Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 31: Bánh kem (H)




Từ bề ngoài và khí chất của Giản Trầm Tinh đã nói rõ điều kiện của gia đình anh nhất định rất ưu việt. Nhưng Quý Hạ không ngờ lại ưu việt đến nước này.

Công ty nơi anh làm việc tuy không phải top đầu nhưng cũng rất có tiềm lực, hơn nữa giá trị thị trường lại ổn định như thế… Quý Hạ ngừng nghĩ ngợi, cô có vẻ hơi hoảng hốt: “Chuyện của anh… Quả thực là thế ư.” Giản Trầm Tinh bật cười: “Đương nhiên, bằng không sinh viên chưa tốt nghiệp như anh sao làm tổ trưởng dự án dễ thế được.”

Quý Hạ rúc vào lồng ngực anh: “Nhưng nhất định do bản thân anh cũng giỏi nữa, nếu không dẫu anh có ô dù thế nào cũng vô ích thôi.”

Cảm giác được tin cậy và sùng bái thế này quả thực tuyệt vời quá đỗi, khiến Giản Trầm Tinh thấy khoan khoái cả người. Đang vui, tự nhiên anh lại nhớ ra mục đích mình tới tìm cô.

“Phải rồi em à, mới nãy mẹ anh gọi điện thoại tới, bảo cuối tuần này sẽ tới đây…”

Quý Hạ ngồi bật dậy: “Gì cơ?!”

Cô động đậy làm tấm thảm trên người tuột hẳn xuống bên hông, khiến ngực và bụng cô lộ ra ngoài. Hai điểm hồng rung rinh tựa quả anh đào điểm

xuyết trên chiếc bánh kem bơ, trắng càng thêm trắng, hồng càng thêm hồng thấy mà yêu.

Giản Trầm Tinh kéo cô lại cạnh mình, vâng theo ý nghĩ trong lòng mà cúi xuống cắn một miếng “bánh kem”.

“Đừng sợ, chỉ là gặp một mặt thôi, họ cũng đâu có ăn thịt người chứ.” Nói xong lại nở nụ cười mờ ám, “Không giống anh, anh rất vui lòng ăn sạch cưng đấy.”

Quý Hạ đẩy đầu anh ra, cau mày chừng rất căng thẳng: “Cuối tuần… Còn không phải là ngày mai ư? Sao đột nhiên lại tới vậy chứ, em còn chưa chuẩn bị gì cả… Ngày mai có cần ra ngoài mua đồ gì không? Em còn chưa kịp mua quà… Giản Trầm Tinh!”

Giản Trầm Tinh thấy cô hoảng hốt thế lại lấy làm thú vị, nhân lúc Quý Hạ đang lải nhải bèn luồn tay vào nơi ướt át của cô. Anh chẳng màng bị cô đẩy ra mà cứ vùi đầu trước ngực Quý Hạ như cũ, môi lưỡi rồi răng thay phiên nhau ra trận, dạy dỗ một hồi khiến hai miếng bánh kem bơ ở hai bên cam tâm tình nguyện bị anh ăn.

Anh kéo tay cô chạm vào dương v*t chưa hoàn toàn cương cứng của mình, để cô sờ cậu bé của anh một lát lại buông tay ra tiếp tục châm lửa, đồng thời hưởng thụ cơn khoái cảm lòng bàn tay mềm mại của cô mang lại.

“Thật sự không cần sốt ruột đâu, bảo bối à. Là ba mẹ tới nhà chúng ta nên em không cần chuẩn bị gì cả, nói ra phải là ba mẹ tặng quà cho em mới đúng.” Anh vắt tấm thảm lên ghế sô pha, bàn tay mân mê bắp đùi cô, “Huống hồ, cha mẹ anh nhất định sẽ rất thích em.”

Tay Quý Hạ đã hơi mỏi, vì khoái cảm ập tới mà cũng không nghĩ được gì ra hồn nữa, cô nghe vậy chỉ biết ngơ ngác hỏi: “Vì sao?”

“Ưm… Bởi vì,” Giản Trầm Tinh đeo bao vào, anh thong thả đâm ngay chính giữa hai mảnh hoa, “Con trai họ rất rất thích em.”

“Ba hoa.” Dưới những câu đùa cợt của anh, cơn căng thẳng của Quý Hạ dường như thật sự đã đỡ đi phần nào.

Thấy vẻ mặt cô đã dịu lại, Giản Trầm Tinh tiếp tục nói: “Có anh ở đây thì không ai bắt nạt được em đâu. Em chỉ cần thả lỏng là tốt rồi.”

“Lỡ như… Ư…” Trụ thịt thô dài của anh chạm phải điểm nhạy cảm của Quý Hạ, khiến cô yêu kiều hừ hừ vài tiếng mới nói tiếp, “Lỡ như cô và chú không thích em, đưa tiền cho em bảo em rời khỏi con họ thì sao?”

Anh càng thêm dùng sức đẩy dương v*t vào trong, kéo tay cô lại cắn cắn: “Vậy em cứ nhận lấy thôi. Con họ sẽ tự động đi theo em.”

Quý Hạ cười khanh khách, nói với giọng thật dịu dàng: “Trầm Tinh à, anh tốt thật đấy.”

“Còn tốt hơn được cơ, em muốn thử không?” Một tay Giản Trầm Tinh kéo tay cô lên miệng hôn hôn, tay còn lại thì đè ở hoa đế đỏ ửng đang run rẩy nhô ra.

Anh xoa bóp nụ hoa nơi ướt át của cô lúc nặng lúc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, gậy th*t dưới thân cũng phối hợp với nhịp điệu này mà đâm vào những điểm nhạy cảm trong cô bé của Quý Hạ, khiến nước nơi hoa kính chảy ra róc rách, thành ra mỗi lần vật thô dài của anh động đậy lại vang lên tiếng nước cực kỳ phóng đãng.

“Lại nói tiếp.” Tóc mái của Giản Trầm Tinh vì anh vận động kịch liệt mà rủ xuống trước trán, rồi lại bị anh tiện tay vuốt về sau làm lộ bờ trán mướt mồ hôi. Anh hơi cúi người, thế nhưng dưới thân vẫn không ngừng chuyển động, “Khi nào em yêu định dẫn anh về nhà đây?”

“Ư… Em… Em không biết.”

“Vậy em phải nghĩ nhanh lên.” Anh rời tay khỏi chỗ nụ hoa, bôi ái dịch lên đầu v* Quý Hạ xong bèn cúi đầu cẩn thận liếm sạch chất lỏng dính nhớp đó.

Quý Hạ đang thoải mái sao chịu để anh thôi sớm vậy? Cô hừ hừ với vẻ bất mãn, nắm lấy tay anh đặt lên nụ hoa bên dưới của mình, mềm giọng: “Nơi này muốn nữa cơ.”

“Được, vậy để anh hầu hạ bảo bối nhé.” Anh nở nụ cười yêu chiều, “Chỉ là bảo bối đừng có khóc như lần trước đấy.”

Quý Hạ nghe thấy anh nhắc đến món nợ cũ thì đỏ bừng gương mặt, cô giơ chân đá anh. Tuy cú đá của cô chẳng dùng nhiều sức cho lắm nhưng lại giật giật khiến vách trong mềm mại hôn chặt lấy cậu bé của anh, ép Giản Trầm Tinh rên lên một tiếng gợi cảm tới cực độ.

Tiếng rên này như thể xé nát sức nhẫn lại của Giản Trầm Tinh, dỡ sạch ngụy trang ôn tồn lễ độ của anh xuống, làm lộ bản chất “xâm lược”.

Giản Trầm Tinh bỗng tăng tốc, anh hung hăng đâm mạnh vào chốn thiên đường ướt át nóng bỏng, ngón tay đè chặt hoa đế của cô. Quý Hạ bị kích thích đến độ đánh hông lung tung nhưng anh đã quyết ấn chặt lấy nụ hoa không chịu buông tay, hoàn toàn không quan tâm đến việc cô đã bắt đầu nói năng lộn xộn.

Cây gậy th*t phóng đãng tung hoành hết đợt này đến đợt khác nơi h oa huy*t. Khoái cảm khi bị thịt non mềm mại ướt át ôm hôn đan xen với cảm giác thăng hoa mỗi lần cọ xát tựa lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ, cháy đến độ Giản Trầm Tinh phải chìm đắm.

“Nhiều nước như thế mà còn chặt vậy, hửm.” Nhịp thở của anh rất ổn định, nhưng khi cao trào h oa huy*t cắn ngọc hành chặt đến độ mỗi tế bào thần kinh gào thét muốn bùng nổ, không còn đâu sự ung dung lúc ban đầu nữa, anh hung hăng chiếm hữu Quý Hạ với tốc độ thực khủng khiếp.

Đợi đến khi Giản Trầm Tinh cuối cùng cũng bắn, Quý Hạ đã bị những cơn khoái cảm liên tiếp ập tới bao phủ đến không nói thành lời. Cô thở hổn hển như một con cá phơi mình dưới ánh mặt trời.

Giản Trầm Tinh cũng chẳng đỡ hơn cô là bao, anh vứt bao cao su xuống, chen tới nằm cạnh cô, thở dốc, giọng điệu vừa tàn nhẫn vừa dịu dàng: “Sớm muộn gì anh cũng chết trên người em mất.”