Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 92: Kết thúc




Người nào đó sắp rơi vào vào bẫy “tiên lễ hậu binh”(*) lúc này vẫn không hề hay biết, cùng với Bất Nhân Bất Nghĩa đi vào một gian khách điếm ở Đông Hoang, sắp xếp ổn thỏa để dừng chân.

(*) Tiên lễ hậu binh: trước hết tỏ vẻ ôn hòa tôn kính rồi sau mới dùng đến vũ lực.

Bất Nhân Bất Nghĩa có vẻ vô cùng hưng phấn, đem theo số ngân lượng lớn mà trước khi rời đi Kiềm Mãn đưa cho bọn chúng rồi xuống phố, dọc đường nhìn thấy đồ chơi gì thú vị, mặc kệ có hữu dụng hay không, đều bỏ tiền ra mua. Hai người đi ở trên đường lớn, cũng mua hết toàn bộ những thứ đồ ăn trước đây từng khao khát được thử mà không được.

Bất Nghĩa mua năm mươi cái bánh vừng, cắn một cái sau đó chép chép miệng, liếm liếm mép nói với Bất Nhân: “Ca ca, vì sao cái bánh này không ngon như tưởng tượng?”.

Bất Nhân liếc mắt, có chút đau lòng nhìn năm mươi cái bánh vừng trong ngực đệ đệ mà nói: “Ngươi, cái đồ ngốc này! Sao không mua trước một cái nếm thử! Ngươi ngốc nghếch như vậy, tương lai phải làm sao bây giờ?”, trong lời nói mặc dù tỏ vẻ trách cứ, Bất Nhân lại nhẹ nhàng đưa tay lau đi vụn bánh dính trên má Bất Nghĩa.

Bất Nghĩa chớp chớp đôi mắt hạt đậu lấp lánh phát sáng của mình nói: “Ca ca thông minh là tốt rồi, đệ thông minh thì có ích lợi gì.”.

Bất Nhân ngẩn người, trong lòng tràn đầy nhu tình, có chút cười khổ không đành cầm lấy số bánh còn thừa kia, kéo tay đệ đệ đi đến chỗ đứa bé ăn xin ở bên miếu ven đường, bố thí hết bốn mươi chín cái bánh vừng, sau đó mới mang theo Bất Nghĩa, vừa đi vừa nói: “Đi thôi, chúng ta cần phải trở về, nếu không sẽ không có ai hầu hạ tiểu thư.”.

Bất Nghĩa ngoan ngoãn gật đầu, một lát sau mới giật nhẹ tay áo Bất Nhân mà nói: “Ca ca, hôm nay đệ nghe người ta nói, Hương Trấn bên kia tỏa ra mùi hương lạ, chúng ta có cần nói cho tiểu thư hay không, để nàng đưa chúng ta đi xem xem.”.

Bất Nhân quay đầu, nhìn thấy trong đôi mắt hạt đậu của Bất Nghĩa đầy vẻ mong chờ, không khỏi bất đắc dĩ cười một tiếng: “Chỉ e là không được.”. Nó nhớ tới Liễu Triêu Hoa dọc đường thấp thỏm bất an, rõ ràng sợ hãi điều gì đó sẽ đến, nhưng rồi vẻ mặt lại mơ hồ có chút chờ mong. Nó lờ mờ suy đoán, hẳn là bởi vì chuyện nam nữ gì đó.

Bất Nhân xoa xoa đỉnh đầu Bất Nghĩa nói: “Đợi đến lúc tiểu thư không cần chúng ta nữa, ta liền dẫn đệ đi xem một chút, khi đó đệ muốn ngắm bao lâu cũng được.”.

Đôi mắt hạt đậu của Bất Nghĩa đầu tiên là sáng lên một cái, tiếp đó lại có chút mất hứng mà ảm đạm xuống: “Không có tiểu thư ở cùng, rất không thú vị a.”.

Bất Nhân ngây người, ngực có chút chua xót, thở dài nói: “Chúng ta lấy đâu ra cái phúc phận được đi theo tiểu thư cả đời?”.

Bất Nghĩa im lặng một chút, sau đó có chút quyến luyến dựa vào ngực Bất Nhân, khe khẽ gọi một tiếng: “Ca ca.”.

Bất Nhân xoa xoa đệ đệ an ủi: “Tóm lại hai chúng ta luôn luôn ở bên nhau là được.”

Bất Nhân Bất Nghĩa cùng nhau trở về khách điếm Liễu Triêu Hoa đang ở, mới vừa đứng ở bên cửa, liền nghe thấy trong phòng có giọng nói của một nam nhân, trong giọng nói trầm thấp ổn trọng kia mang theo vẻ khẩn thiết.

“Nếu muội thực sự tin ta, thì đừng đi về phía trước.”.

Bất Nhân đang muốn đến gần nghe ngóng, trong phòng đột nhiên lại phát ra một tiếng quát lớn: “Kẻ nào ở đó!”.

Sự áp bách mãnh liệt kèm theo tiếng quát to ập đến, giống như một đạo sấm sét cự đại nổ mạnh trên đỉnh đầu. Bất Nhân chỉ cảm thấy linh hồn của mình cũng bị tiếng quát này phá tan, bồng bềnh lơ lửng tiêu tán trong không gian.

Hai dải lụa trắng xóa mềm mại sắc bén xuyên thấu qua cửa phòng, sau đó nhanh chóng bọc Bất Nhân Bất Nghĩa lại. Một luồng khí tức dịu nhẹ vây quanh bọn chúng, đồng thời không ngừng truyền vào trong thân thể Bất Nhân Bất Nghĩa.

Bất Nhân chỉ cảm thấy hồn phách phiêu tán của mình cũng được nguồn năng lượng này ngưng tụ lại, trở nên yên bình thư thái.

Liễu Triêu Hoa biến Bất Nhân Bất Nghĩa thành hai con chuột thu vào trong tay áo của mình, ánh mắt bình thản nhìn Phó Nguyên đang đứng trước mặt, nàng hờ hững nói: “Đối với ta, việc có đi Hương Trấn hay không, vốn là không sao cả. Vì sao huynh cố ý đến nói cho ta biết những điều này?”.

Khuôn mặt Phó Nguyên hơi cứng đờ một chút, khóe miệng hắn mím chặt lại thành một đường so với lưỡi dao còn thẳng hơn.

Liễu Triêu Hoa nhìn thẳng đôi mắt của hắn: “Vì sao phải rời khỏi Triêu Dương?”

Câu hỏi sau so với câu trước càng khó trả lời hơn bay đến, nện vào trên đầu Phó Nguyên.

Hắn vừa nghe thấy hai chữ “Triêu Dương”, trong đáy mắt đen kịt tràn ra vẻ khổ sở và bất đắc dĩ, Phó Nguyên mở miệng, giọng nói mang theo vẻ khàn khàn suy sụp khiến người khác phải đau lòng: “Ta có nỗi khổ tâm.”.

Đáy mắt Liễu Triêu Hoa vụt lên một tia sắc bén rất kín đáo.

“Là vì muốn tốt cho Liễu Triêu Dương sao?”, Liễu Triêu Hoa mở miệng hỏi.

Phó Nguyên không chút nghĩ ngợi, gật đầu khẳng định.

Liễu Triêu Hoa cũng không có ý tiếp tục truy vấn, nàng có thể cảm giác được trên lưng Phó Nguyên còn mang theo một gánh nặng hết sức nặng nề. Nàng nói thẳng: “Nếu như vậy, thì chia tay đi.”.

Phó Nguyên cả kinh, nâng mắt nhìn Liễu Triêu Hoa, trong mắt hắn chứa đựng vẻ không thể tin và sắc mặt giống như bị sét đánh trong chốc lát liền trắng bệch.

Hắn nắm chặt quyền, đáy mắt đen kịt toát ra ý tứ kiên định: “Ta sẽ không buông tay.”.

Liễu Triêu Hoa nhìn hắn, đáy mắt lóe lên những tia sáng mang theo nhiều ý tứ không rõ, nàng khe khẽ “ồ” một tiếng, tỏ vẻ đã rõ.

Thái độ như thế càng làm cho Phó Nguyên không hiểu, hắn xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một câu: “Nếu là tin tưởng ta, thì ngàn vạn lần đừng đi đến Hương Trấn.”.

Lớp lớp rung động từ đáy mắt Liễu Triêu Hoa khe khẽ tràn ra.

Hương Trấn…ư, nơi này rốt cuộc có liên quan gì đến Liễu Triêu Dương?

Liễu Triêu Hoa mơ hồ xác định, trong chuyện này nhất định có mối liên quan nào đó nàng không biết, đang trầm tư suy nghĩ thì cửa phòng bỗng nhiên bị gõ.

Trái tim nàng bỗng nhiên đập nhanh một nhịp, theo bản năng muốn gọi Bất Nhân Bất Nghĩa đi xem thử là ai, một giây sau mới nhớ ra, Bất Nhân Bất Nghĩa đang ngủ như chết ở trong tay áo của nàng.

Mà nàng đã lấy lại thân thể thật sự của mình nên có thể đi lại được.

Liễu Triêu Hoa đáy lòng mơ hồ có chút khẩn trương, bước đi một cách không thuần thục lắm đến trước cửa, thoáng chần chờ một chút rốt cuộc vẫn mở cửa ra.

Kết quả, nàng lập tức kinh ngạc sửng sốt.

Liễu Triêu Hoa vội vã đóng cửa lại, ngăn cách mình và người bên ngoài, trái tim lại ngăn không được mà đập thình thịch dồn dập. Là nàng gặp ác mộng phải không, nếu không Sa La làm sao lại mang vẻ mặt bình tĩnh đứng ở ngoài cửa?

“Triêu Hoa, mở cửa.”, tiếng gọi vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng của Sa La bay qua cánh cửa rơi vào lỗ tai của Liễu Triêu Hoa mà đập thẳng lên trái tim nàng, khiến cho trái tim nàng lại nhảy loạn một hồi.

Nàng cảm thấy kỳ lạ, làm sao Sa La có thể tìm tới đây nhanh như vậy!

Liễu Triêu Hoa mau chóng ổn định tâm tình hoảng loạn của mình, cùng lắm thì bị hắn hung hăng đánh một trận. Trong lòng thầm hạ quyết tâm một lần, sau đó nàng mới giấu đi vẻ khẩn trương, lộ ra sắc mặt ung dung bình tĩnh rồi mở cửa ra. Liễu Triêu Hoa nhìn Sa La đang đứng ở ngoài cửa nói: “Vào đi.”, dưới đáy lòng như có một sợi dây đang căng lên, chờ đợi bão táp ập đến bất cứ lúc nào.

Chỉ là…

Liễu Triêu Hoa khép cửa phòng xong, vừa quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy một con “vô mao điểu”(*) thật to đang đứng giữa phòng.

(*) vô mao điểu: con chim trụi lông.

Nàng vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc chỉ vào con vô mao điểu kia, ngay cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy: “Ngươi, ngươi, ngươi!”.

Ba sợi lông vũ trên đầu vô mao điểu mềm nhẹ rũ xuống, con ngươi màu đỏ lấp lánh, sóng mắt tràn ra sự dịu dàng say lòng người, ngay cả giọng nói cũng ôn hòa lạ thường tựa như xuân phong tế vũ(*), từng giọt từng tia làm dịu trái tim nàng.

(*) Xuân phong tế vũ: nghĩa là gió xuân mưa phùn, chỉ những thứ dịu nhẹ.

Phượng hoàng cao ngạo nhẹ nhàng cúi đầu, chớp chớt đôi mắt hồn nhiên lương thiện tiến tới trước mặt Liễu Triêu Hoa: “Triêu Hoa, trước kia nhổ sạch lông của nàng là ta sai rồi, tối hôm qua ta cũng nhổ sạch lông của mình rồi, đừng trách ta nữa, theo ta trở về thiên thượng được không?”, lời thú nhận của hắn rời vào tai có cảm giác thật mềm nhẹ dụ hoặc.

Ánh mắt Liễu Triêu Hoa đau lòng không dứt đảo qua thân thể sạch trơn của hắn một vòng, là hắn cúi đầu nhận lỗi, nỗi oán hận việc lông mao bị nhổ sạch trong lòng nàng cũng tiêu tán.

Chỉ là mắt của Liễu Triêu Hoa lướt qua hạ thân của Sa La, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói một câu: “Vì sao lông che chỗ đó của chàng vẫn còn!”.

Mặt điểu của Sa La lập tức cứng đờ, vặn vẹo một chút sau đó hắn nâng thân thể lên, để lông che chỗ đó hoàn toàn lộ ra, mặt đầy ý cười dâm đãng lại tỏ vẻ thâm ý khác nói: “Ta chờ nàng tới nhổ…”.

Ngay cả lỗ tai của Liễu Triêu Hoa cũng đỏ lên, nàng nghiêng đầu đi chỗ khác, xấu hổ và giận dữ không ngớt nói một câu: “Không cần.”. Nàng vừa dứt lời, sắc mặt mới vừa rồi còn dịu dàng như xuân phong tế vũ của Sa La lập tức tối sầm, hơi thở xung quanh hắn bỗng nhiên tràn đầy tức giận.

Một quái vật to lớn giống như hổ dữ vồ mồi nhào tới, lập tức đẩy Liễu Triêu Hoa ngã trên giường, khuôn mặt hắn đầy vẻ âm trầm, Sa La hung hăng nói: “Rượu mời không uống lại muốn rượu phạt! Nàng dám không theo ta trở về Phượng hoàng cốc! Đừng trách ta tiên lễ hậu binh!”.

Xoạt một tiếng, y phục trên người Liễu Triêu Hoa liền bị xé mất hơn một nửa, thân thể xinh đẹp nõn nà nửa che nửa đậy, hợp với vẻ mặt muôn phần kinh ngạc của nàng, khiến cho người ta càng có nỗi kích động muốn ngược đãi một phen.

Sa La mặc kệ tất cả trực tiếp tiến vào, tàn bạo đâm nàng, nhìn thấy một giọt nước mắt long lanh đọng ở khóe mắt Liễu Triêu Hoa, lông mày thanh tú của nàng cũng nhíu chặt, hắn không những không thương tiếc ngược lại còn liều mạng dùng lực.

Liễu Triêu Hoa đau đến mức nghẹn ngào thành tiếng: “Ta chỉ nói là không muốn nhổ lông của chàng!”.

Sa La sửng sốt, lửa giận tràn ngập bỗng nhiên bị dập tắt một cách kỳ lạ, đang muốn nói gì đó để an ủi nàng thì một bàn tay nhỏ bé mềm mại lại dường như giận dỗi mà mò tới hạ thân của hắn, túm lấy mấy sợi lông ở đó, hung hăng nhổ ra: “Ai bảo chàng bắt nạt ta!”.

Sắc mặt Sa La nhất thời sa sầm xuống, đưa tay che chỗ bị đau, rên một tiếng, tức giận túm tay Liễu Triêu Hoa, cả giận nói: “Đau đó!”.

Liễu Triêu Hoa hai mắt ướt át trừng mắt nhìn hắn: “Ta không đau sao!”.

Vì thế, dựa trên nguyên tắc ngươi làm ta đau, ta cũng muốn khiến cho ngươi đau, hai con Thần điểu tuổi cộng lại cũng sánh ngang với trời đất dùng một loại phương thức khác mà dây dưa đánh nhau.

Yêu cũng bạo lực.

Hai người lăn qua lăn lại, hoạt động tràn đầy sắc thái bạo lực, chẳng biết từ lúc nào dần dần biến thành thân mật triền miên không ngừng nghỉ, Liễu Triêu Hoa chỉ cảm thấy mình như rơi vào một giấc mộng tươi đẹp, khoái cảm trong mơ không ngừng quấn lấy nàng, tràn ngập trong nàng, khiến nàng phát ra từng âm thanh hạnh phúc.

Hơn nữa, một phần bí ẩn nhất trên thân thể của Sa La lại ở trong thân thể nàng, cảm giác thăng hoa do sự hòa hợp chặt chẽ từ thể xác đến linh hồn mang đến làm cho nàng cảm thấy mọi chuyện chưa bao giờ tốt đẹp hơn lúc này.

Không biết qua bao lâu, trong lúc vẫn còn lâm vào sự mơ hồ, Liễu Triêu Hoa cảm thấy sự vui sướng vẫn chưa rời khỏi người mình thì đã bị Sa La tha về Phượng Hoàng cốc, trong mơ hồ, nàng còn hỏi một câu: “Phó Nguyên nói với ta, không nên đi Hương Trấn.”.

Liễu Triêu Hoa cuộn mình trong ngực Sa La, thoáng nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của hắn hiện lên một tia lạnh băng vô cùng sắc bén, hắn nhẹ giọng nói: “Đó không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm.”.