Nhất Thực Thiên hạ

Chương 4: Ta ngu ngốc sao?




Có một số người đã được định trước kết cục, không cách nào thay đổi . Tựa như Tử Vũ Hân một thân độc sủng, tại hậu cung ăn thịt người này, vô cùng kiêu ngạo rất dễ bị người ghen ghét, bị người ghen ghét kết cục chính là họa sát thân, mà ở trong hoàng cung có rất nhiều sơn dương thế tội.

Lâm đế năm thứ mười hai, Tử quý phi đột nhiên phát bệnh bỏ mình tại tẩm cung, Thất điện hạ trúng độc lần nữa, độc tính lần này không sâu, được ngự y cố gắng cứu chữa rốt cục chuyển nguy thành an, Lâm đế tức giận, hạ lệnh điều tra việc này. Cuối cùng tra ra, quả là một Tần phi bởi vì đố kỵ Tử Vũ Hân được độc sủng mà hạ độc thủ.

Trong mắt Đường Lân, Tần phi đó chính là sơn dương thế tội, bởi vì hắn chưa từng gặp nàng. Bình thường Tử Vũ Hân đều ở trong tẩm cung g, ngoại trừ mỗi sáng sớm đúng giờ đến thỉnh an hoàng hậu, cơ bản không ngoài ra, cho nên chỉ cần nàng gặp qua người nào, cơ bản Đường Lân đều có thể biết rõ. Cho nên nói Tần phi kia hạ độc thủ, hắn hoàn toàn không tin. Mà khi thẩm vấn Tần phi thì Đường Lân có tham gia, chỉ thấy Tần phi run run không nói được tiếng nào, cả buổi thẩm vấn cơ bản là hoàng hậu độc diễn, vì vậy cứ đem tội định sẵn đổ lên Tần phi.

Sau khi Tử Vũ Hân lễ đưa tang chết được cử hành bảy ngày, Lâm đế tuyên bố cấm hết tất cả hoạt động giải trí và ăn chay trong ba ngày. Từ điểm đó có thể thấy được tình cảm của Lâm Đế đối với Tử Vũ Hân không phải bình thường.

Bởi vì năm ấy Đường Lân 3 tuổi, không thể ở một mình, Lâm đế suy nghĩ một lát liền đem hắn đến chỗ Hỉ phi, giao do Hỉ phi nuôi dưỡng. Hỉ phi là muội muội của đại tướng quân đương triều, Đường Lân thấy rằng trên người nàng có đầy đủ truyền thống tốt đẹp của nữ nhânTrung Quốc cổ đại, ôn nhu, hiền lành. Có thể do không có con, Hỉ phi đối với Đường Lân giống như con của mình.

Cứ như vậy, ba năm sau, Đường Lân phát hiện hắn thật sự không thể nào trở về nữa, bắt đầu chính thức dùng thân phận Di Nguyệt Thụy, cũng chính thức dùng thân phận Thất điện hạ của Di Nguyệt hoàng triều mà sống.

----------------------------------------------------------

Di Nguyệt Thụy thật sự rất hối hận, hối hận tại sao lần đầu tham gia yến hội trong nội cung lại nhìn lung tung, đưa tới một tai họa lớn như vậy – Di Nguyệt Lãnh. Không phải mọi người đều nói tính cách y lạnh lùng sao, tuổi còn nhỏ mà gương mặt một mực lạnh lùng không hề cười, tại sao hắn không nhận thấy Di Nguyệt Lãnh như vậy a.

Lần đầu tiên gặp bọn họ gặp mặt, tựa hồ Di Nguyệt Lãnh vô cùng có hứng thú với hắn. Lúc Tử Vũ Hân còn sống, chỉ cần Lâm đế đến Tử Nguyệt cung, trên cơ bản Di Nguyệt Lãnh đều đi theo. Mỗi lần y đến Tử Nguyệt cung thì luôn đứng bên giường nhỏ của Di Nguyệt Thụy, nghiêm túc nhìn hắn.

Mà mỗi lần Di Nguyệt Thụy bị hắn nhìn thì lỗ chân lông cũng sợ hãi, vội vàng lộ ra dáng tươi cười tự cho là khờ dại như tiểu hài tử, đón lấy Di Nguyệt Lãnh sẽ vươn tay véo má của Di Nguyệt Thụy và nhả ra một câu, khi đó Di Nguyệt Thụy mới tới nên không hiểu y nói cái gì, thẳng đến sau này có thể nghe hiểu thì mới biết được nguyên lai mỗi lần Di Nguyệt Lãnh lôi kéo mặt của hắn đều nói hai chữ “Ngu ngốc”. Sau khi biết rõ ý nghĩa, Di Nguyệt Thụy thiếu chút nữa bạo phát, rõ ràng hắn đường đường là một tài tử hai mươi mốt tuổi, vì sao nói hắn ngu ngốc, xú tiểu tử thật sự là không muốn sống.

Mà Di Nguyệt Lãnh thấy lần đầu tiên Di Nguyệt Thụy nổi giận, sau này vẫn véo mặt hắn nhưng không còn nói thế, hơn nữa mỗi lần tới đều mang một quyển sách ngồi bên giường Y Nguyệt Thụy đọc cho hắn nghe.

Lúc ấy Lâm đế cười cùng Tử Vũ Hân trêu ghẹo, “Mị lực của tiểu Thụy thật sự quá lớn, có thể thu phục được Lãnh, phải biết rằng hắn chưa từng tốt với phụ hoàng này như thế, cả ngày đều là khuôn mặt lạnh lùng a.”

Tử Vũ Hân nghe xong chỉ là che miệng cười khẽ.

Khiến Di Nguyệt Thụy không cách nào phản bác chính là mấy năm này được Di Nguyệt Lãnh chỉ dạy, hắn đã hoàn thành nghe hiểu ngôn ngữ của Di Nguyệt quốc, đồng thời cũng có thể nhận ra những tự thể kia. Nếu như không có Di Nguyệt Lãnh, hắn có lẽ mất nhiều thời gian để học ngôn ngữ của Di Nguyệt hoàng triều. Chỉ là trên phương diện phát âm vẫn tồn tại vấn đề, cho nên hắn ít khi mở miệng nói chuyện, đặc biệt sau lần thứ hai trúng độc, cổ họng của hắn dễ bị thương, hắn càng không muốn nói chuyện .

Cũng bởi vậy, trong nội cung đồn đãi Thất điện hạ bởi vì trúng độc hai lần mà trì độn ngu ngốc, ngay cả Di Nguyệt đế cũng mơ hồ cho rằng như vậy.

Bởi vì Di Nguyệt Thụy và Di Nguyệt Lãnh có quan hệ thân thiết, cho nên Di Nguyệt Hạo cũng ghét luôn Di Nguyệt Thụy, luôn tìm cơ hội vũ nhục hắn. Như hiện tại.

“Ta còn tưởng hạ nhân nào trong cung không thiết sống nữa nên lười biếng, không ngờ hóa ra là thất đệ ngươi a!” Rất xa, một tiếng châm chọc truyền đến, cắt đứt suy tư của Di Nguyệt Thụy.

Di Nguyệt hoàng triều có khí hậu ẩm ướt giống như phía nam của Trung Quốc, cả ngày đều mưa phùn, khắp nơi ướt sũng . Thừa dịp thời tiết tốt, Di Nguyệt Thụy mới tới nơi này ngồi phơi nắng một chút, thuận tiện ngẫm lại một số việc.

Nhưng vừa mới bắt đầu nghĩ, đã bị thanh âm chói tai làm hoàn hồn . Di Nguyệt Thụy bất đắc dĩ quay đầu, thấy Di Nguyệt Hạo cùng hạ nhân chậm rãi đi đến. Âm thầm đảo mắt xem thường, người này bị Di Nguyệt Lãnh giáo huấn nhiều lần vẫn không rút ra được bài học, vẫn thích tự tìm phiền toái cho mình.

Liếc mắt thấy thái giám đi theo mình đã rời đi, biết rõ hắn đi tìm Di Nguyệt Lãnh, mới nhìn thẳng vào Di Nguyệt Hạo nhàn nhạt mở miệng, “Nhị ca!”

Bị thái độ vân đạm phong khinh của Di Nguyệt Thụy chọc giận, Duy Nguyệt Hạo lạnh lùng nói: “A, nguyên lai ngươi còn biết rõ ta là nhị ca của ngươi a. Không biết hảo đệ đệ của ta đang làm gì đó”

Nhìn thấy Di Nguyệt Hạo chậm rãi tiếp cận, Di Nguyệt Thụy lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách.

“Không có gì.”

“Ta nói Tiểu Thụy ngươi sao lại đối đãi ca ca như vậy, khiến tâm ca ca thực lạnh a.” Di Nguyệt Hạo cười lạnh bắt lấy cánh tay Di Nguyệt Thụy.

6 tuổi, Di Nguyệt Thụy không cách nào chống lại khí lực của Di Nguyệt Hạo hơn hắn đến 8 tuổi, chỉ có thể nhíu mày nhìn cánh tay mình, cũng không đáp lời.

“Sao ca ca hỏi ngươi không trả lời, quá không lễ phép .” Di Nguyệt Hạo tăng khí lực, nhìn biểu tình đau đớn của Di Nguyệt Thụy, tâm tình rất vui vẻ.

Di Nguyệt Thụy vẫn lạnh lùng như cũ nhìn Di Nguyệt Hạo, không trả lời.

“A, ta đã quên, đầu óc Tiểu Thụy không tốt a, có phải đã quên mất cách nói như thế nào không a.” Di Nguyệt Hạo giễu cợt, “Nếu không đến đây cùng ca ca , ca ca dạy ngươi?”

Đầu óc không tốt? Nói ta ngu ngốc sao? Di Nguyệt Thụy ghét nhất người khác chửi mình ngu ngốc, phẫn nộ trừng mắt nhìn Di Nguyệt Hạo, chuẩn bị mở miệng mắng to, lại bị một thanh âm khác cắt đứt.

“Không ngờ bây giờ Nhị còn rảnh rỗi như vậy!”

Di Nguyệt Hạo quay đầu nhìn, là Di Nguyệt Lãnh một thân minh hoàng.

“Ta còn nghĩ sao hôm nay không thấy đại ca và Tiểu Thụy cùng một chỗ .” Thả cánh tay Di Nguyệt Thụy ra.

Di Nguyệt Thụy thấy Di Nguyệt Hạo thả tay mình, vội vàng đi đến bên cạnh Di Nguyệt Lãnh. Giật giật cánh tay, đau, khẳng định sẽ tím bầm , Di Nguyệt Thụy cau chặt lông mày.

Thấy động tác của Di Nguyệt Thụy, trong mắt Di Nguyệt Lãnh là một mảnh lạnh như băng. Trên mặt vẫn mỉm cười nhìn Di Nguyệt Hạo.

“Ta mới từ chỗ phụ hoàng đi ra, nghe phụ hoàng nói truy tra Cẩm Châu bán buôn ngân lượng, nói có việc muốn hỏi Nhị đệ một chút. Ta nghĩ Nhị đệ nên lập tức đến chỗ phụ hoàng mới tốt.”

Nghe được lời của Di Nguyệt Lãnh, mặt Di Nguyệt Hạo căng thẳng, buôn bán ngân lượng ở Cẩm Châu là hắn âm thầm cho người đi làm , tất cả mọi thứ đều xử lý rất sạch sẽ, sao Di Nguyệt Lãnh có thể biết.



“Di Nguyệt Lãnh, ngươi đừng quá càn rỡ.” Di Nguyệt Hạo oán hận nói.

Di Nguyệt Lãnh cười không đáp, thấy Di Nguyệt Hạo vội vàng rời đi, xoay người ôm lấy Di Nguyệt Thụy.