Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 9: Trứng lòng đào (H)




Hoàn toàn khác với sự thuận lợi như trong giấc mộng xuân của Quý Hạ, Giản Trầm Tinh khó lắm mới chen vào trong được. Ngón tay dù sao cũng không bằng kích cỡ chỗ đó của anh, Giản Trầm Tinh mới nhét được phần đầu vào Quý Hạ đã khó chịu đến mức siết chặt cánh tay anh.

Giản Trầm Tinh đành phải đong đưa thật chậm trong khoảng chật chội này, cố gắng chen vào phía trong của cô từng chút từng chút một.

Quý Hạ thấy khó chịu, anh cũng chẳng thoải mái được đằng nào. Dục vọng gào thét đòi phát tiết, lý trí lại không cho phép anh khinh suất với cô gái nằm dưới thân mình. Lưỡi anh xâm nhập vào khoang miệng ấm áp của Quý Hạ, cũng bắt chước vật nóng dưới thân mà bắt đầu ra ra vào vào.

Sự dịu dàng của Giản Trầm Tinh không khác nào thuốc hay với Quý Hạ. Nỗi khát vọng anh dành cho cô khiến sự thoả mãn về mặt tâm lý dần dần lấn át cơn đau về mặt sinh lý, khiến cô thả lỏng cơ thể, nâng mông lên để anh có thể chen vào sâu hơn.

Giản Trầm Tinh lập tức bắt được tín hiệu. Anh dùng sức đâm vào trong, cuối cùng cũng chen vào được hành lang căng mịn. Vườn hoa chưa từng có khách ghé chơi bị vật cứng phá vỡ, nó như có sinh mệnh mà bắt đầu mấp máy, tựa như đang khước từ, lại tựa như đang chào mừng vật cứng kia, cắn chặt cán cái thứ nóng rực ấy không chịu nhả ra.

Quý Hạ tràn nước mắt sinh lý vì đau, cô nhắm chặt mắt hôn anh lung tung. Giản Trầm Tinh vẫn luôn ve vuốt sống lưng Quý Hạ, âu yếm nhắc cô thả lỏng, giờ phút này, anh thầm thì bên tai cô: “Em chặt quá, em yêu.”

Quý Hạ thoáng thất thần. Cô lại nhớ tới giấc mộng xuân lạ lùng từng mơ thấy trước khi gặp được anh, trong mộng anh cũng trêu đùa cô như thế, dáng vẻ thỏa thuê thích ý của Giản Trầm Tinh làm cô say mê không thôi. Quý Hạ cố gắng nhìn anh nhằm xem xem vẻ mặt anh của hiện tại có giống như trong giấc mộng của cô không, nhưng cô còn chưa thành công thì tiếng rên rỉ đã tràn môi vì cú đâm của anh: “A…”

Giản Trầm Tinh nửa ngồi dậy, anh thong thả vào sâu bên trong chiếm hữu Quý Hạ, một tay anh kiềm chặt eo cô, tay kia xoa xoa hai viên đậu đỏ dựng thẳng đứng trước ngực cô. Quý Hạ trằn trọc, rên rỉ, tràn ra càng nhiều mật dịch trong cơn tình dục, khiến nơi hai người giao hợp trở lên trơn trượt.

Tiếng nước mập mờ, tiếng rên rỉ uyển chuyển của người con gái, và cả âm thanh bành bạch khi hai thân thể tiếp xúc với nhau, còn chưa kể tới tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, những âm thanh ấy quấn lấy nhau quanh quẩn trong căn phòng, dẫu than rằng tà âm cũng chẳng quá lời.

Anh tăng tốc, ghìm đôi chân trắng nõn của cô nơi khuỷu tay, mông hẩy thật mạnh va chạm một cú hết sức. Thứ cứng rắn của anh xông vào nơi mềm mại của cô hết lần này tới lần khác, đâm mạnh vào vách trong của cô, khiến mật dịch không ngừng tràn ra, nhưng chúng lại bị chặn lại ở cửa vườn hoa, theo những cơn đâm mạnh của gậy th*t mà sủi bọt. Giản Trầm Tinh nhạy cảm phát hiện mỗi khi anh đỉnh tới một chỗ luôn bị hai cánh hoa của cô cắn chặt hơn bèn không ngừng đâm vào chỗ đó. Quả nhiên, Quý Hạ bị khích thích đến mức không chịu nổi, cô lắc lư cơ thể cầu xin anh: “Giản Trầm Tinh… ưm, ưm… Chậm chút thôi… Xin anh…”

Nhưng anh cứ kệ, xấu tính cực kỳ, đã thế còn đâm nhanh hơn nữa.

Quý Hạ sao mà chịu được, chẳng được mấy cú cô đã đầu hàng, chất lỏng ấm áp phun ra theo tiếng thét chói tai của cô, tưới hết lên phần đầu đang vất vả cần cù “cày cấy” của anh, Giản Trầm Tinh sảng khoái đến mức da đầu căng chặt, anh lại càng ra sức thọc ra đâm vào. Lại là một lần đâm sâu, anh khom người ôm cô thật chặt, dồn sức bắn ra hết ở nơi sâu nhất trong cô.

Trong phòng nhất thời chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.

Giản Trầm Tinh lau mồ hôi trên trán Quý Hạ, anh thong thả hôn cô: “Ngoan, đừng cắn anh nữa.”

Mặt Quý Hạ ửng đỏ, cô vừa thẹn vừa bực mà đấm anh: “Anh ra ngoài ngay.”

Anh giờ trò vô lại: “Anh không ra đó.”

Không ra thì thôi, ai bảo Quý Hạ cũng thích cảm giác hòa quyện với anh cơ. Trên người cả hai đều bị phủ một lớp mồ hôi mỏng, họ lẳng lặng hưởng thụ chút thời gian dịu dàng sau cơn tình dục nồng nàn.

Đợi đến khi bình tĩnh lại hoàn toàn Giản Trầm Tinh mới vỗ nhẹ mông cô: “Em còn sức không? Tự đi tắm rửa chút nhé, anh dậy nấu bữa sáng.” Nói xong bèn rút cây gậy nóng rực của mình ra khỏi cô bé của cô, khi rút ra ít chất lỏng đục nhầy hỗn hợp với máu cũng chảy ra theo, khiến anh lại nổi lên dục vọng.

Quý Hạ lẩm bẩm: “Ăn xong là chạy liền.”

Giản Trầm Tinh dở khóc dở cười, anh búng nhẹ trán cô, “Đừng nói nhảm.” Sau đó bèn vào phòng tắm rửa ráy qua loa rồi vào bếp nấu bữa sáng. Quý Hạ chậm rãi đứng dậy, có dòng nhiệt lưu trào ra theo động tác của cô. Quý Hạ kêu “hức” một tiếng mới bước vào phòng tắm. Buổi sáng cô mới tắm xong nên không cần mất quá nhiều thời gian, chủ yếu là… chỗ đó.

Cô cầm vòi hoa sen tách hai cánh hoa ra định rửa sạch. Không ngờ dòng nước quá mạnh thình lình phun thẳng vào hai mảnh trai khiến cô suýt nữa đứng không vững, Quý Hạ luống cuống chỉnh lại vòi nước. Nếu muốn rửa sạch thì phải thò tay vào hơi căng nơi ấy ra, nhưng cô nghiên cứu hồi lâu vẫn không biết phải làm kiểu gì, thậm chí còn khiến mình cũng ngứa ngáy theo.

“Đúng rồi, em muốn ăn trứng lòng đào hay là…” Quý Hạ không đóng cửa phòng tắm, Giản Trầm Tinh vừa bước vào trong định hỏi ý Quý Hạ đã nhìn thấy cơ thể trắng nõn nà của cô, và ngón tay đang nghịch ngợm nơi mềm mại, ánh mắt anh chợt tối lại. Anh nuốt nước bọt để miệng bớt khô, bước vào phía trong: “Xem ra bé ngoan cần anh giúp rồi.”

Quý Hạ ngại gần chết, cô từ chối: “Không cần không cần, anh mau ra ngoài đi.”

“Anh còn chưa vào đâu.” Anh nói đầy ẩn ý, Giản Trầm Tinh đứng yên sau lưng cô, anh nhẹ nhàng nhấm nháp bả vai mềm mại trơn bóng của Quý Hạ, tay trái vươn xuống phía dưới thay cho ngón tay cô, chậm rãi chen vào mật huyệt hãy còn đang ẩm ướt: “Dịch vòi hoa sen lại gần nào.” Anh ra lệnh.

Quý Hạ cắn môi, cô nghe theo lời Giản Trầm Tinh mà bấu chặt lấy cánh tay anh, cùng anh nghiên cứu cô bé của mình.

Giản Trầm Tinh vói hai ngón tay vào trong, anh chậm rãi căng h oa huy*t của Quý Hạ ra, ghé vào bên tai cô thở ra một hơi: “Ra chưa?”

Tay cô đang run, cả cơ thể cũng run rẩy, mặt cô đỏ ửng, Quý Hạ quay đầu ra chỗ khác cố ý lờ anh đi.

Giản Trầm Tinh bèn cười: “Xem ra còn phải vào sâu thêm chút nhỉ?” Anh không chỉ nói suông mà ngay lập tức thực hành cho cô xem.

Quý Hạ nức nở rầm rì, cô cơ hồ không đứng vững nữa bèn vội vàng nói: “Ra rồi, ra rồi, anh… Đừng…”

Đúng là đã ra rồi. Không chỉ tinh d*ch anh lưu lại bên trong cô bé của cô chảy ra, mà dòng nước từ mật huyệt cũng đã róc rách chảy ra theo dịch nhầy.

Giản Trầm Tinh cắn nhẹ vành tai cô: “Cơm nước xong anh phạt em sau. Ăn trứng lòng đào nhé?”

Quý Hạ chỉ biết gật đầu lung tung.