Nhất Thụ Nhân Sinh

Chương 33: Dõi theo




Tạ Nhất mơ màng rửa mặt chải đầu, bước từ phòng vệ sinh ra thấy Vương Thụ Dân mặc cái tạp dề màu vàng in hình con gà trống đang quỳ dưới đất lau sàn, nhìn cỡ nào cũng thấy quái dị hết sức. Đồ gia dụng được lau chùi sáng bóng, vừa mở tủ giày ra liền ngửi thấy mùi xi nồng nặc, từng đôi giày một cũng láng cóng. Rồi bất chợt nhận ra là cái áo khoác treo trên giá ngày hôm qua cũng không thấy đâu.

Vương Thụ Dân quay đầu lại nhìn Tạ Nhất, thấy cậu đang ngẩn ra nhìn cái giá áo, bèn cười bảo, "Tôi mang ra tiệm giặt là rồi, phiếu lấy đồ để trên bàn trong phòng sách đó, đừng quên đi lấy về nha, bánh quẩy và sữa đậu nành mua sẵn để trong bếp rồi. Sao bánh quẩy ở đây nhỏ xíu vậy, chắc chắn không phải đồ Sơn Đông chính hiệu... Cậu còn ngây ra đó làm gì? Đi ăn điểm tâm đi."Tạ Nhất nhíu mày nhìn Vương Thụ Dân còn giỏi giang tháo vát hơn cả người làm thuê theo giờ, "Sao cậu biết tiệm giặt là ở đâu?" Chính cậu còn không biết nữa là, mỗi lần đều giao cho người giúp việc.

"Thì xuống chung cư hỏi người ta. Cậu coi mới tí xíu đồ ăn đã nguội hết rồi, mau bỏ vào lò vi ba hâm lại đi cho nóng." Vương Thụ Dân tiếp tục lải nhải, "Tết nhất mà cậu chẳng chịu dọn dẹp nhà cửa gì hết."

Tạ Nhất hóa đá, "Cậu... không cần..."

"Hả?" Vương Thụ Dân quay lại cười chói lóa.

Tạ Nhất lắc đầu, "Bỏ đi. Lát nữa mời cậu ăn cơm." Đoạn bỏ vào bếp, nhìn bánh quẩy và sữa đậu nành nóng hổi thơm lừng trên bàn, rồi đứng ăn. Cậu ăn rất nhanh, trước giờ vẫn vậy. Xong bữa liền thu dọn sạch sẽ, khẽ ngoảnh đầu nhìn đồng chí Vương Thụ Dân đang miệt mài chiến đấu với cái sàn nhà, đoạn nói, "Cậu muốn đi đâu chơi? Hiện tôi cũng đang nghỉ, nếu muốn đi cổ trấn Chiết Giang tôi cũng có thể lái xe đưa cậu đi."

Vương Thụ Dân lau nhà xong, ngồi bệt dưới đất, mỉm cười không thấy hai mắt đâu, "Cậu đã nói vậy tôi cũng không khách sáo nữa."

Tạ Nhất lập tức hối hận.

Vương Thụ Dân nói hắn mù đường, Giang Nam chẳng qua chỉ là địa danh nghe trong sách, căn bản chẳng biết có gì vui, bèn tùy ý Tạ Nhất vậy. Tạ Nhất nghe thế liền gọi điện cho Tưởng Linh Khê.

Nhưng nào ngờ cô gái kia mượn gió bẻ măng, hỏi liên thanh tình hình của cậu, "Anh ta ở nhà cậu hả? Hôm qua làm sao? Có gì không? Hahahaha... mau kể nghe coi!!!"

"Kể cái đầu cậu ấy." Tạ Nhất đảo mắt, nhìn Vương Thụ Dân đang lau lan can bằng kính ngoài sân thượng. Tên kia chẳng biết ăn trúng gì mà vui vẻ lắm, vừa làm vừa hát bài "Anh là thợ điêu khắc". Nếu không phải hắn điên thì thế giới này điên. "Tớ có chuyện muốn hỏi, gần đây có nơi nào để đi chơi không? Giới thiệu cho tớ vài chỗ với, chỗ nào có thể tự lái xe tới được ấy."

Tưởng Linh Khê trầm mặc một lúc mới đáp, "Bạn cùng phòng ký túc xá cao trung của bạn cùng phòng ký túc xá đại học của tớ đến, tớ phải dẫn người ta đi mua đồ rồi."

"Đi chết đi!" Tạ Nhất mắng một tiếng.

"Ở ngoại ô có gì vui để đi đâu? Hai người khác gì tụi con gái khoái đi bát phố hả?" Tưởng Linh Khê suy nghĩ một hồi, "Hay là tới mấy trấn nhỏ ở Giang Nam chơi đi?"

"Đang là mùa đông..."

"Mùa đông đi cũng được vậy." Tưởng Linh Khê bỏ miếng chocolate vào miệng nhai, nói gì nghe không rõ. Đúng lúc Jason bước tới, nhìn cô nói chuyện điện thoại kích động vô cùng bèn hỏi, "Who?"

Tưởng Linh Khê nói bằng khẩu hình "Tạ Nhất", sau đó che điện thoại lại hỏi Jason, "Cậu ấy muốn dẫn người mà mình thích đi chơi, đang hỏi thăm em, anh biết chỗ nào không giới thiệu đi?"

Jason trợn mắt, con ngươi màu lam phát sáng lên, "She came here? When?"

"Hôm qua. Có hay không có? Nói mau đi. Bình thường anh hay đi chơi nên chắc biết nhiều chỗ lắm mà."

"Hey..." Jason giơ tay đầu hàng, nhún vai một cái, "Ok. let me see. What do you think about She-Tang?"

Anh nghiến răng nói một địa danh tiếng Trung làm Tưởng Linh Khê trợn mắt khinh bỉ, "Tiết canh? Thôi đi ăn hoànhthánh luôn cho xong. Tiếng Trung của anh cùi bắp quá." Đoạn cô nói vào điện thoại, "Cậu nghe không? Jason đề cử tới Tây Đường, rất gần đây, là một huyện Chiết Giang vừa được sát nhập vào Thượng Hải, tra google maps là ra."

Tạ Nhất cười, "Nói vậy mà cậu cũng hiểu? Trách sao Jason lại chết sống theo đuổi cậu."

Tưởng Linh Khê bỏ điện thoại xuống cười đến là bỉ ổi, giơ tay vuốt mái tóc xoăn của Jason, "Làm giỏi lắm anh hùng phượt, sao em lại quên Tây Đường là chốn lý tưởng cho các cặp đôi đến để bồi đắp tình cảm nhỉ."

Jason như con cún con nhào vào lòng cô nàng làm nũng, "So, would you be there with me, sweatheart?"

Sau đó bị Tưởng Linh Khê phũ phàng đá một cái lăn một vòng.

Vương Thụ Dân lau xong cửa sổ, nhìn Tạ Nhất cười với cái điện thoại. Nụ cười khoan khoái chân thành, không gợn chút gì lo âu căng thẳng, khiến hắn phải sững ra vài giây. Tạ Nhất nói, "Tôi vừa gọi điện hỏi Linh Linh, chỗ cô ấy nói tôi cũng biết... Để tôi đi tra đường đi."

Nói xong liền vào phòng sách, mở laptop tìm đường đi. Vương Thụ Dân không giữ nổi nụ cười gượng gạo treo trên môi nữa, thấy ngực bị khoét mất một lỗ trống. Nụ cười an nhiên chân thật ấy, hình như từ rất lâu rồi không còn xuất hiện trên mặt Tạ Nhất nữa. Vương Thụ Dân thấy như có một ngọn lửa cháy bùng lên trong lòng, nung sôi men giấm xộc lên chua nồng, lục phủ ngũ tạng đều bốc mùi men, nhưng lại không dám biểu lộ ra, chỉ có thể nhỏ nhen bực tức trong lòng.

Hắn đã dùng suốt buổi tối để có thể chấp nhận câu "Tôi đã có bạn gái" của Tạ Nhất, rồi vừa kiềm chế bản thân không hành động nông nổi vừa tự thuyết phục chính mình, sao cũng được, sao cũng được hết. Tạ Nhất đã đối xử rất tốt với hắn, lại còn bỏ việc về chăm sóc cho ba hắn chu toàn mà không có lấy nửa lời than oán. Tại sao phải đợi tới lúc này hắn mới hiểu ra là mình thích cậu nhiều đến thế? Muộn màng rồi còn đâu.

Hắn bi ai nhận ra, hắn không hoàn toàn thật lòng đối đãi tốt với cậu mà không cần hồi báo. Nếu không sao lại buồn phiền và tức giận khi thấy cậu cười nói vui vẻ khi gọi điện cho Tưởng Linh Khê chứ?

Ở lại, chẳng qua là vì lòng còn ôm nhiều mong ngóng.

Một người thân lâm trọng bệnh, bác sĩ bó tay chịu thua, cúi đầu thông báo đã hết đường chữa trị. Nhưng thân nhân vẫn kiên trì cầu xin là hãy cứu người ấy đi, dầu rằng có hoài công tốn của, cũng mong một tia hy vọng sau cùng. Người còn sống thì còn không đành dứt bỏ.

Hắn chính là cũng mang cái tâm lý ấy.

Hắn không biết vì sao bản thân lại cố chấp đến thế, có lẽ vì Tạ Nhất đã thương hắn nhiều năm như vậy, có lẽ vì Tạ Nhất vẫn nhìn hắn say đắm như vậy... hoặc đáng thương hơn, là hắn đang cố tự huyễn hoặc chính mình, dùng lý do sứt sẹo đó để mặt dày bám trụ.

Nếu để đám binh nhì trong quân đội biết doanh trưởng Vương anh minh thần võ xông xáo lợi hại của họ hiện đang ở nhà quét dọn nấu cơm hệt như nàng dâu nhỏ thì sẽ cười thối đầu hắn cho mà coi. Aii, cuộc đời thật biết trêu ngươi người ta mà.

Vương Thụ Dân dẹp cái khăn lau, đi vào phòng sách, một tay gác lên lưng ghế một tay vịn trên thành ghế, nhìn thoáng qua giống như là đang ôm Tạ Nhất vào lòng. Hắn hết sức thỏa mãn với cái suy nghĩ đó, xong lại nhíu mày khi thấy cậu gồng người lên.

"Chà, nhìn đẹp quá ha, đúng là Giang Nam có khác, chẳng như mấy cái trấn ở phương Bắc toàn là nhà bốn gian tường bằng đất sét." Vương Thụ Dân vừa nói vừa kê mặt sát lại, cái cằm gần như là gác trên vai Tạ Nhất. Cậu khó chịu nghiêng đầu sang trái nhưng lại đụng trúng cánh tay của hắn, đoạn hắn lại nói tiếp, "Buổi tối rất đẹp, tôi đọc bình luận thấy người ta nói cảnh đẹp ở đó là đẹp nhất, còn có múa hát dân gian nữa. Tôi chưa từng xem bao giờ."

Vương Thụ Dân quay sang nhìn Tạ Nhất. Mặt hai người cách nhau rất gần, đến nỗi hắn có thể trông thấy hàng mi dài cong cong đang phủ bóng tối xuống vành mắt của cậu, đầu mày khe khẽ nhíu lại, lỗ tai loang loáng đỏ. Hắn nói, "Đi buổi tối nhé, thấy tiền khách sạn cũng không đắt lắm, trưa ăn cơm xong thì đi nha?"

Tạ Nhất vội đứng dậy, lui về sau một chút, cái bàn vì chuyển động của cậu mà cũng rung lên, mặt mày lúng túng.

Vương Thụ Dân chớp mắt mấy cái, "Sao? Không tiện hả?"

Tạ Nhất cau mày quay đầu đi, cảm thấy bối rối, "Buổi tối mùa đông cậu không sợ lạnh à?"

"Lạnh thì mặc nhiều một chút." Vương Thụ Dân giả ngu, "Đi đi, tôi thấy chỗ đó cũng không lớn lắm, đi mai về, nhé?" Đoạn nói luông tuồng không cho Tạ Nhất cơ hội từ chối, "Mang theo bàn chải khăn mặt... Không cần đem nước theo, có gì ghé siêu thị mua ha? Quần áo thì hai bộ đủ rồi. À nhớ in bản đồ ra nữa."

Sự phản đối yếu ớt của Tạ Nhất chẳng là gì cả.

Vương Thụ Dân chạy vụt đi soạn hành lý, tâm trạng ủ ê vì ghen với Tưởng Linh Khê cũng chợt hửng nắng. Cảnh đêm là gì? Cảnh đêm trong mắt Vương Thụ Dân chẳng qua chỉ là đường phố tối thui vài ngọn đèn lồng le lói, không có gì đẹp hết. Khụ, chuyện này nhất định không được để lộ ra.

May là phòng ngủ cách phòng khách cũng khá xa.