Nhất Thời Thoáng Qua - Giang Hải Ký Dư Sinh

Chương 30: Bạn cùng phòng




Sau khi xong việc, Giản Trầm Tinh ôm cô đi tắm, hai người nằm bẹp trên giường trò chuyện.

Quý Hạ nép mình trong lòng anh, để mỗi khi anh cất lời cô đều có thể nghe thấy chất giọng trầm trầm cuốn hút ở anh ngay gần bên, cảm nhận được cơn rung nhè nhẹ nơi lồng ngực anh.

Trên đời không có nơi đâu khiến cô yên lòng và lưu luyến tới vậy nữa.

Anh vuốt ve eo cô, chờ cho đề tài mới nói mấy phút trước kết thúc vài giây mới mở miệng hỏi: “Bé cưng, anh muốn nghe em kể chuyện hồi cấp ba của em.”

“Chuyện hồi cấp ba của em ư?” Cô hơi dài giọng, tỏ ra khó hiểu: “Chuyện gì hồi cấp ba cơ?”

“Thì, ví dụ như,” Hiếm khi anh mới tỏ ra ngại, Giản Trầm Tinh cúi đầu dụi mặt vào vai cô, ấp úng nói: “Em thích anh từ khi nào.”

“Thì là lần anh trả thẻ cơm cho em đấy.” Cô cười khẽ, ngoảnh đầu lại hôn anh.

Giản Trầm Tinh lại thấy hơi thất vọng: “Chỉ đơn giản vậy thôi?”

“Chứ không anh muốn thế nào nữa?”

“Ít nhất còn phải có đoạn anh hùng cứu mỹ nhân chứ.”

“Trầm Tinh à,” Cô thành khẩn khuyên anh, “Xin anh hãy tin vào gương mặt của mình chút đi.”

Anh cười, nói: “Thôi được rồi. Tham luyến sắc đẹp nghe còn thuyết phục hơn lý do trả thẻ cơm.” Nói xong lại tự đắc hỏi: “Có phải anh là người đẹp trai nhất em từng gặp không?”

“Không phải anh.”

Nghe vậy, anh nheo mắt, nhổm dậy nhìn cô chằm chằm, giơ tay đặt chỗ xương sườn của cô, “Hử?” một tiếng với vẻ uy hiếp.

“Thì ai vào đây?” Quý Hạ cười tủm tỉm, chậm rãi bổ sung nốt câu trên.

Nhưng anh vẫn vươn tay cố sức cào cô, hại cô lăn lộn mấy vòng, cười ngặt nghẽo, suýt thì không thở nổi.

“Anh bắt chước em đấy.” Giản Trầm Tinh hôn nhẹ lên đôi mắt cô, rõ là chỉ trích mà chẳng khác nào làm nũng.

“Được rồi, anh đẹp trai nhất.” Quý Hạ nhẹ nhàng dỗ anh, rồi lại nhắm mắt dâng lên một nụ hôn dài.

Đầu tháng chín, Quý Hạ nhận được một tin tức “bom tấn” trong tầm dự kiến ——

“Các anh em, quốc khánh này bổn cung kết hôn, lệnh cho các anh em đến làm phù dâu. Với lại, không thể thiếu tiền mừng đâu nhé.”

Tin được gửi trong nhóm chat năm người, là tin từ bạn cùng phòng thời đại học của cô, Chu Thanh Nhiên.

Chu Thanh Nhiên và bạn trai cô ấy yêu xa bốn năm, sau khi tốt nghiệp mới ở cùng thành phố, nhưng một người đi làm, một người tiếp tục học thạc sĩ. Vào năm tốt nghiệp hai bên đã đính hôn rồi, Quý Hạ còn tưởng mình sẽ được đi ăn cưới nhanh thôi, không ngờ lần nào hỏi Chu Thanh Nhiên cũng thở ngắn than dài: “Anh ấy cứ bảo mình vẫn chưa đủ xuất sắc, không xứng với tôi của hiện tại.”

Vương Tử Duyệt lạnh lùng vạch trần cô ấy: “Câu này bà bịa ra chứ gì.”

Thực tế là, anh bạn trai nọ tự thấy về mặt kinh tế mình vẫn chưa đủ độc lập, sợ sau khi kết hôn cô ấy quá áp lực nên từ chối kết hôn với Chu Thanh Nhiên rất nhiều lần.

“Thế giờ anh ta đồng ý rồi à? Bà đã làm gì vậy?” Quý Hạ vội vàng truy hỏi.

“Chẳng làm gì cả, tự anh ấy nghĩ thoáng ra thôi. Hạ Hạ à bà nhớ dẫn bạn trai theo nhé, tụi tôi còn chưa gặp anh nhà bà đâu.” Chu Thanh Nhiên mới đáp, nhóm chat đã hiện lên tin nhắn mới:

Vương Tử Duyệt: “Chắc chắn là bà đã sử dụng vũ lực.”

Giang Lam: “Chuẩn. Haiz, Lâm Lâm đáng thương, căn bản không phản kháng nổi trước sức mạnh của Dư Thanh Nhiên.”

Dư Sơn Sơn: “Thần tán thành.”

Chu Thanh Nhiên phát điên: “Các người thật là quá đáng!”

Quý Hạ cầm điện thoại, cười nắc nẻ.

Giản Trầm Tinh thò tới ôm lấy cô: “Có chuyện gì mà em cười vui thế?”

“Thanh Nhiên sắp kết hôn rồi.”

“Bạn cùng phòng của em à? Bao giờ vậy?”

“Quốc khánh. Anh muốn đi với em không?” Cô dời mắt khỏi điện thoại di động, nhìn anh.

“Tất nhiên phải đi rồi. Anh còn chưa gặp bạn cùng phòng của em đâu.” Anh rút điện thoại ra khỏi tay cô, đặt nó lên bàn trà, trao đôi môi cô một nụ hôn sâu.

“Ừm… Nói lung tung… Rõ là em cho anh xem ảnh rồi.” Quý Hạ cố nói từng lời qua mỗi nụ hôn ngắt quãng.

“Ảnh chụp… Với người thật làm sao giống nhau được…” Giản Trầm Tinh thành thạo xoa ngực cô, lại gập đầu gối cọ cọ hai mảnh trai của Quý Hạ, “Thoải mái không, hửm?”

Quý Hạ không chịu yếu thế mà đặt tay lên cậu bé đã phồng lên của anh, bóp nhè nhẹ rồi hỏi ngược lại: “Khó chịu không, hử?”

Anh cắn mạnh vào vai cô một miếng, vừa thở hổn hển vừa nói: “Em chờ đấy.” Dứt lời, anh đứng dậy, bước nhanh tới phòng ngủ, khi ra ngoài tay đã cầm một hộp bao cao su.

Anh rút một chiếc ra, nhét cả hộp vào ngăn kéo dưới bàn trà.

Quý Hạ ngạc nhiên: “Anh nhét trong này lỡ bị ai nhìn thấy thì sao?”

“Nhìn thấy thì nhìn thấy chứ sao,” anh kéo quần lót cô xuống, thò đầu lại gần: “Tình dục cũng là một phần của cuộc sống mà.”

Cô không phản kháng nổi, chỉ có thể giương chân mặc môi lưỡi anh càn quấy: “Đừng… Đừng… Trầm Tinh… Đừng cắn…”

Giản Trầm Tinh thấy cô bé của Quý Hạ cũng đã ươn ướt bèn lập tức vác “súng” ra trận. Anh nâng mông cô đặt lên sô pha để tiện hành động, cũng bởi vậy mà đâm vào càng sâu hơn, đâm đến mức Quý Hạ mơ mơ hồ hồ không rõ hôm nay là hôm nào.

Cô yêu mỗi lần làm tình với anh biết bao nhiêu, mỗi lần như thế, cô lại thấy người trước mặt mình như xuyên qua cơ thể mà chạm tới nơi sâu nhất ở đáy lòng cô.

Sau một hồi thăng hoa, Giản Trầm Tinh vớ lấy tấm chăn đắp lên thân cả hai, họ ngồi trên sô pha, đôi môi vẫn còn quấn quýt lấy nhau.

“Có phải Chu Thanh Nhiên là người có bạn trai đang học thạc sĩ không?” Sau một nụ hôn dài, anh mơn man cánh môi cô, hỏi.

“Ừ. Bạn trai cô ấy giỏi lắm, cả lên đại học và học thạc sĩ toàn được tuyển thẳng.”

“Trừ hai người các em thì những người khác đều học thạc sĩ đúng không?”

“Đúng rồi. Hai người được tuyển thẳng, một người thì thi lên để học thạc sĩ.”

“Sao em lại không học thạc sĩ?”

“Học thạc sĩ áp lực lắm.” Cô với điện thoại chỗ bàn trà, đọc lướt tin nhắn trong nhóm chat, “Em không thích phải chịu áp lực như thế. Anh thì sao? Chắc anh cũng đủ điều kiện được tuyển thẳng nhỉ?”

“Em yêu à, đã bao giờ em nghĩ, tại sao anh mới chỉ tốt nghiệp hai năm đã được làm tổ trưởng rồi không?” Giản Trầm Tinh ngậm vành tai Quý Hạ liếm láp không thôi, như thể phát hiện ra món đồ chơi mới.

Quý Hạ ngạc nhiên: “Tất nhiên vì anh giỏi rồi. Chứ không thì còn gì nữa?”

“Sai rồi. Vì cha mẹ anh sở hữu cổ phần công ty.”

Cô há hốc miệng.