Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 42: Cam nguyện (H)




Quý Hạ cởi cúc áo ngủ của Giản Trầm Tinh thay lời khen ngợi vì anh đã nghe lời, rồi phanh áo ra làm lộ hết bờ ngực anh. Cô ngồi dịch lên trên cúi đầu cọ cọ vào mặt anh, dưới lòng bàn tay thì là cơ bắp rắn chắc của anh.

Giản Trầm Tinh hơi nghiêng đầu, tóm chính xác được môi Quý Hạ mà hôn lên.

“Toàn mùi bia.” Cô đánh giá nụ hôn này như thế.

Đôi môi cô tiếp tục di chuyển, sau khi dùng sức cắn cằm anh lại liếm liếm dấu răng như muốn an ủi. Rồi sau đó hôn dọc trở xuống, từ liếm cổ anh tới ngậm đầu v* của Giản Trầm Tinh.

Qúy Hạ nhớ lại anh “đối xử” với mình ra sao bèn vừa liếm vừa cắn cắn hạt đậu đỏ của Giản Trầm Tinh, cho anh cũng biết mùi đau trong cơn khoái cảm là thế nào. Bên ngực còn lại thì bị đầu ngón tay cô khiêu khích, lúc thì vẽ vòng tròn quanh nó, lúc thì lại khảy hạt đậu đỏ của anh. Sau vài lần quả nhiên tiếng thở của anh đã dồn dập hơn rất nhiều, điều này khiến Quý Hạ có phần đắc ý.

Cô không lưu luyến thêm mà ngồi dịch xuống, đôi tay vuốt ve ngực và eo anh, cố tình cọ tới cọ lui bên quần ngủ, nhưng tuyệt nhiên không chịu luồn tay vào phần dưới cho anh được sung sướng.

“Nếu không,” Cô ra chiều nghiêm túc mà hỏi, “Hôm nay đến đây thôi nhé?”

“Em dám!” Giản Trầm Tinh bị cô ghẹo nửa vời chỉ hận không thể đặt luôn dương v*t mình vào tay cô, nghe vậy lập tức nghiến răng nghiến lợi đáp. “Sao em lại không dám hả?” Cô hỏi lại, chưa đợi anh hành động đã đặt tay lên chỗ phồng căng nọ, còn xoa xoa thứ ấy theo chiều kim đồng hồ.

Giản Trầm Tinh mò một lúc với tìm được eo cô, anh hằn học véo một cái: “Chỉ biết dọa anh thôi.”

Quý Hạ cười khanh khách, đột nhiên bóp chặt thứ đó của anh: “Ai bảo anh yếu tim chứ.”

Anh bị bóp đến độ thở dốc liên hồi, năn nỉ: “Bé cưng sờ nó được không?” “Nó là ai cơ?”

“Dương…” Anh vốn định nói thẳng “Dương v*t của anh”, nhưng lời tới bên miệng anh lại đột ngột ngừng lại, giọng hết sức nóng bỏng: “Đương nhiên là kẹo mút em thích nhất rồi.” Chỉ nói thì thôi đi, anh còn ưỡn mông lên đâm đâm vào tay cô, tự khiến cô hiểu “nó” là ai.

“Hừ, ai thích nhất chứ?” Uổng công anh không thấy gì, Quý Hạ nghe thế mà má ửng hồng. Thả thính người ta không thành mà mình còn bị thính lại, chính là để nói trường hợp này chứ còn sao.

Cô nương ánh đèn mờ nhạt đầu giường nhìn anh.

Vốn Giản Trầm Tinh đang nở nụ cười yêu chiều sau cuộc đối thoại mới đây, đôi môi bình thường nhạt màu mà nay ửng đỏ, còn loang loáng một lớp nước rất mỏng. Vì được Quý Hạ “phục vụ” mà hầu kết anh nhấp nhô đến gợi cảm. Từ phần bụng trần trụi đến vật tượng trưng cho sự nam tính đang nằm trong tay cô, không đâu là không ngập trong sắc dục.

Thực đúng là quyến rũ đến độ người khác muốn ăn sạch.

“Anh trai à,” Quý Hạ lại thò tới bên tai anh, cô thì thào nhỏ nhẹ, “Lại cho em ăn kẹo mút một lần nữa nhé, có được không?”

Chắc chắn rằng anh sẽ không từ chối, cô cởi quần ngủ và áo lót của Giản Trầm Tinh và thả gậy th*t của anh được tự do. Rồi sau đó, cô bò tới giữa hai chân anh, đầu tiên khảy khảy phần quy đầu, chọt cái lỗ nhỏ trên quy đầu nọ rồi tự lẩm bẩm: “Chảy nước rồi.”

Giản Trầm Tinh không nhìn thấy hành động và chỗ cô ngồi, anh chỉ cảm nhận được hơi thở nóng rực của Quý Hạ phả vào dương v*t mình bèn khó chịu lắc lắc gậy th*t, im lặng giục giã cô.

Quý Hạ hé lưỡi, trước tiên cô liếm liếm phần quy đầu cực kỳ mẫn cảm của anh, rồi sau đó liếm dọc xuống phần cán để lại vệt ước ướt nhẹp. Chẳng mấy chốc trên gậy th*t của anh đã sũng nước bọt của cô, vì thế mà còn lấp lánh ánh sáng. Vì thế, cô vươn tay an ủi dương v*t Giản Trầm Tinh, đôi môi cứ thay phiên liếm láp hôn hít hai túi ngọc của anh.

Dục vọng của Giản Trầm Tinh càng thêm nồng, cả người anh nóng như đốt. Anh vừa thở hổn hển vừa khen cô: “Bé cưng à, em liếm làm anh thoải mái quá.”

Đây là sự thật. Giờ càng lúc cô càng thành thạo việc này, nếu so với lần đầu ngây ngô thì giờ đã là tiến bộ rất lớn. Nếu nói lúc đầu anh cảm thấy khoái cảm về mặt tâm lý hơn hẳn mặt sinh lý, thì hiện tại cho dù không thấy cô dúi đầu vào phần bụng dưới phục vụ mình, chỉ với kỹ xảo của Quý Hạ cũng đã đủ khiến anh sướng không thôi.

Quý Hạ phun túi ngọc trong miệng ra, cô cầm trụ thịt căng cứng vì bị khiêu khích rồi hé miệng ngậm lấy nó.

Cũng bởi vậy mà Giản Trầm Tinh thở than đầy thỏa mãn.

Dẫu cho bao nhiêu lần, mỗi khi “vào” khoang miệng và h oa huy*t của cô đều khiến anh thấy thỏa mãn không chỉ về cơ thể mà tới cả tâm hồn. Bị che mắt nên anh hơi tiếc do không chiêm ngưỡng được gương mặt nhiễm sắc tình dục mà vẫn nghiêm nghị của cô. Nhưng cùng lúc đó, vì đôi mắt không nhìn thấy nên những giác quan khác như được phóng đại lên, khiến dương v*t của anh càng thêm nhạy cảm.

Giản Trầm Tinh luồn tay vào mái tóc đen huyền của cô, vỗ về đầu cô như khen ngợi. Quý Hạ giương mắt nhìn vẻ mặt say mê của anh chỉ thấy thỏa mãn tột độ.

Trước kia cô rất ghét việc khẩu giao này, mỗi lần xem những bộ phim người lớn có cảnh ấy cô đều sẽ tua đi, bởi vì cô không chấp nhận được việc phụ nữ bị giật tóc mà vẫn không ngừng phun ra nuốt vào dương v*t, càng không hiểu được việc đàn ông mặc kệ người yêu mà điên cuồng hếch mông, không hề quan tâm lúc ấy yết hầu của người phụ nữ sẽ khó chịu đến mức nào.

Thế nhưng nếu người ấy là Giản Trầm Tinh, cô lại cảm thấy mình cũng bằng lòng quỳ trên đất, làm chuyện mình đã từng căm ghét.

Dẫu vậy, anh lại luôn luôn dịu dàng, tôn trọng và nâng niu cô.

Mỗi lần cô làm thế cho anh, anh nhất định sẽ tìm chỗ nào thoải mái cho cô ngồi xuống, nếu ở trên giường thì ắt dùng tư thế khác, dù sao tuyệt đối anh sẽ không để Quý Hạ quỳ hay ngồi xổm, sợ cô bầm gối hoặc mỏi chân. Lúc làm anh sẽ vỗ về tóc cô, không hề dùng sức, anh chỉ nói Quý Hạ cũng phải

tự hưởng thụ chứ rồi cổ vũ cô. Ngoài ra Giản Trầm Tinh cũng tuyệt không làm bậy trong khoang miệng cô, hết thảy đều tuân theo nhịp của cô, cùng lắm anh cũng chỉ lên tiếng yêu cầu những điều rất nhỏ chứ chưa từng như Quý Hạ lo, rằng anh không quan tâm cô muốn thế nào mà làm bừa làm bậy. Cho nên cô mới thích việc khẩu giao này. Cô vui lòng phục vụ anh, nếu chuyện đó có thể khiến anh sung sướng và thoải mái hơn.

Mà cũng nhờ mỗi lần làm tình như thế cô lại càng yêu anh hơn.