Sau khi ăn cá nướng xong họ bèn tới quảng trường gần đó tản bộ. Lúc này đúng vào giờ nhàn hạ sau bữa cơm chiều của những người dân đô thị, trên quảng trường có từng tốp trẻ con đang chơi đùa, chúng cười nói hò hét rất náo nhiệt. Gió đêm tháng sáu vẫn có tiếng dịu dàng, nó vỗ về gương mặt Quý Hạ khiến cô thấy vô cùng thích ý.
Lòng Quý Hạ thanh thản lạ thường, cô đột nhiên nhớ đến câu “Đôi ta cầm sắt hiệp hòa – Đời ta thắm thiết, tình ta êm đềm” (*) trong Kinh Thi thì lại lặng lẽ đỏ mặt. Hai người tạm thời đều yên lặng nhưng bầu không khí cũng không có vẻ gì là gượng gạo, Quý Hạ có thể bước chậm vài bước để có thể thoải mái ngắm nhìn gò má Giản Trầm Tinh.
(*) Bản dịch của Nguyễn Văn Thọ. Nguyên là “Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo” được trích từ “Nàng viết gà gáy 2” (Nữ viết kê minh 2) trong Kinh Thi do Khổng Tử viết.
Kết quả là vì phân tâm mà cô bị một đứa trẻ đang chạy tới đụng trúng chân phải. Đứa trẻ vì phản lực mà ngã ngồi xuống đất, nó ngơ ngác mấy giây rồi khóc òa, người nhà của đứa trẻ vội vã tới dìu nó đứng dậy, không ngừng dỗ dành đứa trẻ đừng khóc nữa. Nhưng những âm thanh này đều quá đỗi xa xôi với Quý Hạ, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập lên thình thịch tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đang vây khốn nó.
Bởi vì cô bị Giản Trầm Tinh ôm vào lòng.
Trên người anh có mùi cá nướng, có cả mùi bột giặt. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh xuyên qua lớp vải hơi mỏng thấm tận tới da mình, thế nên cả người cô cũng đang nóng rực lên. Trong giây phút ấy cả thế giới đều trôi rất xa, trời đất bao la chỉ còn lại anh và cô.
Giản Trầm Tinh đỡ Quý Hạ đứng thẳng dậy, anh không buông tay cô ra ngay mà nói với người thân đứa trẻ một câu: “Không sao, cẩn thận đấy.” Rồi lại cúi đầu hỏi cô đầy quan tâm:
“Quý Hạ, em có sao không?”
Quý Hạ nhìn anh, lần đầu tiên cô cách anh gần đến vậy. Dưới ánh đèn đường mập mờ, cô có thể nhìn thấy đôi lông mày khẽ nhăn, đôi mắt chăm chú, và cả… Bờ môi mỏng khép khép mở mở của anh.
Quý Hạ không cho Giản Trầm Tinh hay chính mình thời gian để phản ứng mà nhanh chóng nhào lên hôn anh.
Giản Trầm Tinh nhìn đôi mắt nhắm lại thật chặt của cô, và bờ mi nhấp nháy liên tục, trong lúc kinh ngạc còn thấy hơi buồn cười.
Sao lại tỏ ra bi tráng đến thế chứ.
Cô nhất định không biết lúc này mình đang túm chặt lấy vạt áo anh, chờ khi cô buông tay ra, áo anh chắc chắn sẽ nhăn lại mất thôi.
Giản Trầm Tinh hiểu được nỗi bất an và thấp thỏm của cô bèn duỗi tay đặt sau gáy Quý Hạ, dùng sức ghì chặt đầu cô khiến nụ hôn ngoài ý muốn này sâu thêm.
Cái cô nàng Quý Hạ nhát gan này chỉ dám chạm môi anh chứ không dám làm gì dư thừa. Giản Trầm Tinh ve vuốt cánh môi mềm mại của cô bằng đầu lưỡi, hai bờ môi mỏng nhấp nhẹ lấy bờ môi cô, rồi sau đó nhô lưỡi ra chạm vào hàm răng Quý Hạ. Cô nghe lời mở cửa thành để anh tiến quân thần tốc. Đương khi đầu lưỡi cuối cùng cũng quấn quýt lấy nhau, Quý Hạ lại khó lòng kiềm nổi mà run nhẹ, khiến Giản Trầm Tinh càng ôm cô chặt thêm. Dường như cô đang nghĩ gì đó, rồi lại như không nghĩ điều gì, chỉ biết uyển chuyển nhảy múa theo tiết tấu của anh.
Giản Trầm Tinh cuốn lấy lưỡi cô chuyển sang thành đô bên mình. Anh là người chủ nhân tuyệt hảo, ân cần chăm sóc vị khách tới từng li từng tí. Quý Hạ hoàn toàn chìm trong nụ hôn sâu này, không thể quan tâm mà cũng không quan tâm nổi xung quanh có người vây xem hay không, có người đang dạy dỗ trẻ con hay không. Cuối cùng thì, cô cũng nhớ được suy nghĩ suýt nữa lặn mất tăm trong đầu mình ——
Anh hôn giỏi y như trong giấc mơ cô đã từng mơ.
Thậm chí còn giỏi hơn cả thế.
Khi hai người tách ra Quý Hạ mới nhận ra mình đã ôm lấy eo anh, còn một tay Giản Trầm Tinh đặt sau gáy cô, tay còn lại để hờ bên vai Quý Hạ. Giản Trầm Tinh dùng sức định kéo cô tựa đầu vào vai mình nhưng bị Quý Hạ đẩy ra. Anh ngờ vực hỏi: “Hử?”
Mặt Quý Hạ đỏ bừng, cô nói lí nhí: “Em trang điểm, làm bẩn áo sơ mi của anh mất.”
Giản Trầm Tinh cười, “Thế, hay là mình làm lại lần nữa nhé?”
Quý Hạ nhắm mắt lại.
Gió mùa hạ mê đắm trong đêm.
Quý Hạ bị Giản Trầm Tinh dắt về xe. Cô dường như đã tỉnh táo lại, nhưng hãy còn đang miên man nghĩ suy xem liệu đây có phải sự thật hay không. Giản Trầm Tinh nhắc cô: “Dây an toàn.” Cô ồ lên một tiếng, thắt nó lại cẩn thận.
Giản Trầm Tinh vẫn chưa khởi động xe. Anh quay sang nhìn cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Quý Hạ mờ mịt nhìn về phía anh: “Giản Trầm Tinh.”
“Ơi?”
“Anh là thật ư?”
Nói gì vậy chứ. Giản Trầm Tinh dở khóc dở cười. Anh kéo tay Quý Hạ đặt lên gương mặt mình, dịu dàng khích lệ cô: “Em cảm nhận xem.”
Cô nói nhỏ: “Nhưng thậm chí anh còn không quen em.”
“Anh không quen em ư?” Anh nói với ý khác, “Sao anh nhớ mình đã từng nhặt được thẻ cơm của em, còn tự cầm trả tận tay em?”
Đó là hồi Quý Hạ học lớp mười, lần đầu tiên cô gặp Giản Trầm Tinh. Khi ấy cô nói cảm ơn, anh nói đừng khách sáo.
“Anh còn từng mua cho em một bát mì bò.”
Đó là hồi Quý Hạ học lớp mười một, khéo làm sao anh lại xếp hàng ngay sau cô. Lúc cô quẹt thẻ máy thu ngân reo lên không ngừng, có dì gái nhắc cô hết tiền rồi, Quý Hạ nhìn khắp nơi xem có bạn cùng lớp không thì anh đứng đằng sau quẹt thẻ giúp cô. Khi ấy cô nói cảm ơn, anh nói đừng khách sáo.
“Có phải anh còn từng dạy dỗ một tên dê già giúp em không?”
Đó là học kỳ hai năm Quý Hạ học lớp mười, nữ sinh trong lớp nói bị kẻ nào đó sờ mông nhưng quay lại không biết đấy là ai, còn nhắc nhở mọi người phải cẩn thận. Quý Hạ không ngờ mình sẽ trúng chiêu, lúc cô đi trên cầu thang bị ai đó chạm phải nên vừa giận vừa thẹn quay ngoắt đầu lại, đúng lúc ấy thấy Giản Trầm Tinh đang siết chặt tay một nam sinh khác, anh cảnh cáo gã: “Không có lần sau, nếu không tao tống mày đến chỗ giáo viên đấy.” Sự phẫn nộ của cô thành công bị trấn an bởi sự xuất hiện của anh. Khi ấy cô nói cảm ơn, anh nói đừng khách sáo.
Anh luôn xuất hiện đúng những lúc Quý Hạ chật vật nhất để cứu cô. Như chàng hiệp khách trong tiểu thuyết võ hiệp gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, có sự khí phách của người thiếu niên trong sáng, xong chuyện phủi áo bước đi không màng danh lợi.
Thật dễ dàng quá đỗi nếu anh muốn có được trái tim một người.
Quý Hạ hơi muốn khóc. Mà trên thực tế, đôi mắt cô đã ầng ậng nước, “Thế nhưng anh vẫn không quen em.”
Giản Trầm Tinh xoa đầu cô, “Tại em đấy, em bây giờ trông không giống hồi học cấp ba chút nào.” Cũng nhờ mấy hôm trước người nhắn tin với Kiều Nam quay lại hỏi cậu ta đã theo đuổi đến bước nào rồi, đồng thời còn gửi thêm một bức ảnh chụp tốt nghiệp năm ấy cho cậu ta nên anh mới nhớ hóa ra họ đã từng gặp nhau nhiều lần tới vậy.
Quý Hạ tháo dây an toàn ra rồi nhào vào lòng anh.
“Em nói sẽ làm bẩn áo anh mất cơ mà?”
“Em giặt giúp anh là được.”