Nhất Thực Thiên hạ

Chương 56: Vân khai vụ tán [ Thất ]




Di Nguyệt Thụy từ từ nhắm hai mắt, bên tai nghe được “Đinh – ” một tiếng, như là hai vật thể cứng ngắc va chạm lẫn nhau. Hé mắt một chút, chỉ thấy nữ tử vặn vẹo phẫn nộ, mà trong tay nàng không còn chủy thủ. Vì vậy tim Di Nguyệt Thụy đã nhảy lên cuống họng trở lại vị trí vốn có.

“Ai, là ai? Đi ra, đi ra cho ta!” Nữ tử điên cuồng rống giận, nhìn bốn phía không có ai, nhìn Di Nguyệt Thụy vẫn đang bị giữ chặt, nữ tử giơ tay lên nhào tới, lúc tiếp cận Di Nguyệt Thụy thì bị một chưởng đánh bay.

Di Nguyệt Thụy sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt, phát giác trong lúc bất tri bất giác mình đã được thả, bên cạnh truyền đến tiếng đánh nhau, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lôi Tư Nghị cùng Ảnh Ngũ đang giằng co với hai nam tử.

“Điện hạ, ngươi không sao chứ.” Theo thanh âm là một đôi tay dò xét cao thấp trên người mình, Di Nguyệt Thụy hoàn hồn, thấy Tiểu Đắng Tử lo lắng nhìn hắn.

“Ô – Tiểu Đắng Tử, chủ tử của ngươi thiếu chút nữa bị rạch mặt !” Di Nguyệt Thụy mạnh mẽ ôm lấy Tiểu Đắng Tử, đem mặt chôn ở cổ của hắn.

“Chủ – tử! Ta – ta sắp không thở nổi rồi!” Tiểu Đắng Tử nhăn mặt hô to, vì sao mỗi lần gặp nạn đều là hắn.

“A!” Người vừa mới oa tại cổ của hắn bi thương không ngớt, lập tức lấy lại thái độ nghiêm chỉnh, ho nhẹ một tiếng, khôi phục bộ dáng phóng khoáng ngày thường. Tiểu Đắng Tử ở một bên khóc không ra nước mắt, hắn chỉ biết chủ tử dùng hắn trút giận.

Di Nguyệt Thụy sửa sang tâm tình của mình, xoay người nhìn về phía nữ tử nằm trên mặt đất, lụa trắng trên mặt nàng dần dần nhuộm đỏ. Tuy như thế, nhưng Di Nguyệt Thụy cũng không dám thoải mái tiến lên, hắn vẫn nhớ rõ oán hận trong mắt nữ tử.

“Chủ tử, nàng là ai a?” Tiểu Đắng Tử đứng ở một bên hiếu kỳ hỏi.

“Ta làm sao biết!” Di Nguyệt Thụy tặng Tiểu Đắng Tử một ánh mắt khinh thường, quay đầu nhìn về phía bốn người còn đang đánh nhau. Theo tình huống trước mắt thì hai nam tử kia đã hơi dần dần rơi vào thế hạ phong.

Quả nhiên, không bao lâu, chỉ thấy Ảnh Ngũ cùng Lôi Tư Nghị phân biệt cho bọn họ một chưởng cùng một cước, hai nam tử bị đáng bay sang một bên, đầu nghiêng một cái, ngất đi.

Giải quyết đối thủ xong, Lôi Tư Nghị cùng Ảnh Ngũ đều đến bên cạnh Di Nguyệt Thụy, mắt nhìn Di Nguyệt Thụy từ trên xuống một lần, xác định hắn không có việc gì, thở dài một hơi.

“Ảnh vệ trước kia đâu?” Di Nguyệt Thụy lo lắng cho ảnh vệ từng gặp ngoài cửa lúc trước.

Vừa dứt lời, một thân ảnh từ bên ngoài bay vào, quỳ gối trước mặt Di Nguyệt Thụy: “Thuộc hạ thất trách, không kịp thời hộ chủ, thỉnh công tử trách phạt.”

“Ta không có việc gì, cho nên không cần phải nói phạt hay không phạt.” Di Nguyệt Thụy khoát khoát tay, hiếu kỳ hỏi: “Bọn họ làm thế nào ngăn chặn ngươi?”

“Hắn đấu với cao thủ, hơn nữa còn là hai người.” Lôi Tư Nghị thay hắn trả lời.

“A!” Di Nguyệt Thụy minh bạch gật gật đầu, sau đó dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn về phía Lôi Tư Nghị, “Sao các ngươi lại đến, còn Ảnh Ngũ trở về lúc nào?”

“Chủ tử lo lắng, bảo chúng thuộc hạ tới che chở công tử. Thuộc hạ trở về vào giờ thân.” Ảnh Ngũ cung kính trả lời, sau đó chỉ hướng nữ tử té trên mặt đất hỏi Di Nguyệt Thụy, “Công tử dự định làm gì bây giờ?”

Di Nguyệt Thụy theo tầm mắt của hắn, chuyển hướng nàng kia, suy nghĩ nửa ngày, “Tiểu Trác Tử, ngươi đi lên gỡ khăn che mặt của nàng xuống. Bị khi dễ lâu như vậy, ta phải biết rốt cuộc là ai khi dễ chính mình a.”

Lôi Tư Nghị tiến lên, ngăn chặn nữ tử phản kháng, thân thủ gở xuống khăn che mặt của nữ tử, ngây ngẩn cả người.

“Sao lại là ngươi a?” Di Nguyệt Thụy khó có thể tin hỏi.

“Khụ khụ! Vì sao không thể là ta?” Nữ tử cười khẽ, ánh mắt châm chọc nhìn về phía Di Nguyệt Thụy.

Di Nguyệt Thụy nhắm chặt mắt, hỏi Tiểu Đắng Tử một bên, “Lãnh hiện ở nơi nào?”

“Tại tẩm cung hoàng thượng.” Tiểu Đắng Tử có thể hiểu rõ tâm tình Di Nguyệt Thụy lúc này, nhỏ giọng trả lời.

“Mang nàng tới đó, chúng ta cũng đi, chắc hẳn độc của phụ hoàng cũng được giải a.” Nói xong, Di Nguyệt Thụy không nhìn ai, trực tiếp ly khai gian phòng hắn bị giam hai ngày, đi đến tẩm cung của Di Nguyệt Lâm, nhóm người Lôi Tư Nghị áp giải nữ tử theo ở phía sau.

Trong tẩm cung Di Nguyệt Lâm, tràn ngập khí tức ngưng trọng. Tiểu thái giám Tiểu Thuận Tử vẫn luôn chiếu cố Di Nguyệt Lâm dựa theo chỉ thị của Di Nguyệt Lãnh, chuẩn bị một số thứ, nhưng thỉnh thoảng liếc trộm một nam tử khác đứng bên cạnh Di Nguyệt Lãnh.

Bên ngoài tẩm cung, Di Nguyệt Lãnh phái trọng binh gác, kiên quyết không cho phép bất luận kẻ nào đi vào, kể cả hoàng hậu.

Cho nên lúc hoàng hậu Y Hồ Tiện đến tẩm cung thì bị ngăn ở bên ngoài, giận dữ, nhưng những kia thị vệ không để ý thân phận của nàng, kiên quyết chặn lại.

“Làm càn, dám đối đãi với bổn cung như vậy. Nô tài các ngươi còn không nhanh mở cửa cho bổn cung.” Y Hồ Tiện nghiêm nghị quát.

“Thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội, thái tử điện hạ có chỉ không cho người nào tiến vào.” Thị vệ cúi đầu cung kính trả lời, nhưng vẫn không nhượng bộ.

Y Hồ Tiện giận dữ, đang chuẩn bị hô người, chỉ thấy Di Nguyệt Lãnh chậm rãi đi từ bên trong ra.

“Thái tử, ngươi đây là ý gì, chuẩn bị soán vị?” Y Hồ Tiện trở nên bình tĩnh, ưu nhã hỏi Di Nguyệt Lãnh.

“Nhi thần không dám, chỉ là nhi thần giải độc cho phụ hoàng, người ngoài ở lại không thuận tiện!” Di Nguyệt Lãnh nhàn nhạt đáp, “Cho nên ủy khuất hoàng hậu nương nương .”

Nói xong, trực tiếp trở lại nội thất. Đứng trước giường Di Nguyệt Lâm, lạnh lùng nhìn nam nhân nằm trên giường, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc – vô luận ngươi mạnh đến thế nào, trước mặt ta cũng không chịu nổi một kích.

“Đại ca, hận hắn sao?” Đứng ở một bên, vẫn một mực yên lặng, đột nhiên Khôn Trạch lên tiếng hỏi.

Di Nguyệt Lãnh quay đầu, diện vô biểu tình nhìn về phía Khôn Trạch, khẽ mở đôi môi, trả lời vấn đề, “Hắn không đáng để ta lãng phí tinh lực đi hận hắn.”

“Vậy vì sao lúc trước ngươi đáp ứng yêu cầu của hắn tiến vào lao lung (lồng giam) này, lại còn vì hắn chỉnh đốn thiên hạ này?” Trên khuôn mặt lạnh băng của Khôn Trạch xuất hiện vết rách, “Lại còn đưa ta đến chỗ tử lão đầu kia học tập đạo trị quốc, sách lược. Nếu là râu ria, sao bảo ta trở về tiếp nhận thái tử vị ngươi vứt đi.”

“Bởi vì nương của ngươi, cô cô của ta!” Một câu giải thích rất nhiều vấn đề, Khôn Trạch sửng sốt một chút, liền yên tĩnh trở lại.

Tiểu Thuận Tử bưng dược, đứng ở một bên không biết làm như thế nào, nhìn hai người bọn họ nói chuyện, càng thêm xác định suy đoán của mình. Thấy bọn hắn ngừng lại, Tiểu Thuận Tử vội vàng tiến lên, “Thái tử điện hạ, có thể sao?”

Di Nguyệt Lãnh gật gật đầu, tiến lên nâng Di Nguyệt Lâm dậy, mở miệng hắn, Tiểu Thuận Tử tiến lên, đem dược màu đen trong chén từng thìa từng thìa uy vào miệng Di Nguyệt Lâm, thẳng đến khi chén thấy đáy, Di Nguyệt Lãnh mới buông tay ra.

Dựa theo lời của Di Nguyệt Thụy, sau nửa canh giờ Di Nguyệt Lãnh dùng phương pháp đồng dạng đem một chén dược khác rót vào trong bụng Di Nguyệt Lâm. Tiểu Thuận Tử đem chậu rửa mặt để bên giường chờ đợi.

“Buồn cười, Di Nguyệt Lãnh, ngươi muốn bức vua thoái vị sao. Người tới!” Thanh âm tức giận từ xa mà đến, Di Nguyệt Lãnh ngẩng đầu, mắt nhìn Y Hồ Tiện đang xông tới, một ánh mắt khiến nàng cứng người lại, giận dữ, “Di Nguyệt Lãnh, ngươi nghịch tặc – ”

Lời nói còn chưa hết, chỉ thấy Di Nguyệt Lâm mạnh mẽ nâng người lên, hướng trên mặt đất, “Ọc” một tiếng, nhổ ra máu đen, Tiểu Thuận Tử mang chậu nước chuyển đến trước mặt Di Nguyệt Lâm để hắn thuận tiện thổ huyết.

Mặt Y Hồ Tiện tái nhợt, “Hoàng thượng, hoàng thượng, ngươi làm sao vậy?” Ngón tay run rẩy chỉ Di Nguyệt Lãnh,“Di Nguyệt Lãnh chết tiệt, ý đồ độc hại hoàng thượng, người tới, mau tới, bắt tên nghịch tặc này.”

Kêu nửa ngày cũng không có người trả lời, Y Hồ Tiện tức giận càng hơn, “Phản, tất cả đều phản rồi.”

“Khôn Trạch.” Di Nguyệt Lãnh hơi nhíu lông mày, gọi nam tử một bên.

Chỉ thấy Khôn Trạch đi tới phía trước, Y Hồ Tiện kinh sợ, ngón tay run rẩy chuyển hướng chỉ vào Khôn Trạch, mặt tái nhợt có vẻ càng thêm tái nhợt, “Ngươi...... Ngươi......”

“Có chuyện tối nay nói, quá ầm ĩ.” Khôn Trạch mỉm cười nói xong, ngón tay hướng Y Hồ Tiện điểm một cái, thế giới trở nên an tĩnh, hắn không hề để ý tới ánh mắt hoảng sợ của nàng, đem chú ý chuyển hướng chậu nước trước giường, khi nào máu đen trong chậu mới có thể chuyển hồng.