Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 8: Tình yêu (H)




Sáng dậy Quý Hạ thấy đầu hơi đau, cô thoáng thấy tỉnh táo hơn bèn đứng dậy đi tắm. Tắm xong cô cũng không dám sấy tóc vì sợ sẽ đánh thức Giản Trầm Tinh, Quý Hạ rón rén bước tới sô pha ngắm anh.

Giản Trầm Tinh hít thở đều đặn, lông mi rũ xuống tạo một khoảng đen mờ mờ dưới hốc mắt anh. Quý Hạ cảm thấy chỉ cần im lặng nhìn anh thế thôi lòng cô cũng đã thấy thỏa mãn lắm rồi, cô thò lại gần hôn anh thật khẽ, nhưng vẫn thấy chưa đủ lại thò tới hôn thêm lần nữa. Đang định cười trộm chuồn đi thì chợt nghe thấy tiếng cười của anh: “Hái hoa tặc.”

“Em đánh thức anh à? Hay là anh vào phòng ngủ thêm một lát đi.”

“Em đừng lo, dù sao nay cũng là thứ bảy mà.” Anh vẫn nhắm mắt, nhưng khóe mắt ngậm ý cười, “Có muốn tiếp tục không, hở nàng hái hoa tặc?” Quý Hạ cũng chẳng hề do dự mà thò lại gần “chà đạp” đóa hoa yêu kiều này.

“Hử?” Anh mở mắt ra sờ tóc cô, “Sao em lại không sấy tóc?” “Máy sấy ồn lắm.”

“Lấy máy sấy ra đây,” Anh vỗ vỗ lưng cô, “Không sấy khô dễ bị cảm lắm đấy.”

Giản Trầm Tinh gấp chăn lại phẳng phiu ý bảo cô ngồi lên sô pha, còn anh lại vòng ra phía sau ghế chuyên tâm phục vụ cô. Ngón tay Giản Trầm Tinh luồn vào mái tóc Quý Hạ, có đôi khi còn hơi ấn nhẹ vào đầu cô, khiến Quý Hạ vốn đang tỉnh táo lại mơ màng suýt ngủ.

“Đồ lười.” Anh cất máy sấy đi, lấy ngón trỏ chọt chọt mũi cô.

Quý Hạ nhe răng trợn mắt định nhào tới cắn ngón tay đang tác quai tác quái trên mũi cô. Nhưng anh cũng không trốn, mà cô lại không đành lòng cắn mạnh nên chỉ cọ cọ tay anh bằng răng cửa, hoàn toàn không có chút gì là hung hãn. Tự Quý Hạ cũng thấy chán, nhưng lúc cô đang định nhả tay Giản Trầm Tinh ra thì đầu lưỡi bất cẩn xẹt phải đầu ngón tay anh.

Giản Trầm Tinh ngưng thở trong nháy mắt.

Quý Hạ chú ý tới vẻ mặt Giản Trầm Tinh, đôi mắt cô lúng liếng, lại đổi ý ngậm lấy đầu ngón tay thon dài của anh. Khác với lần trước, lần này cô không cọ răng vào ngón tay anh nữa mà thay vào đó là liếm nó bằng đầu

lưỡi mềm mại, rồi mới há miệng cắn tay anh thật nhẹ, đôi mắt hãy còn nhìn anh chằm chằm.

Giản Trầm Tinh đột nhiên rút tay ra, anh hôn cô, một nụ hôn sâu. Trái ngược với sự thong thả ung dung của những lần trước, lần này anh có phần vội vàng hơn cả, Giản Trầm Tinh vội vã chặn lại bờ môi cô bắt đầu đánh chiếm thành trì, anh giam cô lại giữa cơ thể mình và phần lưng ghế. Hai người tựa như lữ khách đi trên sa mạc chợt trông thấy ốc đảo, vội vã cướp lấy nguồn nước từ đối phương để có thể sinh tồn. Hơi thở nặng nề dồn dập trộn lẫn với tiếng nước hỗn loạn thành công khiến Quý Hạ đỏ mặt, khiến cô hừ một tiếng thật nhẹ từ tận sâu yết hầu.

Giản Trầm Tinh định đứng dậy, “Được rồi, anh…”

“Không được.” Quý Hạ hãy còn ôm cổ anh, cô gắng sức ghì chặt để Giản Trầm Tinh không rời khỏi mình, lại bắt đầu tìm kiếm bờ môi anh.

Giản Trầm Tinh đành phải nghe theo lời cô, anh lại ngã vào sô pha cùng Quý Hạ. Anh chăm chú hôn cô, tay dần dần dịch chuyển xuống dưới bao trọn lấy bờ mông vểnh của Quý Hạ, do dự mà ve vuốt, thầm nghĩ, nếu không có quần áo cản trở thì tốt rồi.

“Giản Trầm Tinh,” Quý Hạ ôm anh thật chặt, cô tỉ tê bên tai anh, “Ôm em vào phòng ngủ, được không?”

Giản Trầm Tinh biết điều nghe lời Quý Hạ, anh ôm ngang người cô bước vào phòng ngủ.

“Nếu em không thoải mái thì kêu anh ngừng lúc nào cũng được, đã biết chưa?” Anh đặt cô lên giường, trao cho cô những nụ hôn thật dịu dàng. Anh nhốt cô dưới thân mình, vừa hôn vừa cởi áo ngủ và nội y của Quý Hạ. Một tay Giản Trầm Tinh xoa bầu ngực trắng nõn nà của cô, một tay ve vuốt eo Quý Hạ. Quý Hạ nhắm mắt lại, một tay cô đặt trước ngực Giản Trầm Tinh, tay còn lại vòng qua sau eo anh.

Giản Trầm Tinh ngưng hôn cô, anh bắt đầu cởi áo thun làm lộ ra cơ bắp rắn chắc. Anh trêu đùa hai viên hoa nhũ hồng rực của Quý Hạ, đến tận khi cô thấy khó chịu mà bắt đầu rên rỉ. Môi anh, đầu lưỡi anh đo đạc làn da Quý Hạ, đi tới đâu là để lại những vệt nước đầy mờ ám tới đó. Anh vỗ nhẹ vào mông Quý Hạ ý bảo cô nhấc mông lên, sau đó cứ vậy cởi quần ngủ và quần lót của cô ra. Giản Trầm Tinh thấy rõ dòng nước đang róc rách chảy ra từ khu vườn thần bí nơi cô bèn nhếch môi cười: “Thích anh đến vậy sao, hửm?”

Anh đặt tay ở cửa vườn hoa bắt đầu xoa nhấn, lúc ban đầu anh hãy còn thong thả, dần dần Giản Trầm Tinh càng thêm dùng sức, càng nhấn nhanh hơn. Một tay khác cũng bắt chước động tác của tay kia mà xoa nơi cuống hoa, suối nước làm ngón tay anh ướt nhẹp.

“Giản Trầm Tinh… A… Giản Trầm Tinh…”

“Ừ, anh đây.” Anh trả lời, nhưng bàn tay lại càng ra sức “bắt nạt” cô.

“A! Giản Trầm Tinh!” Quý Hạ cầm lấy cổ tay Giản Trầm Tinh nhưng lại chẳng mảy may khiến anh chậm lại dù chỉ một chút, hông cô giật bắn lên, không rõ là để dính lấy anh sát hơn hay để rời xa anh, Quý Hạ kêu lên thất thanh, cánh hoa của cô run rẩy, cứ vậy mà lên đỉnh.

Tay Giản Trầm Tinh càng thêm dính nhớp, anh hôn hôn môi cô, chẳng rõ là ca ngợi hay than thở: “Nhạy cảm quá.”

Anh lại hôn phần gáy Quý Hạ, lưu luyến thêm một chốc bên xương quai xanh của cô, dường như nhận ra đôi môi vẫn tuyệt nhất bèn quay lại hôn môi Quý Hạ. Giản Trầm Tinh hơi hơi nghiêng người, một chân chặn cô lại, còn tay vẫn cứ thế mò mẫm tới nơi ướt át. Anh không còn thấy thỏa mãn với việc gõ cửa trêu đùa nữa mà nương theo chất bôi trơn nhét hai ngón tay vào trong. Quý Hạ chợt cứng người, bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay anh cũng thoáng dùng sức.

“Thả lỏng nào, thả lỏng nào, ngoan.” Anh an ủi Quý Hạ, vừa mút vừa hôn sườn mặt cô, lại nhét thêm một ngón tay vào trong.

Quý Hạ nói đầy sợ sệt: “Giản Trầm Tinh, em thấy hơi đau.”

“Không sao mà, tin anh.” Môi anh lại dịch tới cổ cô, ngón tay thong thả thử ra ra vào vào, thỉnh thoảng lại hơi gập ngón tay lại để cô chuẩn bị cho đầy đủ, “Em thả lỏng chút đi.”

Dần dần Quý Hạ cũng quen với ngón tay anh, dường như cô còn cảm nhận được chút khoái cảm nên bèn thả lỏng cơ thể, bắt đầu chơi xấu, Quý Hạ dùng sức kẹp chặt ngón tay Giản Trầm Tinh giữa hai chân mình khiến anh không thể nhúc nhích.

Giản Trầm Tinh cười cười, anh rút tay ra cởi sạch quần áo đang mặc. Quý Hạ nhìn theo động tác của anh không chớp mắt, nhưng đương khi thấy dục vọng của anh đang nảy lên cô vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, Quý Hạ quay đầu đi, không dám nhìn tiếp.

Anh quỳ gối giữa hai chân Quý Hạ, nâng dương v*t cọ cọ cô bé của cô. Phần đầu cứng rắn, phần cán nóng rực, chúng cọ xát qua lại hai mảnh trai ươn ướt của Quý Hạ khiến cô không cầm lòng được mà bắt đầu rên rỉ, không cầm lòng được mà hùa theo ý anh. Dục vọng nóng rực chồng chéo tầng tầng lớp lớp trong cơ thể cô, cuối cùng khiến Quý Hạ chẳng thể nhẫn nại thêm được nữa: “Giản Trầm Tinh, vào đi, anh mau vào đi!”