An Thiếu Du đã sớm trải qua, hắn nhận lấy chìa khóa nọ đưa lên đỉnh đầu cho “Trời” xem, ý biểu thị mong muốn tân nương sinh nhiều con trai.
Một động tác này dẫn tới không ít tiếng vỗ tay cùng tiếng khen ngợi của người vây xem xung quanh, thế nhưng bộ dáng An Thiếu Du lại tựa như việc không liên quan đến mình, trong lòng hắn trống rỗng, cũng không biết đã mất đi cái gì.
… Những lễ tiết và nghi thức rườm rà sau đó, mặc dù An Thiếu Du đều làm tốt từng cái, nhưng cảm giác mất mát lại càng sâu thêm.
Hắn đang làm cái gì? Hắn đang thành thân.
Tại sao hắn phải thành thân? Hắn cần con nối dõi.
Tại sao hắn cần con nối dõi? Hắn phải kế thừa An gia.
Tại sao hắn phải kế thừa An gia? Đây là giao phó của Thừa Anh.
Thừa Anh là ai? Là Chanh Âm…
Chanh Âm… Chanh Âm…?
Nghênh đón tân nương, bái lạy thiên địa, tiến vào động phòng, vén lên khăn đội đầu, nghe bà mối ở trong tân phòng nói mấy lời vui vẻ, nhìn bà thắt lại vạt áo hai người, mong ước tân lang tân nương vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão, An Thiếu Du cảm giác mình căn bản không phải đang thành thân, mà là đang xem hí kịch, một vở hí kịch hết sức buồn cười.
Nữ nhân này đã trở thành người bên gối của hắn, cũng chính là bạn lữ* thân mật nhất trong cuộc sống của hắn sau này, nhưng hắn vẫn không biết nàng, nàng là một người hoàn toàn xa lạ!
*Bạn lữ: bạn đồng hành.
Chanh Âm —— người có quan hệ thân mật nhất với hắn đã từng nói qua, y sẽ không ngủ ở bên cạnh hắn, bởi vì y sẽ không chiếm đoạt vị trí của vợ hắn, y không có tư cách…
Nhưng nữ nhân xa lạ này, nàng dựa vào cái gì mà có thể làm vợ hắn? Bởi vì gia thế của nàng? Hay là bởi vì… nàng là nữ tử?
“Tân lang, tân nương uống rượu giao bôi, cuộc sống sau này sẽ lâu thật lâu!” Bà mối bên cạnh vừa nói vừa đưa qua hai ly rượu, chia ra giao cho hai người.
An Thiếu Du trì độn tiếp nhận chén rượu, nhìn gương mặt phản chiếu của mình trong ly rượu, sự mờ mịt và bàng hoàng trên gương mặt kia khiến An Thiếu Du chần chờ.
“…!”
Tân nương ngồi bên cạnh hắn đưa tay ra, nhưng chậm chạp không thấy động tác của tân lang, tràng diện thực sự xấu hổ, ngay cả bà mối cũng ngẩn ra, nghi hoặc nhìn chú rễ.
“Tân, tân lang quan… uống rượu giao bôi thôi.” Bà lên tiếng nhắc nhở lần nữa.
An Thiếu Du nghe tiếng rốt cục có phản ứng, hắn nhìn nhìn bà mối, lại nhìn nhìn tân nương, sau đó mới chậm rãi có động tác.
Nhưng ngoài dự đoán của những người có mặt, hắn không có giao bôi, mà trực tiếp đem rượu một ngụm uống vào.
“Tân lang quan, cái này…” cái này cũng không hợp lý nha!
An Thiếu Du lại không nghe bà mối nói lời vô ích, thậm chí đưa tay giải khai đồng tâm kết với tân nương, sau đó đứng lên nhàn nhạt liếc qua tân nương đã cứng đờ nói: “Nàng sớm đi nghỉ ngơi đi! Ta còn có chút chuyện phải xử lý… Mọi người đều mệt mỏi, lễ nghi còn lại cũng bỏ bớt đi!” Nói xong, không để chỗ cho bất luận lời cự tuyệt nào, hắn đã trực tiếp đi đến cửa phòng, lưu lại một đám nữ quyến, ngây ngốc giật mình ngay tại chỗ.
Tối nay Úy tiểu thư mới làm phụ nữ có nằm mơ cũng chẳng ngờ, đêm động phòng hoa chúc của mình lại gặp phải một trượng phu lạnh nhạt như vậy, thậm chí người trượng phu lạnh lùng kia còn chưa từng liếc nhìn nàng một cái…
Đêm động phòng lần thứ hai, lựa chọn của An Thiếu Du vẫn giống như lần đầu tiên, hắn đi vào căn phòng mà Chanh Âm đã từng ở.
Có điều không giống với lần đầu tiên chỉ có oán hận cùng không cam lòng, lần này hắn trốn vào trong phòng, ngửi được hương vị nhàn nhạt thuộc về Chanh Âm, hắn an tâm, hắn thoải mái.
Ngồi vào trên giường của Chanh Âm, vuốt ve cái gối đã mất đi nhiệt độ cơ thể, lại nhớ tới Chanh Âm thường dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói mấy lời thú vị ở bên cạnh mình, nhất thời trong mắt An Thiếu Du ánh lên vài phần nhu sắc, khóe miệng cứng ngắc mới vừa rồi cũng hơi cong lên.
“Thiếu Du…”
“Chanh Âm!?” Ảo giác nghe được giọng nói của Chanh Âm, An Thiếu Du đột nhiên ngẩng đầu nhìn khắp bốn phía.
Sự thật khiến hắn thất vọng, trong phòng chỉ có một mình hắn.
“Yên tâm, ta sẽ không chiếm vị trí của vợ ngươi.”
Lời nói vui của Chanh Âm hôm nay tái hiện trong đầu hắn, An Thiếu Du lại cảm thấy ngực đau xót.
Hướng ngực tìm kiếm, An Thiếu Du sờ tới long phượng bội mà phụ thân đã tặng, nhìn đồ vật tinh xảo như vậy, hắn dùng tay chậm rãi vuốt nhẹ…
Dần dần, tựa hồ có thứ gì đó nảy sinh ở trong lòng…