Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 44: Tạm biệt




Dịp Tết cả hai cùng ngồi tàu điện ngầm về nhà.

Họ bắt xe đến nhà Quý Hạ trước. Giản Trầm Tinh vác hành lý ra cho Quý Hạ, sau khi ôm hôn cô xong anhmới nhắc: “Mai anh đến nhé, em đừng

quên nói trước cho cô chú biết đấy.”

“Em đã nói cho ba mẹ biết lâu rồi.” Quý Hạ chỉnh cổ áo cho anh, “Anh mau về đi, đừng để ba mẹ anh chờ lâu.”

“Vậy anh đi trước đây.” Anh quay về xe vẫy vẫy tay với cô, “Mai gặp nhé.” Quý Hạ cười gật gật đầu, đến tận khi thấy xe taxi rẽ mới quay lên nhà.

Trước khi xuống máy bay cô đã gọi điện thoại về nhà nên khi bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm. Vốn cô không thấy gì, vậy mà ngửi mùi cơm bụng lại réo vang.

Cha Quý ngồi ngoài phòng khách đọc sách chờ Quý Hạ, ông cười tủm tỉm ra định cầm vali cho cô: “Con gái rượu của ba có đói không? Rửa tay đi rồi ăn cơm thôi.”

Quý Hạ cũng không hề khách sáo, cô nhét vali vào tay ông rồi nhe răng cười: “He he, con cảm ơn ba.”

“Hạ Hạ về rồi à? Ăn cơm thôi!” Mẹ Quý vẫn còn bận rộn nấu ăn trong bếp, cất giọng chào qua tấm cửa.

Quý Hạ rửa mặt rồi vào bếp phụ giúp mẹ. Thực ra cũng không còn gì nữa, cô chỉ cần bưng bê đồ ra là được. Sau khi ba người họ ngồi xuống cô mới than: “Bữa cơm phong phú quá ạ!” Không đến nỗi thịt gà vịt cá có hết nhưng chay mặn đều đủ, đã hơi nhiều so với bữa cơm của ba người.

“Tết mà, cũng khó lắm con mới về nhà một chuyến.” Cha Quý bưng ly nước trái cây lên, ý bảo cả nhà cùng cạn ly.

“Đúng đấy. Hạ Hạ con ăn nhiều vào, gầy quá.” Mẹ Quý nói tiếp, sau khi gắp cho cô một miếng sườn mới ra chiều lơ đãng hỏi, “Đúng rồi, con nói sẽ về cùng bạn trai mà? Sao chỉ có mình con thôi?”

Quý Hạ cười trộm, ba mẹ cô rõ ràng đã hóng lắm rồi mà còn giả vờ nữa. Cô nuốt miếng cơm trong miệng xong mới đáp: “À anh ấy ạ, bọn con cùng bắt xe về, anh ấy dẫn con tới dưới nhà xong mới về ạ.”

“Con bé này!” Mẹ Quý lườm cô, “Đã đến dưới nhà rồi con cũng không mời người ta lên nhà ngồi một lúc.”

“Tự anh ấy không lên mà.” Quý Hạ kêu oan, “Anh ấy bảo chuẩn bị trang trọng để ngày mai đến nên mới không lên nhà.”

Cha mẹ Quý nhìn nhau cười, cố tình nói: “Sao con không bảo sớm. Mẹ con tưởng nay người yêu con tới mới chuẩn bị nhiều như thế, không ngờ cuối cùng con được hưởng hết.”

Quý Hạ không thèm để ý tới những chuyện như vậy, cô híp mắt ra vẻ hưởng thụ: “Không sao hết, là người được hưởng lợi con chả quan tâm mục đích ban đầu của ba mẹ là gì đâu.”

“Ăn cơm đàng hoàng đi.” Mẹ Quý nói to, nhưng trong giọng bà cũng chẳng có ý trách móc.

Sau khi ăn xong Quý Hạ biếu quà mình giấu trong vali cho cha mẹ xong thì bị giục đi nghỉ ngơi. Cô cũng không ngủ lâu lắm, lúc ra phòng khách chỉ

thấy mình mẹ Quý đang xem TV.

“Ba con đâu ạ?” Cô ngáp dài ngáp ngắn, vươn vai xong bèn ngồi chen vào cạnh mẹ, rồi như không xương mà ngả cả người lên người bà.

“Hôm nay trời đẹp nên ba con xuống đi dạo.” Mẹ Quý rót cho cô một chén nước, bà chỉnh âm lượng TV to lên, “Hạ Hạ, con với bạn trai có định kết hôn không?”

“Mẹ à, anh ấy tên là Giản Trầm Tinh mà.” Cô đặt chén nước xuống, bối rối không biết trả lời thế nào. Châm chước một lúc mới đáp, “Bọn con đều còn trẻ mà, chưa vội kết hôn đâu ạ.”

“Ừ, mẹ cũng thấy thế.” Mẹ Quý vuốt tóc cô, ánh mắt bà rất dịu dàng, “Một là con còn nhỏ, hai là hai đứa mới quen nhau thôi. Mẹ cũng không vội đâu, cứ từ từ đã.”

Quý Hạ giật mình vì câu trả lời của bà. Cô lẩm bẩm: “Mới quen bao giờ, con biết anh ấy gần mười năm rồi.”

“Hử?” Mẹ Quý khựng lại, bà híp mắt nhìn cô, “Không phải con bảo hai đứa mới yêu nhau nửa năm à?”

“Hự…” Cô hơi chột dạ, rồi quyết định khai hết, “Đó là con biết anh ấy mà, nhưng hồi tháng năm anh ấy mới biết con.”

“Cho nên,” Mẹ Quý như nghĩ ngợi gì, “Hồi cấp ba con đã thích nó rồi?” “Mẹ à!” Quý Hạ ngượng chín mặt, không ngờ tâm sự thời thiếu nữ của mình lại bị mẹ đoán trúng. Mẹ Quý lại tìm ảnh Quý Hạ gửi cho mình ngắm nghía một hồi, bà gật đầu: “Chà, thảo nào con chưa từng chịu yêu đương.” “Đâu phải thế!”

Mẹ Quý chỉ cười mà không nói gì thêm. Con bé ngốc nghếch này còn không biết mình giấu đầu lòi đuôi hay sao?

Dù sao Quý Hạ cũng chỉ mới về nhà, đêm nay cả nhà cô uống trà đàm đạo, đến tận khuya họ mới về phòng ngủ. Quý Hạ trả lời WeChat của Giản Trầm Tinh: “Ba mẹ em mới ngủ. Anh thì sao, ngủ chưa thế?”

Giản Trầm Tinh trả lời: “Vẫn chưa đâu.” Sau đó lập tức gọi điện thoại cho cô.

Quý Hạ bấm đồng ý, cô dịu giọng hỏi: “Sao anh còn chưa ngủ vậy?”

Giản Trầm Tinh thở dài: “Thật không dám giấu em, anh hơi căng thẳng chút.”

Cô xì một tiếng, trả đũa anh: “Hồi ấy ai là người cười em suốt hả?”

“Anh sai rồi.” Anh ngoan ngoãn xin lỗi, “Hóa ra lại căng thẳng như thế này.”

Thấy anh đáng thương như vậy Quý Hạ lại mềm lòng, cô an ủi anh: “Được rồi, anh đừng lo. Ba mẹ em không đáng sợ chút nào đâu, anh chỉ cần tỏ ra như bình thường là được rồi.”

“Anh sẽ cố.” Giọng anh đã nhẹ nhàng hơn, “Nếu họ không hài lòng thì em phải giúp anh đấy nhé.”

“Giúp giúp giúp.” Quý Hạ cười, “Mai anh không cần đến sớm quá đâu, tầm hơn mười giờ là được.”

“Ừ.” Anh đáp, rồi lại thì thào, “Bảo bối à, anh hơi nhớ em rồi.”

“Em cũng vậy.” Cô nhắm mắt cười khẽ, “Ngủ sớm nhé Trầm Tinh, mai mình gặp.”