Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 4: Bữa tối




Quý Hạ bắt đầu thay đổi giờ giấc đi làm, sáng bắt xe từ sớm, tối lên xe lúc chưa muộn. Nhưng đáng tiếc là cô chẳng gặp lại Giản Trầm Tinh lần nào nữa. Nếu không phải tên anh vẫn yên vị trong danh bạ thì Quý Hạ nhất định sẽ nghi ngờ lần gặp ngẫu nhiên ấy hoàn toàn là ảo giác của cô.

Mình đã để lỡ anh ấy một lần, cô nghĩ, vì sao lần này không thể dũng cảm hơn chứ? Kinh nghiệm trong quá khứ thế mà vẫn chưa đủ sao?

Chỉ vì chuyện này mà cô phải xây dựng tâm lý ba ngày liền mới quyết định nhắn cho anh một tin “Bạn cùng trường này, anh có đó không?” Gõ xong lại xóa mất, cứ thấy không ổn đâu đó, cô lại nhắn: “Mấy ngày nay anh không đi làm à?” Không được không được, thân mật quá, xóa thôi. Cô cứ thế gõ thêm năm sáu câu nữa, cứ gõ gõ xóa xóa, cuối cùng đành quẳng điện thoại về bàn rồi chán chường ngả người về sau. Cô thầm nghĩ phải làm sao hai người mới có thể nói chuyện mà không cảm thấy xấu hổ, có thể khiến anh bằng lòng nhắn tiếp, nhưng rồi cô lại tự cảm thấy, thế thì chẳng khác nào mình tự dưng sinh sự khiến người ta ghét cả, cho dù là một câu chào hỏi thôi cũng khó lòng nhắn được.

Trong lúc Quý Hạ hãy còn đang mất mát thì điện thoại chợt vang lên âm báo tin nhắn, cô cầm lấy mở khóa ra, lập tức ngồi lại ngay ngắn.

Giản Trầm Tinh: “Quý Hạ, đêm mai em rảnh không? Tôi mời em ăn cơm, báo đáp ơn em đã cho tôi mượn tiền.”

Anh đang nói về lần mình vay tiền cô ở chỗ tàu điện ngầm.

Quý Hạ thầm nghĩ, nhưng 50 đồng này anh đã trả hết rồi mà, sao cô có thể không biết xấu hổ để anh mời cơm được chứ.

Nhưng, người mời là Giản Trầm Tinh.

Nên Quý Hạ lập tức nhắn lại: “Ok. Anh chọn chỗ ăn nhé? Em không kén ăn đâu.”

Giản Trầm Tinh gửi cho cô một emoji ok.

Lần này Quý Hạ chẳng còn nhớ thương chuyện WeChat nữa. Ngày mai cũng đã gặp rồi, còn WeChat gì nữa chứ.

Thậm chí cô còn lẩm bẩm hát.

Lâm Nhạc Thủy nhìn cô với ánh mắt đầy thâm ý, “Quý Hạ, chắc chắn cậu có chuyện gì đúng không?”

Quý Hạ nhếch môi cười với cô ấy: “Từ chối khai báo.”

Giản Trầm Tinh chọn một nhà hàng Chiết Giang, may mà họ đến sớm nên chưa đến nông nỗi phải xếp hàng.

“Thật ra em vẫn thấy hơi ngại,” Quý Hạ nói với anh, “Tiền anh cũng đã trả em rồi, em còn được anh mời đi ăn nữa.”

Giản Trầm Tinh rót nước cho cô: “Em vẫn đến đấy thôi.”

“Được mời ăn miễn phí thì tội gì mà không đi.” Cô cười, “Mà em nghĩ lại, nếu hôm ấy không có em thì chẳng phải anh không lên được tàu sao, em nghĩ vậy là lại yên tâm rồi.”

“Ừ, có gì mà em phải ngại chứ.”

Chẳng mấy chốc đồ ăn đã được bưng lên, món nào món nấy đều hơi ngòn ngọt, nho nhỏ, trông rất tinh xảo.

“Anh thích ăn cá không?” Quý Hạ vừa gắp một miếng đậu vừa hỏi Giản Trầm Tinh.

“Vẫn tạm.”

Mắt Quý Hạ cong lên, “Vậy lần sau em dẫn anh đi ăn cá nướng nhé. Em biết một quán ngon lắm.”

“Được thôi. Tôi vẫn chưa quen nơi này lắm, em bằng lòng dẫn tôi đi thì tốt quá.”

Quý Hạ cảm thấy bữa cơm này ngọt quá mức cho phép rồi.

Sau khi ăn cơm xong hai người tới công viên gần đó tản bộ, Giản Trầm Tinh hỏi cô: “Em biết Kiều Nam không?”

Quý Hạ lắc đầu: “Ai cơ ạ?”

“Cậu ta từng gặp em một lần.” Giản Trầm Tinh trả lời, “Nhưng cậu ta có biết em. Cậu ta nói em là hoa hậu bên lớp xã hội đấy.”

“Ha ha, chuyện đó ấy à.” Mặt Quý Hạ hơi đỏ, “Đấy là trò mấy nam sinh bên lớp em bày ra, mỗi tuần bầu một bạn làm hoa hậu lớp. Có thể là cậu ấy nghe được tên em theo đúng trật tự cũng nên.”

“Lớp em thú vị thật đấy.” Anh khen, “Hơn nữa tôi thấy chính em cũng xứng đáng với danh hiệu đó mà.”

Mặt Quý Hạ đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu, cô vừa mừng vừa thẹn vì lời khuyên của anh.

Giản Trầm Tinh nói tiếp: “Cậu ta còn nói em là trạng nguyên lớp văn nữa.”

Quý Hạ vẫn chối: “Đó là vì em được cộng điểm, nếu không cộng điểm em chỉ xếp thứ tư thôi. Hơn nữa trường mình cũng chỉ có tầm hơn trăm học sinh học xã hội…”

“Quý Hạ,” anh ngắt lời cô, “Trong mắt người khác em là một cô gái rất xuất sắc đấy, sao em cứ phải khiêm tốn như thế làm gì?”

“Lần này không phải em khiêm tốn mà,” Quý Hạ phản bác, “Là em tự nhận thức được khả năng của bản thân đấy chứ.”

Giản Trầm Tinh đành phải chịu thua: “Rồi rồi rồi, tự nhận thức được khả năng của bản thân.”

Quý Hạ đột nhiên thấy hơi hối hận vì đã mau mồm mau miệng. Cô lúc nào cũng vậy, lúc căng thẳng và đứng trước người không quen đầu óc như thể chết máy, cứ thế lại bắt đầu ăn nói lung tung.

Trong lúc cô đang âm thầm buồn bã thì Giản Trầm Tinh lại nói: “Em biết không, Kiều Nam nói hồi học cấp ba có rất nhiều người thích thầm em lắm, nhưng ai cũng thấy em chú tâm vào việc học quá, chưa kể đến chuyện trường cũng coi vụ này rất căng nên chẳng ai dám theo đuổi em cả.”

Quý Hạ thở dài: “Sao em cảm thấy cậu ta còn hiểu cuộc sống những năm em học cấp ba hơn cả em vậy.” Đâu phải cô chú tâm vào việc học, đó là do cô đã có người mà mình thích nên mới thiếu chú ý đến những chuyện khác mà thôi.

Giản Trầm Tinh cười: “Cũng đâu có gì, giai đoạn học cấp ba để thích một người thì dễ lắm, nhưng lại sợ bị phạt nên không dám theo đuổi, người mình thích không biết mình là chuyện quá bình thường.”

Quý Hạ thuận miệng nói: “Đúng là anh không biết gì cả.”

Giản Trầm Tinh: “Em đang chỉ trích tôi à?”

Quý Hạ khóc không ra nước mắt, tự thấy đầu óc mình đúng là có vấn đề, đến miệng mà cũng không khống chế nổi: “Sao lại thế được, em đang ngưỡng mộ anh mà.”

Hai người nói lan man từ chuyện trên trời tới dưới đất, chẳng rõ đã hơn 9 giờ từ lúc nào. Giản Trầm Tinh lái xe, anh kiên trì nói muốn dẫn cô về nhà, Quý Hạ cũng chẳng chối từ lâu lắm đã lên xe. Trong xe rất sạch sẽ, còn có cả mùi nước hoa rất nhạt.

Vốn trong xe rất thoải mái nhưng Quý Hạ lại căng thẳng quá mức, cô ghì chặt đai an toàn, lưng thẳng tắp, Giản Trầm Tinh trông mà dở khóc dở cười: “Yên tâm, có hướng dẫn mà, tôi cũng không buôn bán người trái phép đâu.”

Quý Hạ hơi quẫn, cô thoáng dựa lưng về sau, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, anh có xe mà, sao ngày đó đột nhiên lại đi tàu điện ngầm thế ạ?”

“Hôm ấy đồng nghiệp có việc gấp nên mượn xe tôi.”

Ồ, hóa ra bình thường anh đều lái xe. Vậy chẳng phải uổng công mình mấy ngày nay rồi ư, Quý Hạ thấy hơi căm giận.

Trước khi xuống xe cô lại xác nhận thêm lần nữa với anh: “Nhớ cuối tuần mình đi ăn cá chung đấy nhé.”

Anh gật đầu: “Yên tâm, tôi không bùng hẹn đâu.”

Quý Hạ hé miệng cười vui vẻ.

Sau khi về tới nhà cô lập tức nhào lên giường, nhảy nhảy vài phát cũng chưa phát tiết được hết sự kích động trong lòng, Quý Hạ nhịn không được bèn bật máy tính lên viết nhật ký. Viết nhật ký xong vẫn vừa tỉnh táo vừa phấn khởi như cũ, thế là bèn mở folder ra bắt đầu viết tiểu thuyết mới.

Cô vui vẻ quá đỗi, chỉ vội vàng muốn kể chuyện này cho mọi người nghe.