Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 18




Đại vương nhà chúng ta đang đắm chìm trong âm thanh nịnh hót a dua, thích thú phất phất tay: “Các ngươi đi đi.”

Đám linh cẩu như được đại xá, chân cẩu tung bay, chẳng bao lâu đã biến mất tăm.

Cũng chẳng cần đại vương căn dặn thêm cái gì, Lai Ngang  không muốn đề cập tới câu chuyện thần tiên mới phát sinh cách đây không lâu, Lai Y vẫn bị vây hãm trong thế giới màu hồng, hết thảy mọi thứ đều được vẽ thành những áng thơ lai láng, cho nên sau khi Côn Tháp tỉnh lại vẫn không biết việc gì đã phát sinh. Nếu anh em Lai Y đều an toàn khỏe mạnh, nhân tiện nhắc tới A Lỗ Pháp vẫn bình thường như trước, vậy thì y cũng chẳng muốn nghĩ quá nhiều.

Vì thế, nhóm người của chúng ta tiếp tục cố gắng đi về phương hướng sai lầm… đáng sợ là ba mươi tráng sĩ lại căn cứ vào tin tình báo mà đuổi theo phương hướng chính xác.

Qua vài ngày, Lai Y chân thành tặng cho A Lỗ Pháp một chiếc túi da lớn, dùng giọng nói dịu dàng như nước nói: “A Lỗ Pháp, đây là thuốc màu lam ta mới nghiên cứu chế tạo thành, ngươi an tâm đưa cho tình nhân của mình ăn đi, một ngày không được ăn quá mười viên. Hiệu quả của thuốc này so với thánh hồng dược cao hơn rất nhiều, nhất định một ngày nào đó sẽ biến thành giống cái.”

A Lỗ Pháp đổ mấy viên thuốc màu lam ra, ngón tay bóp bóp mấy viên thuốc nho nhỏ ấy, không kiềm được cảm động: “Lai Y, tỷ muội tốt, người ta yêu ngươi chết mất.”

Trải qua chọn lọc, Lai Y quyến định chỉ nhận bốn chữ cuối, nhẹ nhàng ôm tim: “A Lỗ Pháp, ta cũng yêu ngươi.”

Lai Ngang bóp trán thật mạnh: “Côn Tháp, ta lại thấy cái gì đó rất kỳ quái.”

“Cái gì cơ?” Côn Tháp trưng vẻ mặt hoang mang ‘ngươi đang nói cái gì’, sau đó lại hâm mộ nói: “Tình cảm của Lai Y và A Lỗ Pháp thật tốt.”

Lai Ngang ngồi xổm dưới tàng cây, cằn nhằn liên miên: “Chẳng lẽ chỉ một mình ta thấy?? Là di chứng do bị yêu quái đập một trận? Đầu óc ta không bình thường sao? Quả nhiên A Lỗ Pháp là sinh vật xinh đẹp không ai sánh được, chỉ là ta mãi không chấp nhận được việc này, tuyệt đối là lỗi của ta rồi.”

Khi ý nghĩ của Lai Ngang xuất hiện những sai lệch, A Lỗ Pháp vui mừng lấy một viên thuốc màu lam đưa vào miệng, Lai Y sửng sốt, sau đó nghĩ rằng A Lỗ Pháp dùng bản thân thí nghiệm thuốc cho tình nhân, nàng lại cảm động không thôi. Dù sao đây chỉ là thuốc cường thể bổ thận, vì vậy nàng chẳng ngăn cản.

Đoàn người tiếp tục vui vẻ đi về phương hướng sai lầm, cho đến một ngày gặp được một điểu nhân đang bay trên trời, bọn họ kinh ngạc.

“Khu rừng Ngải Phỉ Tư của Tây đại lục và bình nguyên Mã Tác Lý của Nam đại lục đều rất khó gặp điểu nhân.” Lai Ngang sợ hãi than lên: “Nói các lão nhân trong bộ tộc nói, điểu nhân không thích khí hậu ở đó, đám lông chim trên người bọn họ sẽ cảm thấy oi bức… Mọi người nói xem, có phải gần đây thời tiết lạnh lên nhiều quá hay không, trên trời còn có tuyết nữa. Chẳng phải qua mùa xuân là tới mùa hè sao? Chẳng lẽ… ta nhớ nhầm các mùa?” Lai Ngang hoảng sợ ôm đầu.

Dường như mấy ngày nay A Lỗ Pháp đã quen với những việc này, lập tức mượn cơ hội sán tới bên cạnh Côn Tháp, dịu dàng hỏi: “Côn Tháp, ngươi xem đám điểu nhân này nè, lông vũ đẹp quá đi, nếu có thể vặt một ít để làm đồ trang sức cho người ta thì tốt biết bao.”

Tưởng tưởng cảnh A Lỗ Pháp đầu đội trang sức, quần áo da báo, thân thể to lớn khắc họa biểu tượng chúc phúc của dũng sĩ, dáng dấp hiên ngang, Côn Tháp không khỏi gật đầu: “Ừ, đúng là hợp với ngươi.”

Mấy ngày nay Lai Y cũng trong tình trạng này, mượn cơ hội ngồi bên cạnh A Lỗ Pháp, nỉ non: “Đúng vậy, lông vũ của bọn họ thật đẹp, thật muốn lấy một ít làm đồ trang sức.”

Côn Tháp nghe xong liền nhìn sang Lai Y kiều diễm xinh đẹp, đầu óc suy nghĩ, lập tức xung phong nhận việc: “Được, ta kêu hắn xuống.”

Trong thế giới thú nhân, rất ít bộ tộc có trình độ bay lượn, đừng nói tới kim thú, ngân thú trên đại lục cũng đã thuộc hàng hiếm, là phần tử vô cùng quan trọng trong các bộ lạc, mà Côn Tháp là đồng thú, hắn chỉ có thể đứng trên mặt đất không ngừng xua tay gọi, dùng tiếng gọi đặc biệt của nhân thú hô lên để gây chú ý với tộc điểu nhân.

Thật ra Lai Ngang muốn nói tộc điểu nhân rất yêu quý lông vũ trên người mình, trừ phi là bạn đời hoặc người yêu, bằng không bọn họ không bao giờ tặng lông vũ cả. Tuy nhiên, trải qua mấy ngày này, hắn thực sự hoài nghi vấn đề thường thức của bản thân, chính vì vậy, hắn lại xui xẻo rơi vào cảnh rối trí.

“Tại sao mọi người lại hành động tự nhiên vậy? Chẳng lẽ ta nhớ lầm? Biết đâu tộc điểu nhân lại thích tung lông vũ khắp nơi ấy chứ. Aiz, thần thú trên cao, mong người tha thứ cho sự ngu muội của ta, nhưng ta tuyệt đối chân thành, ta sẽ lập tức sửa chữa sai lầm.”

Sau khi suy nghĩ rất nhiều, Lai Ngang nhanh chóng gia nhập đội ngũ của Côn Tháp, cùng nhau phất tay gọi điểu nhân xuống.

Tuy nhiên, rõ ràng tộc điểu nhân này chẳng mặn mà gì với người lạ, chỉ chăm chú bay lượn trên bầu trời, không có ý đáp xuống.

Quả thực tộc chim ưng chẳng dễ dàng tiếp xúc với thú nhân xa lạ của đại lục khác, hắn còn đang suy xét xem có nên phát tiếng cảnh báo để bộ lạc của mình biết có thú nhân lạ tới. Đất đai rộng lớn, thú nhân không cùng hệ thường có một ranh giới ở giữa. Lấy việc sinh sản mà nói, nếu đồng hệ thì diều hâu có thể phối với chim sẻ, bạch tuộc có thể phối với mực, chuột mà phối với sư tử cũng chẳng kỳ quái, nhưng khác hệ mà phối lại… cũng quá kỳ lạ, hơn nữa cũng chẳng có mấy thú nhân chấp nhận được.

Thú nhân chim ưng còn đang do dự, mấy người trên mặt đất đã hết kiên nhẫn.

“Hình như hắn không thân thiện lắm.” Lai Y dùng đôi mắt trong veo như nước nhìn A Lỗ Pháp.

Côn Tháp cùng Lai Ngang cũng buông tay xuống, cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy là giống đực mà không thể thỏa mãn nguyện vọng của giống cái thật sự rất vô dụng.

A Lỗ Pháp đau lòng: “Khốn kiếp, dám khiến lão công của người ta tủi thân!”

Đôi mắt màu lam nhanh chóng đảo một vòng, tập trung vào một tảng đá, A Lỗ Pháp chỉ lên bầu trời: “Nhìn kìa, có UFO!”

Mọi người cũng chẳng biết cái UFO đấy là gì nhưng vẫn xoay mặt nhìn theo, khi bọn họ nghe được tiếng gió vút qua, sau đó là tiếng kêu rên, xoay mặt lại liền thấy thú nhân trên trời đang rơi xuống, vội vàng nhìn lên… thôi xong rồi, ánh mắt hắn trắng dã, thất khiếu đổ máu.

(Thất khiếu gồm: hai mắt, hai mũi, hai tai, miệng)

“Ủa? Hắn bị ngoại lực cực lớn tác động, phải nhanh cấp cứu.” Lai Y vội vàng lấy thuốc nhét vào miệng thú nhân kia.

“Hắn sao vậy? Bị cái gì đụng vào?” Côn Tháp cùng Lai Ngang vô cùng hoang mang nhìn lên không trung xem cái gì có thể đụng vào tộc chim ưng, chẳng lẽ lại có thiên thạch?

A Lỗ Pháp nhìn tảng đá biến thành sao băng trên trời, an tâm tiến lên rút mấy sợi lông vũ, nghĩ nghĩ, chọn mấy cái đưa cho Lai Y: “Nào, tỷ muội tốt, tặng ngươi.”

Lai Y kinh hỉ tiếp nhận lông vũ, vẻ mặt ngượng ngùng: “Cám ơn, A Lỗ Pháp đối xử với ta thật tốt.”

Lai Ngang nhìn tời: “Muội à… ca ca đã nuôi ngươi từ nhỏ, vậy mà hôm nay ngươi vì mấy cọng lông vũ đã vui thế này đây.”

“Bây giờ chúng ta làm thế nào?” Côn Tháp nâng thú nhân đáng thương kia.

“Làm hắn tỉnh lại.” A Lỗ Pháp nhìn Lai Y, cười nhe răng, dáng vẻ thân thiết: “Muội muội, ngươi có biện pháp không?”

Lai Ngang: (/≧▽≦)/~┴┴ a ha ha ha ha ha……. muội muội là cái gì… a ha ha ha… Anh* (┬_┬) là cái gì cũng không quan trọng.

(Anh: ríu rít, tiếng chim kêu)

“Ta có cách, tuyệt đối có cách.” Vì tình yêu, Lai Y nguyện dùng bất cứ giá nào để trả, nàng lấy một lượng lớn thuốc này đổ vào một lượng nhỏ thứ kia, chế thành một vật phẩm dinh dính khả nghi, bóp mũi chàng chim ưng, mạnh bạo đổ vào miệng.

Chàng chim ưng vốn đang ngấp nghé cái chết đột nhiên run rẩy, quả nhiên tỉnh lại ngay, chỉ là… gương mặt so với lớp tuyết dười thân còn trắng hơn. Trong cơn hoảng sợ, hắn vẫn trưng bộ dạng kiên cường thấy chết không sờn, sống chết trừng A Lỗ Pháp, nghiến răng nói đứt quãng: “Ngươi… các ngươi… là loại người nào… bất… bất luận các ngươi muốn làm gì… dũng sĩ… dũng sĩ của tuyết nguyên Tư Mật Đạt quyết không khuất phục.”