Từ lúc đề tài câu chuyện vừa mới bắt đầu, mặt An Thiếu Du đã đen hết phân nửa, theo từng bước bọn họ nói chuyện, bực dọc tức giận trong lòng hắn cũng từ từ bốc lên.
Tên nam nhân này là thứ gì vậy!? Tại sao lại dùng giọng điệu thân thiết như vậy nói chuyện với đồ của hắn!?
Kim công tử trông thấy An Thiếu Du cũng trăm phần khó chịu, người này cao hơn hắn anh tuấn hơn hắn, trong mắt còn mang theo vẻ khinh miệt, còn ở ngay trước mặt tiểu quan làm cho hắn khó xử, về sau bảo hắn làm sao lăn lộn chứ!?
“Ngươi là thứ gì vậy?” Kim công tử không coi ai ra gì hỏi ngược lại.
An Thiếu Du không cùng hắn nói nhiều, chỉ đem Chanh Âm chắn ở phía sau, nói với y: “Sau này có gặp phải chó điên như vậy, không cần để ý tới cũng được.”
“Cái gì!?” Kim công tử vừa nghe lời này, có ngốc cũng biết là đang mắng hắn, lập tức bất mãn phản bác lại, “Ngươi mới là đồ chó đ*, mắng ai là chó điên hả?”
An Thiếu Du nghe vậy lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, “Chính là ngươi.” Nói xong, hắn lần thứ hai kéo tay Chanh Âm, muốn cách xa tên điên kia một chút.
“Ngươi mới là…”
Tiền Lục gia thấy tình huống không ổn, cũng thông minh ngăn lại Kim công tử phía trước để tránh hắn “họa từ miệng mà ra”, dù sao An Thiếu Du cũng không phải là hạng người thiện nam tín nữ gì!
“Được rồi, được rồi, Kim công tử, hôm nay là ngày lễ hội, chúng ta cũng đừng truy cứu chuyện như vậy có được hay không? Đại nhân đại lượng mà!”
“Hứ!” Nghe lọt được câu “Đại nhân đại lượng” kia, Kim công tử mới từ bỏ việc phản kích.
Nhưng nhìn bóng lưng An Thiếu Du và Chanh Âm, hắn vẫn thấy trong lòng không thoải mái, vì vậy hắn đứng tại chỗ, bất chợt cười to vài tiếng, dùng thanh âm mà người chung quanh đều có thể nghe được hô lên với An Thiếu Du.
“Vị nhân huynh kia, ta nói ngươi cũng không cần che giấu làm gì, ở trong cái trấn này, người nào mà không biết Chanh Âm của Căng Uyên Lâu là một tên đê tiện thích bồi giường chứ, nam nhân ngủ với y có thể trải dài tận mấy cái ngõ hẻm, cũng khó trách được… Y ở trên giường kêu đến phóng túng nóng bỏng như vậy, tư thế gì cũng đều…”
Sai, nam nhân ngủ với y mấy năm nay có thể trải dài hơn vài chục cái ngõ hẻm mới đúng!
Chanh Âm đang ở nơi đó âm thầm thay hắn sửa đúng câu có vấn đề, không nghĩ tới bên cạnh đột nhiên có một cơn gió mạnh xẹt qua, khi y kịp phản ứng thì, bên người đã không còn bóng dáng An Thiếu Du.
“Hể? Thiếu… Oa a!”
Chanh Âm theo bản năng quay đầu lại tìm kiếm, nhưng khi y trông thấy phía sau cách đó không xa, hai người trước mặt Tiền Lục gia đã đánh nhau thành một đống thì, y ngây ngẩn cả người, không, phải là sợ hết hồn.
Người khác nói Chanh Âm, cũng không phải nói An Thiếu Du hắn, hắn quay lại đánh nhau với người ta làm cái gì chứ!?
Cho dù nghĩ như vậy, nhưng Chanh Âm vẫn chạy tới khuyên can, tuy rằng y không cảm thấy sẽ có hiệu quả gì.
“Này, đừng đánh nữa.”
Tuy nói là hai người đánh, nhưng trên thực tế chỉ có một mình Kim công tử bị đòn, An Thiếu Du mạnh mẽ đè hắn xuống đất đánh cho đến chết, hắn đưa hai tay ngăn cản cũng không được, đánh cũng không được, chỉ có thể rên rỉ kêu lên đau đớn.
An Thiếu Du chỉ học qua công phu cơ bản để phòng thân, hôm nay đối mặt với tên trẻ trâu này dĩ nhiên là chiếm thượng phong, tuy nói động thủ với một người không tập võ là không công bằng, nhưng tên này thực sự muốn ăn đòn, không biết giữ mồm giữ miệng, đáng chết!
An Thừa Anh là đồ vật của hắn, muốn chửi mắng muốn sỉ nhục cũng là chuyện của hắn, tên khốn nạn này dựa vào cái gì mà nói mấy lời thô tục đó!?
“Được, được rồi! An công tử… Đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó!” Tiền Lục gia liều mạng khuyên can.
Lão cũng có một chút không dám tin, An đại thiếu gia luôn luôn ôn hòa lại có thể ở trước mặt mọi người vì một tên nam kỹ mà ra tay đánh đập, thậm chí, thậm chí không thèm để ý ánh mắt người vây xem xung quanh nhiều như vậy.
Nhìn Kim công tử bị đánh rụng cả răng, hai má sưng lên, khóe miệng chảy máu, mũi cũng muốn lệch đi, cứ như vậy đánh nữa thật sự sẽ chết người.
Chanh Âm từ lúc chạy tới đến giờ, ngoài miệng một mực kêu đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, nhưng trên thực tế một chút động tác can ngăn cũng không có, y một tay cầm đậu phụ, trong khuỷu tay vẫn còn ôm hạt dẻ rang đường, vừa ăn vừa kêu, thẳng đến lúc đậu phụ kia không còn nữa, người cũng bị đánh đến nỗi nhìn không ra hình dạng thật sự, y mới chậm rãi tiến lên vỗ vỗ vai An Thiếu Du.
“Thiếu Du, đừng đánh nữa, người mà chết thì xui xẻo cũng là chúng… ta*.” Từ phía sau thêm vào hết sức gượng gạo, chẳng qua nói cho dễ nghe mà thôi, suy cho cùng, nếu người này thật sự chết rồi, y dám cam đoan, người bị quan phủ bắt giữ tuyệt đối là Chanh Âm, mà không phải An Thiếu Du.
*Nguyên văn “我… 们”. Bên TQ để chỉ một nhóm người thì thêm từ “môn” đằng sau, ví dụ: tha môn (bọn họ), ngã môn (chúng ta), nhĩ môn (các ngươi),… Nên trong câu này, Chanh Âm lẽ ra định nói là “ta” thôi, nhưng phải gượng gạo thêm từ “môn” vào nữa.
Cũng không biết có phải lời nói của y có tác dụng hay không, An Thiếu Du mới vừa rồi vẫn còn “gắng sức chiến đấu” trong nháy mắt ngừng lại nắm đấm đang muốn vung xuống, tay kia cũng thả vạt áo Kim công tử ra, lúc này, mặt của Kim công tử đã bị đánh cho không còn giống người nữa mà y hệt như cái đầu heo, Chanh Âm nhìn thấy xém chút nữa phụt cười.
Không thể cười, không thể cười, không thể cười… Thế nhưng…
“Phụt… Ha ha ha ha!” Buồn cười quá đi!
Chanh Âm thực sự nhịn không được, bụm miệng cười.
Nghe thấy tiếng cười càn quấy này, Tiền Lục gia đang nâng Kim công tử dậy, không khỏi trừng mắt liếc qua.
Coi như lão nhìn lầm, vốn tưởng Chanh Âm này nhu thuận hiểu chuyện, thế nhưng hiện tại xem ra, cũng là một tên chuyên gây chuyện thị phi, ngày lễ hội này, có thể chọc cho hai nam nhân đánh nhau vì y, thật đúng là không đơn giản.
“Chúng ta đi trước một bước… Chuyện ngày hôm nay, sau này mới nói.” Nói xong, Tiền Lục gia vội vàng hấp tấp mang theo Kim công tử rời khỏi — đi tìm đại phu trước đã.
Thấy bọn họ đi xa, Tiền Lục gia vì đỡ theo một người nên không thể đi nhanh, bộ dáng cà nhắc chật vật thiếu chút nữa lộn nhào, Chanh Âm càng cười vui vẻ hơn, “Ha ha ha… Thực sự là… buồn cười!”
An Thiếu Du một lần nữa đứng lên, cũng không để ý lời ra tiếng vào chung quanh, một tay kéo Chanh Âm sắp sửa cười bò qua, nói: “Đi.”
“A? Ờ…” Bình phục tâm tình một chút, Chanh Âm vuốt vuốt ngực mình.
Sau đó y chú ý thấy trên tay An Thiếu Du dường như bởi vì trận đánh ban nãy mà để lại một vết máu nhỏ, mặc dù không biết là của ai, nhưng Chanh Âm vẫn tốt bụng cầm tay hắn lên, rồi móc khăn tay của mình ra chà lau.
“Có đau không?”
Y cũng từng đánh nhau, đánh nhau với người khác là một “việc cực khổ”, làm đau người cũng đồng thời làm đau tay mình.
“Không.” An Thiếu Du nhìn động tác tỉ mỉ của y, nhất thời không muốn khoảnh khắc này kết thúc.
Nhìn khăn tay của y mơn trớn hai tay mình, An Thiếu Du hỏi: “Trước đây ngươi không phải không thích mang theo mấy thứ đồ của con gái này sao?” Hắn chỉ khăn tay.
Nói đến đây, động tác của Chanh Âm bỗng ngừng lại, tiếp đó thu hồi cái khăn tay nhuộm máu kia lại.
Y ngẩng đầu cười híp mắt trả lời: “Sau khi vào kỹ viện thì thành thói quen, bởi vì sợ tùy thời cần dùng đến.”
Ngộ nhỡ khách nhân hung hăng muốn thượng, mặc kệ là chỗ nào, bọn họ cũng phải học cách mở rộng thân thể chính mình dâng hiến cho khách, chuẩn bị khăn tay sẵn sàng, đến lúc đó dùng để giải quyết tốt hậu quả.
“Khi nào vào? Vì sao lại vào?”
“Cái gì?” Chanh Âm sửng sốt.
Hình như… có chút… không đúng…