Ăn uống no đủ, Di Nguyệt Thụy vỗ vỗ bả vai Di Nguyệt Lãnh, chỉ chỉ giường chiếu, là ý nói – ôm ta về giường, ta muốn tiếp tục ngủ.
Không có cách nào a, cả ngày vận động mệt mỏi, tuy nhìn như hắn không làm động tác gì nhiều, nhưng không có hắn phối hợp, loại vận động này có thể làm xong sao? Hiển nhiên là không có khả năng, cho nên hắn ngoại trừ lên tiếng còn xuất cả khí lực, hiện tại mệt chết đi được, mà mệt mỏi thì phải ngủ để bổ sung.
Di Nguyệt Lãnh gật đầu, lại ôm hắn đi vào một gian phòng khác, trong này đặt một cái dục dũng, bên trong sớm được chuẩn bị nước ấm, “Tắm rửa rồi ngủ.”
Di Nguyệt Thụy nghĩ thấy cũng đúng, toàn thân dính dính, xác thực không thoải mái. Ngẩng đầu, hai mắt nhìn Di Nguyệt Lãnh, truyền tin tức – ngươi mau đi ra, ta muốn tắm rửa.
Đáng tiếc Di Nguyệt Lãnh không để ý tới, mà tay chậm rãi thoát y phục trên người hắn, Di Nguyệt Thụy uốn éo uốn éo thân thể, nhỏ giọng nói: “Ta tự mình làm.”
Kháng nghị không có hiệu quả, y phục đã bị người thoát không còn một mảnh, bỏ vào dục dũng. Để nước ngập thân, Di Nguyệt Thụy thoải mái thở dài một tiếng, tất cả mệt nhọc phảng phất đều theo nhiệt khí bốc hơi.
Cảm giác được nước bên người kịch liệt lắc lư, lại trở về yên lặng, mà dục dũng vốn rất lớn trở nên chật hơn, Di Nguyệt Thụy trợn mắt, thấy gương mặt phóng đại phía trước, mạnh mẽ hít vào một hơi, tiếp theo nhìn thấy thân thân hình Di Nguyệt Lãnh mà không thể chuyển tầm mắt.
“Hài lòng không?” Di Nguyệt lãnh cười khẽ, vươn tay ôm lấy nhân nhi, tay dọc theo tuyến lưng duyên dáng đi xuống phía dưới.
Di Nguyệt Thụy mặt đỏ bừng, như là thoa lên một tầng son, trông rất đẹp mắt. Cuống quýt bắt lấy cái tay đang tiếp cận nơi đã sử dụng quá độ, “Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?”
Di Nguyệt Lãnh dùng tay kia chậm rãi vuốt ve thắt lưng Di Nguyệt Thụy, “Ta sẽ không làm tiếp cái gì, cho dù ta rất muốn ngươi nhưng ta có thể chịu được. Bây giờ ta chỉ giúp ngươi rửa sạch sẽ, bằng không sẽ đau bụng.”
Di Nguyệt Thụy đã không còn nghe rõ Di Nguyệt Lãnh nói cái gì , bên eo của hắn vốn rất mẫn cảm, trải qua một ngày tình cảm dục, hôm nay càng thêm mẫn cảm. Tay của Di Nguyệt Lãnh lại đang vuốt eo hắn, khiến hắn như là không có xương cốt ngã vào trong ngực Di Nguyệt Lãnh, mặc y muốn làm gì thì làm.
Bất quá may mắn Di Nguyệt Lãnh cũng thông cảm cho hắn, không hề làm cái gì quá phận, chỉ là giúp hắn rửa sạch sẽ, nhìn mặt nước nổi lên thứ gì đó, trong nội tâm Di Nguyệt Lãnh có một loại thỏa mãn khó nói lên lời – rốt cục người này đã chính thức thuộc về mình, rốt cục có người để mình đau, để mình yêu. Thỏa mãn qua đi, trong mắt bắt đầu hiển hiện một tia u buồn – nếu như hắn hiểu tất cả mọi chuyện, còn có thể như bây giờ không.
Thấy Di Nguyệt Thụy đã buồn ngủ, Di Nguyệt Lãnh than nhẹ, yêu thương hôn hôn môi của hắn, giúp hắn lau mình mặc y phục, ôm hắn trở lại phòng. Gian phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, khom người đem Di Nguyệt Thụy đặt trên giường, Di Nguyệt Lãnh cũng thoát xiêm y lên giường.
“Đi theo dõi!” Di Nguyệt Lãnh phân phó một câu trong không khí, nghiêng người ôm eo Di Nguyệt Thụy, cũng nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau Di Nguyệt Thụy tỉnh thì thấy Di Nguyệt Lãnh vẫn đang nhắm mắt, hô hấp đều đều, hiển nhiên chưa tỉnh lại. Vươn tay tinh tế miêu tả hình dáng của y, đã bao lâu, mình không ngủ an tâm như thế, hình như là bắt đầu từ khi bọn họ chia lìa.
Tay chậm rãi xẹt qua mí mắt Di Nguyệt Lãnh, mục mâu sâu như hồ nước bị bao phủ, song đôi mắt lạnh lùng, làm cho người đứng trước mặt của nó không chỗ ẩn núp, như là chỉ cần bị nó quét qua, tất cả bí mật đều hiện ra, khiến người ta e ngại. Nhưng Di Nguyệt Thụy cũng không e ngại, bởi vì ánh mắt này khi nhìn hắn chỉ có nồng đậm sủng nịch và có khi là bất đắc dĩ.
Di Nguyệt Thụy thở dài – gặp gỡ được y trong thế giới này chính là hạnh phúc lớn nhất. Ghé vào người Di Nguyệt Lãnh, Di Nguyệt Thụy lộ ra nụ cười ngọt ngào, đầu nhẹ nhàng cọ cọ lồng ngực rắn chắc.
Cảm giác được một bàn tay xoa lưng của mình, Di Nguyệt Thụy ngẩng đầu đón nhận ánh mắt ôn nhu của Di Nguyệt Lãnh, nhẹ nhàng cười, “Đánh thức ngươi?”
Di Nguyệt Lãnh lắc đầu, trong mắt tràn đầy nhu tình giống như muốn tràn ra, Di Nguyệt Thụy bị nhìn như thế càng ngày càng xấu hổ, hai mắt liếc trái liếc phải nhưng không dám nhìn y.
Di Nguyệt Lãnh thấy động tác đáng yêu như vậy của Di Nguyệt Thụy, nheo mắt, định trụ cái đầu đang nhìn chung quanh, chuẩn bị hôn lên đôi môi đỏ tươi, Di Nguyệt Thụy đỏ mặt nhắm mắt lại.
Tới gần, tới gần, sắp chạm.
“Điện hạ, tỉnh rồi sao?” Trên cửa truyền tiếng gõ cùng thanh âm hỏi han bên ngoài đánh tan không khí ám muội trong phòng.
Di Nguyệt Thụy như là bị cái gì đâm một nhát, mạnh mẽ đẩy Di Nguyệt Lãnh ra, nhảy dựng lên, hướng về phía bên ngoài trả lời: “Đã tỉnh, đợi lát nữa tiến vào.”
Di Nguyệt Lãnh nhất thời không đề phòng, bị Di Nguyệt Thụy đẩy, đầu đập lấy ván giường sau lưng, có chút chóng mặt. Nhắm mắt lại, lòng tràn đầy bất đắc dĩ, vì con đường tình cảm của chính mình và Di Nguyệt Thụy sau này mà thở dài – nhấp nhô a!
Di Nguyệt Thụy mặc xong, quay đầu thấy Di Nguyệt Lãnh vẫn ngồi ở trên giường, lo lắng tiến lên hỏi: “Có phải đụng quá mạnh không?” Hắn vừa mới nghe được tiếng va chạm – chẳng lẽ đụng quá mạnh, não chấn động.
“Đúng vậy, rất đau .” Thấy thần sắc lo lắng của Di Nguyệt Thụy, Di Nguyệt Lãnh chớp chớp mắt, “Ngươi hôn, sẽ không đau.”
Di Nguyệt Thụy phẫn nộ, tay đẩy, Di Nguyệt Lãnh lại không phòng bị, đầu lại va phải ván giường, lần này là thực đau, đáng tiếc Di Nguyệt Thụy đã không để ý tới y, xoay người rời khỏi giường, đi đến mở cửa ra, đứng bên ngoài là Tiểu Đắng Tử.
“Làm sao vậy?” Di Nguyệt Thụy xoay người để Tiểu Đắng Tử bưng nước rửa mặt vào phòng, thuận miệng hỏi.
Tiểu Đắng Tử vào phòng trông thấy Di Nguyệt Lãnh đang mặc y phục, liền tranh thủ vắt khô khăn mặt đưa cho Di Nguyệt Thụy, sau đó tiến lên hầu hạ Di Nguyệt Lãnh. Bạn đang �
“Tiểu Đắng Tử giúp ta xoa xoa cái ót!” Di Nguyệt Lãnh ngồi ở trước bàn, tự tiếu phi tiếu nhìn thần sắc áy náy của Di Nguyệt Thụy.
Tiểu Đắng Tử hoang mang theo lời làm việc, sau đó nói: “Đúng rồi, thất điện hạ, Trầm ngự y đang đợi ở chính sảnh.”
“A! Hắn tìm ta làm gì?” Di Nguyệt Thụy đem khăn mặt ném vào chậu, đuổi Tiểu Đắng Tử sang một bên, chính mình tiếp tục làm thay hắn.
“Là ta bảo hắn tìm ngươi, độc của phụ hoàng chưa rõ. Ta cảm thấy hắn có thể nhìn ra cái gì a?” Di Nguyệt Lãnh dựa vào trong ngực Di Nguyệt Thụy, hưởng thụ xoa bóp nhẹ nhàng của hắn.
“Độc của phụ hoàng, ta đã biết. Chỉ là có chút chuyện cần xem xét. Lãnh, chúng ta đến ngự thư phòng a. Ta cảm giác có cái gì đó.” Di Nguyệt Thụy bắt đầu tự hỏi, tay có chút dừng lại.
Di Nguyệt Lãnh đứng dậy nhìn nhân nhi đang còn suy nghĩ, hôn trộm một cái, ôm eo của hắn, “Đã không còn đau nữa sao?”
Di Nguyệt Thụy đỏ mặt, vội vội vàng vàng đẩy y, đi ra khỏi phòng. Di Nguyệt Lãnh lắc đầu, cái này mà cũng xấu hổ, nâng bước đi theo Di Nguyệt Thụy.
Tiểu Đắng Tử bưng chậu nước, đỏ mặt đi ra ngoài cuối cùng – người này có đúng là thái tử điện hạ lãnh khốc vô tình, thần tượng của hắn không a. Sao bây giờ càng xem càng thấy giống côn đồ ven đường a! Ai – hình tượng thần tượng tan vỡ, Tiểu Đắng Tử đau lòng.
Di Nguyệt Thụy đỏ mặt xông vào trong sảnh, thấy một lão nhân đã qua hoa giáp (60) đang ngồi, hung hăng mắng thầm Di Nguyệt Lãnh một câu – người ta đã già như vậy, sao còn không cho người ta về hưu, thật không phải là người.
Thấy Trầm Tĩnh lạy bái, Di Nguyệt Thụy bước lên trước đỡ lấy, “Trầm ngự y miễn lễ.”
Trầm Tĩnh nhìn nam tử trước mắt, bên ngoài giống Tử quý phi đã qua đời, lông mày mảnh, môi không điểm mà đỏ như chu sa, hai mắt trong suốt linh động, da tuyết trắng, mặc một thân bạch y giống như tiên tử xuống trần gian. Bất quá trên mặt tiên tử ẩn ẩn anh khí, khiến người ta vừa nhìn liền biết người này là nam tử, nhưng còn xinh đẹp hơn nữ tử.
Sau đó Di Nguyệt Lãnh đi vào thấy Trầm Tĩnh chăm chú nhìn Di Nguyệt Thụy, ánh mắt không vui như muốn lăng trì hắn (ách ~). Trầm Tĩnh chuyên chú quan sát Di Nguyệt Thụy, đột nhiên cảm giác bên người nhiệt độ tựa hồ càng lúc càng thấp. Quay đầu nhìn, chỉ thấy Di Nguyệt Lãnh dùng vẻ mặt âm trầm nhìn mình, sợ tới mức hắn vội vàng quỳ xuống đất: “Hạ quan khấu kiến thái tử điện hạ.”
Di Nguyệt Lãnh chỉ là đáp nhẹ một tiếng, cũng không có ý cho hắn đứng lên. Lướt qua hắn, nắm tay Di Nguyệt Thụy dẫn tới bên bàn, Di Nguyệt Thụy quay đầu lại nhìn Trầm Tĩnh đang quỳ gối, nhìn Di Nguyệt lãnh, không đồng ý lạp lạp tay áo Di Nguyệt Lãnh, hung ác trừng mắt liếc y.
Thấy Di Nguyệt Thụy bởi vì một người không liên quan mà trừng mình, trong nội tâm lại càng không thư thái, nhưng không muốn làm Di Nguyệt Thụy mất hứng, chỉ có thể lạnh như băng nói: “Đứng dậy.”
Lúc này, Tiểu Đắng Tử cùng Lôi Tư Nghị bưng đồ ăn sáng tiến đến, Di Nguyệt Thụy nhìn sắc mặt tái nhợt của Trầm Tĩnh: “Trầm ngự y dùng cơm chưa, nếu chưa cùng ngồi ăn.”
Trầm Tĩnh ngẩng đầu nhìn Di Nguyệt Thụy, lại nhìn nhìn Di Nguyệt Lãnh diện vô biểu tình, lắc đầu, “Thần đã dùng qua.” Hắn không có can đảm cùng ngồi ăn với Di Nguyệt Lãnh, chưa nói đến có thể tiêu hóa hay không, mà ngay cả có thể nuốt xuống dưới hay không cũng là một vấn đề.
Trầm Tĩnh ngàn trông mong vạn trông mong, rốt cục Di Nguyệt Lãnh cùng Di Nguyệt Thụy cũng chậm rì rì ăn xong. Trầm Tĩnh đầu đầy hắc tuyến – chưa từng thấy qua người nào có thể kéo dài bữa sáng tận một canh giờ, hơn nữa sức ăn...... Nhìn thân thể Di Nguyệt Thụy, thật không biết thức ăn chạy đi đâu.
Thấy Di Nguyệt Thụy để đũa xuống, Trầm Tĩnh vội vàng đứng lên, cúi đầu, “Thất điện hạ, thần muốn lãnh giáo điện hạ một chút về chuyện của hoàng thượng.”
“Không nhớ, chúng ta đến ngự thư phòng trước.” Di Nguyệt Thụy đứng dậy, cười nói với Trầm Tĩnh.
Trầm Tĩnh thương cảm – nghiệp chướng a, một nam nhân không nên có bộ dáng xinh đẹp như vậy.
Di Nguyệt Lãnh không vui kéo tay Di Nguyệt Thụy, đi ra ngoài cưa, trong nội tâm ngầm hạ quyết định – chờ giải quyết chuyện Di Nguyệt Lâm xong, móc mắt Trầm Tĩnh xuống, dám nhìn người của y như vậy.
Di Nguyệt Thụy vẫn không biết lúc này trong lòng Di Nguyệt Lãnh tinh phong huyết vũ, cười tủm tỉm quay đầu nói với Trầm Tĩnh: “Trầm ngự y, chúng ta đi thôi.”
Trầm Tĩnh vội vàng phục hồi tinh thần, đuổi kịp bọn họ. Khuôn mặt già nua đỏ lên – ai, thật không ngờ định lực của mình trở nên kém như vậy, lão bà tử, ta thực xin lỗi ngươi.