Quý Hạ bắt đầu lục tục dọn đồ tới chỗ của Giản Trầm Tinh.
Trước khi tốt nghiệp đại học cô đã ở đây rồi nên rất nhiều đồ, kiếm kiếm tìm tìm rồi vứt đi bao nhiêu thứ, cả căn phòng chẳng mấy chốc đã thoáng hẳn lên.
Giản Trầm Tinh lại rất có hứng thú với “rác” của cô.
“Đây là vở ghi của em hả? Em định vứt thật đấy à?” Anh nhặt quyển vở cô ném sang một bên lên, hào hứng lật ra xem xét. Chữ cô hơi lộn xộn, hiển nhiên là vì thời lượng học trên lớp không đủ. Bên trong ghi đủ thứ định nghĩa của các chuỗi danh từ chuyên ngành, anh nhìn mà hoa cả mắt.
Quý Hạ thậm chí còn không thèm ngoảnh đầu lại nhìn: “Để lại làm gì chứ? Em có cần đâu.”
Anh đặt vở ghi sang bên, lại chuẩn bị mượn gió bẻ măng.
Thực ra Quý Hạ là người khá lười nhác, mỗi ngày cô chỉ dọn dẹp một ít đồ, thế nên Giản Trầm Tinh đặt biệt danh cho cô là —— “Ốc sên nhỏ”.
Ốc sên thì ốc sên, cứ coi nó là mấy câu gọi yêu cũng được.
Cô rửa tay rồi hỏi anh: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
Có khi Quý Hạ cảm thấy yêu đương thế này khác một trời một vực với những gì cô đã tưởng tượng. Quý Hạ đọc tiểu thuyết ngôn tình từ nhỏ nên cũng ngấm được phần nào mấy tình tiết nhấp nhô trong truyện, chính vì thế mà cô đã “diễn tập” bằng cách tưởng tượng ra vô số tiết mục yêu nhau đến chết đi sống lại trong đầu, như thể nếu không điên cuồng như thế thì sẽ chẳng thể hiện được tình yêu giữa nam nữ chính vậy.
Nhưng sau khi ở bên nhau cô mới nhận ra điều chiếm đa số trong tình yêu vẫn là một cuộc sống bình thường, chẳng qua cuộc sống ấy đổi từ một người thành hai người mà thôi. Quý Hạ thích cuộc sống bình đạm như thế. Một cuộc sống bình yên như vậy có thể cho cô cảm giác an toàn hơn bao giờ hết.
Giữa hai người cũng không phải là chưa từng trái ý nhau, nhưng một người không nỡ nặng lời với người mình yêu thầm đã lâu, một người thì tính tình vốn rất hiền lành, nên khói thuốc súng chưa kịp tản đã tan mất.
Có một thời gian Quý Hạ đối xử với Giản Trầm Tinh rất dè dặt, thậm chí là có phần sợ sệt bất an. Cô khó lòng thích nghi được với cảm giác giấc mơ thành sự thật, vẫn cứ coi anh như nam thần trong lòng. Cô sợ khiến anh mất hứng, khiến anh không vui, vừa thấy ngọt ngào lại vừa lo được lo mất, muốn làm gì cũng phải đắn đo mãi.
Giản Trầm Tinh có chậm chạp thế nào đi chăng nữa cũng có thể cảm nhận được sự mất tự nhiên đằng sau cảm xúc vui vẻ của cô. Là bạn trai, đương nhiên anh mong người yêu quan tâm mình, nhưng tiền đề là cảm giác quan tâm ấy đừng mẫn cảm đến nông nỗi chỉ hơi sơ ý chút thôi là lại bắt đầu căng thẳng. Cho dù đã từng yêu đương nhưng anh lại thiếu kinh nghiệm trong vấn đề này trầm trọng, thế nên còn buồn rầu mất mấy ngày.
Anh nghĩ ngợi thật lâu mới quyết định nói chuyện thẳng thắn với cô.
Giản Trầm Tinh hẹn cô đi xem phim vào một cuối tuần nọ, khi tan cuộc thì bóng đêm đã buông. Hai người nắm tay nhau đi trong màn đêm phất phơ gió nhẹ, sau khi thảo luận cốt truyện xong lại không có đề tài gì để nói tiếp nữa, bầu không khí cứ thế trĩu nặng dần.
Anh nắm tay cô thật chặt, rồi hơi nghiêng đầu mà nói: “Em biết không? Có khi anh lại hơi hối hận đấy, hối hận vì sợ em thấy quá nhanh mà đã không thổ lộ sớm hơn.”
Quý Hạ ngạc nhiên giương mắt nhìn anh, nhất thời cô không nói lên lời.
Vẻ mặt anh cực kì nghiêm túc, kể cả nụ cười dịu dàng luôn thường trực bên môi cũng nhạt dần: “Nếu anh nói vậy từ trước có lẽ em sẽ không có cảm giác thiếu an toàn như thế nữa.”
Quý Hạ hạ giọng cãi: “Em không có mà.”
“Em có.” Anh dừng bước, nhìn thẳng vào mắt cô không cho phép Quý Hạ trốn tránh, “Anh cảm nhận được.”
Cô há miệng thở dốc nhưng lại không biết nên nói gì tiếp theo.
“Anh là bạn trai chứ không phải sếp của em, em không cần nhìn mặt đoán ý anh, nịnh nọt anh.” Lời này với Quý Hạ mà nói thì đã hơi quá, mắt cô thấp thoáng ít cảm xúc buồn tủi.
“Như bây giờ chẳng hạn,” Anh không tỏ ra nghiêm túc như thế nữa, giọng nói thoáng dịu lại, “Anh làm em buồn thì em phải nói ra cho anh biết. Em cứ khoan dung với anh quá mức sẽ khiến anh được voi đòi tiên đấy.”
Đương nhiên, có vài việc cũng không phải cứ một lần là xong, nhưng Giản Trầm Tinh rất vui khi nhìn thấy cô càng ngày càng tùy ý, càng thoải mái, rồi sau đó cuối cùng cũng bằng lòng mà kéo anh xuống khỏi “thần đàn” của riêng cô. (*)
(*) Thần đàn ở đây mang nghĩa theo kiểu quyền lực hoặc địa vị hơn người.
Giữa tháng Giản Trầm Tinh phải đi công tác ở nơi khác, sau khi tới mới nhận ra chuyện còn khó giải quyết hơn anh tưởng, ngày về cũng cứ trì hoãn mãi. Chờ đến khi anh về đến nơi đã là chuyện nửa tháng sau.
Trước kia anh cũng thường đi công tác, nhưng chưa lần nào nóng lòng muốn về đến thế, biết rõ chuyện công việc có sốt ruột cũng không làm được gì nhưng vẫn không kiềm lòng được mà thấy bực bội.
Quý Hạ xin nghỉ một buổi trưa để đi đón anh.
Giản Trầm Tinh xuống máy bay, anh thấy Quý Hạ thì kệ đồng nghiệp mà chạy lên trước ôm chặt lấy cô. Tuy Quý Hạ cũng rất nhớ anh nhưng cô không ngờ anh sẽ… Nhiệt tình tới vậy. Cô buồn cười vỗ vỗ vai anh, hỏi: “Sao cứ như đã mấy năm rồi anh mới gặp được em thế?”
Anh buông cô ra, hôn một nụ hôn chuồn chuồn nước, ý cười đong đầy trong ánh mắt: “Như cách ba thu vậy.”
Đồng nghiệp của anh lúc này mới chậm rãi tới gần, họ ghẹo: “Chào chị dâu.”
Quý Hạ hơi đỏ mặt, cô gật đầu: “Chào mọi người.”
Giản Trầm Tinh nói với họ: “Mọi người đều về nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai có gì mình họp bàn sau.”
Mấy người cất tiếng đồng ý rồi bước đi.
Anh cũng kéo cô ra ngoài: “Mình cũng về thôi.”
Quý Hạ lấy cớ anh ngồi máy bay mệt nên tranh lái xe. Giản Trầm Tinh vươn vai, anh thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng được về rồi.”
Nhân khi xe chưa đi được, cô quay lại cười với anh: “Sao trước kia em không nhận ra anh lưu luyến gia đình vậy nhỉ.”
“Lần này đi công tác lâu quá.” Anh ngáp một cái, hỏi lại cô, “Em không nhớ anh à?”
“Có gì đâu mà nhớ chứ?” Cô nhìn tình hình giao thông, cố tình làm lơ anh đi. Quý Hạ hạ quyết tâm không kể cho anh nghe chuyện cô suýt nữa xin nghỉ bay tới chỗ Giản Trầm Tinh lúc biết thời gian anh đi công tác bị kéo dài.
“Thật nhẫn tâm.” Anh phàn nàn, như thật như đùa.